Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 59

Edit: BAT

"Khi một cô gái bị bao nuôi, thì cô gái này liền mất đi tôn nghiêm cùng kiêu ngạo quý giá rồi."

Thẩm Hi vừa lên Baidu để tìm kiếm thông tin: "Khi một cô gái bị bao nuôi thì phải làm thế nào bây giờ?", sau đó liền đọc được một câu nói vô
cùng mất mặt. Baidu cũng nói với cô rằng bao nuôi cũng có cái giá của
nó, nhưng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của bản thân lại là vô giá!

Nhưng nếu vô giá mà không có giá tiền thì sao, không có tiền thì chỉ là
đánh rắm mà thôi! Hơn nữa sau khi cô có tiền, không phải sẽ có thể bao
nuôi lại Hà Chi Châu sao?

Ai cũng có lúc thiếu tiền cả, không phải sao?

Thẩm Hi nhanh chóng từ thảm ngồi dậy, rồi lập tức trở về phòng ngủ mở
ngăn kéo tủ đầu giường ra, cẩn thận nhìn ngắm tấm thẻ của anh đặt ở bên
trong. Tấm thẻ lẳng lặng nằm đó, trái tim nhỏ nhảy nhót không ngừng, nội tâm lại rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay cầm lấy.

Ít nhất cô muốn nhìn xem cái giá mà Hà Chi Châu bao nuôi mình là bao
nhiêu, điều này không sai chứ? Muốn thấy thành ý của anh với mình có cao hay không?

Thẩm Hi ôm ấp suy nghĩ này, cầm thẻ và mật mã chạy ra cửa.

——

Từ chung cư ra ngoài thì có một máy rút tiền tự động 24 giờ. Thẩm Hi
nhìn chung quanh một vòng rồi đi vào, lúc bước chân vào tim đập nhanh
hơn một nhịp; nhanh chóng nhập mật mã vào; thấy tiếng nhắc nhở chính
xác, nhịp tim liền điên cuồng tăng tốc...... Cuối cùng khi nhìn
thấy số tiền bên trong thiếu chút nữa cơ tim của cô liền tắc nghẽn rồi.

Cô cảm thấy mình cần dựa vào một vách tường cho đỡ ngã, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tâm tình kích động. Nếu như nói trước đó Hà Chi Châu
đưa cho cô năm đồng liền có thể bao nuôi một lần, như vậy thì số tiền
trong thẻ này có thể bao nuôi cô bao nhiêu lần?!

Thẩm Hi âm thầm nhẩm tính một chút, nhưng vẫn không ra kết quả. Cô cũng
không hiểu, tại sao Hà Chi Châu lại có nhiều tiền như vậy! Tại sao Lâm
Dục Đường cũng có tiền, cả Hầu Tử cũng thế!

Sống trong thế giới cường hào, cảm giác mệt mỏi đến đáng thương.

Cô nhắn tin cho Hà Chi Châu, hỏi anh xem có biết trong thẻ có bao nhiêu tiền hay không?

Hà Chi Châu hiện đã bắt đầu công tác tại S&N, trước mắt cả hạng mục

Bác Lâm được phân làm năm tổ. Mà Hà Chi Châu chính là tổ trưởng tổ B,
vừa phải sửa đổi phương án vừa phải hội họp.

Đồng thời còn có thể nhắn tin trả lời lại cho bạn gái nữa.

——"Hà Chi Châu, anh có biết trong thẻ của mình bao nhiêu tiền không?"

Hà Chi Châu liền nhắn lại: "Có rất nhiều tiền sao?"

Thẩm Hi hộc máu, cảm thấy anh đang muốn khoe khoang với mình.

Còn bản thân Hà Chi Châu thật sự không cho rằng trong tấm thẻ kia có rất nhiều tiền, đó là số tiền anh kiếm được từ hai năm làm thêm, nên anh vô cùng rõ ràng con số bên trong, tuyệt đối không coi là nhiều. Chân chính nhiều ở trong một cái thẻ khác, đó chính là lợi nhuận hàng năm từ công
ty của ông nội anh, nhưng anh lại không muốn dùng những đồng tiền đó.

Thẩm Hi lại gửi tin nhắn đến ——"Anh Hà, anh đưa nó cho em, không sợ em xài hết sao?"

Hà Chi Châu đang nghiêng người qua thảo luận với đồng nghiệp về một Bug
(Trong tiếng anh có nghĩa là con bọ nhưng trong tin học nó được gọi là
lỗi chương trình), sau khi trình bày ý kiến sửa đổi của mình, rồi mới
nhắn tin lại cho Thẩm Hi: "Chỉ cần không tiêu cho người con trai khác là được, còn những cái khác tùy em."

Tùy em......

Oh my god! Đúng là một cây nói làm cho người khác phải chịu áp lực.

Một đồng nghiệp nam đứng bên cạnh liếc trộm gì vào màn hình của Hà Chi
Châu, một đấng mày râu như cậu ta nhìn vào còn mặt hồng tai đỏ, không
ngờ Hà Chi Châu ở trường

Học là nam nhân, ở S&N là đại thần, ngay cả nói yêu đương cũng mang phong thái của một vị đại thần.

Nam đồng nghiệp đỏ mặt tới tận mang tai rồi, còn lúc này trái tim nhỏ
của bạn học Thẩm Hi hoàn toàn sợ hãi đến suýt bãi công. Trên đường người đến người đi như mắc cửi, Thẩm Hi ngẩng đầu ưỡn ngực hòa vào trong dòng người, ha ha, cuối cùng cô cũng có người bao dưỡng rồi.

Thẩm Hi đi dạo phố nửa ngày, cầm tấm thẻ Hà Chi Châu đưa lại thấy bó tay bó chân, cuối cùng chỉ mua được mỗi một chiếc áo lót. Một cái áo lót vô cùng thần khí, mặc nó vào lập tức cáo biệt thời đại lót ngực. Thẩm Hi
nhớ tới những tấm lót ngực của mình, hết sức tức giận bất bình, cô chưa
gặp qua người con trai nào có nhãn lực tốt như vậy! Còn đường hoàng tìm
lý do, đó chính là sợ cô mọc rôm sảy. Ha ha, có con gái nhà ai mặc áo
lót ngực mà mọc rôm sảy chứ!

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Thẩm Hi không kìm chế được lòng ngứa ngáy, mua một bộ đồ lót thổi phồng ngực trong truyền thuyết.

Thẩm Hi trở về nhà trọ mặc thử áo lót kia vào, quả nhiên chuyện này
không thể đùa được. Cô lấy áo lót thổi phồng lên cấp độ lớn nhất, soi
gương nhìn vào cái cup D kia, hạnh phúc không thể tả, tới quá nhanh
khiến cô không thể tiếp nhận được.

Cô ôm mặt thầm vui vẻ nửa ngày, thật mong Hà Chi Châu về nhanh một chút, xem anh còn chế giễu cô được nữa hay không.

Hà Chi Châu lo lắng Thẩm Hi ở nhà một mình sẽ nhàm chán, nhưng sự thực
chứng minh cô không phải một người dễ nhàm chán. Lúc một mình, cô sẽ
luyện một vài vũ điệu bên ngoài phòng khách, hoặc ngồi ở ghế sofa lướt
Weibo, hay dùng máy vi tính của Hà Chi Châu đuổi đánh Tiểu Quái Thú cùng với Tráng Hán…..

Tại sao lại là Tráng Hán, đó là bởi vì Tráng Hán cũng đang nhàm chán
không c1o việc gì để làm cả. Không thể so được với anh bạn tốt Hầu Tử đã lên đường thực tập làm CEO.

Thẩm Hi chat webcam với Tráng Hán, cậu ta vừa đánh nhau vừa ăn dưa hấu,
phía sau cậu ta có một người mặc áo sát nách đang đi tới, đó không phải

là Hầu Tử sao chứ!

Bọn họ cư nhiên lại ở cùng một chỗ!

Thẩm Hi hoàn toàn kinh hãi, bức bách hai người bọn họ thành thực khai báo.

“Hi Hi, em đừng hiểu lầm!” Tráng Hán để dưa hấu xuống, vội vàng mở miệng giải thích: “Bọn anh chẳng làm gì cả……”

Thật là càng giải thích lại càng khả nghi!

Hầu Tử đi tới, vẫy vẫy tay với Thẩm Hi, đoạt lời nói trước: “Tráng Hán
rời nhà trốn đi, anh tốt bụng chứa chấp, chuyện chỉ có như vậy thôi.”

Tráng Hán đẩy Hầu Tử ra, lại bắt đầu một phen giải thích: mùa hè này ở
trong nhà đọc sách thi công, đọ đến mức tóc cũng dài ra. Hầu Tử lại khoe với anh rằng cậu ta đã đi lên bước đường CEO, sắp cưới vợ giàu, cuộc
sống vô cùng huy hoàng, vì hâm mộ nên anh lập tức để sách xuống đến tìm
Hầu Tử nương tựa. Kết quả lứa bịp chính là, Hầu Tử bị chính cha mình
cách chức quăng đến nhà máy làm trợ lý của giám đốc, lừa bịp nhất chính
là khu nhà ở này cón không có máy điều hòa không khí!

Người “da mịn thịt mềm” như Tráng Hán chưa từng chịu khổ như thế bao giờ!

Thẩm Hi nghe xong, không hiền hậu mà cười lăn lộn, cười đến không khép miệng lại được.

Tối hôm qua ở trên Weibo Thẩm Hi đã vơ vét của cải trúng được 500 nhân
dân tệ, cũng vui vẻ phơi đồ, đồng thời cũng đăng lên tài khoản “Tại nhà
chị Châu”, rồi vài bình luận “Vui mừng khắp chốn!”

Tráng Hán cùng với Hầu Tử vừa chỉ trích hành động khiến cho người ta
khinh thường của cô, vừa hạ mình nịnh nọt để cô mời ăn cơm, Thẩm Hi cũng vui vẻ đồng ý ngay.

Lâm Dục Đường lại không nói gì cả, chỉ yên lặng like mà thôi.

“Hùng sư trong gió” vẫn luôn theo dõi từng status của con gái, lần này
cũng giống vậy. Ông lập tức bình luận: “Chơi đã hãy về nhà, nhớ mang
theo cả vịt nướng.”

Thẩm Hi âm thầm nói với ông một câu thật xin lỗi, sau đó làm bộ như không thấy.

Thẩm Hi đồng ý với Hầu Tử và Tráng Hán đi ăn cơm, tuy chỉ thuận miệng
nói, nhưng kết quả là buổi chiều bọn họ thật sự đã dùng trộm xe của giám đốc nhà máy đến tìm cô. Nhà máy nằm ở ngay khu công nghiệp Cố Bình, nơi có ngành điện tử phát triển nhất nước, trước đây chẳng phải Hà Chi Châu cũng đã đến đó họp.

Hầu Tử và Tráng Hán dày mặt tới ăn vạ, sao cô không thiết đãi được. Vốn
đã định lấy thẻ của Hà Chi Châu để đi tiếp đãi bọn họ, nhưng trước khi
ra cửa lại nghĩ đấn lời dặn dò của anh – không thể xài tiền trên người
đàn ông khác.

Vì thế cô âm thầm nén lệ, không thể làm gì khác hơn là dùng hết 500 tệ vừa kiếm được kia.

Hầu Tử lái chiếc xe sang trọng tới đây trông cực kỳ khoa trương.

Lúc Thẩm Hi lên xe nói kháy một câu: “Cái anh lái Mercedes tới muốn em mời ăn cơm, như vậy thực sự tốt sao?”

Tráng Hán lắc đầu đáp: "Hết cách rồi, đây là xe của giám đốc mà."

Thẩm Hi lại hỏi Hầu Tử: "Rất quý nhỉ?."

Hầu Tử đập một cái lên tay lái, cất giọng nói khoác lác: "Đây là xe Mercedes từ những 90 rồi!"


Thẩm Hi bảo bọn họ lái xe đến trước quảng trường, lúc xuống xe còn quay
sang hỏi Hầu Tử và Tráng Hán muốn ăn cái gì. Hầu Tử đã ăn cơm nhà máy
hơn một tháng, hoàn toàn từ một Phú Nhị Đại biến thành bần nông, nên
chua xót nói: "Chỉ cần không ăn đồ ăn nhanh là được.

Tráng Hán cũng chịu khổ theo Hầu Tử sống qua hai ngày, nên rất dễ thương lượng: "Chỉ cần là ăn ngon là được."

Hai người này rõ ràng là vừa được trốn ra khỏi trại tị nạn. Thẩm Hi nhìn bọn họ mấy lần, đồng tình dẫn bọn họ đi ăn một bữa lẩu cá phong phú.
Tráng Hán ăn cực kỳ vui vẻ, cuối cùng còn quẹt miệng nói: "Anh quyết
định, không nương tựa chỗ Hầu Tử nữa, anh phải đến nương tựa em và lão
đại mới được!"

Hầu Tử trợn mắt nhìn Tráng Hán: "Suy nghĩ mới tốt làm sao?"

Thẩm Hi bị dọa sợ, ngàn vạn lần không thể như vậy! Cô nhìn Tráng Hán,
ngoài miệng tuy không lên tiếng, nhưng là ánh mắt lại viết rất rõ ràng:
"Anh có ý tới quấy rầy sao?!"

Tráng Hán bắt đầu đánh bài đồng tình: "Hi hi, em sẽ để cho anh ở lại đó
hai ngày đi! Chỗ ủy quái kia của Hầu Tử, anh thật sự không thể ở nổi
nữa, chưa từng thấy Phú Nhị Đại nào khổ hạn như cậu ấy!"

Thẩm Hi: "......" Đừng mà!

Tráng Hán lại uống thêm một chén canh cá, chẹp chẹp mồm bày tỏ mỹ vị.

Thẩm Hi thấy "Cảm khái cực kỳ", rồi lấy điện thoại di động ra nói: "Em muốn thương

Lượng với Hà Chi Châu một chút”.

Tráng Hán gật gật đầu đầy chờ mong.

Thẩm Hi gọi một cú điện thoại cho Hà Chi Châu, tín hiệu vừa thông, cô
liền đem thỉnh cầu muốn tới nhà trọ ở hai ngày của Tráng Hán truyền đạt
lại. Trong điện thoại, Hà Chi Châu trầm mặt trong chốc lát: “Thẩm Hi,
nhà chúng ta không nuôi sủng vật to xác.”

Sủng vật…còn là sủng vật to xác nữa…..

Thẩm Hi nhìn Tráng Hán xin lỗi: “Hà Chi Châu nói anh ấy không muốn nuôi sủng vật to xác.”

Tráng Hán cắn răng nghiến lợi nói: “Coi như cậu ta đủ hung ác!”

Giận dữ đi ra ngoài, Tráng Hán rơi lệ theo Hầu Tử lên xe, trước khi đi
còn không bỏ được hạ cửa kính xuống phất tay với Thẩm Hi: “Hi Hi, có
rãnh rỗi đến thăm bọn anh nhé.”

“Được ạ.” Thẩm Hi đồng ý, chẳng qua nếu như đầu óc không bị ngấm nước thì nhất định cũng sẽ không đi.

Thẩm Hi ngồi tàu điện ngầm trở về nhà trọ, lập tức trở thành nhân vật
bao nuôi, đi tới phòng bếp, đeo tạp dề lên người, trước tiên phải chuẩn
bị nguyên liệu nấu ăn đã, chờ anh Hà trở lại mới bắt đầu nấu.

Thẩm Hi làm những chuyện nhỏ nhặt này từ trước đến giờ vẫn cẩn thận lại
nghiêm túc, chọn từng nhành rau, từng loại quả phải ừa khéo léo vừa đáng yêu.Rồi cô để chúng vào trong rổ, sau đó lại rửa sạch, chà nồi, đang
loay hoay chuẩn bị, thì bất ngờ chuông cửa liền vang lên.

Hà Chi Châu chưa bao giờ nhấn chuông cửa, đều dùng phương thức “đơn giản mà thô bạo”, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, Thẩm Hi mặc tạp dề đi ra

khỏi bếp, xuyên lăng kính mắt mèo xem thử ai đang đứng ở ngoài cửa, rồi
mới mở cửa.

Đứng ở bên ngoài có những hai người, một già một trẻ, ông lão còn chống
gậy nữa, Thẩm Hi lại nghĩ đến Hà Chi Châu từng nói ông nội của anh nhiều năm trước từng bị cưa chân, nên lập tức hiểu ngay người đứng ngoài kia
là ai.

Thẩm Hi mở cửa, ngọt ngào chào một tiếng: “Chào ông nội.”

Hai chân của ông Hà, tuy một cái là hàng thật, một cái hàng giả, nhưng
vẫn đứng thẳng tắp như một người bình thường, so với những ông lão cùng
tuổi có khi còn đạo mạo hơn nhiều. Ông hắng giọng hỏi: “Cô là ai? Sao
lại gọi tôi là ông nội?”

Thẩm Hi ngượng ngùng cuối đầu. Trước tiên liền mời ông nội của Hà Chi
Châu vào cửa đã rồi nói. Ông hà vừa phất tay, người trẻ tuổi liền tự
giác ở bên ngoài chờ.

Trong căn hộ, ông Hà ngồi xuống, Thẩm Hi lập tức bưng trà rót nước, đúng theo tiêu chuẩn của một người cháu dâu.

Ông nội hà liền hỏi lại một lần: “Cô gái nhỏ, rốt cuộc cháu là ai?”

Thẩm Hi xấu hổ xoa xoa tay, ngượng ngùng không biết phải mở miệng nói
mình là bạn gái của Hà Chi Châu ra sao. Bất chợt chớp chớp mi, vui vẻ
hỏi ngược lại: “Ngài đoán thử xem!”

Cô đem vấn đề này quẳng trở lại cho ông nội của Hà Chi Châu, nghĩ thầm bằng nhãn lực của ông, có thể đoán được ra.

Ông Hà liền ho khan, sau đó mở miệng đoán: “Cháu là người giúp việc của A Châu sao?”

“…………”

Thẩm HI liền an tĩnh lại, nhưng nội tâm thì lớn tiếng gầm thét: Không
phải là người giúp việc! Cháu là tiểu tình nhân được A Châu nhà ông bao
dưỡng đấy!!!

Ông Hà tựa vào ghế sofa họi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Thẩm Hi ủy khuất lắc đầu đáp: “Không phải ạ.”

Ông Hà lại hỏi: “Chẳng lẽ lại là bạn gái?”

Lúc này Thẩm HI mới gật đầu nói: “Đúng thế, thưa ông.”

Ông Hà: “………….”

Ông nội Hà cũng không ngồi lại bao lâu, lúc Hà Chi Châu chưa về đã vội
đi rồi, trước khi đi nhắn lại một câu với Thẩm Hi rằng: “Tiểu Hi, buổi
tối cháu bảo Hà Chi Châu gọi điện thoại cho ông.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Hi cung tiễn “Thái Thượng Hoàng” ra cửa, khéo léo gọi dạ bảo vâng.
Nếu như Thẩm Kiến Quốc cùng với ông nội Thẩm ở thành phố H mà nhìn thấy
cảnh này, chắc sẽ tức giận đến hộc máu, bỏ bao nhiêu công, cháu gái cùng con gái bảo bối cũng chỉ là nuôi hộ nhà người ta thôi!

Hà Chi Châu trở lại, Thẩm Hi liền mang chuyện ông nội Hà tới đây nói với anh, cũng đem lời kia của ông nội truyền đạt lại không xót một chữ. Sau đó còn đặc biệt vui vẻ nói: “Ông nội khen em xinh xắn đấy.”

Cũng đã gọi “ông nội” rồi cơ đấy! Hà Chi Châu vỗ vỗ đầu Thẩm Hi, đi ra

ban công gọi điện thoại. Cú điện thoại này, tổng cộng phải mất hơn 10’.
Sau khi anh đi vào, phòng khách đã không thấy bóng dáng của Thẩm Hi.

Ở phòng bếp cùng với phòng vệ sinh cũng không có.

Hà Chi Châu đi tới của phòng ngủ, đẩy tấm cửa gỗ màu vàng nhạt ra, sau
đó lại không bước vào nữa mà lại đứng yên không nhúc nhích.

Thẩm Hi đang ở bên trong thay áo ngực, cô ngồi ở bên giường, áo sơ mi
trắng đã cởi xuống để sang một bên…..Từ góc này của anh, đâp vào mắt
chính là phần lớn tấm lưng mềm mại, cùng với một đường vòng cung nửa ẩn
nửa hiện.

Giống như là quả mật đào vô cùng xinh đẹp thành thục.