Vào giờ nghỉ giải lao giữa buổi hòa nhạc, Thư Tiếu đến chỗ mẹ Giang Hoài chào hỏi. Bởi vì đã thỏa thuận sẽ tạm thời không công khai mối quan hệ, cho nên thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, anh cố ý an bài hai người ngồi cách xa nhau. Chẳng qua là lúc nghỉ giải lao, hai người đã nhìn thấy nhau, theo phép tắc bất luận thế nào Thư Tiếu cũng phải đến chào hỏi một tiếng.
Tinh thần của Phương Hiếu Linh thoạt nhìn cũng không tệ, mồm miệng mặc dù nói không được rõ ràng cho lắm nhưng nếu so với tháng trước thì đã tiến bộ lên nhiều. Bà lôi kéo tay Thư Tiếu, mặc dù không nói gì vẫn có thể nhìn ra được sự yêu thương trong ánh mắt khi bà nhìn cô.
Sau khi trở về chỗ ngồi, mẹ Lâm hỏi: “Đó là bệnh nhân của con à?”
“Dạ, đúng vậy.” Thư Tiếu nhẹ đáp, “Buổi hòa nhạc hôm nay do con trai bà ấy làm tổng giám, vé cũng là do anh ấy đưa.”
“Ồ” Mẹ Lâm nói, “Phải cảm ơn họ một tiếng.”
Thư Tiếu nhìn thấy mẹ mình không có vẻ gì là nghi ngờ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cô không kiềm được quay đầu nhìn Phương Hiếu Linh một cái, liền nhìn thấy một cô gái khoảng hai mấy tuổi đang nói chuyện gì đó với bà. Kỳ quái là, ánh mắt của cô gái dường như rất cung kính còn mang theo ba phần khẩn trương, càng quái hơn chính là, Phương Hiếu Linh đối với việc này không hề vui vẻ, ngược lại giống như cố ý nghiêng mặt đi, biểu hiện không muốn nhìn thấy đối phương.
Gương mặt của cô gái nhìn rất quen, Thư Tiếu cảm thấy dường như đã gặp được ở đâu đó. Đối với những người hoặc sự vật xinh đẹp cô đều ấn tượng rất lâu. Cô gái kia vừa xinh đẹp lại mang theo cốt cách thanh nhã, trên người mặc bộ quần áo màu trắng, đẹp đến mức thoát tục.
Cô đột nhiên nhớ ra, ngày đó đã từng gặp cô gái này ở quán cà phê ——— lần đó Thư Tiếu đi ngang qua, vừa vặn nghe được quán này đang phát đoạn nhạc của Giang Hoài sáng tác. Cô gái này có một người chồng mù nho nhã anh tuấn, chỉ nhìn vào cách họ đối thoại với nhau cũng cảm giác được đây là đôi vợ chồng nhỏ rất hạnh phúc. Mặc dù chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng Thư Tiếu lại có ấn tượng rất tốt với cô gái này. Nhìn tình hình trước mắt cô gái này chắc có quen biết với mẹ Giang Hoài, có điều không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ xa cách. Thư Tiếu còn đang do dự không biết có nên tìm hiểu về cô gái đó hay không thì nhìn thấy Phương Hiếu Linh mặc kệ cô gái kia vẫn đứng bên cạnh đã trực tiếp bảo dì Liên đẩy bà đi đến chỗ mình.
Hành động này nằm ngoài dự liệu của Thư Tiếu, trong lòng cô thật sự hoảng loạn. Sau khi bình tĩnh lại, cô bận rộn giới thiệu: “Ba mẹ, đây là mẹ của tổng giám buổi hòa nhạc hôm nay, cũng là…bệnh nhân của con. Bình thường bác ấy đối xử với con rất tốt.”
Ba Lâm và mẹ Lâm còn chưa kịp chào hỏi, Phương Hiếu Linh sắc mặt hơi thay đổi, nụ cười trên gương mặt vốn nghiêng lệch nay lại càng thêm vặn vẹo lúng túng hơn.
Ba mẹ Thư Tiếu dường như không phát hiện điều bất thường, vẫn theo lẽ thường chào hỏi Phương Hiếu Linh, hàn huyên mấy câu đại loại như “Cám ơn chị đã chiếu cố”, “Âm nhạc của con trai chị rất đặc sắc.”
Thần sắc Phương Hiếu Linh thoáng đã tự nhiên hơn chút, chậm rãi nói: “Là, tiểu, Tiếu, giúp, tôi. Tôi, thân thể, không tốt, không, thể, đến chào, hỏi, hai, người.”
Mẹ Lâm không lên tiếng, ba Lâm nói: “Khách khí, chiếu cố bệnh nhân, giúp đỡ bệnh nhân hồi phục là công việc của Thư Tiếu, ngược lại chị mời chúng tôi đến xem hòa nhạc, là chúng tôi nợ chị.”
Thư Bồi mắt thấy tình hình không ổn liền nói xen vào: “Hết thời gian nghỉ giữa giờ rồi, mọi người mau về chỗ ngồi tránh ảnh hưởng đến người khác xem biểu diễn.”
Phương Hiếu Linh ra hiệu cho dì Liên đẩy mình về chỗ ngồi, trước khi rời đi, bà còn nhìn Thư Tiếu một cái thật sâu, trong mắt có hoài nghi thậm chí là thất vọng. Thư Tiếu biết, lời vừa rồi của mình đã làm bà tổn thương, cô thật sự rất muốn nói ra hết mọi chuyện về mối quan hệ giữa mình và Giang Hoài, nhưng đến cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, cô cúi người, nhẹ nhàng cầm tay Phương Hiếu Linh, nói nhỏ: “Bác cứ yên tâm và tin tưởng cháu.”
Vẻ mặt Phương Hiếu Linh thoáng sửng sốt, rồi cười cười, hiền từ nói: “Nếu, rảnh rỗi, hãy tới nhà, ăn, cơm.”
Tiết mục đầu tiên sau giờ nghỉ giải lao chính là do ông chủ mù của quán cà phê trình diễn. Khó trách cô gái kia cũng đến đây, thật ra anh ta không chỉ là chủ quán cà phê mà còn là một nhạc công xuất sắc. Nhạc cụ mà anh ta dùng để biểu diễn rất ít thấy, là một cây độc huyền cầm (*), chỉ dựa vào tay trái gãy lên dây đàn mang đến những âm thanh lúc cao lúc thấp lúc trầm lúc bổng.
(*) Độc Huyền Cầm: Đàn một dây. Đây chính là đàn Bầu, một loại nhạc cụ dân gian vô cùng độc đáo của Việt Nam.
Trước đó Thư Tiếu đã xem qua danh sách các tiết mục, đây là tiết mục độc tấu Độc Huyền cầm, soạn nhạc và phối khí gồm hai người: một là Giang Hoài, người còn lại chính là nhạc công đang ngồi trên đài biểu diễn — Nguyễn Nam Khánh, thật không ngờ Nguyễn Nam Khánh có thể sáng tác và diễn tấu những nốt nhạc tuyệt vời thế này lại là một người mù.
Đúng vậy, nói cách khác, Nguyễn Nam Khánh và Giang Hoài là chỗ quen biết, không những quen mà còn là quen thân. Nếu vậy mẹ Giang Hoài tại sao đối với vợ của Nguyễn Nam Khánh lại xa cách như vậy, thậm chí đến mức bài xích cô ta?
Tò mò trong lòng Thư Tiếu càng lúc càng lớn. Âm nhạc say sưa động lòng người mà cô lại thất thần.
*************
Sau buổi hòa nhạc, Thư Bồi hết sức thức thời chủ động mở miệng nói để mình đưa ba mẹ về nhà. Thư Tiếu thừa dịp ba mẹ không chú ý ghé vào tai Thư Bồi nói khẽ: “Cám ơn anh hai.” Thư Bồi cười cười, vẻ dáng ngầm hiểu.
Theo như kế hoạch, sau khi biểu diễn kết thúc Thư Tiếu sẽ một mình đón xe đến khách sạn Nguyệt Hà, còn Giang Hoài sẽ cùng Bồi An đến sau, bọn họ hẹn nhau ở phòng riêng đã chuẩn bị từ trước.
Tình yêu của hai người vẫn chưa có “công khai với công chúng”. Huống chi nhìn từ góc độ thân thể, Giang Hoài vốn luôn không thích người ngoài quấy rầy đời tư của mình, bọn họ cũng đã quen với việc hẹn hò bí mật, hưởng thụ không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người.
Xe lăn điện của Giang Hoài chạy trên mặt sàn phát ra tiếng “ong ong” đặc trưng, Thư Tiếu cũng không tiến tới nghênh đón, chẳng qua là xoay người đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn anh từ cửa phòng một đường “đi” vào.
Anh dừng lại trước mặt cô, “Em đợi lâu chưa?”
“Không lâu.” Cô cắn cắn môi, cười nhe răng một cái, nói, “Nhưng lại giống như rất lâu.”
“Anh kêu Bồi An chạy nhanh nhất có thể.” Anh nói, “Em biết đấy, sau mấy buổi hòa nhạc thường có chút chuyện vặt phải xử lý. Còn phải trả lời phỏng vấn của truyền thông báo chí. Mặc dù những việc này phần lớn anh đều giao cho người khác xử lí, nhưng cũng không thể vừa kết thúc đã rời khỏi được…”
“Sau này em không cho phép anh bắt Bồi An lái xe nhanh nữa.” Cô nghiêm túc nói, “Em có thể chờ, em không muốn anh gặp nguy hiểm.”
“Thật ra so với em, anh càng sợ thứ cảm giác nhanh như điện giật đó, dù sao anh cũng không còn cái xương sống thứ hai để mà gãy.” Giang Hoài nhìn vẻ mặt trợn dọc trợn xuôi của cô, liền cười cười nói: “Nhưng mà nghĩ đến em, không hiểu sao gan liền lớn lên.”
Thư Tiếu đẩy Giang Hoài đến ghế quý phi, cô ngồi xuống, nói: “Nếu như anh muốn ở cùng em, có thể…cần phải lớn gan thêm chút nữa.”
Giang Hoài cúi đầu: “Trên thực tế anh cảm thấy mình đã rất rất “cả gan làm loạn” rồi. Nếu không, anh làm sao dám…làm sao dám…”
Thư Tiếu nâng mặt anh lên, lần lượt nhẹ nhàng hôn lên trán, mi tâm, gò má, chóp mũi, cuối cùng là đến đôi môi mềm mại của anh, lưu luyến hồi lâu mới chịu rời đi. Sau đó, cô nói: “Anh rõ ràng dám…”
Đột nhiên Thư Tiếu dừng miệng, cả người ngẩn ngơ! Cô cảm giác được có một luồng ấm áp chạm đến lưng mình, rất nhẹ, rất yếu, như có như không phảng phất giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Thư Tiếu xoay đầu một cái, trong lòng thầm vui mừng: Đó chính là cánh tay của Giang Hoài, là anh chủ động ôm eo cô. Tuy bộ dạng của anh vụng về nhưng trong mắt cô, đó chính là vòng tay ấm áp nhất trên đời.
Giang Hoài đỏ mặt cúi đầu cọ cọ vào cổ trắng ngần của Thư Tiếu. Anh vuốt ve lưng cô giống như đang vỗ về đứa nhỏ: “Thư Tiếu, sau khi quen biết em, anh bắt đầu có những suy nghĩ lớn gan đối với tương lai của mình…”
“Hửm? Anh nghĩ gì thế?”
Mặt anh càng đỏ hơn: “Anh muốn bên cạnh em cả đời, muốn được sống lâu thật lâu, thậm chí còn muốn một ngày nào đó mình có thể đứng lên, dù là chống nạng cũng tốt…” Giọng nói của anh nhỏ dần, thậm chí có chút run rẩy, “Anh còn muốn cùng em sinh một đứa nhỏ, khỏe mạnh, đáng yêu…” Anh ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Thư Tiếu, cười đến xấu hổ, “Không biết như vậy có quá tham lam không…”
“Giang Hoài, vấn đề không phải là anh nghĩ quá nhiều, mà là anh nghĩ quá xa.” Thư Tiếu kiềm lại nụ cười, “Anh vẫn chưa cầu hôn cưới hỏi người ta thì lấy đâu ra đứa nhỏ đây!”
“Thư Tiếu,” Thoạt nhìn Giang Hoài rất nghiêm túc, dường như không phát hiện là cô đang nói đùa, “Trong lòng anh, cho tới bây giờ chưa từng dừng việc cầu nguyện. Từ sau khi anhthẳng thắn thừa nhận tình cảm với em, mỗi một phút mỗi một giây anh đều muốn cưới em. Nhưng vừa mới bắt đầu, anh không nghĩ tới nhanh như vậy em đã muốn cưới, dù sao…em cũng xứng đáng được một người tốt hơn.”
“Người nào tốt hơn?”
Anh cười: “Bây giờ anh đã nghĩ thông, em không phải là đang đợi một người tốt hơn anh. Thư Tiếu, em vốn dĩ đã là em tốt nhất, mà anh ít nhất có thể cố gắng để trở nên tốt hơn anh của bây giờ, để không phải bôi nhọ em.”
“Anh chưa bao giờ bôi nhọ em cả.” Cô nói, “Ngược lại, em cảm thấy rất áy náy, hôm nay đã để anh chịu ủy khuất.”
“Ủy khuất?” Anh hỏi, “Ý em là chỉ vì em không giới thiệu anh trước mặt ba mẹ em sao?”
Cô gật đầu: “Hôm nay thiếu chút làm bác gái tức giận.”
Giang Hoài bất an: “Hình như anh nhìn thấy mẹ anh đến chỗ gia đình em ngồi! Mẹ anh có tức giận với em không? Có ở trước mặt ba mẹ em làm lộ cái gì không?”
“Không có không có.” Cô trấn an nói, “Chẳng qua là thiếu chút nữa em đã không kiềm được mà nói ra hết. Nói không chừng sẽ làm mọi chuyện rối tung lên hết.”
Tay của Giang Hoài ở eo Thư Tiếu từ từ trượt xuống, lại chậm rãi tìm kiếm tay cô, vuốt ve một chút, “Thư Tiếu, em không nên gấp gáp, một ngày nào đó, chuyện anh nên đối mặt anh sẽ tự mình đối mặt. Em không cần sợ anh bị tổn thương, càng không nên vì anh bị chỉ trích mà tổn thương. Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng ba mẹ em sẽ nhanh chóng tiếp nhận, thử nghĩ đến bản thân anh còn khó chấp nhận bộ dạng của mình, huống chi là người khác. Nhưng mà Thư Tiếu, anh vẫn nhớ em từng nói với anh một câu, đó chính là có thể đến cuối cùng, ba mẹ em cũng như cũ không thể tiếp nhận anh. Em còn nhớ không?”
Mắt Thư Tiếu cay cay, nặng nề gật đầu một cái.
“Anh sợ anh…cho dù như vậy cũng không buông tay được.” Anh nhàn nhạt cười, đáy mắt có chút thê lương, có chút kiên quyết, “Như vậy cũng có thể sao?”