Hứa Triển nhìn người đàn ông trước mặt với đầy vẻ khinh ghét. Mái tóc ông ta đã được nhuộm màu đen nhánh, vài lọn tóc trên đỉnh đầu uốn quăn rất thời thượng, nhưng trên mặt đã có mấy nốt đồi mồi. Lúc này, ông ta cố nở nụ cười tươi tắn, che đi nét già nua.
“Bố ngồi ở nhà hàng đối diện, đã dặn đầu bếp làm món mà trẻ con thích nhất rồi.”
Hứa Triển không ngờ rằng, cùng một người mà có thể nói ra câu đó. Cô xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Uông Dương thấy Hứa Triển không nể mặt mình, thái độ trùng xuống hẳn, cố gắng lắm mới lấy lại dáng vẻ của người cha hiền.
“Hứa Triển, dù gì thì bố cũng là bố con, đây là sự thật mà con có chết cũng không phủ nhận được. Hơn nữa…Địch Diễm Thu chết rồi.”
Những lời này thành công giữ bước chân Hứa Triển lại. Cô dừng chân, kinh ngạc nhìn Uông Dương.
Uông Dương bước nhanh đến rồi nói: “Con có biết đứa ngủ cạnh con là đứa như thế nào không? Suýt nữa nó đã hại chết hai đứa bé vô tội!”
“Liên quan gì đến Uông Nhất Sơn?” Hứa Triển biện hộ thay Uông Nhất Sơn.
“Không liên quan đến nó?” Uông Dương cười lạnh, “Cảnh sát nói, Địch Diễm Thu chết vì bệnh nặng nhưng không được chữa kịp thời, đương nhiên là không liên quan đến thằng ôn kia rồi. Nhưng người báo cảnh sát nói rằng nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong nhà của Địch Diễm Thu, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy, rõ ràng có người theo dõi Địch Diễm Thu. Điều khốn nạn nhất là, lúc kiểm tra xem bố và hai đứa bé có bị lây bệnh của Địch Diễm Thu không, trong khi xét nghiệm máu, bác sĩ đã phát hiện ra…Hai đứa bé đó không phải của bố…Sau đó, cảnh sát điều tra bố, nghi ngờ bố tạo ra thảm cảnh kia do không muốn chi trả tiền sau ly hôn. Thằng đội trưởng Lý Phong đó, chẳng phải là người của Uông Nhất Sơn sao! Địch Diễm Thu khôn khéo như vậy mà vẫn bị chết uất ức thế sao? Tất cả…đều do Uông Nhất Sơn sắp xếp!”
Hứa Triển không tìm được nguyên nhân để lên án thái độ của ông ta với Uông Nhất Sơn, mà phía cảnh sát cũng có chút quá đáng. Ông già họ Uông không chỉ mới một lần nuôi con người khác! Kinh nghiệm dày dặn, sao có thể để hai đứa trẻ sinh đôi chết đói?
“Ông chạy đến đây kể chuyện đó với tôi làm gì?”
Uông Dương tỏ vẻ đau lòng, tiếng nói như tiếng rên: “Triển Triển à, con vẫn chưa hiểu sao, con là đứa con duy nhất của bố! Sau này bố chết rồi, mọi thứ đều là của con, không phải sao?”
Chắc chắn là vì những chuyện đã phát sinh, lão già Uông Dương này mới chịu nhận thân phận bố Hứa Triển!
Hít mạnh hai hơi, Hứa Triển mới nén được tiếng cười sang sảng!
“Đều là của tôi?”
Thấy Hứa Triển có vẻ đã động lòng, Uông Dương càng tỏ vẻ hiền từ, “Đương nhiên là của con rồi. Tuy rằng trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng đều là do con đàn bà Địch Diễm Thu xúi giục. Trong máu con chảy dòng máu của Uông Dương, sao bố lại không nhận con? Hơn nữa, hiện tại, con là đứa con ruột thịt duy nhất của bố…Bố thật sự hận vì không thể bù lại tất cả những thiệt thòi của con.”
“Nhưng mà, người thiệt thòi nhất là mẹ tôi!”
“Đúng…đúng đúng! Không phải mẹ con đã ly hôn rồi sao? Bố có thể tổ chức đám cưới với Mạn Thu, cho Hứa Triển con danh chính ngôn thuận về nhận tổ tiên nhà họ Uông.”
Nhìn thấy bộ mặt muốn thi ân giáng phúc của người đàn ông này, Hứa Triển lãnh đạm đáp: “Chỉ thế thôi?”
“Đương nhiên là chưa đủ rồi, con phải về tập đoàn nhậm chức, sau đó tiếp quản sự nghiệp của bố, cho nên, Uông thị cũng thuộc về con…” Nói đến đây, Uông Dương tóm lấy cổ tay Hứa Triển, “Không thể giúp người ngoài hại nhà mình được.”
Hứa Triển lui về sau vài bước, tránh xa Uông Dương,
“Người ngoài? Ông chỉ ai?”
“Đương nhiên là Uông Nhất Sơn rồi! Con xem, nó đã khiến Uông thị nhà ta thành ra cái dạng gì! Đúng là con sói háu đói! Tốt xấu gì thì bố cũng có công nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm! Vậy mà nó lại liên tiếp khiến chuyện làm ăn của bố hỏng bét…Tiểu Triển, con phải chú ý đến nó, tìm được những hợp đồng hay giấy tờ quan trọng là tốt nhất, nếu không thì tập đoàn của chúng ta sẽ phá sản!”
Rốt cuộc thì đã nói ra mục đích. Cuối cùng, Hứa Triển đã có thể cười ra tiếng, mà tiếng cười đó lại khiến lồng ngực cô nhói đau. Hiện tại, chỗ làm của Uông Nhất Sơn chỉ là một công ty mậu dịch nhỏ, đâu có thực lực chống lại tập đoàn Uông thị? Lão Uông Dương này hoa mắt ù tai thế nào mà lại nhìn gà hóa cuốc như thế?
“Được rồi, nếu ông đã có lòng bồi thường thì chúng ta cùng tính toán kĩ càng nhé. Năm đó, ông ức hiếp mẹ tôi, lợi dụng quan hệ và tiền bạc để lọt lưới pháp luật, ít ra cũng phải ngồi tù hai mươi năm. Như ông nói thì ông rất mẫu mực, nhưng Uông Nhất Sơn ăn gì làm gì ông cũng mặc kệ, không dạy dỗ con cái mà chỉ lo thú vui của mình. Vì để thỏa mãn vợ mới, ông có thể đuổi con đi, muốn cho cô ta hết tài sản. Người như thế có xứng đáng có con không? Ông trời có mắt đã phán cho ông bị tuyệt tử tuyệt tôn rồi! Ông nhớ cho kỹ, Hứa Triển tôi mang họ Hứa, không có một chút quan hệ nào với Uông Dương ông cả! Mà chuyện vui sướng nhất đời tôi đó là, nhìn thấy ông khuynh gia bại sản…”
Hứa Triển còn chưa nói hết, Uông Dương thẹn quá hóa giận đã giơ tay lên. Việc đánh đàn bà con gái đối với ông ta mà nói là không có chút chướng ngại nào cả, vô cùng thuận tay!
Vì còn đang bế con, động tác không được linh hoạt, Hứa Triển chỉ có thể ghì lấy thằng bé, nhắm mắt chuẩn bị đỡ lấy một phát tát.
Có điều, bàn tay của Uông Dương đã bị một bàn tay khác tóm chặt lấy.
Tiểu Nặc vừa thấy người đến đã bi bô giơ tay đòi bế, vì đó chính là bố thằng bé.
Uông Nhất Sơn tóm tay Uông Dương rồi đẩy một cái, Uông Dương lập tức ngồi phệt xuống đất.
“Ông Uông, trước khi ông ra tay thì nên nghĩ đến hậu quả.”
Lúc này, vệ sĩ đi theo Uông Dương đã chạy đến, một tên trong đó định tóm lấy áo Uông Nhất Sơn, xả giận thay cho ông chủ.
Đáng tiếc, “ninja” bên cạnh Uông Nhất Sơn còn siêu hơn. Hứa Triển chỉ nhoáng thấy một bóng đen trước mặt, sau đó có hai người đàn ông nhảy ra, ấn vệ sĩ của Uông Dương xuống đất. Hai người đàn ông đó không hề xa lạ. Thời gian cô bị Uông Nhất Sơn giam lỏng, hai người này chính là trợ tá đắc lực của anh, kể ra cũng đã lâu không gặp họ. Đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông này, Hứa Triển mới hơi khựng lại, trực giác nói với cô rằng có chỗ nào đó bất thường nhưng nhất thời lại không nói ra được.
Lúc này, Uông Dương đã đứng dậy, lớn tiếng mắng: “Mày giỏi lắm, cho dù tao không phải là bố đẻ mày thì cũng có ơn nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, thế mà lại không coi tao ra gì. Công ty ở London của mày sao lại chỉ nhắm vào công ty của tao? Công ty phát triển chắc không tồi nhỉ? Lúc trước ăn bớt một ít tiền của tập đoàn, mày vừa rút chân đi là đã tự lập công ty khác, bây giờ lại khuyến khích con gái tao mua công ty quan hệ xã hội để tạo dư luận gây áp lực. Hứa Triển không thấy được dã tâm của mày nên mới bị mày lợi dụng…”
Hứa Triển không muốn nghe nữa, cô ôm Nặc Nặc ra khỏi đám hỗn loạn. Có lẽ thằng bé bị tình huống này dọa nên cái miệng mếu máo như sắp khóc, mắt nhìn mẹ. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Nặc Nặc, thằng bé lấy ngón tay mũm mĩm xoa xoa giọt nước, rồi hàng nước mắt kia rơi xuống như mưa. Rốt cuộc, Nặc Nặc cũng ngoạc miệng khóc theo mẹ.
Uông Nhất Sơn nhanh chân bước tới, đón lấy đứa con đang lắc lư trong lòng Hứa Triển, tóm tay Hứa Triển rồi nói bằng giọng hơi thô lỗ: “Có chuyện gì thì về nhà nói sau, đừng dọa con.”
Sau đó, anh kéo cô vào chiếc ô tô ở bên cạnh. Về đến nhà, Uông Nhất Sơn pha cho Nặc Nặc một cốc nước trái cây, ôm thằng bé đung đưa một lúc là đã ru được cho nó ngủ. Lúc anh nhẹ chân bước ra khỏi phòng của con thì lại phát hiện cửa nhà mở toang, Hứa Triển đã bỏ đi từ lúc nào không biết.
Khi anh chạy xuống dưới, đã không còn thấy bóng dáng Hứa Triển đâu nữa. Anh hổn hển gọi vệ sĩ, hỏi họ có thấy vợ anh đâu không. Tay vệ sĩ có vẻ vẫn ngơ ngác, nói rằng sau khi xử lý xong chuyện với Uông Dương, họ không theo hai người về nhà.
Thời gian không có nhiều, anh không thèm mắng tay vệ sĩ, chỉ vội vàng gọi điện cho Hứa Triển, nhưng bên kia tắt máy rồi. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho mẹ vợ, nhưng có vẻ là Hứa Thu Mạn cũng không biết chuyện Hứa Triển rời nhà đi, vẫn còn hỏi anh và Hứa Triển có đến ăn tối không. Uông Nhất Sơn đáp vài câu lấy lệ rồi nhanh chóng cúp máy. Trong đầu anh chỉ nghĩ đúng một việc, đó là, Hứa Triển đi đâu.
Giữa trưa ngày hôm sau, Uông Nhất Sơn ngồi canh ở nhà đã nhận được đáp án. Anh nhận được một tờ giấy, là đơn xin ly hôn từ chỗ của một luật sư tư nhân. Uông Nhất Sơn không thèm nhìn cây bút mà người bên cạnh đưa, lập tức xé tờ giấy thành nhiều mảnh. Sau đó, anh sai cấp dưới đến văn phòng luật, tìm vị luật sư nhận vụ ly hôn từ Hứa Triển, nói rằng có thể ly hôn nhưng phải là anh đối mặt nói chuyện với Hứa Triển.
Lúc Hứa Triển theo luật sư đến gặp Uông Nhất Sơn, anh phát hiện ra ngay, cô nàng này gầy rộc hẳn đi. Lần này, Uông Nhất Sơn cố tình bế cả con trai đến. Mấy ngày không thấy mẹ, Tiểu Nặc khóc nhè suốt ngày, vừa thấy mẹ, thằng bé liền i a giơ tay đòi mẹ bế. Hôm đó, Hứa Triển bỏ đi là do tức giận, thật ra trong lòng cũng rất nhớ con, cô lập tức đưa tay bế thằng bé. Uông Nhất Sơn bảo với luật sư rằng mình có vài chuyện muốn nói riêng với Hứa Triển. Khi chỉ còn hai người trong phòng, Uông Nhất Sơn mới trầm giọng hỏi: “Tại sao lại ly hôn với anh?”
Trên mặt Hứa Triển đầy vẻ trào phúng, “Anh có chấp nhận lý do ly hôn là tôi với anh bất hòa không? Từ đầu đến cuối cuộc hôn nhân này đều là lừa dối, ép buộc, khuất nhục. Nhanh chóng chấm dứt nó, chẳng phải là lựa chọn chính xác nhất sao?”
“Thật sự không có chút ngọt ngào nào sao?” Uông Nhất Sơn hơi đổ người về phía trước.
Hứa Triển nhìn người đàn ông trước mặt. Ngọt ngào? Có lẽ là có, trong khoảng thời gian này, sự thay đổi của anh khiến cô ít nhiều dao động. Hiện tại, cô lại là người chủ động phá hỏng, thật buồn cười. Khi cô tận tình khuyên anh đi tìm việc, chi li tính toán tiết kiệm, có phải là người đàn ông này đã đem cô ra làm trò cười? Đúng vậy, người có lòng dạ như vậy, sao lại đi làm nhân viên cho người khác sai bảo? Có điều, anh không hề nói một chút gì về tình hình thực tế cho cô biết, chẳng lẽ sợ cô có lòng tham không đáy giống bố dượng cô, đòi thêm nhiều cổ phần? Được thôi, cô sẽ dùng hành động thực tế của mình để nói cho Uông Nhất Sơn biết, Hứa Triển cô, ngoài đứa con trai thì không cần gì khác.
“Ngọt ngào? Anh đang nói đến lúc anh giả vờ đáng thương hả? Đúng là rất ngọt ngào, nhưng hiện giờ lại khiến tôi ghê tởm. Uông Nhất Sơn, sao anh lại sa đọa đến mức đấy? Chẳng lẽ, không giả vờ đáng thương thì không có được đàn bà sao?”
Uông Nhất Sơn im lặng nhìn Hứa Triển, “Đúng, với em, anh chính là kẻ vô liêm sỉ thế đấy, em còn muốn thấy giới hạn của anh không? Được, anh sẽ cho em thấy ngay thôi.”
Nói xong, người đàn ông duỗi chân, đẩy cái bàn xích ra. Hứa Triển chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, đầu cô chúc xuống đất, còn người đã nằm gọn trên vai tên thổ phỉ kia, cả hai cùng ra khỏi văn phòng luật sư.