Dược Hương Trùng Sinh

Chương 127: Trả thù

edit: QR2

Chu đại nương ngồi trong phòng khách Lâm gia, trái tim vẫn còn đập thình thịch, uống một hơi ba chén trà, mới thở hắt ra.

Vẻ mặt phu nhân Lâm gia bình tĩnh, tư thái đoan trang.

“Bọn họ nói thế nào?” Bà nhẹ giọng hỏi.

Chu đại nương đặt ly trà xuống: “Lại nói thật là nguy hiểm, tôi nói những lời phu nhân đã nói mới dò hỏi được chút ý của Tào thị, lại bị chính chủ vừa vặn nghe được.”

Chân mày Lâm phu nhân hơi nhướng: “Là vị tiểu thư Cố gia kia?”

“Cũng không phải như vậy.” Chu đại nương vỗ ngực: “Thiếu chút nữa tôi bị hù chết...”

Nhìn bà ta hiện tại bình yên vô sự, giữa chân mày còn mang theo vài phần vui mừng ngồi ở đây, có thể thấy được cũng không bị hù dọa quá đáng, khóe miệng Lâm phu nhân lộ ra mỉm cười.

“Có cái gì mà sợ? Ta cũng không tin vị tiểu thư này thật sự dám vô lễ cuồng vọng đến mức này, nếu như thế, mối hôn sự này không nói cũng được.” Bà vừa cười nói vừa gẩy gẩy móng tay thật dài của mình.

Chu đại nương cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng tuyệt đối không tin có cô nương nhà nào chưa lấy chồng mà hoang đường thành như vậy...”

“Nàng nói thế nào?” Lâm phu nhân hỏi.

“Nàng không nói gì...” Lúc này Chu đại nương lại nói, trên mặt vẫn còn vẻ ngoài ý muốn: “Tính tình tốt lắm, còn giữ tôi lại dùng cơm...”

“Ý ta hỏi Tào thị.” Bà không kiên nhẫn ngắt lời bà ta.

Nghĩ rằng tiểu thư này cũng không dám nói gì, bà không tin vị tiểu thư này không sợ tiếng xấu bên ngoài, ảnh hường đến hôn sự của ca ca nàng, mang cái danh kiêu ngạo làm trò cười cho thành Kiến Khang này.

Chu đại nương cười hì hì: “Tào thị không nói gì, chỉ nói con gái bà ta không phải là người như vậy, nhất là tính tình dịu dàng chăm sóc người nhà...”

Lâm phu nhân cười giễu cợt: “Tính tình dịu dàng? Ý tứ thật hay, có cô nương nào tính tình dịu dàng mà bị nhà Thẩm Tam lão gia từ hôn, còn tranh cãi ầm ĩ không ngừng, khiến Thẩm Tam phu nhân tính tình như Bồ Tát cũng tức giận đến bệnh nằm liệt mấy ngày...”

Chu đại nương vội vàng cười theo, luôn miệng nói phải.

Lâm phu nhân nặng nề hừ một tiếng: “Nói đi, ý Tào thị là gì? Hôn sự này muốn hay không muốn?”

“Đương nhiên là muốn.” Mặt mày Chu đại nương hớn hở: “Lại không có nhà nào so với nhà chúng ta thích hợp hơn, đây không phải, từ nhà bọn họ đi ra, chân tôi không chạm đất đã tới...”

“Phải nói ta cũng không có hài lòng như vậy, tuổi còn trẻ đã là tang phụ, chẳng qua lão gia nhà chúng ta nhớ tới giao tình trước kia...” Lâm phu nhân chậm rãi nói, thân thể dựa nghiêng trên ghế, vuốt ngón tay: “Còn nữa, Cố công tử đứa nhỏ này thật sự là không tệ, không thể bởi vì có một muội muội phản kinh ly đạo* liền một gậy đánh chết được.”

* phản kinh ly đạo (cái này mình không biết edit thế nào cho hay nên để nguyên hán việt, bạn nào góp ý hay mình sẽ sửa, cảm ơn): phản bội đạo đức, xa rời lẽ thường. (kinh_bên trung quốc coi đạo đức pháp luật không thể thay đổi là kinh. Giống như câu thiên kinh địa nghĩa 天經地義 là nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.)

“Đúng vậy, Cố công tử lịch sự thanh cao, lúc nói luôn mỉm cười, vừa nhìn là biết người có tình tình tốt.” Chu đại nương cười nói.

Nhớ lại lúc nãy, khi Cố công tử lôi kéo muội muội xuất hiện ở cửa phòng, thật sự bà vẫn sợ hết hồn, tất nhiên không phải là sợ Cố công tử, mà là sợ Cố tiểu thư nóng tính trong truyền thuyết đánh mình.

Thật may là Cố công tử vẫn lôi kéo Cố tiểu thư, hơn nữa lại nhiều lần ngăn cản Cố tiểu thư mở miệng nói chuyện, khẳng định trong lòng bất mãn với cô muội muội này, sợ nàng làm hư danh tiếng của mình.

“Chính Cố công tử thúc giục tôi tới hỏi một chút chúng ta nghĩ thế nào?” Bà cười híp mắt nói, nhích lại gần bên cạnh Lâm phu nhân: “Phu nhân, chúng ta là người một nhà, không nói hai lời, tôi cảm thấy cửa hôn sự này thật sự rất tốt...”

Người trong nhà ít, quan hệ đơn giản, lại có tiền, công tử còn nhỏ tuổi đã trúng cống sĩ, tính tình mẹ chồng đàng hoàng thành thật, nếu đi qua, con dâu cũng không cần chịu đựng mẹ chồng, lập tức có thể tự mình quản gia...

Hiển nhiên Lâm phu nhân cũng nghĩ đến việc này, rốt cuộc vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng khó nén tia dao động, nữ nhi đích xác phải gả đi, tuy rằng thoạt nhìn địa vị bên ngoài không cao, nhưng thực sự bàn đến đúng là so với gả cho con thứ nhà Thẩm Tam lão gia thì tốt hơn nhiều.

Nhà Thẩm Tam lão gia luôn ỷ có Quốc Công gia, cũng may trong nhà cũng có vài cửa hàng mặt tiền có chút tiếng tăm, nếu không chỉ sợ trong nhà còn không bằng tiểu môn tiểu hộ (nhà nhỏ cửa nhỏ) có tiền như Cố Gia, vừa nghĩ đến lời đồn được truyền ra trong gia tộc Cố thị, đó thật sự là hàng rương hàng rương vàng bạc...

Dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là không có cô em chồng kia.


Nghĩ đến đây, thần sắc Lâm phu nhân hơi ngưng trọng, có cô em chồng lợi hại như thế ở đó, nữ nhi của bà gả qua thì tính thế nào?

“Phu nhân, rốt cuộc người nghĩ như thế nào?” Chu đại nương hỏi.

Lâm phu nhân trầm ngâm một chút: “Rất đơn giản, sau khi cô nương nhà chúng ta vào cửa, cô nương nhà bà ta phải gả đi.”

Chu đại nương cười: “Đây coi là gì, cô nương nào không phải xuất môn, lại nói, lễ mừng năm mới năm nay tiểu thư Cố gia này đã mười lăm tuổi rồi, tuổi cũng không nhỏ rồi...”

Lâm phu nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), nhớ tới Thẩm Tam phu nhân đã thả lời, lơ dãng nói: “Vậy cũng phải nhìn xem có người nào muốn nàng không, đụng phải đồng ý thì tốt, đến lúc đó đông chọn tây nhặt cũng không xác định được nhà chồng tương lai, lại là một cô nương lợi hại, ở nhà nói một không hai, thật sự muốn làm lão cô nương (gái lỡ thì), ai dám nói nửa chữ không, khi đó chúng ta thật như người câm chịu thiệt, nói không nên lời...”

Chu đại nương suy nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy, thật sự thanh danh của cô nương này không lớn, ít nhất trong tộc mọi người đều kính nhi viễn chi (tôn kính mà không gần gũi), người ta cưới vợ đều là về nhà giúp chồng dạy con, cần nhất chính là hiền lương thục đức, dịu ngoan khiêm tốn, cưới về một Sát Thần để làm gì, tất nhiên cái Sát Thần này có thể kiếm tiền...

Chu đại nương giật mình, nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Hai cửa hàng của Cố gia đều do tiểu thư này quản lý đấy...” Bà thấp giọng nói.

Lâm phu nhân cả kinh, lập tức nói: “Vậy cũng không được, do nàng quản lý không sai, đó cũng là sản nghiệp trong nhà, phụ thân mất, đương nhiên phải do ca ca quản lý...”

Bà nói xong, ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu đại nương: “Chuyện này phải hỏi rõ, cô nương nhà họ lúc xuất giá cũng không thể đem tất cả sản nghiệp của gia đình làm của hồi môn chứ.”

Rời Lâm gia, sáng sớm ngày thứ hai, Chu đại nương liền đến nhà Tào thị.

Tiểu nha hoàn dẫn bà đến phòng nhỏ trong nội viện.

Phòng  đầy hoa, lò sưởi ngầm dưới đất, giữa hai mặt cửa sổ, màn che bằng nỉ thật dày rủ xuống, ấm áp như mùa xuân.

Nhớ tới tình trạng vật dụng trong nhà Tào thị trước kia, ngẫm lại hoàn cảnh của nhà họ bây giờ, trong lòng Chu đại nương ngũ vị tạp trần, thế nào mà chớp mắt một cái đã như trên trời dưới đất rồi.

“Chu nương tử, nơi này cách Phật đường của phu nhân gần nhất, bà chờ chút, phu nhân vài bước sẽ tới.” Tiểu nha hoàn dâng trà, cười híp mắt nói.

Chu đại nương đang định quay đầu nhìn bên phải là tường hay là cửa sổ, nơi đang bày kệ tủ, nghe vậy vội thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng trên nhuyễn tháp (giường nhỏ mềm mại) gật đầu một cái.

Tiểu nha hoàn đi ra ngoài, không bao lâu thì dẫn Tào thị đi vào.

Vẻ mặt Tào thị có chút mệt mỏi, trả lời có chút không yên lòng.

“Tỷ có chuyện gì vậy?” Tào thị hỏi.

Chu đại nương sợ run, vẫn còn chuyện muốn nói? Chẳng lẽ đây là muốn tự cao tự đại (ra vẻ ta đây)?

“Đại muội tử, đây là hôn sự của Hải ca nhi.” Bà có chút không vui nói.

Tào thị lúc này mới à một tiếng, mấp máy môi không nói gì nữa, ẩn giữa chân mày mấy phần chán nản ưu thương.

“Đại muội tử, ngươi đừng gấp gáp.” Chu đại nương cho rằng hôm qua mình đã nhìn thấu nguyên nhân, Tào thị lo lắng hôn sự của nhi tử gặp phải phiền toái, vội vàng cười nói.

Không nghe những lời này còn đỡ, đôi mắt Tào thị chợt đỏ, quay đầu che dấu.

“Lâm gia nói rồi, nhà họ cũng vừa ý Hải ca nhi, bất luận là nhờ mối quan hệ của thế hệ trước, hay là gia cảnh bây giờ, hai nhà các ngươi đều vô cùng thích hợp…” Chu đại nương tươi cười, nói một tràng, nâng chung trà lên định uống, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không thấy đám nha hoàn: “Chỉ là có một chút…”

“Chuyện gì?” Tào thị nhìn sang, hỏi nhỏ.

“Mau chóng tìm thân gia cho cô nương nhà ngươi, chỉ cần chân trước cưới cô dâu, chân sau gả con gái, cửa hôn sự này chắc thành.” Chu đại nương vừa cười nói vừa nâng ly trà đưa lên miệng: “… Còn nữa, là tỷ tỷ ta phải nhắc nhở người một tiếng, gả nữ nhi hắt nước, nạp phu gia truyền, nơi này người ngoài phải phân rõ….”

(Ý bà này nói Cố tỷ gả đi là người ngoài, Cố ca lấy vợ mới là người nhà…)

“Lời này của tỷ có ý tứ gì?” Tào thị hỏi, khuôn mặt đã đổi sắc.


Chu đại nương cúi đầu uống trà nên không thấy, vẫn thuận theo nói: “Chúng ta là người một nhà, ta nói thẳng với ngươi luôn. Đại muội tử à, cô nương nhà ngươi khi gả đi, mang theo vàng bạc thì không nói, nhưng cửa hàng làm ra vàng bạc thì không thể cho…”

“Đủ rồi.” Tào thị vỗ bàn một cái, đứng lên quát lớn.

Chu đại nương bị dọa sợ, ly trà đưa đến miệng cũng run rẩy, nước trà hắt cả lên người, kinh ngạc nhìn Tào thị.

“Đi ra ngoài.” Toàn thân Tào thị phát run, giơ tay chỉ ra ngoài.

Chu đại nương nhất thời giật mình, biết Tào thị mấy chục năm, đây là lần đầu bà ta thấy Tào thị nói chuyện lớn tiếng như vậy.

“Gia đình như vậy mà cũng xưng là người làm quan, dòng dõi thư hương, thật không ngờ lòng dạ bà ta ngông cuồng xằng bậy như vậy, nữ nhi của bà ta là nữ nhi, nữ nhi của ta thì không phải là nữ nhi à, bà ta vỗ ngực suy nghĩ một chút, lương tâm có an ổn không?” Tào thị nói chuyện, đôi mắt nhiễm lệ: “Người còn chưa vào cửa, còn chưa trở thành thân gia đã đối xử với nữ nhi của ta như thế, muốn đuổi nàng ra cửa, muốn hạn chế hồi môn của nàng, tục ngữ nói trưởng tẩu như mẹ (chị dâu như mẹ), kính lão yêu ấu (kính trọng trưởng bối, yêu thương các cháu)…”

Tào thị càng nói cành kích động, nói không thành tiếng, thân thể thoáng lung lay rồi ngồi xuống.

“Nữ nhi của ta thì sao? Nữ nhi của ta vì cái nhà này mà lao tâm khổ trí làm việc, tạo nên gia nghiệp bây giờ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, tại sao ngươi…các ngươi lại có thể như thế…” Bà lẩm bẩm, dòng lệ rơi xuống như cắt đứt mọi quan hệ.

Chu đại nương lấy lại tinh thần, dậm chân nói: “Ta nói cái gì, ta đây nói đều là những lời chân thật, nếu là người khác, có nói liên tục cũng không nói cho ngươi biết, nói vài lời xã giao khách sáo rồi từ chối khéo léo, các ngươi cũng chẳng hay biết gì, cuối cùng bỏ lỡ… cũng là các ngươi, thật đúng là có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dại thú, ta còn không phải vì muốn các ngươi tốt…”

“Ngươi về đi, cửa hôn sự này chúng ta không bàn nữa.” Tào thị vuốt ngực nói.

Sắc mặt Chu đại nương có chút khó coi, chuyện này coi là chuyện gì?

“Đại muội tử, làm mai làm mối, chính là một câu nói, ta nói ngươi nói, có cái gì mọi người nói ra ý của mình, hôm nay chẳng qua mới có mình ta nói, ngươi còn chưa nói, liền cấm khẩu, đây là ngươi không muốn nói, hay là bởi vì có liên quan đến nữ nhi của ngươi, nên ngươi không dám nói? Ta nói đại muội tử à, khó trách bên ngoài người ta nói các ngươi, đây rõ ràng chính là nữ nhi làm đương gia còn gì…” Chu đại nương vừa lau nước trà rơi trên người vừa cười lạnh nói.

Lời bà ta chưa nói xong, liền nghe một âm thanh lộp bộp vang lên, kệ tủ trong phòng chợt chia làm hai, một căn phòng giống hệt bên này hiện ra trước mắt, đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên kia, Chu đại nương hít sâu một hơi, xanh mặt ngã ngồi trên tháp nhuyễn.

Kệ tủ này vậy mà lại là vách ngăn với một căn phòng khác, lúc này bên kia bày ba cái bàn, trước bàn ngồi không dưới ** thiếu niên, trước mặt bày giấy, trên tay đều cầm bút, từ trên kệ tủ ngăn giữa hai căn phòng này rơi xuống một tờ giấy, trên đó viết chữ “Niệm”, ngay giữa phòng bày một lư hương, trong lư hương căm một cây nhang, đã cháy gần hết.

Nghe nói các sĩ tử đều thích thắp hương làm hạn định để viết chữ làm thơ.

Bây giờ nhang đã sắp cháy hết, nhưng trong phòng sắc mặt các sĩ tử nhìn rất cổ quái, tất cả mọi cánh tay cầm bút đều không hạ xuống, xem ra lực chú ý của mọi người không còn ở chuyện người nào giành được vị trí thứ nhất nữa.

“Thiếu... Thiếu... Thiếu gia...” Chu đại nương lắp bắp nói, nhìn Cố Hải một thân áo mỏng dài như ngày thường, sắc mặt âm trầm đang đứng cạnh kệ tủ.

“Cút ra ngoài.” Cố Hải thản nhiên nói.

Xong rồi, xong rồi, Chu đại nương bụm mặt, xoay người chạy ra ngoài, cuộc nói chuyện này lại bị nhiều sĩ tử trẻ tuổi nghe được, Lâm gia xong rồi, Lâm phu nhân cũng đừng suy đoán Cố gia tiểu thư có muốn hay không nữa, từ hôm nay về sau ở thành Kiến Khang này nữ nhi nhà bà ta nhất định là không ai muốn.

Nhận được tin Lâm phu nhân tức giận gần thổ huyết, đầu tiên là hung hăng mắng chu đại nương một trận, Cố Hải là Giải Nguyên, lại trúng cống sĩ, những thiếu niên tụ tập xung quanh anh ta đều là những người nổi bật ở Kiến Khang, tuy chỉ có bảy tám thiếu niên nhưng sau lưng mỗi người đều là một đại gia tộc, thậm chí Lâm phu nhân có thể tưởng tượng những lời nói của Chu đại nương sẽ lấy tốc độ nào để truyền ra rồi.

Thật ra những lời bà ta nói đều là lời nói thật, cũng là chuyện mà mẫu thân nhà nào làm mai nữ nhi sẽ nghĩ đến, suy nghĩ tính tình của bà bà, cân nhắc tính tình mỗi người trong gia đình, lo lắng nữ nhi của mình bị làm khó dễ, lo lắng bà bà thiên vị, lo lắng nữ nhi bị thua thiệt.

Có điều là mọi người rất ít khi nói thẳng ra như vậy, nói thẳng ra cũng có, chẳng qua là trước mặt nhiều thiếu niên xa lạ như vậy nói ra thì là lần đầu gặp.

Trong lòng nghĩ đến là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác, gả nữ nhi là một chuyện, thú thê lại là chuyện khác.

Lâm phu nhân tức giận đập bể tất cả ly trà bình sứ trước mắt.

Làm sao lại trùng hợp như vậy, hội làm thơ sao lại cố tình tổ chức bên cạnh lúc họ nói chuyện?

Chuyện này rõ ràng do Cố gia cố ý an bài.

Lâm phu nhân kịp phản ứng, cắn nát răng ngà, thật tốt, đầu tiên là cố ý cho sắc mặt tốt, để cho Chu đại nương tới đây ra điều kiện, sau đó cố ý an bài chỗ như vậy, để đoạn hội thoại này công bố cho mọi người, đây là muốn hủy Lâm gia bọn họ, không thù không oán, dụng tâm thật ác độc.

“Các ngươi rắp tâm định làm gì?” Lâm phu nhân đứng trong sân nhà Tào thị, lớn tiếng nói.

“Chúng ta rắp tâm làm gì?” Cố Hải một thân trắng thuần mỉm cười hỏi.

“Đừng cho là ta không biết. Chuyện các ngươi đã làm đều là muốn phá hoại danh tiếng của nhà chúng ta.” Lâm phu nhân quát lớn, hận không thể cào nát mặt thiếu niên trước mặt mình.

“Ta đã đồng ý chuyện gì?” Thiếu niên vẫn mỉm cười như cũ: “Phu nhân, ta đã nói cái gì?”

Ta cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, làm hay nói đều là Lâm gia bọn họ.

Lâm phu nhân ý thức điều này, ôm ngực thân thể lay động.

Đây là đang trả thù, không sai, đây là trả thù.

Trả thù bà nói những lời đó với muội muội nhà họ, tất cả đều vì chuyện ấy mà nên.

Lâm phu nhân há mồm thở dốc, bà biết tính cách Tào thị, một người đọc sách như Cố Hải nhất định sẽ không suy nghĩ ra biện pháp vô sỉ thế này, tất cả chuyện này đều do tiểu thư kia, ác danh của tiểu thư kia đã quá rõ ràng, cũng chỉ có những người như nàng ta mới làm được.

“Cố Hải, ta hiểu rõ, nhất định chuyện này không phải là chủ ý của ngươi, muội muội ngươi là người không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cách vãn hồi, ngược lại dung túng, chẳng lẽ thật sự không để ý đến thanh danh nhà các ngươi sao?” Lâm phu nhân hét lớn. Hiện tại có thể phá cục diện bế tắc này chỉ có một mình Cố Hải.

Thiếu niên đứng trên bậc thang, cười khẽ: “Thanh danh chẳng phải đã bị phá hủy rồi sao?”