Dũng Khí Để Yêu

Chương 55

“Mộ Bình, cần gì phải làm cho mọi chuyện không còn lối thoát?” Lâm Bách nói, ông đi dậy đi tới, đứng ngăn giữa con gái và vợ, dường như làm vậy có thể ngăn bớt mùi thuốc súng giữa hai mẹ con, ông trầm mặc mấy giây, sau đó liếc mắt nhìn Thư Tiếu một cái thật sâu, nói: “Người đàn ông này, ba và mẹ con không có cách nào tiếp nhận cậu ta, chúng ta cũng biết, cho dù thế nào cũng không thể làm con thay đổi quyết định, nhưng mà con gái, có một chuyện ba nhất định phải nói cho con biết, con thật sự cho rằng trở ngại lớn nhất giữa con và cậu ta chính là ba và mẹ sao? Con không cảm thấy trước khi bản thân quyết định lựa chọn giữa tình thân và tình yêu thì con nên làm rõ một vấn đề: Giang Hoài rốt cuộc là bởi vì quá yêu con mà không thể rời xa con, hay là do cậu ta chưa đủ yêu con nên không có đặt mình vào vị trí của con để suy tính cho tương lai của con? Thư Tiếu, ba lấy góc độ của một người đàn ông để suy xét, nếu như đổi lại là ba…”

Lòng Thư Tiếu có một tia rối loạn, mơ hồ giống như có gai đâm vào tay cô, cảm giác hơi đau, nhưng nàng vẫn cắt đứt lời của ba cô, “Nhưng mà thưa ba, ba không phải anh ấy!”

Lâm Bách khoát tay một cái nói, “Thôi.”

Thư Tiếu nghiến răng, nói: “Ba, mẹ, con chưa bao giờ muốn lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, cho dù bây giờ con có đến bên Giang Hoài, cũng không có nghĩa là con không còn là con của ba mẹ. Chẳng qua là con biết, nếu như con buông tay Giang Hoài, lấy tính tình anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không dây dưa, anh ấy chỉ biết chịu khổ một mình mà thôi, có lẽ ba mẹ sẽ châm chọc anh ấy yếu đuối, nhưng đó là vì bản thân anh ấy đã bị thương rất nặng rất nặng, nặng đến nỗi suy nghĩ sống tiếp đối với anh ấy cũng là một việc hết sức khó khăn, một người như anh ấy dám cùng người khác nói yêu đương cũng đã cần biết bao dũng khí. Ít nhất trong hoàn cảnh hiện tại cũng có người chịu ở bên cạnh anh ấy, cùng nâng đỡ lẫn nhau, kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng khi bị người đó buông tay, anh ấy cũng không còn đủ sức để mà nếu kéo! Con yêu anh ấy, con không thể làm được chuyện tàn nhẫn như vậy! Mà ba mẹ cũng không phải hoàn toàn mất đi con, bởi vì con là con gái của ba mẹ, chỉ cần lúc nào ba mẹ cần con, con đều sẽ có mặt! Còn một chuyện, mẹ, mẹ nói mẹ không muốn nhìn mặt con và Giang Hoài, chuyện này con cũng không dám miễn cưỡng, nhưng mà con vẫn sẽ đánh cược một lần, đánh cược đến một ngày nào đó mẹ có thể tha thứ, có thể tiếp nhận…”

Mẹ Lâm quay lưng, đứng thẳng người bất động mấy giây sau đó chậm rãi nói: “Chuyện này không cần nói nhiều nữa, xem ra con đã có quyết định của mình. Nếu như đã chọn cậu ta, thì con đi đi, mẹ không ngăn cản con, cũng không muốn nói gì nữa.”

*******

Thư Tiếu mơ mơ màng màng lái xe đến một khúc quanh, giai điệu quen thuộc bay vào cửa xe. Nhìn kĩ một chút, đây chính là quán cà phê mở nhạc của Giang Hoài từng khiến Thư Tiếu tò mò mà đi vào. Thư Tiếu trong đầu vừa hạ một quyết định, cô dừng xe ở bãi đỗ, mở cửa đi vào trong.

Dường như ông trời cũng biết cô muốn gì. Thư Tiếu vừa vào cửa liền nhìn thấy bà chủ quán đứng ở quầy thu ngân. Thư Tiếu gặp cô ta hai lần, một lần trong quán này, một lần khác chính là trong buổi hòa nhạc của Giang Hoài. Chẳng qua là lần thứ hai gặp hai người không có cơ hội chào hỏi một tiếng. Thư Tiếu chần chừ một chút, cảm thấy tùy tiện chào hỏi một người xa lạ hình như không ổn cho lắm, vì vậy trước mắt liền chọn một chỗ gần quầy thu ngân ngồi xuống.

“A, là cô?” Bà chủ quán khi rời khỏi quầy thu ngân, liếc mắt nhìn thấy Thư Tiếu, giọng điệu mang theo vui mừng.

Ngược lại Thư Tiếu có chút sửng sốt, điều chỉnh xong tâm tình, cười nói: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”

“Nhớ chứ.” Cô gái ngồi xuống đối diện với Thư Tiếu, “Chúng ta đã gặp nhau hai lần phải không?”


Thư Tiếu gật đầu — Có lẽ buổi hòa nhạc ngày đó, cô gái này cũng nhìn thấy cô.

“Ở buổi hòa nhạc chưa kịp cùng cô chào hỏi.” Sắc mặt cô gái mang theo chút lúng túng và tiếc nuối, “Lần đầu tiên gặp mặt tôi còn chưa biết cô, sau đã biết, cũng muốn gặp cô chào hỏi. Tôi tên Giản Minh Lam, còn cô là Lâm Thư Tiếu, đúng không?”

“Sao cô biết tên tôi?” Thư Tiếu suy nghĩ một chút, hỏi, “Là Giang Hoài nói?”

“Ban đầu anh ấy cũng không có nói, chẳng qua là tôi và chồng tôi thỉnh thoảng cùng anh ấy gặp mặt, chồng tôi mặc dù ánh mắt không tốt nhưng cảm giác so với người thường nhạy bén hơn, anh còn là tri kỷ với Giang Hoài, chỉ cần dò xét một chút liền biết Giang Hoài có người yêu. Ai cha…anh ấy thật là một người thích hóng chuyện.”

Mặc dù lời của Giản Minh Lam vừa nghe là chế nhạo, nhưng trên mặt cô lại mang theo nụ cười ngọt ngào ấm áp.

“Bất quá, Giang Hoài là một người tốt, chúng tôi cũng vui mừng thay anh ấy.” Cô nhìn Thư Tiếu, nghiêm túc nói.

Thư Tiếu không kiềm chế được: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Cô và Giang Hoài từng quen biết rất nhiều năm sao?”

“Hôm nay cô uống cà phê hay uống trà?” Giản Minh Lam chần chờ một chút rồi nhẹ giọng nói.

Thư Tiếu gọi cà phê.

Giản Minh Lam bưng tách cà phê uống một hớp: “Thoạt nhìn hôm nay cô đến là muốn làm rõ điều gì đó. Có những chuyện, cô không muốn tìm Giang Hoài hỏi trực tiếp đúng không?”

Thư Tiếu có chút lúng túng, cô không quen làm những chuyện như vậy, thậm chí cảm thấy có chút xấu hổ, “Nếu như cô cảm thấy không tiện nói, cô có thể không cần trả lời.”

Giản Minh Lam lắc đầu, “Tôi muốn, cô quả thật tìm đúng người rồi, rất nhiều chuyện chỉ có tôi mới có thể cho cô đáp án. Còn Giang Hoài, nếu cô hỏi, với tính tình của anh ấy, cho dù có cạy miệng cũng sẽ không hé nửa chữ. Cô đừng hiểu lầm, anh ấy là một người thẳng tính, vốn không hay giấu giếm người khác chuyện đã qua, nếu như anh ấy không chịu nói, đó cũng bởi vì suy nghĩ đến thể diện của người khác.”

Lời của cô khiến tò mò của Thư Tiếu càng lúc càng lớn, Thư Tiếu do dự một chút rốt cuộc mở miệng nói, “Thật ra khi tôi ở cùng với Giang Hoài, có nghe anh ấy nhắc đến cô mấy lần, anh ấy…anh ấy từng yêu cô, cô có biết chuyện đó không?”

“Rất lâu sau này tôi mới biết.” Giản Minh Lam đặt tách cà phê xuống đĩa, “Mà rất lâu trước kia, tôi không phủ nhận, tôi cũng từng yêu Giang Hoài.”


Giọng nói của Thư Tiếu khô khốc, “Hai người…không có ở cùng nhau? Tôi nghe nói Giang Hoài từng đính hôn, đối tượng không phải là cô sao?”

“Tôi nghĩ, những tin đồn trên mạng đã khiến cô nhầm lẫn.” Giản Minh Lam nói, “Mặc dù năm đó chúng tôi không lựa chọn cùng nhau đối mặt với tình cảm của chính mình nhưng chúng tôi cũng chút “cộng thức”. Có điều e rằng giữa tôi và anh ấy không thể bỏ xuống những rào cản để thoải mái yêu nhau.”

“Là bởi vì anh ấy tàn tật?”

“Đó là băn khoăn của anh ấy, không phải của tôi.” Giản Minh Lam nói.

Thư Tiếu bỗng nhiên nhớ tới chồng của Giản Minh Lam là một người mù, vội nói, “Thật xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”

“Không sao.” Giản Minh Lam nói, “Giang Hoài chắc chưa từng nói với cô lý do tôi đến nhà anh ấy phải không?”

“Anh ấy chỉ nói cô từng là hộ lý của anh ấy.”

“Chính xác là vậy, nhưng đồng thời tôi cũng chính là con gái của thủ phạm đã khiến anh ấy trở nên như vậy.”

Tách cà phê trong tay Thư Tiếu lung lay một cái, chất lỏng màu nâu văng ra dính lên tay cô.

“Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến anh ấy không muốn nói cho cô mọi chuyện. Bởi vì thực tế quá tàn khốc cũng quá ghê tởm…” Giản Minh Lam nói, “Ba tôi năm đó bắt cóc tống tiền, người ông ấy bắt chính là con trai của Đông gia, thời điểm xe của ông ấy bị đuổi bắt đã tông phải một chiếc xe khác, trên chiếc xe đó, chính là Giang Hoài.”

Thư Tiếu không nói gì, chẳng qua là chậm rãi bưng tách cà phê lên, uống một ngụm to. Nước mắt bất giác rơi lã chã, hòa lẫn cùng với cà phê trong tách.

“Cứ như vậy…phá hủy anh ấy?” Cô khàn giọng, nhìn Giản Minh Lam, phảng phất giống như tố cáo.

“Đúng vậy.”

Thư Tiếu nhanh chóng ổn định tâm trạng, “Cho nên cô lựa chọn chuộc tội?”


“Tôi không có hy vọng xa vời rằng mình có thể chuộc lại lỗi lầm của ba tôi đã gây ra. Nhưng quả thật là tôi muốn làm gì đó cho Giang Hoài.”

“Anh ấy đối với cô như thế nào?”

“Lúc mới bắt đầu thì lạnh nhạt, nhưng sau đó lại ôn hòa, về sau thì trở nên nóng nảy thất thường, lúc tốt lúc xấu.”

“Tôi nghĩ tôi có thể đoán được nguyên nhân.” Nếu không phải để ý thì làm sao tâm tình lại nhộn nhạo không yên!? Trong lòng Thư Tiếu cảm thấy chút chua xót.

“Nhưng có lẽ lúc đó do tôi quá ngốc hoặc là còn quá trẻ nên đã không đoán ra được tâm tư của anh ấy. Đợi đến khi tôi hiểu được, tình cảm của tôi đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của tôi nữa mà chuyển hướng sang một người khác.”

“Giang Hoài đáng thương…” Thư Tiếu thở dài nói, cô thật lòng cảm thấy tội nghiệp cho anh.

Giản Minh Lam chợt ý thức được cái gì không ổn, vội vàng nói, “Thư Tiếu, nhìn tôi…tôi chỉ muốn cho cô hiểu rõ thôi! Thật ra chuyện đã lâu lắm rồi, tôi không nên nói ra!”

Thư Tiếu thở dài nói: “Nghĩ đến Giang Hoài từng yêu thầm cô như vậy, tôi thật có chút ghen tỵ…”

Giản Minh Lam nói: “Tôi cũng là phụ nữ, cũng hiểu được cảm giác này. Nhưng mà, nếu nhìn từ một góc độ khác, Giang Hoài có thể đẩy tôi ra xa, trốn tránh tâm ý của tôi nhưng lại không thể chạy thoát khỏi cô, không thể đè xuống tình cảm mà anh ấy dành cho cô, chẳng lẽ bấy nhiêu còn không đủ để thấy cô đối với anh ấy rất quan trọng sao? Anh ấy trước giờ không dám yêu ai, nhưng khi gặp được cô, anh ấy lại từng bước chạy ra khỏi vỏ bọc của mình, trước kia anh ấy rất ghét chụp hình, như bây giờ trong email anh ấy gửi cho chúng tôi đều kèm theo hình chụp chung với cô, anh ấy cười rạng rỡ, một tia bi thương cũng không có! Anh ấy thật sự vui vẻ! Sau khi bị thương chưa từng có ai có thể khiến anh ấy cười như vậy! So với các loại lí do làm sao để buông bỏ thì việc giữ chặt không buông mới là quan trọng nhất không phải sao?”

Thư Tiếu nở nụ cười: “Cô đang thuyết phục tôi.”

“Không phải tôi có tài ăn nói mà là cô có đủ thông minh, cũng đủ yêu Giang Hoài.”

“Tôi phải đi rồi.”

“Thư Tiếu” Giản Minh Lam nhẹ giọng gọi cô, “Khi nãy cô nhắc đến đối tượng mà Giang Hoài từng đính hôn, nếu như chuyện này khiến cô phiền lòng…”

“Không quan trọng nữa.” Thư Tiếu quay đầu cười một tiếng, đẩy cửa quán cà phê bước ra.


********

“Anh Giang, hình như là xe của cô Lâm.” Bồi An nhìn ngoài cửa sổ một chút, quay đầu nói với Giang Hoài đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Giang Hoài chống đỡ thân thể, yếu ớt điều chỉnh một chút tư thế ngồi, cuối cùng vẫn cảm thấy không hài lòng về bộ dạng của mình, cau mày nói: “Đỡ tôi ngồi lại xe lăn đi.”

Mặc dù Bồi An trong miệng lẩm bẩm “Mới vừa rồi mệt mỏi hơn nữa ngày, bắp thịt còn co rút, cô Lâm cũng không phải người ngoài anh cần gì phải cố sức như vậy.” Nhưng dù sao cũng chỉ là người làm, không dám làm trái chỉ thị của anh, giúp anh chuyển đến xe lăn.

Giang Hoài vừa mới ngồi được vững vàng, Thư Tiếu liền chạy vào phòng của anh. Hai con mắt sưng hồng sưng đỏ, nhìn sơ cũng biết vừa rồi đã khóc một trận.

Bồi An thức thời lui ra ngoài. Thư Tiếu cái gì cũng không nói, ngồi sụp xuống trước xe lăn của Giang Hoài, mặt dán lên chăn đắp trên đùi anh. Lần này, mắt Giang Hoài cũng đỏ.

“Cho tới bây giờ anh chưa từng hy vọng xa vời rằng sẽ được ba mẹ em chấp nhận.” Anh xé khóe miệng, dường như là đang mỉm cười, lại chuyển động tay phải, dùng cổ tay lau đi nước mắt của cô, “Em đừng khổ sở, anh không sao, anh…vẫn tốt.”

“Nhưng em không thấy tốt chút nào hết!” Thư Tiếu không nhịn được nước mắt, vốn dĩ muốn tỏ ra kiên định trước mặt Giang Hoài, nhưng bất luận có cố gắng thế nào, vẫn không che giấu được giọng nói nức nở.

“Vậy thì cũng đều do anh không phải.” Giang Hoài nói, “Em vốn không có gì là không tốt, là bởi vì anh không tốt mới để cho em phải chịu ủy khuất. Khi nãy trên đường trở về, anhluôn nghĩ, anh quả thật là kẻ vô dụng, ở thời điểm như vậy, anh không nên chỉ biết một mình chạy trốn, Thư Tiếu, ít nhất lúc đó anh cũng nên ở lại cùng em.”

“Anh ở lại làm cái gì? Ở lại để chịu đựng ba mẹ em sỉ vả?” Thư Tiếu không phục, ngẩng mặt lên, nói: “Ai cũng không có quyền đối với anh như vậy, kia căn bản không có đạo lí chút nào!”

Con ngươi của Giang Hoài buồn bã, nhàn nhạt nói: “Đứng ở góc độ của cha mẹ, bọn họ đương nhiên có thể làm vậy. Nếu như anh có một cô con gái xinh đẹp tài giỏi, bỗng nhiên có một ngày con nói với anh rằng mình đang cùng một người tàn tật yêu đương, anh nghĩ anh sẽ không quan tâm đến phong độ gì đó, nhất định sẽ mắng cho kẻ đó một trận. Huống chi, anh còn là một kẻ tàn tật…”

“Giang Hoài!” Cô ảo não ngăn anh tiếp tục nói, “Anh không được nói như vậy!”

Giang Hoài nhỏ giọng, cười cười nói: “Thật xin lỗi, Thư Tiếu, trong lúc em đang vì anh mà đấu tranh, anh không nên ũ rũ như vậy.”

Thấy anh phấn chấn một chút, tâm trạng của Thư Tiếu cũng bớt cảm thấy đè nén. Về phần kết quả đàm phán cùng ba mẹ, cô cũng không muốn giấu anh, “Em đấu tranh không thành công. Ba mẹ em rất cố chấp, họ bắt em phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu.”


Hiển nhiên Giang Hoài đối với lời của cô không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng qua là trong giọng nói không giấu được sợ hãi: “Em đã lựa chọn?”

“Không có.” Cô nói, “Em cự tuyệt lựa chọn như vậy.”

Anh nhìn cô thật sâu, giọng nói phảng phất đè nén trong cổ họng, mang theo trầm muộn đau khổ lại hòa lẫn sự cảm động: “Cho nên ít nhất, anh vẫn không bị em buông tay, em vẫn còn cần anh, đúng vậy không?”

Thư Tiếu thò tay vào trong áo của Giang Hoài, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên sống lưng của anh, trịnh trọng nói: “Giang Hoài, em tuyệt đối sẽ không để anh phải chịu thêm một vết sẹo nào nữa.”