Giang Hoài nhẹ nhàng cười lên, mi tâm thoáng nhíu lại trong nháy mắt liền biến mất: “Thư Tiếu, những lời nói có chút ngớ ngẩn của cô đều dỗ tôi vui vẻ, nhưng mà tôi không thể không thừa nhận những lời đó rất đáng yêu.”
Cô nhìn anh nở nụ cười không mang theo mệt mỏi hiếm thấy kia, không khỏi phồng má cười lên như trẻ con: “A, thật không? Vì bác quân(*) cười một tiếng, em không ngại thỉnh thoảng ngớ ngẩn một chút. Anh cũng đừng xem thường cái này, đây chính là đãi ngộ khó lường nha!”
(*)Bác Quân: Xưng hô đối với bề trên.
“Cô là một cô gái thông minh, nếu như không phải tự mình nguyện ý, thật sự rất khó để giả vờ ngớ ngẩn.” Giọng nói Giang Hoài chân thành, “Thật lòng cảm ơn cô!”
Lời của anh khiến cô thất thần, mãi đến khi phục vụ mang thức ăn lên cô mới hoàn hồn.
Khoai tây nghiền hấp ngọt, súp kem nấm, cá mú xào với nước sốt gấc. ———–Đây là những món ăn cô chọn riêng cho Giang Hoài, đều là những món dễ ăn. Món của Thư Tiếu và Bồi An là súp nghêu và sườn lợn nướng kiểu phương Tây.
Sau khi phục vụ lui xuống, Thư Tiếu nói với Giang Hoài và Bồi An: “Mấy món này cũng không mới mẻ gì, chủ yếu là “tươi”, ha,”tươi” là gì, nếu dùng trên người chính là thanh đạm, dùng ở phòng ăn chính là trong lành không khí(*). Mọi người cũng đừng quá hy vọng vào mỹ vị của nó, bởi vì không biết khẩu vị của hai người nên em tùy tiện đặt vài món dựa theo kinh nghiệm mấy lần ăn cơm ở nhà anh. Nếu không hài lòng, thì có thể gọi thêm món khác.”
(*)Chỗ này ta cũng bấn loạn, đại ý của nó chính là những món ăn Thư Tiếu chọn là những món thanh đạm cho cơ thể, mùi vị trong không khí cũng quá nặng.
Giang Hoài nói: “Cô chọn món rất tốt.” Bồi An cũng lên tiếng phụ họa.
Cô vừa bung khăn ăn cẩn thận trải lên đùi anh vừa nói: “Cá mú rất mềm, dùng thìa cũng có thể cắt được, anh thử một chút đi.” Giọng nói của cô không cao không thấp, nghe qua giống như hoàn toàn lơ đãng, nhưng cẩn thận nghe lại giống mang theo nhu tình tỉ mỉ từ đáy lòng tan ra.
Giang Hoài hiển nhiên nhận ra, khẽ mỉm cười, bắt đầu tập trung dùng thìa sắn xuống, tiếng kim loại va chạm, anh dễ dàng cắt được chút thịt cá, sau đó nâng thìa từ từ đưa vào miệng.
Nhìn anh ăn cơm, lòng Thư Tiếu căng như dây đàn, lo lắng có phải cá mú còn chưa đủ mềm hoặc là bao tay còn chưa đủ chặt. Thấy anh thành công ăn cơm, cô thở phào một cái, lúc này mới cầm dao nĩa của mình lên.
Bồi An cũng bắt đầu ăn.
Giang Hoài nói: “Tôi ăn không đẹp, cô đừng cười.”
Thư Tiếu trả lời: “Trong phòng ăn này toàn người mình, anh sợ cái gì? Lại nói, đây cũng không phải lần đầu em thấy anh ăn.”
“Cũng phải.” Chén canh hơi nhỏ, tay anh phải cử động nhiều lần mới múc được. Bởi vì không muốn nước canh tràn ra, anh múc một thìa rất ít, sau đó sống lưng và cổ cố gắng cúi xuống, nâng cánh tay lên cẩn thận đặt sát vào môi.
Bồi An nói: “Anh Giang, có muốn tôi giúp anh không? Hay là gọi phục vụ mang ống hút tới.”
Giang Hoài dường như chỉ nhấp một miếng liền buông thìa, “Không cần, tôi uống chậm một chút là được.”
Thư Tiếu nói: “Canh này lâu nguội, dùng ống hút rất dễ bỏng. Nếu cần lát nữa chúng ta gọi phục vụ mang lên sau.”
Thật ra ngoại trừ nguyên nhân này thì trong lòng cô vẫn còn tính toán khác, thân là bạn bè và sắp tới sẽ là bác sĩ phục hồi tạm thời cho Giang Hoài, cô rất muốn biết khả năng tự mình sinh hoạt của anh đạt đến mức độ nào. Tuy cô có chút đau lòng nhưng vẫn cảm thấy may mắn, tình huống của anh quả nhiên không tốt lắm, nhưng vẫn không bết bát như cô dự đoán. Về phần đề nghị giúp anh của Bồi An, dùng đầu gối để nghĩ cô cũng biết cho là lúc ở một mình hay ở trước mặt cô thì Giang Hoài cũng sẽ không đồng ý.
Anh ăn uống tuy vất vả nhưng căn bản không tạo ra chướng ngại không thể vượt qua.
“Anh ăn thử sườn lợn nướng đi.” Thư Tiếu rất tự nhiên gắp miếng sườn gỡ lấy thịt bỏ xương, nhận được ánh mắt đồng ý của anh, cô lấy nĩa nãy giờ anh vẫn chưa dùng tới thay vào vị trí của chiếc thìa trên bao tay chuyên dụng.
Cô nín thở nhìn anh, trong lòng có chút run, sợ lỡ như trong lúc ăn tay anh không đủ lực sẽ làm rơi cái nĩa, nó nhọn như vậy rất dễ làm anh bị thương. Cũng may, tay phải anh phối hợp với bao tay chuyên dụng, cử động cũng tạm coi như thuận tiện.
“Rất ngon.” Anh nói, “Tôi không thường xuyên ăn đồ nướng, lâu rồi vẫn chưa được ăn.”
Ăn được một lúc, Giang Hoài nói nhỏ bên tai Bồi An, cậu ta đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn. Lát sau liền quay trở lại, theo sau là Lâm Thư Bồi.
“Em gái, cậu này nói với anh muốn nhận hóa đơn thanh toán, anh nói nếu anh dám thu tiền nhất định sẽ bị em càu nhàu đến chết nhưng cậu ấy không tin.”
Thư Tiếu nói: “Giang Hoài, rõ ràng đã nói là em mời, thì em nhất định sẽ thanh toán, bình thường em tới chỗ này ăn đều không phải bỏ tiền, lần này khi em nói muốn mời bạn đến ăn cơm anh hai em cũng nói không lấy tiền nhưng em không đồng ý. Anh đừng có tranh với em, nếu lần sau anh muốn mời em ăn cơm em sẽ vui vẻ nhận lời tuyệt không tranh chuyện thanh toán với anh.”
Giang Hoài không kiên trì nữa. Thư Tiếu sau khi đi tính tiền thì vào phòng rửa tay. Lúc này cô đột nhiên nhớ đến bọn họ ra ngoài thật lâu rồi, liệu Giang Hoài có cần vào phòng vệ sinh một chuyến không? Nơi này tuy có nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật nhưng đối với Giang Hoài mà nói thiết bị vẫn có chút miễn cưỡng.
Thời điểm trở lại phòng ăn, không biết có phải là do ảnh hưởng của suy nghĩ lúc nãy hay không, cô cảm thấy sắc mặt anh không tốt lắm. Mặc dù muốn anh ngồi lại một lát nhưng bởi vì lo lắng cho sức khỏe của anh, cô chỉ có thể lấy cớ nói: “Cũng không còn sớm, em sẽ ở lại giúp anh hai chuẩn bị đóng cửa, chiêu đãi không chu đáo, lần sau có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Được…” Giang Hoài nhẹ giọng nói, thái dương dường như có tầng mồ hôi rịn ra.
“Cô Lâm, nơi này có…”
“Bồi An, tôi không sao.” Anh nói mấy chữ này rất bình tĩnh, chẳng qua là sau khi nói xong đôi môi khẽ run một cái.
Thư Tiếu rất nhanh phát hiện thấy tình trạng của anh không ổn, bước lại gần, ân cần nói: “Giang Hoài, nếu anh không thoải mái thì ở lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh nhắm hai mắt, yết hầu lăn lộn, nhỏ nhẹ lắc đầu một cái.
“Anh Giang, tôi cũng nghĩ…”
Anh hé miệng dường như muốn nói điều gì, nhưng chỉ là hút ngụm khí lớn, hai chân lay động từ từ khép chặt, đùi phải dường như nâng lên một chút, mũi chân chĩa xuống run run mấy cái trong không trung.
Thư Tiếu nhìn liền hiểu: “Bồi An, mau lên, tôi đưa mọi người đến phòng vệ sinh.”
Nhà hàng nhỏ này của anh trai Thư Tiếu có thể dành ra phòng vệ sinh cho người khuyết tật là chuyện không dễ dàng, nhưng đối với Giang Hoài mà nói, tay vịn bình thường căn bản không làm nên trò trống gì. Cũng may bên cạnh có Bồi An hỗ trợ mới không làm rối loạn “trận tuyến”. Cô không dám đi đâu xa, vẫn đứng đợi bên ngoài cửa, cô nói với Bồi An rằng mình đợi bên ngoài, nếu có gì cần giúp đỡ thì nhất định phải lên tiếng. Cô thậm chí cảm nhận được mùi không tốt lắm, sau đó nghe thấy Giang Hoài không ngừng tạ lỗi với Bồi An.
“Cô Lâm.”
“Tôi đây!” Cô không kịp nhớ cái gì nam nữ thọ thọ bất thân, cái gì cô gái ngượng ngùng, vừa nghe thấy Bồi An gọi liền vọt thẳng vào trong, “Cậu cần tôi làm cái gì?”
“Tôi cần một chậu nước nóng, và một cái khăn lông, còn có…quanh đây có nhà thuốc nào không?”
“Có.”
“Nếu…nếu như có thể, cô mua giúp tôi mua một bọc tã lót được không?”
Cô lấy tốc độ nhanh nhất có thể đáp: “Không thành vấn đề.” Đối với lời thỉnh cầu này cô biết cô nhất định không được chần chừ, thái độ của cô chỉ cần toát lên một tia thương xót hoặc thông cảm sẽ dễ dàng khiến cho Giang Hoài lại nghĩ ngợi lung tung.
Cô bưng nước nóng và khăn lông vào phòng rửa tay. Sau đó nhanh chóng đến nhà thuốc cách đó một trăm mét mua một bọc tã lót dành cho người lớn.
“Cô để đồ ở đó rồi ra ngoài đi. Nơi này không khí không tốt.” Cửa phòng vệ sinh không mở chỉ có tiếng của Giang Hoài truyền ra. “Thật xin lỗi, để một cô gái phải đi mua những thứ này.”
“Đây chỉ là đồ y tế bình thường thôi mà, không có gì to tát.” Cô nói, “Ngược lại anh đó, đồ ăn làm anh bị đau bụng sao?”
“Không phải.” Giọng nói anh rất ôn hòa, “Vấn đề của chính tôi.”
“Cô Lâm, thật sự không phải do đồ ăn, từ sáng sớm bụng của anh Giang đã không tốt, chẳng qua là nhận lời cô nên mới…”
“Đồ ngốc, tại sao anh không nói sớm?” Cô cắn móng tay mình, đè nén cơn nức nở.
“Chuyện thường như cơm bữa, không đáng nói.” Anh nói, “So với táo bón thì tiêu chảy đối với tôi vẫn có lợi hơn.” Trong giọng nói của anh mang theo ý tứ an ủi, “Đừng lo lắng, Bồi An sẽ giúp tôi xử lý tốt, cô đi ra ngoài trước đi, tôi không sao.”
Lúc Bồi An đẩy Giang Hoài ra phòng rửa tay, Thư Tiếu vẫn đợi ở cửa.
Cô có chút lo lắng cho tâm tình của anh, không ngờ đến, khi anh nhìn thấy mình lại nhàn nhạt cười, bả vai hơi giật giật, dường như muốn bản thân biểu hiện nhẹ nhõm một chút: “Hi, Thư Tiếu!”
Cô cắn cắn môi, đột nhiên bị tâm tư yếu đuối đánh úp, nước mắt rơi xuống lã chã.
“Sao vậy?” Anh tự mình điều khiển xe lăn, đến gần cách cô không tới một thước, đưa tay phải ra: “Thư Tiếu, đừng vậy mà, còn nói là sẽ làm bác sĩ phục hồi cho tôi, chẳng qua là tôi chỉ xảy ra một chút tình huống đối với người tê liệt mà cô đã chịu không nổi rồi sao?”
Dựa vào tính tình của anh, bởi vì anh đang ở trước mặt một cô gái, cô biết tình trạng của anh tuyệt không hời hợt giống nhưng miệng anh nói, trong lòng anh nhất định rất khó chịu. Anh làm bộ bản thân không có việc gì chỉ có một cách giải thích: Anh không đành lòng nhìn cô vì anh mà đau lòng vì anh mà tự trách!
“Thư Tiếu, tình huống của tôi chính là như vậy, cô còn nguyện ý để tôi làm bệnh nhân của cô nữa không?” Anh vẫn cười, khóe mắt lại óng ánh như bể nước, tay phải có chiều hướng rơi xuống, “Thư Tiếu nếu nhưng cô vẫn nguyện ý thì mau nắm tay của tôi đi, ai da, tôi sắp giữ không nổi rồi.”
Thư Tiếu vội vàng nắm tay phải của anh, tay còn lại cũng cầm lên tay trái đang đặt trên đùi của anh, cẩn thận kéo thẳng những ngón tay co rút, đem chúng cùng tay cô nắm lại một chỗ: “Giang Hoài, em tuyệt đối không nuốt lời.”