Edit: Sen
Beta: Diệu Huyền
“Trở về thôi” Hai người dường như đã đi toàn bộ tiểu khu rốt cuộc Giang Hoài đề nghị về nhà, “Tôi hơi mệt.”Thư Tiếu nhìn thấy thái dương của anh toát mồ hôi, cô chủ động đi đến phía sau xe lăn, nói: “Anh nghỉ một lát đi, để tôi đẩy xe cho.”
“Cám ơn.” Giang Hoài không có ý từ chối.
Thư Tiếu mỉm cười, tuy vẫn có chút đau lòng nhưng cũng có xen lẫn một niềm vui không nói nên lời. Giang Hoài kiêu ngạo như vậy đã có thể ở trước mặt cô tự nhận mình chống đỡ không nổi nữa, hơn nữa cũng không từ chối sự giúp đỡ của cô, đây chẳng lẽ chính là minh chứng rằng anh đã chân chính xem cô là bạn bè?
“Khó đẩy à?” Anh hỏi.
“Một chút cũng không.” Cô đáp, “Anh đừng quên, tốt xấu gì tôi cũng là bác sĩ phục hồi cũng không phải lần đầu tiên giúp người khác đẩy xe lăn.”
Thư Tiếu đối với Giang Hoài cũng không có nói lời an ủi, lời cô nói đều là tình hình thực tế. Huống chi, xe lăn của anh chạy bằng điện tuy rằng trọng lượng không nhẹ nhưng bởi vì kết cấu tinh tế, đẩy tay cũng không chút khó khăn gì.
“Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như cô nhưng khí lực cường hãn rất ít gặp.”
Dường như Giang Hoài có chút nhớ nhung về chuyện xưa, ánh mắt có chút mê ly, “Trước kia tôi từng gặp qua một cô gái như vậy, bất quá, cô so với cô ấy càng xinh đẹp hơn chút.”
Thư Tiếu tuy không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng nghe lời này trong lòng cô cũng không mấy cao hứng, “Anh không phải là đang nói tiểu Y chứ?”
Giang Hoài giật mình, liền nói: “Không phải cô ấy.” Nói xong câu này liền im miệng, có vẻ như anh không muốn nói thêm về cô gái này nữa.
Thư Tiếu cũng thức thời không tiếp tục hỏi.
Sau khi trở lại nhà họ Giang, Bồi An cùng dì Liên phối hợp đem Giang Hoài chuyển qua xe lăn dùng trong nhà. Sau khi ngồi ổn định, anh quay đầu nói với Thư Tiếu,: “Tôi đã nhờ dì Liên chuẩn bị đồ uống, nóng lạnh đều có, cũng không biết cô thích uống gì nên chuẩn bị vài loại, đều đặt trên bàn trà ở phòng khách. Nhưng cô đừng uống nhiều quá, sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
“Anh không đi cùng sao?”
“Tôi cần phải về phòng.” Giang Hoài cúi đầu, mang theo một chút bất đắc dĩ, “Tình huống thân thể của tôi cô cũng rõ rồi, có một số việc…tôi cần phải đúng giờ thực hiện. Thực sự có lỗi không thể cùng cô thưởng thức trà chiều. Thư Tiếu, hẹn gặp lại lúc ăn cơm nhé.”
Cô đương nhiên hiểu rõ: “Giang Hoài, lát gặp.”
Thư Tiếu ngồi trên ghế salon, tiện tay cầm ly nước chanh lên tu liền vài hớp lớn. Đi cả một vòng lớn, cô quả thật rất khát nước. Trên bàn trà, ngoại trừ nước chanh còn có sữa, và hồng trà đang bốc khói. Cô nghĩ Giang Hoài chuẩn bị mọi thứ cẩn thận như vậy, không biết anh có nhớ bổ sung nước cho chính mình không?
Giang Hoài không có mặt, trong phòng khách có chút yên ắng!
Nhìn thấy dì Liên từ trên lầu đi xuống, Thư Tiếu vội vàng gọi khẽ: “Dì Liên!”
Dì Liên cười khanh khách đi tới,: “Cô Lâm cần gì sao? Cậu Giang muốn tôi xuống nhìn xem cô có cần cái gì không!”
“Tôi không cần gì cả, chỉ là muốn hỏi dì một chút, Giang Hoài sau khi trở về có uống nước không?”
“Không có.” Dì Liên biểu tình có chút nặng nề, “Cậu ấy thật sự quá cố chấp, luôn sợ phiền toái đến mọi người, không muốn uống nhiều nước. Chốc lát đành phải khuyên cậu ấy uống canh nhiều một chút.”
Thư Tiếu đương nhiên hiểu được nguyên nhân là gì. Cô là bác sĩ chuyên nghiệp, những loại sự việc như thế này vạn lần không thể gật bừa. Cô cũng không muốn lại làm phiền dì Liên chỉ hỏi thêm một câu: “Anh Giang hiện tại có tiện tiếp khách không?”
“Lúc tôi đi ra, Bồi An đã giúp cậu ấy tắm rửa xong, chừng năm ba phút nữa thì cô có thể lên tìm cậu ấy.”
“Cám ơn.”
Thư Tiếu không muốn thấy anh cảm thấy quẫn bách khi cô bước vào phòng, cô hiểu rõ Giang Hoài cũng cần có không gian riêng.
Dì Liên sau khi xác nhận Thư Tiếu không cần gì liền bận rộn quay về phòng bếp. Thư Tiếu đem bình hồng trà màu trắng rót vào tách sứ, lại cho thêm vào một ít sữa để điều vị. Cô cầm tách trà đi lên lầu hai.
Gõ cửa hai tiếng, Bồi An đi ra mở cửa. Giang Hoài đã thay một bộ đồ khác, râu cũng nhạt đi nhiều, cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng, tinh thần khoan khoái.
Trong phòng có mùi cây phật thủ lại vừa có mùi sữa tắm.
“Chào!” Dép lê mềm mại bước trên thảm, bước chân của Thư Tiếu rất nhẹ rất nhẹ, giọng nói cũng thật nhu thật nhu, “Tôi vừa uống xong một ly nước chanh, tôi nghĩ, anh cũng nên uống một chút nước.”
Giang Hoài nói, “Tôi cũng không khát lắm.”
“ Ý tứ “Cũng không khát lắm”, tức là cũng có chút khát, đúng không?” Cô đem tách trà đặt xuống tủ đầu giường.
Giang Hoài không trả lời. Bồi An đứng bên cạnh cười cười, gật đầu với Thư Tiếu rồi đi ra ngoài.
“Cô quên lấy ống hút rồi.” Anh có chút nhượng bộ.
“Trà hơi nóng.” Thư Tiếu nâng tách trà lên, nói: “Tôi nghĩ anh mới tắm mà uống đồ lạnh không tốt lắm, nhưng trà này chỉ hơi ấm thôi nên tôi cứ thế mà mang lên.”
Anh lại nói: “Hình dạng và trọng lượng của cái tách này đối với tôi có chút khó khăn.”
“Nếu anh không ngại, tôi rất vui lòng phục vụ anh một lần.” Cô nói, “Nhấc tay chi lao, không cần cám ơn.”
Giang Hoài chớp chớp lông mi, yết hầu chuyển động một chút, vẫn cố nói: “Nếu không quá phiền phức…”
Cô cười,: “Nói một cách chính xác, “nếu không quá phiền phức” chính là tuyệt không chút phiền phức nào.”
Thư Tiếu rút vài tờ khăn giấy trong hộp đặt ở tủ đầu giường, một tay đỡ dưới cằm Giang Hoài, một tay nâng tách trà nhắm chính xác môi anh đặt vào, anh cũng phối hợp hơi hơi ngửa đầu. Giang Hoài uống rất cẩn thận, mỗi một ngụm đều uống rất ít, Thư Tiếu cẩn thận quan sát phản ứng của anh, tránh không để cho anh bị sặc.
Khi trong tách chỉ còn một ít trà sữa, độ nghiêng quá lớn anh uống thật sự không tiện cô cũng không miễn cưỡng liền đem tách đặt xuống.
Toàn bộ quá trình có rơi xuống một giọt trà nhưng Thư Tiếu đã dùng khăn giấy tiếp được không làm bẩn đồ của anh.
Mà, trên môi Giang Hoài lúc này để lại một vòng sữa màu trắng, nhìn có chút buồn cười. Giang Hoài theo bản năng lè lưỡi liếm liếm, mặt có chút hồng hệt như đứa bé sợ mắc lỗi. Thư Tiếu bật cười, đưa lên khăn giấy định giúp anh lau sạch.
Ai ngờ, nụ cười vô ý của cô lại khiến Giang Hoài đột nhiên điều khiển xe lăn lui phía sau một bước nhỏ, “Cô thấy tôi thực sự rất buồn cười phải không?” Trong giọng nói của anh không có tức giận mà là sự thê lương không nói nên lời.
Khăn giấy trong tay giơ lơ lửng giữa không trung, Thư Tiếu nhất thời vì vui vẻ mà quên mất anh rất mẫn cảm, vội vàng nói: “Anh biết rõ tôi không có mà!”
Giang Hoài thở dài một hơi, khẽ chớp hai mí mắt, sâu kín nói: “Cô đừng lo, tôi không trách cô. Đó là một loại phản ứng tự nhiên, không kịp che giấu, tôi cũng hiểu cô không có ác ý chỉ là tôi có chút không quen người khác dùng biểu hiện đó với mình….”
“Không! Anh không hiểu!” Cô biện giải nói, “Tôi thừa nhận mình đã cười, đây là một phản ứng tự nhiên tôi cũng không ngờ tới, bởi vậy, căn bản không giống như trong tưởng tượng của anh là cười nhạo, châm biếm…Tóm lại đây không phải nụ cười ác ý hay hảo ý! anh tin không? Tôi chính là cảm thấy…” Thư Tiếu đột nhiên im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy, trên môi anh dính một vòng sữa, rất đáng yêu. Đúng vậy, là đáng yêu không phải bộ dạng chật vật hay lôi thôi! Còn nữa nụ cười lúc nãy không phải là cười nhạo anh, tôi cười là vì tôi vui, bộ dạng của anh khiến tôi cảm thấy thật sự vui vẻ!”
“Vui vẻ?” Giang Hoài hoang mang nhìn cô, chân mày so với lúc nãy đã giãn ra rất nhiều.
Thư Tiếu cúi đầu theo bản năng tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, giọng nói kiên định,: “Quả thật, với tư cách là bạn bè, tôi cũng đau lòng cho anh, đau lòng sự bất tiện của anh. Giống như lúc nãy anh nói, đôi lúc, phản xạ của con người cứ tự nhiên mà đến, không kịp phân tích, không kịp che đậy, nụ cười vừa rồi của tôi chính là như vậy!”
Vẻ mặt của Giang Hoài khẽ biến hóa, “Cô…..không cảm thấy bộ dạng uống nước của tôi lúc nãy rất ghê tởm sao?”
“Nếu lấy anh làm tiêu chuẩn thì tôi đại khái đã gặp qua những trường hợp còn ghê tởm hơn.” Cô nghiền ngẫm nét mặt của Giang Hoài, xem ra cảm xúc của anh đã ổn định rất nhiều, liền hạ quyết tâm ăn ngay nói thẳng: “Anh là thuộc loại nhã nhặn rồi.”
Giang Hoài rốt cuộc bị cô chọc cười.
Thư Tiếu thở phào một cái, an ủi nói: “Giang Hoài, tôi thật lòng khuyên anh một câu, anh có muốn nghe không?”
Anh khẽ gật đầu.
“Anh nhất định phải nhớ rõ: Mặc dù hành động của anh chút không tiện, có vài việc không thể hoàn thành tốt, thì đây cũng không phải là lỗi của anh.” Cô nói, “Mỗi con người đều có giới hạn của chính mình, thừa nhận giới hạn của bản thân việc này cũng không có gì phải mất mặt.”
“Chỉ là giới hạn của tôi so với người bình thường càng nhiều một chút.” Giang Hoài bình tĩnh nói.
Thư Tiếu cúi người, khẽ vuốt ve tay trái anh, lại đè hai chân anh, ngẩng đầu bằng phẳng nhìn anh: “Nếu nhìn vào thực tế thì đúng là vậy. Đối với mỗi người cực hạn của bản thân thường không rõ ràng nhưng mà, cực hạn của anh mọi người đều có thể thấy được. Tất cả chúng ta đều biết vạn vật trên đời này đều có cực hạn, chỉ là họ không biết cực hạn của bản thân tới mức nào thôi. Trong những thí nghiệm thực tế, các nhà nghiên cứu luôn thừa nhận con người do có bản năng sinh tồn sẽ bức phá được giới hạn của bản thân để vượt qua khó khăn. Chúng ta dù là đau khổ hay hạnh phúc đều do số mệnh an bài nhưng lại chưa từng buông tha ham muốn vượt qua rào cản của bản thân, tôi nghĩ đây chính là sự thần kỳ trong cuộc sống.Giang Hoài, anh thông minh, lại là người từng trải nên chắc chắn sẽ hiểu rõ điều này hơn tôi, đúng không?”
Giang Hoài nhấc tay phải, khó khăn nắm lấy tay cô đang đặt trên đùi mình, ánh mắt tản mát ý cười: “Nói thật cho tôi biết, Thư Tiếu, cô ngoại trừ học phục hồi, có phải đã học qua rất nhiều thứ nữa không? Chẳng hạn như, triết học? Tâm lý học?”
Cô cẩn thận cầm lấy tay anh, cười cười: “Ừ, hồi trước đúng là có học qua một chút! Nhưng mà không học chuyên sâu, bất quá dùng để “giáo huấn” anh thì nhiêu đó cũng đủ rồi!”