Thứ hai, sau khi tan tầm, Thư Tiếu gặp Vi Minh trên đường tới bãi đậu xe. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Thư Tiếu chủ động bắt chuyện với anh, nói lần trước đến nhà Ninh Hoan Hoan làm công tác tư tưởng đã có tiến triển, mặc dù bọn họ không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng hứa sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cô. Vi Minh nói: “Cô đã làm hết những gì mình có thể rồi, cám ơn!”
Thư Tiếu nói: “Anh không cần nói cám ơn vì chuyện này. Đúng rồi, dù sao cũng thuận đường, để tôi đưa anh đến trạm xe lửa.”
“Không cần, mấy ngày trước tôi vừa mua xe, bằng lái cũng vừa thi trong năm nay.” Vi Minh khách khí nói.
Hai người đến bãi đậu xe mới phát hiện hai chiếc xe đậu khá gần nhau. Hai người ngồi vào xe của mình, Vi Minh tỏ ý muốn nhường Thư Tiếu đi trước.
Thư Tiếu khởi động xe, chuyển động vô lăng chạy xe về phía trước, thì phát hiện điều bất thường, quẹo trái một hồi, phải một hồi, cô cố hết sức điều khiển vô lăng nhưng chiếc xe vẫn chuyển động không theo ý mình. Cô suy nghĩ một chút, sau đó đem xe đỗ lại chỗ cũ.
“Sao vậy?” Vi Minh nhìn thấy cô xuống xe, cũng mở cửa xe của mình xuống theo.
“Vô lăng rất lạ, hình như bị hư rồi!” Cô nói, “Lái xe thế này quá nguy hiểm, tôi định sẽ đi taxi. Ngày mai gọi người bảo trì xe đến sửa.”
“Tôi có thể đưa cô đi.” Vi Minh mở cửa xe phía ghế phụ, “Nếu như cô không ngại tôi là tay lái “lụi”.”
Thư Tiếu cũng không từ chối, thứ nhất vì giữa đồng nghiệp với nhau, thỉnh thoảng đi nhờ xe cũng không phải chuyện to tát; thứ hai vì bây giờ đang là giờ tan tầm, xe cộ tấp nập, muốn gọi taxi cũng không phải chuyện dễ dàng. Cô biết Giang Hoài nhất định chờ cô đến dùng cơm, cô không muốn anh phải đợi lâu. Thân thể của Giang Hoài so với người thường càng chú trọng hơn trong vấn đề làm việc, nghỉ ngơi, thậm chí đến những việc như dùng cơm, phục kiện, bài tiết không thể tùy tiện thay đổi giờ giấc, nếu không cẩn thận nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thư Tiếu nói cho Vi Minh địa chỉ. Vi Minh lại vô tư cảm khái nói: “A, là nơi đó à, tôi biết, đó là khu biệt thự.” Sau đó lại giống như nhớ ra cái gì liền hỏi, “Viện trưởng Lâm dọn nhà sao? Tôi nhớ hình như nhà cô không đi hướng này.”
“Không có, hôm nay tôi đi thăm một người bạn.”
“Buổi tối làm sao cô về nhà? Chỗ đó buổi tối khó thuê xe lắm.” Vi Minh rất nhanh nói, “Ôi, đúng rồi, nhà bạn cô nhất định có xe đưa cô về.”
Thư Tiếu gật đầu, có chút miễn cưỡng lên tiếng: “Ừ.”
Thời điểm xe dừng lại trước cổng nhà họ Giang, Thư Tiếu nhìn xuyên qua hàng rào thấy Giang Hoài một mình ngồi trong sân, cửa lớn khép, ánh đèn vàng ấm áp lọt ra từ cửa sổ phòng khách. Ngay sau đó, Bồi An từ phòng khách đi ra, trên tay cầm theo chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Thư Tiếu đột nhiên cảm thấy lòng chua xót hòa lẫn ấm áp, cô ngắn gọn nói cám ơn Vi Minh sau đó liền xuống xe.
Xe lăn của Giang Hoài phát ra tiếng “ong ong” tiến về phía cô, cô cũng tăng nhanh bước chân của mình.
“Trên đường đi bị kẹt xe à?” Anh nói, “Tôi nên sớm nghĩ đến không nên để cô làm việc cả ngày còn phải lái xe đến đây.”
“Đúng là hơi kẹt, hơn nữa nếu không nhờ có đồng nghiệp chắc em sẽ còn tới trễ hơn nữa.” Cô le lưỡi một cái, “Xe của em lâu rồi không bảo trì, nên bị hư một chút, thiếu chút nữa là phải thuê xe đi.”
Ánh mắt Giang Hoài kinh hãi: “Xe hư? Cô không sao chứ?”
“Một móng tay cũng không bị gì!” Cô xòe tay, lại chậm rãi xoay một vòng tại chỗ, làm ra bộ dáng giống như “kiểm tra quân đội”, cười khanh khách nói, “Em căn bản không có lái xe ra khỏi bãi đậu xe, vốn dĩ định thuê xe, nhưng vừa vặn gặp được đồng nghiệp tốt bụng, anh ta đưa em tới.”
Giang Hoài khẽ hạ đầu vai, ánh mắt nhìn về chiếc BYD dừng bên ngoài, nói: “Là chiếc xe kia sao?”
Thư Tiếu quay đầu lại mới phát hiện Vi Minh vẫn chưa rời đi.
“Lúc nãy em thấy anh liền nhanh chóng xuống xe, hình như vẫn chưa cám ơn người ta đàng hoàng, để em đi chào anh ta một tiếng.”
Giang Hoài hỏi: “Nhà anh ta ở gần đây sao?”
“Theo em biết thì hình như không, cách đây khá xa.”
Lông mi của Giang Hoài khẽ chớp hai cái: “Người ta cố ý đưa cô về, cứ để anh ta đi như vậy không được. Chi bằng gọi anh ta vào cùng chúng ta ăn cơm đi.”
Trong lòng Thư Tiếu có chút không vui, nhưng cũng không hiểu vì sao bản thân lại không vui. Rõ ràng lời anh nói rất hợp tình hợp lý, cô không có lý do gì để cự tuyệt lời đề nghị này. Vì vậy cô đi về phía xe của Vi Minh, đầu tiên là cám ơn vì đã cho cô đi nhờ, sau đó là chuyển lời mời của Giang Hoài đến anh ta.
Vi Minh rất vui vẻ nhận lời. Lúc này Giang Hoài đã cho người mở rộng cổng lớn, ý bảo Vi Minh lái xe vào trong sân.
Dì Liên vẫn còn ở phòng bếp, bận rộn chuẩn bị thức ăn, nữ giúp việc trẻ tuổi Tiểu Mãn đã nhanh chóng mang ra hai đôi dép lê. Vi Minh vừa đổi giày vừa đưa mắt quan sát cách bày trí trong phòng khách.
Chờ bọn họ thay dép xong, Tiểu Mãn dẫn bọn họ đến bàn ăn, vừa mời nước trà vừa báo cho bọn họ biết rất nhanh có thể ăn cơm.
Bữa tối được lục tục mang lên bàn ăn. Người giúp việc dìu đỡ mẹ Giang Hoài ngồi vào bàn ăn. Bồi An thì vẫn như thường ngày, ngồi bên cạnh Giang Hoài, Thư Tiếu và Vi Minh ngồi đối diện bọn họ.
“Không biết nên xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Vi, Vi Minh.” Vi Minh bằng sự nhạy bén trong nghề nghiệp, rất nhanh phát hiện tay Giang Hoài không tiện, từ vị trí ngồi đối diện gật đầu với anh.
“Giang Hoài.” Anh tự giới thiệu mình, sau đó cười nhã nhặn, nói: “Anh Vi, cám ơn anh đưa Thư Tiếu tới.”
“Anh Giang, tôi và Thư Tiếu là đồng nghiệp nhiều năm, hơn nữa còn là cấp trên của tôi, anh không cần vì chút chuyện nhỏ này cám ơn tôi.”
Giang Hoài có vẻ lúng túng cười một tiếng: “Cũng đúng.”
Vốn dĩ hôm nay Thư Tiếu rất muốn cùng Giang Hoài nói chuyện một chút về thân thể anh, nhưng bây giờ trước mặt Vi Minh, vì muốn giữ tôn nghiêm của anh, cô không tiện hỏi nhiều. Mặc dù tiêu chảy không phải vấn đề gì lớn, nhưng cũng không thể mặc kệ, tiêu chảy làm cơ thể mất nhiều nước tổn hại đại trạng thậm chí nếu nặng có thể làm rối loạn chức năng hệ tiêu hóa, đây không phải chuyện đùa. Hiện giờ nhìn sơ qua Giang Hoài mặc dù không có vấn đề gì nhưng vành mắt vẫn còn có chút xanh đen, môi hơi tái, giọng nói nghe có chút suy yếu. Cô lo lắng nhìn anh, cố ý oán trách nói:
“Ai da, đừng câu nệ nghi thức xã giao nữa, ăn cơm đi, em đói bụng rồi.”
Giang Hoài cười nói: “Hôm nay có món vịt nấu khoai sọ cô thích, không phải cô nói dì Liên làm món này là độc nhất vô nhị sao. Cô mau động đũa đi, nhà tôi không có quy cũ chủ nhà không động đũa thì khách cũng không thể ăn, nếu không thì chắc mọi người đều không được ăn cơm mất.”
Anh đây là…lấy khiếm khuyết của bản thân ra đùa giỡn sao? Đây tuyệt không giống anh. Vẻ mặt của anh có chút khó lí giải, vừa giống như đang cười rất thoải mái, lại vừa giống như đang cất giấu tâm sự nặng nề.
Thư Tiếu không hề cảm thấy buồn cười, nhưng cô vẫn gắp khối thịt vịt, miễn cưỡng đưa lên miệng cắn.
Vi Minh cũng gắp một khối thịt vịt, sau khi ăn anh ta không ngừng tán thưởng tài nấu nướng của dì Liên.
“Anh không ăn sao?” Thư Tiếu thấy Giang Hoài vẫn không nhúc nhích, có chút nghi ngờ cùng lo lắng.
“Tôi ăn liền đây.” Giang Hoài nhìn cô một cái, lại đưa mắt nhìn Vi Minh nói: “Anh Vi, tôi ăn rất khó coi, hi vọng sẽ không ảnh hưởng anh dùng bữa.”
Vi Minh nói: “Không sao, tôi cũng là bác sĩ phục hồi, cái gì cũng đã nhìn thấy qua, anh Giang không cần lo lắng.”
Rõ ràng Vi Minh nói rất khách khí, nhưng khi lọt vào tai thư Tiếu, cô vẫn cảm thấy giống như bị đâm một nhát.
Phương Hiếu Linh trong miệng phát ra tiếng ô ô, Thư Tiếu nghe xong chỉ miễn cưỡng hiểu được: “Đi, nga, mau, tới…” Về phần mấy chữ kia là nhằm vào người nào, chuyện gì, cô không rõ.
Cô nhìn Giang Hoài, bộ dạng anh bình thản tĩnh táo, trong lời nói còn mang theo chút cảm tạ: “Vậy thì tốt quá.” Sau đó Bồi An giúp anh mang bao tay chuyên dụng, múc một chén cháo đến cho anh.
Anh ăn rất chậm, không biết là do tay không tiện hay là do cháo quá nóng. Bởi vì Thư Tiếu chỉ thấy anh ăn vài muỗng cháo những món ăn khác căn bản không động tới, liền ân cần hỏi: “Sao anh không để Bồi An gắp thức ăn đi?”
Bồi An không nói gì, trên mặt có chút mất hứng. Thư Tiếu cảm thấy, bộ dạng của cậu ta giống như đang cùng người nào giận dỗi. Chẳng lẽ là Giang Hoài? Mặc dù cô biết quan hệ giữa Giang Hoài và Bồi An đã sớm vượt xa mối quan hệ chủ tớ, nhưng không có gì đảm bảo trong sinh hoạt thường ngày họ không xảy ra xung đột. Chẳng lẽ là vì Giang Hoài ngại làm phiền Bồi An?
Cô không biết rõ sự tình nên cũng không dám đứng ra khuyên ngăn, dứt khoát đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hoài, cô nhẹ nhàng lật tay phải anh lên, để cho mặt thìa hướng lên trên, sau đó gắp một khối khoai sọ đặt vào trong thìa: “Món này em đã nếm qua, đã ngấm mùi vị thịt vịt, vừa thơm vừa mềm.”
Sắc mặt Giang Hoài lập tức trở nên có chút khó coi, đôi môi ngập ngừng, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói câu: “Cám ơn, tôi tự mình ăn.” Anh run run, cố gắng nâng thìa lên môi, sau đó cắn một chút.
Bồi An ngẩng đầu nhìn Thư Tiếu: “Bác sĩ nói hai ngày này anh Giang chỉ nên ăn thức ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, nhất là bữa tối, không được ăn quá nhiều. Tôi nghĩ anh ấy ăn cháo là được rồi, xin cô tốt nhất đừng bắt anh ấy phải ăn thứ gì khác.”
Không gọi tên, không khách sáo, giọng Bồi An tuy lãnh đạm nhưng cũng không nhìn ra thái độ gì quá đáng, thậm chí lời cậu ta nói rất có đạo lí, nhưng mà cô lại cảm thấy hôm nay bất luận là Giang Hoài hay thái độ của Bồi An đều có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn.
Giang Hoài để thìa xuống, vươn tay về phía Bồi An dường như muốn ngăn cậu ta nhưng đưa không tới, vẻ mặt anh mang theo một tia chán nản nhưng giọng nói lại rất kiên quyết: “Bồi An, tôi không thích cậu nói chuyện như vậy với Thư Tiếu. Tôi hy vọng cậu mau xin lỗi cô ấy.” Anh không nói ba chữ “không cho phép” mà nói “không thích”; anh không “ra lệnh” cho Bồi An phải xin lỗi mà là “hy vọng” cậu ta xin lỗi cô. Khẩu khí anh không chút hung hãn nhưng lại nghiêm túc khiến người ta không thể chống cự.
Bồi An thở dài, đứng lên nói: “Cô Lâm, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?”
“Bồi An?” Giang Hoài nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Anh Giang, dù gì tôi cũng là đàn ông, xin lỗi một cô gái trước mặt nhiều người như vậy thật xấu hổ. Tôi muốn một mình nói xin lỗi cô ấy, được không?”
Thư Tiếu đi theo cậu ta ra khỏi phòng ăn, đến một căn phòng khác. Bồi An đột nhiên hướng cô cúi gập người, cô sợ hết hồn vội đỡ cậu ta đứng thẳng dậy, nói: “Đừng như vậy, Bồi An, tôi không chịu nổi.”
Bồi An nói: “Thật ra tôi không có tư cách nổi giận với cô, nhưng mà tôi muốn cô biết anh Giang không bao giờ để người khác đút cơm cho mình trước mặt người ngoài. Trước kia nếu gặp phải nghi thức xã giao buộc phải ra mặt, anh Giang luôn tận lực ăn ít uống ít, chỉ ăn những món mình có thể tự ăn. Tôi không biết anh ấy làm vậy là đúng hay sai, nhưng hôm nay cô mang một người xa lạ đến ăn cơm khiến anh ấy trong lòng không kịp chuẩn bị! Hazz, Mong cô thông cảm anh ấy khó xử, đừng để anh ấy trước mặt người ngoài lúng túng thêm nữa, được không?”