Tiếng xe lăn điện vang lên sau lưng Thư Tiếu, cô xoay người thấy Giang Hoài mỉm cười với mình. Ánh mắt kia vừa trong trẻo lại vừa nhu tình khiến cô không nhịn được bước tới đón anh, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Hoài cười nói: “Sao thế? Mới xa có một lát thôi mà, em cứ như vậy mà nhìn anhsao?”
“Bộ mắt em rất kì quái à?” Thư Tiếu thản nhiên chớp mi, đẩy anh đến trước cửa sổ, cô dựa người bên khung cửa, “Chẳng lẽ anh ngửi được mùi nguy hiểm?” Vốn dĩ cô chỉ định nói đùa nhưng không hiểu sao lời vừa ra khỏi miệng tâm không nhịn được có chút nhộn nhạo, lỗ tai cô cũng nóng lên——giống như lại muốn làm “chuyện xấu”…
Giang Hoài cười cười, hơi đưa tay phải của mình ra, Thư Tiếu liền nắm lấy tay anh.
“Bên ngoài tuyết rơi, lái xe ngoài đường rất nguy hiểm.” Anh nói, “Tối nay em đừng về, được không?”
“Sao em lại cảm thấy bản thân sắp rơi vào vòng nguy hiểm nhỉ?” Cô cười hì hì nói, vung tay xoa rối cả mái tóc vốn được chải chuốt rất chỉnh tề của anh.
“Anh thấy “an toàn” của người bạn trai tê liệt này mới đáng quan ngại hơn đấy.” Anh đáp, giọng nói không nghe ra chút tự ti nào, chỉ đơn giản là trêu chọc.
Thư Tiếu sảng khoái nói: “Cũng đúng, nếu anh mà dám sáp lại em sẽ đánh anh.”
“Vậy anh khẳng định bản thân không còn sức mà đánh trả em.” Anh cưng chìu nhìn cô, trong mắt mang theo vui vẻ.
Đáy lòng cô mềm mại một mảng, nhẹ nhàng cầm tay anh, nói: “Giang Hoài, em muốn ôm anh.”
Giang Hoài nói: “Khung cửa sổ này khá lớn, nếu em không chê anh phiền phức thì mang đệm và chăn đến đây chúng ta cùng nhau ngắm tuyết một lát.”
Còn lâu Thư Tiếu mới cảm thấy phiền, cô nghe lời anh lập tức mang chăn và đệm đến trải ra trước cửa sổ. Anh dùng tay phải để giữ thăng bằng cho cơ thể, nhìn qua có vẻ mất sức nhưng vẫn miễn cưỡng xem như ngồi được vững vàng. Thư Tiếu vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, dứt khoát vòng tay ôm anh vào người.
Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thư Tiếu anh khiến em cảm thấy không an toàn phải không?”
“Cảm giác an toàn hay không là tự bản thân mình đặt ra.” Cô nói, “Em cảm thấy bản thân rất an toàn.”
“Vậy rốt cuộc anh có thể cho em cái gì đây?”
“Anh biết em muốn cái gì.” Cô nói, “Có điều anh không cần phải nói ra, cũng không cần phải nghi ngờ. Giang Hoài, giờ khắc này, chúng ta chỉ cần ôm nhau, lẳng lặng ngắm tuyết rơi là tốt rồi, không phải sao?”
Giang Hoài không nói gì, chẳng qua là thật chậm thật chậm nâng hai tay của mình ôm lấy lưng cô.
Cô nhìn thấy đáy mắt anh sáng ngời tinh tế liền không nhịn được càng ôm anh chặt hơn.
Hai tuần sau, Thư Tiếu mời Giang Hoài đến nhà cô làm khách.
Hiển nhiên là Giang Hoài rất nhanh phát hiện nơi này đã trải qua trùng tu. Phòng tắm biến đổi lớn nhất, cửa vào không những rất rộng rãi mà trên bồn tắm và bồn cầu đều lắp đặt thêm thiết bị hỗ trợ chuyên dụng.
“Thật ra em vẫn cảm thấy có vài chỗ chưa hài lòng.” Cô nói với anh, “Bất quá nơi này cũng không thể so với nhà anh được, chỉ có thể “lấy vỏ ốc làm đền thờ” thôi, anh cứ dùng đi nhé.”
“Đã rất được rồi, thật đấy.” Anh cảm động nhìn cô, “Nhưng mà nếu như vậy thì lúc em sử dụng có bất tiện không? Hơn nữa lắp thêm mấy thiết bị này trông thật….khó coi.”
“Những thứ đó mỗi ngày anh đều sử dụng sao lại nói chúng khó coi chứ?” Cô nghiêm túc kháng nghị lại câu nói của anh.
“Nếu như bạn bè thậm chí là người nhà em đến đây nhìn thấy những thứ này chắc chắn sẽ truy hỏi em…”
“Thì ra anh đang lo lắng chuyện này?”
“Em không lo lắng sao?”
Thư Tiếu suy nghĩ một chút: “Em không lo bị người khác phát hiện hay hoài nghi cái gì, bởi vì em nghĩ có một chuyện sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt, chẳng qua là ở thời điểm hiện tại, suy nghĩ sẽ bị phát hiện này vẫn còn sớm.”
Giang Hoài nói: “Cũng đúng.”
Thư Tiếu thấy anh toát ra một tia ngập ngừng liền nghiêm túc nói: “Em nói “thời điểm hiện tại vẫn còn sớm” nhưng không có nghĩa là em không có suy nghĩ lâu dài về chuyện tình cảm của chúng ta, anh lo lắng về vấn đề khách quan không sai nhưng chẳng qua em cảm thấy so với việc chúng ta lo lắng việc bị phát hiện thì việc hưởng thụ thời gian chúng ta bên nhau mới là quan trọng.”
Có điều, tuy lời nói là thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Khi ống điện thoại bên cạnh cửa phòng khách vang lên, Thư Tiếu bắt máy, nghe thấy giọng của Thư Bồi, trong lòng cô theo bản năng có chút hoảng.
“Thư Tiếu, anh đang ở dưới lầu, em mau mở cửa đi.”
“Anh, sao anh lại tới đây?” Trong giọng nói của cô không giấu được chút nóng giận.
“Hôm qua anh và chị dâu của em đi hồ Dương Trừng, mang về được kha khá cua đồng, còn không phải vì nghĩ cho em gái anh sao? Còn không mau mở cửa cho anh trai tốt nhất quả đất này?”
Bồi An giống như gà mẹ bảo vệ gà con, đứng chắn trước người ông chủ của mình, nhíu mi nói: “Cô Lâm, hay là cô để cho anh cô về nhà trước đi?”
“Là ai ở trong nhà em vậy?” Thư Bồi nghe được động tĩnh từ đầu dây bên kia, lên giọng nói.
Lúc này Thư Tiếu đã bình tĩnh lại, dứt khoát nói: “Không có gì, anh vào nhà đi.” Cô vừa nói vừa ấn nút mở cửa.
Cô bất ngờ phát hiện, thần sắc Giang Hoài tuy bình thường nhưng tay phải lại khẽ điều khiển xe lăn lùi về phía sau một chút rồi dừng lại.
“Anh em là người rất tốt.” Cô có thể nhìn thấu nỗi bất an của anh, “Đừng lo lắng.”
Giang Hoài nói: “Nếu như em cảm thấy thời cơ chưa tới có thể nói chúng ta chỉ là bạn—–anh không để ý đâu.”
Cô trợn mắt nhìn anh một cái: “Em để ý!”
Thư Bồi đã từng gặp Giang Hoài, chẳng qua là vừa bước vào liền nhìn thấy anh ta trong nhà em gái mình đương nhiên vẫn sẽ cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt rõ ràng là sửng sốt.
Giang Hoài điều khiển xe lăn chủ động đến chào hỏi Thư Bồi: “Chào anh Lâm.”
“Xin chào!” Thư Bồi đưa túi thức ăn trong tay cho Thư Tiếu sau đó gật đầu mỉm cười, “Thật là trùng hợp, có thể gặp lại cậu, cậu Giang!”
“Gọi tôi là Giang Hoài được rồi.” Anh nói, “Cậu Giang” hai chữ này nghe thật quá khách sáo, có điều không biết anh có để ý tôi gọi anh bằng anh(*) Lâm không?”
(*): Chữ “anh” này Giang Hoài dùng thêm kính ngữ để gọi Thư Bồi.
“Không ngại.” Thư Bồi hào sảng cười một tiếng, vỗ vỗ vai của Giang Hoài.
Hình như là anh dùng lực hơi mạnh Thư Tiếu theo bản năng dặn dò: “Anh à, nhẹ tay một chút. Ai mà chịu nổi vận động viên Judo cấp hai như anh chứ?”
Vẻ mặt Thư Bồi đọng lại mấy giây cuối cùng chỉ là cười nhạt cho qua.
“Thư Tiếu, để cho Giang Hoài và anh bạn kia ngồi ở phòng khách một lát, chúng ta vào bếp làm cua hấp nào. Có em giúp anh sẽ làm nhanh hơn.”
Bồi An nói: “Để tôi giúp anh, công việc này là sở trường của tôi. Mấy con cua rất hung có thể làm tay cô Lâm bị thương.”
Giang Hoài không đợi Thư Bồi trả lời liền nói: “Bồi An, để Thư Tiếu đi đi.”
“Hai cậu cứ ngồi trước, chúng tôi sẽ làm xong nhanh thôi.” Thư Bồi vừa nói vừa kéo tay em gái đi vào phòng bếp.
Trong lòng Thư Tiếu hiểu, Bồi An sợ cô sẽ bị anh trai mình tẩy não, mà phản ứng của Giang Hoài cũng chứng minh được anh đoán được ý tứ của anh trai muốn nói chuyện riêng với cô nên mới không muốn Bồi An vào làm nhiễu loạn. Cô chỉ quay đầu lại nhìn Giang Hoài rồi gật đầu một cái.
Giang Hoài mỉm cười nháy mắt đáp lại, vẻ mặt tin tưởng.
Thư Tiếu cầm bàn chải và túi cua sống đưa cho Thư Bồi: “Em không dám làm đâu anh mau tới rửa đi.”
Thư Bồi mở vòi nước, bắt đầu nghiêm túc cọ rửa thật kĩ từng con cua một, có điều tay làm nhưng miệng cũng không rảnh rỗi: “Hai đứa bắt đầu bao lâu rồi?”
“Chính thức bắt đầu còn chưa tới một tháng.” Thư Tiếu nói, “Nhưng mà em thích anh ấy cũng được một thời gian rồi.”
“Hả?” Mặt Thư Bồi quay ngoắc một cái, “Em gái à, em trả lời cũng rành mạch quá đấy.”
“Thật ra em có thể trả lời úp mở.” Cô tựa người vào bệ dọc theo bồn rửa, nhìn Thư Bồi nói, “Nhưng mà anh thông minh như vậy, nhìn cũng hiểu nên em không cần phải che che giấu giấu làm gì.”
“Lần trước khi em đến nhà hàng của anh ăn cơm, anh đã nhìn ra chút đầu mối nhưng cũng không nghĩ nhiều. Khi đó anh từng nhắc nhở em Giang Hoài đó là một người tàn tật nghiêm trọng, anh có chút lo lắng vì chuyện năm xưa ba mẹ phản đối em với Chử Vân Hành, trong lòng em không bỏ xuống được nên đối với Giang Hoài nảy sinh chút cảm giác đặc biệt…”
Thư Tiếu ngắt lời anh: “Anh hai, em hiểu mức độ tàn tật của Giang Hoài còn rõ hơn anh, hơn nữa em không phải đứa trẻ chỉ vì giận dỗi ba mẹ mà cố tình đi tìm một mối tình khó khăn như vậy.”
“Xem ra em cũng biết anh ta thuộc tổ hợp “yêu cầu cao”?” Thư Bồi nói, “Thật ra trong thâm tâm em cũng loáng thoáng nhìn ra hai đứa không xứng với nhau, có đúng không?”
“Anh không cần tẩy não em.” Cô có chút tức giận, “Nếu như anh muốn nói như vậy thì em sẽ đổi một cách khác để nói lên suy nghĩ của mình: Đúng vậy, em biết trong mắt nhiều người bọn em không xứng với nhau, em cũng biết rõ nếu đem điều kiện ra so sách em hoàn toàn có thể tìm được một người khỏe mạnh hơn Giang Hoài thậm chí còn có thể ưu tú hơn cả anh ấy, nhưng mà chuyện tình cảm có thể lấy điều kiện ra để bàn sao? Nếu như vậy thì năm đó anh đã không kiên quyết muốn lấy chị dâu!”