Lịch sử giống như diễn lại một lần nữa, tôi thống khổ đi vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi đã tự tay bóp chết một tiểu thiên sứ, tôi không thể phạm sai lầm một lần nữa.
Một mình ngồi ở quảng trường thật lâu, trong lòng không ngừng nhớ tới lời đại sư đã dạy: tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.
Không biết đã trải qua bao lâu, trời đã bắt đầu tối xuống. Tôi chợt nhớ tới, buổi tối mọi người muốn đến Diêu ký tổ chức tiệc chia tay, tôi vội vàng đứng lên đón xe tắc xi.
Đến Diêu ký, thấy có rất nhiều bạn cũ cùng trường, còn có phần đông hơn so với lần tụ họp trước. Xem ra tôi lại có duyên bạn bè.
Mọi người thấy tôi khóc sưng cả mắt, đều cười đùa trêu chọc tôi: "Sao vậy Nhậm Phẩm, sao lại khóc đỏ cả mũi thế kia...đã lớn rồi mà còn nhớ nhà khóc thành như vậy a!"
Tôi ngượng ngùng cười không nói lời nào, tầm mắt quét qua một vòng, thấy Cố Thiến nhìn tôi với khuôn mặt lo âu và đôi mắt thương cảm.
Ánh mắt đó làm cho tôi nhịn không được mũi lại bắt đầu khụt khịt nghèn nghẹn. Cố Thiến thấy tôi muốn khóc vội vàng đi tới bên cạnh nắm thật chặt tay của tôi cố làm cho tôi cảm thấy thoải mái, sau đó lại xoay người hướng về mọi người cười nói: "Hôm nay nếu ai dám chọc Phẩm Phẩm rơi nước mắt, tôi sẽ phạt uống tám bình rượu nhị oa đầu ba năm (hàm lượng cồn 60% tới 70%)! Thử xem có ói tới thắt ruột hay không!"
Mọi người vừa cười ha ha vừa tiến vào bàn tiệc.
Ăn cơm xong, sư huynh nói hay là cùng đi club “Kim Huy” đi, dù sao cũng ở gần đây. Lại còn nói sau khi tôi đi, sợ rằng trong vòng một năm cũng không tụ tập được nhiều người như vậy, cho nên cũng muốn chơi cho thỏa thích.
Tôi nói: "Không ngờ mình lại có sức hút dữ vậy ha."
Bên cạnh có một bạn học nam nghe được lời của tôi thì cực kỳ khoa trương, lớn tiếng nói với tôi: "Nhậm Phẩm, cậu đùa à! Tôi đã thấy mình ngốc, nhưng so ra thì cậu còn ngốc hơn đấy! Cậu thật là không biết, hay là đang giả ngu? Tất cả nam sinh trong ban của mình từng người từng người một, cậu hỏi thử xem có ai mà không thầm mến cậu không!"
Tôi ngất! Mãnh liệt ngất! Tôi đáng thương cầu xin tha thứ: "Đại ca, đừng đùa tôi được không, tôi sắp đi, sao cậu lại dọa tôi!"
Cậu bạn tôi không biết làm sao, chỉ có thể lắc đầu nói: "Tôi coi như là thấy rõ ràng rồi, Nhậm Phẩm cậu thật không biết, vậy cậu chính xác là khờ rồi! À, cũng may năm đó mấy huynh đệ chúng tôi là ưa thích dung nhan cậu nhưng sau đó lại thấy tính tình cậu quá ngây thơ nên mới thu tâm lại, nếu không đợi tới khi cậu cảm nhận được thì tôi tin là khủng long cũng có thể sống lại đó!"
Mặc dù tôi vừa mới trải qua chuyện buồn, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà hướng về phía cậu ta, vô cùng nghiêm túc la to một tiếng:...A!... vang dội.
Cả lớp tôi đều quen biết với sư huynh, cho nên tất cả mọi người đều nhất trí với đề nghị của sư huynh, không có ý kiến gì khác. Buổi chiều tôi vừa mới “vận động” thể lực, còn khóc trong thời gian dài, tinh thần lại kém cỏi, tôi xin phép sư huynh không đi, nói là muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút để sáng sớm ngày mai còn phải bay.
Sư huynh dùng giọng điệu “hận không giết” được tôi nói: "Nhậm Phẩm, em thật quá đáng, mọi người ở đây là vì em đó nhe, nhưng mà em lại đòi về, em để lương tâm mình ở đâu? Anh muốn nói với em, em đừng để trước khi em đi mọi người coi em như kẻ thù đó nhe!"
Tôi nhìn từng người một, ai cũng bày ra bộ mặt im im, làm tôi không dám hé răng. Lúc này Cố Thiến nhẹ nhàng đi tới bên cạnh tôi, tôi giống như đang bị chìm vớ được khúc gỗ, giống như đang đi trong đêm tối thấy được ánh đèn, tôi mừng rỡ giống như đợi cô ấy ban cho tôi được đặc xá.
Kết quả, Cố Thiến mở miệng nói như sau: "Phẩm Phẩm, cậu nghĩ có thể trốn được hả? Thả lỏng đi, hôm nay chúng ta phải đi thôi, trước hết cậu cứ vui vẻ đến club là được rồi. A, Còn nữa..., vừa rồi Điền Nga gọi điện thoại cho tớ, tớ nói cô ta cứ trực tiếp đến đó gặp chúng ta. Tốt lắm, chớ ngẩn ra đó, chúng ta lên đường thôi!"
Tôi có cảm giác, trong nháy mắt, thế giới liền thay đổi thành một màu đen tối, linh hồn thống khổ của tôi bỗng gào thét lên: Xí! Ngươi xem xem bên cạnh ngươi, các người này có giống bạn của ngươi không, có suy nghĩ cho ngươi một chút nào không! Toàn bộ chỉ vì cái họ thích, cũng không suy tính xem ngươi có muốn hay không!
Tôi theo mọi người đi vào club “Kim Huy”, suy nghĩ: có bao nhiêu người ở đây thông qua thể xác để tìm niềm vui, để bù đắp cho linh hồn trống không và vô dụng? Buổi chiều tôi và Đỗ Thăng làm một lần, chỉ sợ là cũng là như vậy.
Tôi bị một đám người kéo đến club tiếp tục ca hát uống rượu, tôi cảm giác mình giống như các cô nương trong “kỹ viện”, không cự tuyệt bị người khác lôi kéo, mặc dù thân thể không thoải mái cũng phải gượng cười cùng với mọi người trong đó.
Ước chừng sau nửa giờ, Điền Nga tới.
Điền Nga nói hôm nay Vĩ Sĩ tổ chức tiệc chúc mừng, ăn mừng hai ngày trước mới bọn họ vừa hoàn thành một hạng mục lớn; ông chủ của Vĩ Sĩ, Đỗ Thăng hôm nay vốn là đi thành phố khác để tham gia một hội nghị đặc biệt quan trọng, nói là tiệc chúc mừng tối nay sẽ không tham gia, nhưng lại không nghĩ tới lúc xế chiều anh ta lại đột nhiên chạy về. Kết quả là có những người không cần phải đi nhưng vì Đỗ tổng nên mọi người ai cũng phải đi.
Điền Nga nói vốn định tới từ đầu, nhưng vì tiệc chúc mừng lần này các nhân vật cấp cao đều đi, Quan Dĩ Hào lại nằm trong số các nhân vật chính đó, cho nên Điền Nga thân là Tổng Giám phu nhân nên cô chỉ có thể đi cùng chồng tới buổi tiệc xong rồi mới chạy tới đây được.
Tôi nói với Điền Nga: "Cậu có chuyện bận không đi được thì không cần tới, tớ cũng không phải là đi không trở lại, chỉ đi nước ngoài một năm mà thôi."
Điền Nga lôi kéo tay của tôi nói: "Vậy cũng không được, nói cái gì thì trước khi cậu đi cũng phải tới chia tay cậu chứ, bằng không nghĩ đến sợ. Phải biết năm đó hai người chúng ta xưng danh “Đại Song Kiều”, hiện tại tôi lập gia đình, cậu lại muốn xuất ngoại, thật là lo lắng cho trường học cũ, sợ rằng từ đây không còn mỹ nữ!"
Tôi đổ mồ hôi! Nhắc tới chuyện này tôi liền nhức đầu! Lúc mới lên đại học, không biết người nào đó vào một ngày nào đó ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, quyết tâm thu thập tài liệu của các sinh viên nữ năm thứ nhất, tốn tâm phí sức biên soạn ra “Bảng xếp hạng tân mỹ nữ” đem treo ngay bảng thông báo của trường học. Tôi cùng Điền Nga được xếp ngang hàng nhau ở vị trí thứ nhất, lại còn được người ta nhét cái danh xưng “Đại song kiều ”, lúc đó danh tiếng của tôi thật sự vang xa. Nhưng cũng không được bao lâu, sau đó các loại bình luận này nọ liền tới tấp bay tới, nhưng tất cả cơ bản đều nghiêng về một phía mà nói rằng: Nhậm Phẩm, cái cô nàng đó nếu không lên tiếng bất động thì thật đúng là mỹ nữ, nhưng chỉ cần cô ấy khẽ động một tí, thì đó chính là Lôi Thần chuyển thế! Hai thái cực cực kỳ khác nhau! Tiếc là những lúc cô ấy yên thật là hiếm, nếu cô ấy mà đứng đầu thì thật đúng là trắng đen lẫn lộn mà!
Ngay sau khi tin tức được truyền ra có rất nhiều đồng môn sư huynh bắt đầu lên tiếng, nói với người chủ xị rằng nếu không đưa tôi ra khỏi vị trí nhất bảng xếp hạng thì họ sẽ không ngừng rêu rao tiếp.
Vì vậy tôi bị vị chủ xị nhẫn tâm đạp một cước bay vèo. Mặc dù sau đó biết người ném đá giấu tay kia, là người theo đuổi Điền Nga cuồng nhiệt biến thái, nên ngầm phá hư tôi để tô điểm cho nữ thần trong lòng mình, nhưng lúc đó vì chuyện này tôi đã được mọi người “nhớ” rất lâu. Nghe qua, chưa từng có người nào được lên bảng xếp hạng lại ở vị trí đầu bảng mà còn bị quần chúng hạ bệ...
Tôi cười khổ nói với Điền Nga: "Mỹ nhân, cậu đang vạch trần vết sẹo của tôi nha, nhưng nếu có thể làm cho cậu vui vẻ, phấn chấn có thể kích thích tế bào não, có thể làm giảm đi cảm xúc buồn khi ly biệt thì có thể nhe."
Điền Nga cười nói với tôi: "Được, vậy thì nói chuyện kích thích nha, mọi người có biết đám người của Vĩ Sĩ sẽ đi đâu sau khi ăn tiệc xong không?"
Tôi ngất! Tôi thà tiếp tục thảo luận cái vấn đề có liên quan đến bảng xếp hạng mỹ nữ còn hơn!
Cố Thiến lo lắng nhìn tôi, tôi thấy cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo tôi không cần lo lắng.
Mọi người trước sau như một tràn đầy kích động tò mò đối với Đỗ Thăng, vừa nghe Điền Nga nói xong thì tất cả đều nhao nhao như ong vỡ tổ hỏi tới: "Đi đâu đi đâu! Nói mau!"
Điền Nga nói: "Tôi không nói, khẳng định các người không đoán được! Toàn bộ họ, tất cả tinh anh cao cấp nhất của Vĩ Sĩ hiện đã tới “Kim Huy” club rồi!"
Điền Nga dứt lời, tôi nhất thời cả kinh, trước mắt giống như tối sầm lại.