Dược Hương Trùng Sinh

Chương 134: Tình thế

Edit: nnttrang

Vẻ mặt Cố Thập Bát Nương trơ như tượng gỗ, dường như cũng không nghe được những lời Cố Thuận An đang nói.

“..Hơn nữa trong Hình bộ Đại lao, âm u ẩm ướt, khốn khổ bẩn thỉu, coi như không dụng hình thì người ở đây một thời gian dài cũng sợ chịu không nổi, huống chi vụ án lần này đặc thù, chỉ sợ không tránh khỏi dụng hình..” Cố Thuận An thở dài nói.

“Thúc bá có thể cho ta đi gặp ca ca được không.”  Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói.

Cố Thuận An trầm ngâm một khắc, “Lần này rất nghiêm trọng, nhất là sau khi Lý đại nhân lãnh phán quyết, những người đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hình bộ như hổ đói..”

Dán mắt vào để có thể bắt thêm mấy đồng đảng, lúc này rất nhiều người còn tránh không kịp....

Nhìn tiểu cô nương trước mắt vẫn bình thản như cũ, trong lòng Cố Thuận An không khỏi nhói lên, thanh âm trầm thấp mấy phần, “Để ta thử một chút, coi có thể cho các ngươi gặp mặt một lần được không...”

Cố Thuận An còn nói thêm gì nữa,  Cố Thập Bát Nương thật không nghe nổi, nàng mộc mộc thi lễ nói đa tạ rồi cáo từ, dường như từ chối ngủ lại chỗ này, theo thị nữ ngẩn ngơ đi ra ngoài, cảm thấy toàn thân trĩu nặng, nàng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, nhưng cả người lại không có chút nào buồn ngủ.

Tranh chấp trong triều nàng căn bản không để ý, nàng chỉ biết là ca ca đã thật sự bị bắt giam, còn là nhà lao Hình bộ, hơn nữa lại có khả năng đã bị dụng hình..

Bị tra tấn, bị thương, mắc bệnh dịch, rồi tử vong…

Bỗng nàng cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thị nữ đi bên cạnh phát giác, vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

“Tiểu thư, người không sao chứ.”

Không sao đâu, ta không sao, ta không thể xảy ra chuyện, Cố Thập Bát Nương hít sâu một hơi, cố đứng vững thân hình, tiếp tục bước đi.

Thị nữ lo lắng bước sát theo sát nàng.

Từ cửa hông bước ra ngoài, Bành Nhất Châm cùng phu xe chờ một bên nhanh chóng ra đón, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước đại môn, một thiếu niên khoác áo choàng bước xuống.

“Ngư thiếu gia trở lại.” Thị nữ đang đứng ở cửa hông định xoay người vào chợt thấy hắn, mặt mày lập tức hớn hở chào hỏi.

Một năm trôi qua, thiếu niên lại cao lớn hơn mấy phần, thân hình tuấn tú, hơn nữa xuân phong dào dạt, cả người tỏa sáng như một ngôi sao.

Hắn sải bước mà đi, chợt trông thấy Cố Thập Bát Nương, cước bộ hơi chậm lại.

“Thập Bát muội muội.” Hắn nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có bất kì tình cảm, trên khóe môi còn mang theo vui vẻ.

Tiểu tử này, có xem là người một nhà hay không trước việc lớn như vậy hắn còn cười được? Nào có chào hỏi như vậy? Bành Nhất Châm ở một bên nhất thời cảm thấy tức giận bừng lên, định không chút khách khí mắng hắn.

Nhưng Cố Ngư chỉ nói một câu, liền bước qua người họ, trên người mang theo một chút hơi rượu.

“Hảo tỷ tỷ, ta lại uống mấy chén, đầu có chút đau đây.” Hắn nói với thị nữ đang tươi cười đi bên cạnh mình.

“Những người đó thật đáng ghét, khi dễ người tuổi nhỏ, còn bắt người uống nhiều rượu như vậy..” Trên mặt thị nữ đầy vẻ đau lòng nói, “Nô tỳ đi làm cho thiếu gia chén canh giải rượu..”


Thật là một cảnh hồng tụ thiêm hương xinh đẹp.

(Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh)

“Dừng lại.” Một tiếng gọi phá vỡ cảnh đẹp ý vui trước mắt.

Cố Ngư dừng chân lại, nhưng không có quay đầu.

Cố Thập Bát Nương bước từng bước đi đến.

“Ta hỏi ngươi, việc này có phải do ngươi làm hay không?” Nàng gằn từng chữ.

Cố Ngư xoay người, hơi nâng cằm nhìn nàng, “Ta đã làm gì?”

“Ca ca ở nhà Lý đại nhân tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?”  Cố Thập Bát Nương nhìn sâu vào mắt hắn thốt ra từng chữ.

Cũng không phải nàng cố ý muốn làm như vậy, nhưng tâm trạng nàng đã đến cực hạn, nếu như không phải là mạnh mẽ khống chế, chỉ sợ lời muốn nói mãnh liệt cũng không thể thốt ra.

Nụ cười trên mặt Cố Ngư dần biến mất, hắn cũng nhìn thẳng vào đôi mắt  Cố Thập Bát Nương.

Nhận ra không khí quái dị giữa hai người, thị nữ mang theo mấy phần sợ hãi lùi bước.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, mắt không chớp một lần.

“Là của ngươi sẽ là của ngươi, không là của ngươi có giành cũng không được, có tránh cũng không thoát.” Cố Ngư chậm rãi nói, “Ta biết các ngươi xem thường Cố Ngư ta, nhưng..”

Hắn nghiêng người qua, ngón tay thon dài điểm trên chóp mũi Cố Thập Bát Nương, nhiệt độ trên ngón tay hắn với thân nhiệt trên chóp mũi nàng cùng một dạng, đó chính là không chút hơi ấm.

“ Đừng đem việc làm của ông trời đổ lên đầu ta..” Hắn trầm giọng nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, mím chặt môi, không chút cử động.

Cố Ngư rút tay về, đứng thẳng người, lại một lần nữa ngẩng cao mặt, “Còn nữa, ca ca ngươi có gì đáng giá khiến ta hao phí tâm lực..”

Đuôi lông mày hắn tràn đầy kiêu ngạo, hắn là Trạng nguyên, hắn là Trạng nguyên hoàng đế bổ nhiệm, hắn chính là Trạng nguyên khiến hoàng đế kinh diễm không chút tiếc rẻ bổ nhiệm.

Nếu như trẫm có một nhi tử như vậy thật tốt..

Đây là lời của hoàng đế, lời cười đùa hòa ái của thiên hạ chí tôn hoàng đế dành cho hắn.

Cố Hải, ngay cả nhất giáp cũng không vào được hai vị trí cuối, lại không hiểu đại sự, cũng không biết tiến thối, có tư cách gì đáng giá khiến hắn phải liếc mắt, đáng giá gì khiến hắn phải hao phí tâm tư đi tính toán.

“Nhìn đi, hắn không cần ai tính toán, chỉ có tự mình đi tìm chết..” Hắn mỉm cười nói.

“Ngươi tại sao không nhắc nhở huynh ấy, tại sao ngươi không nhắc nhở huynh ấy, bất kể thế nào, chúng ta cũng là người một nhà…”  Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, cắn chặt môi đến rướm máu.


Lời nói xa cách của Cố Thuận An, thái độ âm dương quái khí của Cố Ngư, rõ ràng là thân nhất bất quá cách nhau chỉ có ba đời, nhưng ca ca trong mắt họ lại bất thân bất cận, kinh thành rộng lớn như thế, chỉ có một mình huynh ấy, một mình huynh ấy đối diện với mọi chuyện, huynh ấy chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, vô phụ tương y, chỉ cần các ngươi chỉ điểm một cái, nào lại rơi vào hoàn cảnh như vậy…

“Tại sao phải nhắc nhở hắn? Ta tại sao phải giúp đỡ hắn?” Cố Ngư đã xoay người chợt nghe vậy ngoảnh lại, sắc mặt hắn âm trầm, mang theo hận ý nồng đậm, kề sát vào tai  Cố Thập Bát Nương.

Bọn họ kề nhau rất gần,thậm chí có thể thấy từng thớ lông mao trên mặt đối phương.

Cố Ngư thấp giọng nói, “…Thập Bát Nương, ngươi đi hỏi ca ca ngươi một chút, để cho hắn tự ngẫm lại chính mình, hắn có thể vào tộc học, có thể đậu Giải Nguyên, tùy tiện đi học lại có thể là đồng môn của cái Quận Vương, bởi vì điều gì?”

Cố Thập Bát Nương nghe vậy ngẩn ra, thần sắc đại biến, thiếu chút nữa nàng đã bật thốt lên Liễu Nhiên đại sư rốt cục nói với ngươi những gì? Ngươi sao biết ta..

Cố Ngư cũng không để ý ánh mắt nàng.

“Ca ca của ngươi tư chất dạng gì, chính hắn rõ ràng nhất, ta cũng rõ ràng, mười mấy năm qua, ca ca ngươi chính là một cái đầu gỗ ngốc bướng bỉnh, ngảy cả việc phụ thân qua đời cũng không khiến hắn hứng chí đi học, ở lễ mừng thọ lão tộc trưởng, tới hậu viện sách cũng không thèm nhìn, thế nào ngắn ngủi mấy tháng, trở lại Kiến Khang lần nữa, hắn liền thay đổi thành một người khác, muốn đi học còn muốn đọc sách, chẳng lẽ vì lão tộc trưởng cho hắn vào danh ngạch học tộc, hắn đột nhiên khai sáng sao?” Hắn nói rất nhất, cơ hồ một hơi nói nhiều như vậy, sau đó đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn  Cố Thập Bát Nương, “ Cố Thập Bát Nương ngươi không cảm thấy kì lạ sao?”

Cố Thập Bát Nương bị kinh hãi không thốt nên lời, thì ra hắn đoán được..

Bất quá, chẳng qua hắn đem hết thảy mọi chuyện đặt lên người Cố Hải, cũng không hoài nghi đến mình, xem ra lão hòa thượng kia cũng không có nói gì cho hắn..

“Sau này vận may đến với nhà các ngươi liên tiếp, ngay cả ngươi tùy tiện nhận một cái sư phụ cũng là danh tiếng lớn như thế..” Trên khóe môi Cố Ngư hiện lên nụ cười lạnh lẽo, “Vận may của các ngươi là như thế nào tới đây?”

Cố Thập Bát Nương đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra một thân đã ướt mồ hôi lạnh, tiểu tử này có thể suy đoán đến trình độ như vậy, cho nên có thể nhìn ra bọn họ có vấn đề, thật may hắn đem tất cả sự chú ý đặt lên người Cố Hải, không có để ý đến mình, chuyện hoang đường không có bằng chứng, coi như Cố Ngư phát hiện cũng không tin, nhưng cũng không phải chẳng qua là hoài nghi của hắn mà thôi.

Cố Thập Bát Nương thở dốc một hơi, sợ hãi tan đi, một cơn tức giận lại dâng lên.

Thế nào mà có ư? Chịu khổ mà đến, kinh nghiệm phải trả giá bằng xương bằng máu, các ngươi chỉ nhìn thấy qua thành tích của ca ca tăng lên, nhưng ngươi có nhìn thấy huynh ấy hằng đêm không ngủ dốc hết tâm huyết một ngày làm mười nhật dụng(bài tập), các ngươi chỉ thấy chúng ta một bước lên mây, nhưng các ngươi có thấy trong đó có bao nhiêu vòng xoáy thăng trầm khúc chiết, một nhà ta từng người cẩn thận từng bước không dám buông lơi…

Trừ ta được trời cao cho lại cái sinh mạng, chúng ta còn được ban cái gì vận khí tốt.

“Tốt, chính các ngươi kiếm đến sao?” Cố Ngư cười khẽ một tiếng, “Tốt, vậy thì chúc các ngươi tìm được may mắn lần nữa, cốt nhục bất phân, quan vận thông suốt như cũ..”

“Vậy ngươi cứ chờ xem đi.”  Cố Thập Bát Nương trầm giọng nói, nhìn hắn một cái, xoay người sải bước đi.

Vừa lên xe, nàng phải tựa cả người lên trên vách, hai mắt nhắm lại, xe ngựa lắc lư chỉ làm cho nàng càng thêm mỏi mệt.

Không được, bây giờ còn không thể ngủ.

Cố Thập Bát Nương mở mắt ra, rút ngân trâm trên đầu cắn răng đâm lên đùi, một màu đỏ thẫm nhanh chóng lan ra.

Đau đớn khiến cho mỏi mệt nhanh chóng biến mất, đại não khôi phục thanh minh.

Mới vừa rồi những lời nói của Cố Ngư dọa nàng một thân mồ hôi lạnh, nhưng vô tình chỉ cho nàng một con đường, một con đường duy nhất bọn họ có thể tránh thoát khỏi vận mệnh lần này.

Cố Ngư nói, tùy tiện đi học, cũng có thể là đồng môn một cái Quận Vương, Quận Vương.

Văn Quận Vương.

Cố Thuận An là không thể trông cậy, nếu cứu được đã sớm cứu, dĩ nhiên không thể trách ông ấy thấy chết không cứu, đến nơi này ngắn ngủi tiếp xúc một đêm, thái độ vị đại thúc bá này so với mọi người trong nhà tốt hơn nhiều, ít nhất không tỏ ra chán ghét Cố Hải vô cớ sinh sự dẫn họa đến trên người, trong mắt ông ấy thật sự là bất đắc dĩ và quan tâm thật lòng.

Cố Thập Bát Nương tin rằng ông cũng đã suy nghĩ chu toàn, nghĩ biện pháp đem Cố Hải ra, nhưng trước mắt vẫn là chậm, hôm nay Hoàng đế cũng như Chu đại nhân, đang trong cơn giận dữ, nhất cử sáng suốt chính là tránh đi mũi nhọn, chậm rãi triển khai.

Đây coi như là biện pháp hữu hiệu nhất.

Nhưng Cố Thập Bát Nương không đợi được, so sánh với việc chờ đợi phán quyết không tốt ban xuống, nàng lo lắng thân thể Cố Hải hơn.

Đại lao, bị tra tấn, vận mệnh tựa như không làm gì nhưng chính là hung hăn trêu đùa nàng.

Giống như mở ra một bàn tay khổng lồ, coi như bọn họ giương cánh bay tránh thoát ngục tù giam cầm, chỉ cần lật nhẹ nhàng, tựa như Ngữ Nhạc đỉnh phút chốc phá vỡ hết thảy. (giống trong Tây du kí, bàn tay Phật tổ.)

Mà Văn Quận vương này như thế nào, hắn có thể nhẹ nhàng đưa bọn họ một cái bệ, dễ dàng thoát khỏi vận kiếp hay sao?

Có thể hay không tạm thời không nhắc đến, mẫu chốt trước mắt không phải hắn có thể cứu hay không, mà có nguyện ý cứu hay không cứu.