Convert: ngocquynh520
Edit: Heidi
Lúc chúng tôi muốn đi ra khỏi gian phòng, Âu Tề đột nhiên mở miệng nói chuyện với chúng tôi: "Đỗ Thăng, cậu đi thay quần áo trước đi, sau đó, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Đỗ Thăng nhìn Âu Tề một chút, không nói gì, dắt tôi trở lại gian phòng của chúng tôi. Tôi không biết tại sao mình lại có cảm giac hoảng sợ vô cùng, tôi lấy tay của mình đè chặt ở trước ngực, giống như không làm như vậy thì tim gan phèo phổi cùng tất cả các cơ quan nội tạng của tôi đều từ cổ họng lao vọt ra ngoài bày la liệt ra mặt đất ngay tức khắc vậy. Tôi hỏi Đỗ Thăng: "Anh thay quần áo chưa?". Sau khi hỏi xong tôi phát hiện là tôi đang nói nhảm. Bởi vì Đỗ Thăng từ lúc vào phòng đã bắt đầu thay quần áo. Tôi đi tới vừa giúp Đỗ Thăng đóng cúc áo vừa hỏi Đỗ Thăng: "Anh thay xong quần áo em và anh cùng đi qua đó có được không?"
Đỗ Thăng nắm lấy hai vai tôi, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Anh ấy dùng một giọng nói gần như đông lạnh nói với tôi: "Phẩm Phẩm, cảm giác của anh rất không tốt, anh cảm thấy tựa hồ như có chuyện sắp xảy ra. Em và con đối với anh mà nói, rất quan trọng, vô cùng quan trọng, hai mẹ con là lẽ sống của đời anh! Phẩm Phẩm, cha mẹ anh bị tai nạn giao thông qua đời từ sớm, ở trên thế gian này em và cục cưng là người thân duy nhất của anh. Hãy hứa với anh, tối hôm nay bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng phải sống với con thật tốt! Biết không?"
Tôi ngây dại ra, các cơ thịt trên mặt không làm ra bất kỳ động tác liên quan đến chuyện khóc lóc, nhưng trong đôi mắt lại giống như rắc hạt tiêu vậy, ào ạt phun ra những giọt lệ nóng hổi. Tôi thút tha thút thít vừa rơi nước mắt vừa nói: "Đỗ Thăng anh rảnh lắm hả, đêm hôm khuya khoắt ăn mặc đàng hoàng mà lại đi hù dọa người khác! Nói hươu nói vượn gì đó hả, sao anh không tự mang theo con mà sống chứ, sao anh cứ nhất mực bắt em một mình nuôi con chứ, anh quá vô trách nhiệm! Anh dám không đoái hoài gì đến hai mẹ con em...... Không chừng còn là ba mẹ con đấy...... nhưng trước kia chúng ta đã nói trước là bốn mẹ con rồi mà...... Tóm lại, nếu anh dám bỏ mặc không đoái hoài đến mấy mẹ con em, em sẽ...... em liền...... Em liền bịa đặt nói xấu anh ở trước mặt bọn nhỏ! Em nói cho tụi nhỏ biết, cha của tụi nhỏ là một tên xấu xa! Là một tên ăn trộm! Là một kẻ mang tội giết người! Là một tên ăn mày! Là một......" Đỗ Thăng chặn cái miệng lảm nhảm của tôi lại, triền miên tỉ mỉ hôn. Sau đó, ngẩng đầu lên vô cùng nghiêm túc nói: "Phẩm Phẩm, tự chăm sóc tốt cho bản thân và con!"
Đỗ Thăng nói dứt lời thì lớn tiếng kêu dì giúp việc tới. Tôi rất sợ, tôi biết rõ Đỗ Thăng muốn đuổi tôi đi sau đó một mình anh ấy lưu lại đối phó với Âu Tề và Hứa Linh. Tôi dùng sức nắm chặt tay Đỗ Thăng, tôi khóc, tôi ra sức khóc; Tôi la lên, tôi liều mạng la hét! Tôi vừa khóc vừa la: "Đỗ Thăng! Em không đi! Nếu anh dám đuổi em đi, em sẽ không để yên cho anh đâu! Đỗ Thăng anh tin không hả, nếu anh dám làm thế, em lập tức đi tìm bố dượng cho con anh! Anh có tin nếu bố dượng của con anh đánh nó em sẽ đứng yên không can ngăn hay không hả! Anh có tin hay không hả, anh chân trước đuổi em đi thì chân sau em sẽ cùng con đi lăn lông lốc trên cầu thang đó!"
Đỗ Thăng mang bộ mặt không đành lòng cùng vẻ mặt thống khổ dùng sức muốn đẩy tay tôi ra. Anh ấy dùng sức tách tay tôi ra, đau đến nỗi lửa giận từ đáy lòng tôi xông thẳng lên đến tận não! Tôi bất chợt giơ chân lên, hướng về phía Đỗ Thăng bắt đầu đạp lung tung mãnh liệt, vừa đạp vừa kêu la: "Đỗ Thăng anh thật thất đức! Anh ra tay mạnh như vậy với vợ mình hả! Em đau quá! Anh thật khốn kiếp!"
Đỗ Thăng thấy tôi bị đau, lập tức dừng động tác lại, bộ mặt đau lòng không chịu được hỏi tôi: "Vợ à? Đau lắm sao? Mau để anh nhìn xem có bị bẻ hư ngón tay không?"
Tôi không nói hai lời liền trực tiếp nhào tới ngực Đỗ Thăng, hai cánh tay gắt gao ôm hông của anh ấy không buông ra, mặt chôn ở trước ngực anh ấy nức nở nói: "Đỗ Thăng anh đừng đuổi em đi có được không? Em biết anh không muốn em và con có chuyện! Nhưng nếu anh xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống cuộc sống của con người nữa! Em nhất định sẽ sống cuộc sống như ma quỷ cùng với anh! Anh đuổi em đi cũng vô ích! Em cũng biết trong lòng anh rất thương con chúng ta, nhưng nếu xảy ra chuyện, cục cưng sẽ không có ba, sau đó mẹ cục cưng cũng đi tìm ba nó, cục cưng rất đáng thương, không bằng anh thuận tay đem theo hai mẹ con em đi luôn cho rảnh nợ!"
Đỗ Thăng nghe xong những lời của tôi..., đem tôi ôm thật chặt vào trong ngực, ghé sát vào tai tôi nỉ non: "Bé ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em nói đi sao anh không thể trừng trị được em nhỉ!". Tôi cảm thấy được trên vành tai tôi có chút ẩm ướt. Tôi biết, người cha đa sầu đa cảm của cục cưng trong bụng tôi đã rơi nước mắt.
Bên chúng tôi mới vừa có trận ầm ĩ long trời lở đất kiểu như sinh tử ky biệt, bên kia Âu Tề liền đỡ Hứa Linh đi vào.
Chúng tôi gồm bốn người, hoàn toàn giống như là đang dựa vào một loại xếp hình để xếp hàng. Tôi bị Đỗ Thăng ôm ở trong ngực, khẽ mang theo tiếng nấc nghẹn ngào còn đọng lại; mà Đỗ Thăng đang mang bộ mặt thương tiếc cùng ‘ liều mạng với bất cứ giá nào’.
Hứa Linh cũng bị Âu Tề ôm ở trong ngực, không ngừng nức nở đau lòng; mà thái độ của Âu Tề, cảnh giới đạt tới cư nhiên còn sâu hơn cao hơn so với Đỗ Thăng. Thái độ của anh ta không chỉ là đau lòng, mà là kiểu như sau khi trải qua đau đớn khốn cùng trái tim âm thầm đớn đau; cách anh ta biểu hiện ra cái biểu cảm “liều mạng với bất cứ giá nào” rất khác so với Đỗ Thăng, Đỗ Thăng là vì hi vọng liều mạng, Âu Tề lại làm cho tôi cảm thấy là anh ta đang tuyệt vọng, mới bất chấp tất cả mà liều mạng với bất cứ giá nào.
Đỗ Thăng ôm tôi bảo hộ ở trong ngực, sau đó lạnh lùng mở miệng hỏi Âu Tề: "Tôi có rất nhiều nghi ngờ, tôi hi vọng cậu có thể nói tất cả sự thật với tôi. Nói chuyện trước mắt đi, cậu và Hứa Linh, rốt cuộc các người đã xảy ra chuyện gì?"
Âu Tề không có nhìn chúng tôi, dịu dàng tỉ mỉ an ủi Hứa Linh đang ở trong ngực mình. Cô gái xinh đẹp như tiên trên trời, người đàn ông tiêu sái bất kham, hình ảnh hai người rúc vào nhau khít khao, khiến cho tôi vô cớ hình dung tới hai chữ: Duy mỹ (tuyệt đẹp)! Sau đó, lại nghĩ tới hai chữ: Chân tướng!
Đỗ Thăng cúi đầu hỏi tôi: "Em mới vừa lầm bầm lầu bầu cái gì đấy?"
Tôi mới phát hiện vừa rồi tôi nhìn Hứa Linh và Âu Tề đến xuất thần. Tôi ngẩng đầu nhìn Đỗ Thăng nói: "Đỗ Thăng, anh nói xem, có phải rất giống hay không?"
Đỗ Thăng nghi hoặc nhìn tôi hỏi: "Rất giống? Rất giống cái gì?"
Tôi nói: "Em nói là, anh nhìn hai người bọn họ, dáng dấp có giống nhau hay không!"
Đỗ Thăng ngẩng đầu lên, không lâu sau vẻ mặt từ nghi ngờ không tin chuyển biến thành khiếp sợ. Đỗ Thăng mang theo vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được cúi mặt nói với tôi: "Vợ à, anh biết bọn họ nhiều năm như vậy, tại sao lại không phát giác ra nhỉ! Anh vẫn cho là người phương Nam đều có tướng mạo như vậy, cho nên chưa bao giờ nghĩ theo hướng khác! Cứ nhìn như vậy, chẳng lẽ em cảm thấy...... Em hoài nghi bọn họ......"
Tôi kết luận những lời nói Đỗ Thăng vừa nói: "Đừng nói là em cảm thấy được, anh nhìn kỹ bọn họ không phải cũng cảm thấy bọn họ...... A...... Có điểm giống à..... A...... Anh thử nói xem......"
Trong lúc tôi và Đỗ Thăng đang nhỏ giọng ấp úng suy đoán mọi chuyện, Âu Tề ngẩng đầu lên, hướng về phía chúng tôi cất giọng hơi lớn nói: "Chuyện các người hoài nghi, là thật!"
Tôi rụt cổ một cái, rúc sâu vào trong ngực Đỗ Thăng. Tôi có gan nói xấu người khác bị người ta bắt được tại trận nên rất ngượng ngùng. Âu Tề nói tiếp: "Không sai! Chúng tôi, tôi và Hứa Linh, chúng tôi là anh em!"