“Chị đã sống ở nước
ngoài nhiều năm, nấu cơm chỉ là việc nhỏ sao có thể làm khó được chị?”
Lâm Thư Tiếu từng ở Đức học bằng thạc sĩ chuyên sâu về hồi phục chức
năng, còn từng làm việc ở bệnh viện chuyên khoa tại Đức hơn một năm.
“Trước kia không phải chị nói khi đó cha mẹ chị làm giáo sư hướng dẫn ở đại
học bên Đức sao? Em nghĩ, cuộc sống của chị so với du học sinh bình
thường không giống.”
Lâm Thư Tiếu cười nói: “Nếu nói là không
giống, thật sự cũng có một chút. Từ nhỏ đến lớn chị cũng chưa từng trải
qua vất vả, mặc dù không tính là người xuất thân từ gia đình giàu có,
nhưng thật sự chưa từng vì chuyện tiền bạc mà u sầu. Cha mẹ chị tuy rằng đối với chị không quá nghiêm khắc, nhưng cũng không nuông chiều, dung
túng. Huống chi, bọn họ luôn bộn bề công việc, trong nhà ngoại trừ những lúc có người giúp việc đến hỗ trợ định kì thì hằng ngày việc nhà đều do chị tự mình làm. Chị cũng không phải tiểu thư suốt ngày nhàn rỗi không
động đến mười đầu ngón tay.”
“Chị Thư Tiếu, nếu ai mà cưới được chị thì người đó thật có phúc khí.”
Lâm Thư Tiếu ánh mắt chuyển động, khóe môi chậm rãi cong lên, nói: “Nếu ai
muốn nhận được “ Phúc khí” này trước hết phải thông qua “ Cửa ải” của
chị cái đã.”
Hai người đều bật cười, chợt nghe tiếng chuông reo
lớn. Không biết là do nhân viên lắp đặt chuông không tốt hay là do điện
kết nối vào chuông không đủ mà từng tiếng chuông đều thay đổi, đang reo
đều đều đột nhiên lại reo lớn lên làm Lâm Thư Tiếu sợ tới mức chau mày.
Đào Ý Nhiên đối với loại chuông cửa này sớm đã thành thói quen, cô nhìn
Lâm Thư Tiếu cười cười rồi đi ra mở cửa
“Xin hỏi cô có phải là cô Đào không? Tôi là Giang Hoài.”
Từ bên kia bộ đàm phát ra giọng nói trầm tĩnh lộ sự chân thành. Đào Ý Nhiên sửng sốt, nhất thời quên mất việc trả lời.
“Cô Đào, tôi là con trai của bà Phương Hiếu Linh, thật có lỗi vì làm phiền cô. Để thuận tiện, phiền cô mở cổng được không?”
Lâm Thư Tiếu đi đến bên cạnh Đào Ý Nhiên, nói bốn chữ: “Người tới là khách.”
Đào Ý Nhiên gật gật đầu, ấn nút mở khóa, cửa tầng dưới được mở ra. Nhà của
Đào Ý Nhiên xây theo kiểu cũ, hai người đợi thật lâu trước cửa nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Thời điểm hai người nói thầm “Tại sao lại chậm vậy nhỉ” thì có người gõ cửa.
Thời điểm Đào Ý Nhiên mở cửa, cô
cùng Lâm Thư Tiếu biểu tình đọng lại vài giây. Chả trách thời gian ấn
chuông cửa ở tầng dưới và thời gian lên lầu lại lâu như vậy, khi nhìn
thấy Giang Hoài thì hai người hoàn toàn hiểu được.
Đó là một
người đàn ông ngồi trên xe lăn điện, gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt,
thắt lưng và trên đùi đều có dây đai cố định, ngón tay có chút biến
dạng. Nhìn từ khía cạnh chuyên nghiệp liền biết đây chính là tổn thương
tủy sống ở vị trí cao.
Bởi vì nghề nghiệp, hai người mỗi ngày đều tiếp xúc với những bệnh nhân bị chấn thương tủy sống, theo lý thuyết họ hoàn toàn khống chế được cảm xúc khi đối diện với bệnh nhân, nhưng ngay giờ phút này đột nhiên đối mặt với Giang Hoài, các cô lại cảm thấy bước chân có chút hoảng.
Vẫn là Lâm Thư Tiếu ổn định tinh thần trước, cô âm thầm huých nhẹ vào lưng Đào Ý Nhiên một cái, Đào Ý Nhiên lúc này
mới xấu hổ cười cười, mời Giang Hoài cùng với hai người nữa đi cùng anh
vào nhà, một trong số đó có Vương Bồi An.
“Cô Đào, thực xin lỗi
bây giờ tôi mới đến.” Tiếng Giang Hoài không lớn, nhưng từng chữ nói ra
đều rõ ràng, lịch sự còn mang theo ấm áp chân thành, ý tứ hàm xúc. Giang Hoài nhìn Đào Ý Nhiên cùng Lâm Thư Tiếu hai giây, cuối cùng ánh mắt
ngừng lại trên mặt Đào Ý Nhiên
“Lần trước vì thân thể tôi không
khỏe phải nhập viện, hôm kia mới xuất viện. Đương nhiên, không phải tôi
không đến tự mình giải thích lý do nhưng tình trạng cơ thể tôi như vậy,
hai người hẳn cũng biết rõ, tôi kì thật không muốn ra ngoài. Việc này
đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi không nên chỉ vì bản thân mình mà xem nhẹ tâm trạng của người khác.”
Lâm Thư Tiếu liếc mắt nhìn
Giang Hoài một cái, chỉ thấy tay phải anh hơi cuộn lại đặt trên tay
trái, đôi mắt đen nhánh, giống như có lực xuyên thấu, một vẻ mặt trong
trẻo nhưng lạnh lùng cao quý lại mang theo chút khói lửa hồng trần. Trái tim cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng, rũ mắt xuống xoay người đi vào
phòng bếp lấy ba chén trà bỏ vào khai trà, sẵn tiện đem nồi canh cá vặn
lửa nhỏ nhất. Sau đó cô mở tủ lấy ra một túi ống hút, lấy một cái cắm
vào chén trà. Cũng thật là trùng hợp hôm nay cô mua cá đã quên mua
thông, Đào Ý Nhiên nói nhà cô có dự trữ một chút, khi Lâm Thư Tiếu mở tủ lấy thông tình cờ nhìn thấy túi ống hút, không nghĩ tới lúc này lại có
thể dùng đến.
Chờ Lâm Thư Tiếu bưng khay trà trở lại thì phát hiện người phụ nữ đã đi đâu, liền hỏi: “Chị lúc nãy đã đi trước sao?”
“À, tôi nhờ chị ấy xuống lầu lấy chút thuốc bổ còn để trong xe. Tôi đi lại
không tiện, lại không có thang máy nên chỉ có thể để bọn họ cõng tôi đi
lên, hơn nữa xe lăn của tôi khá nặng, sức lực bọn họ có hạn nhờ cô Đào
đi mua thì thật phiền phức đành để dì Liên đi xuống lần nữa vậy. Vừa rồi để hai người phải chờ tôi ở cửa lâu như vậy, thật có lỗi.”
Trong một thời gian ngắn mà người đàn ông này đã nói ba lần “Thật có lỗi.”
Đào Ý Nhiên cùng Lâm Thư Tiếu liếc mắt nhìn nhau, hai người đều đọc được một loại xót thương trong mắt đối phương.
Lâm Thư Tiếu đem chén
trà có cắm ống hút đến trước mặt Giang Hoài, dặn dò: “Tôi pha trà không
quá nóng, anh thử một chút xem độ ấm có vừa không.”
Lông mi Giang Hoài khẽ rung lên, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, không biết
vì sao Lâm Thư Tiếu cảm thấy tia sáng đó làm cho lòng người cảm thấy
chua xót.
“Cám ơn cô.” Giang Hoài nâng tay phải, điều khiển xe
lăn một chút, lưng dựa xe lăn thong thả chuyển động về phía trước, anh
cuối đầu cắn lấy ống hút “Độ ấm vừa đủ.”
Lâm Thư Tiếu nhìn ra
được, xe lăn của Giang Hoài là thuộc loại cao cấp, nếu vậy thì chủ nhân
xe lăn tàn tật thực nghiêm trọng. Nhìn Giang Hoài uống trà như vậy, Lâm
Thư Tiếu cười có chút không tự nhiên. Thậm chí cô nghĩ rằng người kia
vốn dĩ không khát chỉ là cảm kích sự chân thành của cô nên mới khó khăn
uống một ngụm trà. Cô đã từng gặp qua nhiều người tê liệt tứ chi, đa số
bọn họ đều không muốn cùng người ngoài ăn cơm thậm chí là uống nước.
Đào Ý Nhiên nói: “Anh Giang, tâm ý của anh tôi đều hiểu được, việc mẹ anh
làm với tôi, tôi sẽ không để trong lòng. Anh cũng thấy đấy, tôi cũng
không gặp trở ngại gì bất quá chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì có thể đi
làm bình thường trở lại. Hại anh phải đến tận đây trong lòng tôi thực sự cảm thấy áy náy.”
Vương Bồi An đứng một bên giọng nói có chút
tức giận xen vào: “Cô Đào, cô Lâm, hai người cuối cùng đã vừa lòng chưa? Anh Giang không phải không có thành ý mà anh ấy thật sự không tiện…”
“Bồi An!” Giang Hoài thấp giọng quát, sau đó lại cảm thấy có chút hối hận vì giọng điệu nghiêm khắc của mình: “ Bồi An, tôi biết tôi ra ngoài một
chuyến khó tránh khỏi khiến mọi người một phen vất vả, những lời cô Lâm
nói không sai, là chúng ta thất lễ trước, dựa vào cái gì mà bắt người
khác phải nhân nhượng tôi. Đúng là tôi tàn tật thật nhưng thân là người
chủ quản gia đình vẫn nên đứng ra đảm đương. Cậu là nguyện ý giúp tôi,
đúng không?”
Lâm Thư Tiếu nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Hoài
vì kích động mà ửng hồng, hai đầu ngón tay hơi run rẩy, anh đang căng
thẳng! Cô kìm lòng không đậu liền ngồi xổm trước mặt Giang Hoài, đè tay
anh lại nhẹ nhàng xoa bóp, nhỏ giọng nói: “Khống chế cảm xúc của anh
lại.” Tim Lâm Thư Tiếu đập nhanh hơn bình thường nhưng giọng nói trước
sau vẫn rất trầm ổn.
Giang Hoài hít sâu một hơi, ánh mắt anh rơi
trên đôi tay của Lâm Thư Tiếu đang đè trên tay mình, đợi cô buông tay
ra, anh nâng mắt nhưng chân mày vẫn nhíu lại như cũ: “Tôi cũng biết cô
Đào không chỉ là bị thương ngoài da mà còn cảm thấy bị xúc phạm, tôi
không dám hy vọng xa vời được cô hoàn toàn tha thứ, chỉ hy vọng cô có
thể niệm tình vì bà ấy lớn tuổi lại bị bệnh nên nhiều lúc không thể
khống chế cảm xúc của mình. Mẹ tôi bị bệnh hơn một năm, bị liệt nửa
người, miệng không thể nói, đến việc ăn uống cũng rất khó khăn, hơn nữa
tôi phận con trai lại khiến bà ấy không yên lòng, tâm tình bà ấy tự
nhiên cũng trở nên không tốt. Tôi không phải nói bà ấy vì chuyện gia
đình mà giận chó đánh mèo chính là hy vọng cô có thể thông cảm cho bà
ấy, nếu cần truy cứu bồi thường, tôi là con trai bà ấy đều sẵn sàng dốc
hết sức đảm đương.”
Tiếng chuông cửa cắt ngang lời Giang Hoài,
Đào Ý Nhiên đi ra mở cổng cho dì Liên còn mở sẵn cửa để dì ấy sau khi
lên lầu thì có thể trực tiếp đi vào nhà. Dì Liên đem theo túi lớn túi
nhỏ đi vào phòng, căn phòng lập tức trở nên đầy ấp các loại thuốc bổ và
thực phẩm dinh dưỡng. Đào Ý Nhiên từ chối cũng không phải mà nhận lấy
cũng không phải, xấu hổ nói: “Anh Giang, anh không cần như vậy.”
“Tôi biết mấy thứ này cũng không thể bù đắp được nhiều, nhưng tôi không thể
không có thành ý như vậy. Cô Đào, tôi tới nơi này ngoài việc xin lỗi còn có một yêu cầu hơi quá đáng…tôi hy vọng sau khi cô nghỉ ngơi hồi phục,
có thể tiếp tục giúp mẹ tôi phồi phục khả năng giao tiếp.”
Đào Ý
Nhiên khó xử nhìn Giang Hoài, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Thực xin lỗi, anh Giang. Tuy rằng anh có lòng đến thăm tôi, tôi rất cảm động nhưng
tôi thực sự không có cách nào thuyết phục bản thân quay lại nhà anh làm
việc. Tôi biết anh cũng không dễ dàng gì nhưng là người tha hương kiếm
sống tôi chỉ mong có thể tìm được công việc ổn định sống yên ổn qua
ngày. Thẳng thắn mà nói ở nhà họ Giang làm trị liệu ngôn ngữ cho bà
Phương tôi cảm thấy rất áp lực, cho dù không phát sinh chuyện lần đó,
tôi cũng…thật sự không thích ứng được với hình thức phục vụ tại nhà. Tôi nghĩ anh nên tìm một người khác. Hoặc là…” Đào Ý Nhiên liếc mắt nhìn
Lâm Thư Tiếu “Hôm nay viện trưởng Lâm cũng có mặt ở đây hay là anh nhờ
cô ấy tìm giúp một người đi.”
Lâm Thư Tiếu từ nãy giờ vẫn duy trì trạng thái nửa quỳ trước xe lăn của Giang Hoài. Bỗng nhiên nghe được đề nghị của Đào Ý Nhiên liền quay đầu nhìn cô một cái, trong lòng dở khóc
dở cười, thầm nghĩ: “Tiểu Đào cô được lắm, dám đem củ khoai nóng vứt cho tôi!”