Bữa tối của bốn người bắt đầu trong bầu không khí vô cùng kỳ quái, cho dù có ăn gì cũng thấy nhạt như nước ốc.
Uông Nhất Sơn tương đối hiểu người bạn thân của mình, vì vậy lấy cớ bà ngoại của con trai có việc nên hai vợ chồng phải về sớm, rồi để mình Quách Lâm Lâm lại, kéo Hứa Triển đi.
Hứa Triển ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Quách Lâm Lâm bị ánh mắt như dao găm của đội trưởng Lý ghim chặt tại chỗ, dáng vẻ như con chuột sắp bị ăn thịt. Cô nàng nhìn cô với vẻ đáng thương, ánh mắt đấy thật khiến người ta mủi lòng thương.
Tuy nhiên, bàn tay người đàn ông này quá khỏe, Hứa Triển không giãy ra được, đến lúc vào thang máy mới trừng mắt nhìn, “Sao anh lại bỏ một mình Quách Lâm Lâm ở đấy?”
Uông Nhất Sơn tỏ vẻ khó hiểu, “Em là vợ anh, để cả em lại thì chẳng phải là quá lời cho thằng nhãi Lý Phong à?”
Thấy Hứa Triển sắp phát rồ, Uông Nhất Sơn mới cười, “Lý Phong nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng mà lúc theo đuổi con gái thì còn ngây thơ hơn cả cô bạn em đấy, đến nỗi khiến người ta hận vì không thể đá một phát vào mông cậu ta. Anh vô cùng lo cho bạn anh, e là trinh tiết của cậu ta cả đời chẳng mất được!”
Hứa Triển nhướng mày, lướt một lượt qua cơ thể cao lớn của Uông Nhất Sơn, sau đó nhăn mặt nhìn con số đang nhảy trên bảng điện tử cạnh cửa, “Thế thì anh có thể dạy anh ta, dù sao thì đấy cũng là sở trường của anh mà.”
Vừa dứt lời, Hứa Triển lập tức hối hận. Thái độ ghen tuông còn có thể rõ hơn được không? Bịt mũi cho cô chết quách đi!
Xem ra, câu nói này lại động chạm đến Uông Nhất Sơn, xuống đến tầng một mà anh vẫn không nói với Hứa Triển câu nào.
Lúc cửa thang máy mở ra, Uông Nhất Sơn mới nói từ phía sau Hứa Triển: “…Lúc đấy, anh nghĩ là cả đời này sẽ không…gặp lại em nữa…Thật ra, chẳng vui vẻ chút nào cả…”
Hứa Triển nghe thấy thế thì trong lòng có cảm giác là lạ, cô cắm đầu đi về phía trước, nhưng Uông Nhất Sơn lại giữ chặt tay cô. Hứa Triển không giãy ra, để mặc cho anh kéo đi, hai người dần dần sóng bước bên nhau.
Thành phố về đêm, khi những ngọn đèn xếp dày đặc được bật sáng, trong nhịp điệu không ăn nhập của sự tĩnh lặng và cái nóng oi bức, có một tiết tấu rất đỗi nhịp nhàng. Còn trong tim Hứa Triển lúc này, là kiểu tiết tấu gì đây? Chính cô cũng không giải thích rõ ràng được.
Biểu hiện của Uông Nhất Sơn ở công ty rất tốt, chẳng mấy chốc anh đã được thăng lên chức quản lý, tiền lương và thưởng một năm cũng tăng. Anh muốn dẫn Hứa Triển đi mua một chiếc xe, đỡ khi cô đưa con trai và mẹ đi đâu lại không có phương tiện.
Thật ra, ý của Uông Nhất Sơn là thuê một tài xế. Suýt nữa Hứa Triển cắt đứt cổ anh. Tiền là để nuôi con, sao lại đi nuôi người dưng như thế? Đi taxi cũng rất tiện. Có điều, mấy lần cô đưa con ra ngoài chơi, bất chợt gặp mưa, đứng chờ dưới một mái hiên cả buổi trời vẫn không đón được chiếc taxi nào. Tiểu Nặc bị dính mưa nên khóc ầm lên, lúc ấy, Hứa Triển hận không thể sắm ngay một cái xe đẩy chắn được mưa.
Về đến nhà, mở máy tính và vào một trang web bán xe, sau khi so sánh, Hứa Triển chọn một chiếc dán hình hoạt họa, vừa đảm bảo an toàn, vừa là hàng quốc nội, rất hợp để tặng cho con trai. Chỉ có điều, chi ra bốn vạn để mua xe, vẫn vô cùng xót ruột. Nhìn khuôn mặt bị phơi nắng hai ngày của Nặc Nặc, cô đành cắn răng quyết định.
Vừa nói chuyện mua xe với Uông Nhất Sơn, anh liền trợn mắt nhìn con xe đáng yêu trên màn hình, cảm giác chẳng khác xe đẩy là mấy. Anh kinh ngạc hỏi: “Đây là xe đồ chơi hả? Có lái được không?”
Thấy ánh mắt Hứa Triển nhìn con xe sáng bừng, anh liền nói: “Em thích phong cách này hả? Ừm, anh biết rồi. Anh đã tìm một cô giáo dạy lái xe cho em rồi, ngày nào cũng học, khi nào em lấy được bằng thì mình đi lấy xe.”
Hằng ngày, Hứa Triển ngoan ngoãn theo cô giáo học lái xe trên đường cái, tập cách quay đầu, bật cần gạt…Đến khi cô lấy được bằng, một chiếc ô tô sáng bóng đã đỗ ở cổng công viên gần tiểu khu, chờ nữ chủ nhân đến “phá thân”.
Đáng tiếc, lúc nữ chủ nhân cầm chìa khóa, trong đầu đã nghĩ như có điềm báo, bàn tay run lẩy bẩy.
“Đây mà là cái xe tôi chọn á?” Hứa Triển nhìn logo “BMW” ở đầu xe, chợt hít một hơi đầy khí lạnh.
“Ừm, phong cách không tồi, rất đáng yêu.” Thật ra Uông Nhất Sơn không hề hài lòng chút nào. Mua xe cho vợ con mà lại chỉ có thể mua một chiếc có hơn ba mươi vạn. Giả nghèo giả khổ, đúng là đau tận xương tủy!
“Cái này…cái này, bao nhiêu tiền?”
“Chưa đến bốn mươi vạn. Triển Triển, em lái tạm được không? Đợi thêm hai ngày nữa, anh nhận được lương rồi mình đi đổi một cái tốt hơn.” Nói xong, Uông Nhất Sơn liền mở cửa xe, ý bảo Hứa Triển ngồi vào. Bỗng nhiên, Hứa Triển giữ chặt lấy anh, tóm lấy cái chân đang định bước vào trong của anh, cẩn thận đóng cửa lại rồi lôi áo anh, cố gắng bình tĩnh, “Đi, chúng ta đi trả xe. Cái xe này đưa về chưa được một ngày nhỉ? Liệu có được trả lại toàn bộ tiền không?”
Uông Nhất Sơn trợn trừng mắt, hóa dở khóc dở cười, “Đây có phải là đi mua đồ ở siêu thị đâu, làm gì có cơ hội được trả lại toàn bộ? Cho dù em không dùng, thì giờ mà trả lại cũng là hàng second-hand rồi.”
Hứa Triển vừa nghe thấy thế liền giậm chân, “Bốn mươi vạn đấy! Anh còn chẳng thèm thương lượng với tôi, chưa nói câu nào đã đốt một đống tiền rồi, tôi mà dám ngồi vào à? Có mà cõng nó đi ý…”
Khu thị trấn bé nhỏ đã như được hun nóng, chỉ trong chốc lát, những cô chú đang đi dạo đã xúm thành một đám đông. Có người hỏi được chân tướng từ Hứa Triển, lập tức quay ra nói Uông Nhất Sơn không đúng.
“Bác nói này, anh bạn trẻ, thứ đắt tiền như thế này thì phải thương lượng với vợ trước chứ? Nhìn xem, cô vợ cháu đang phát hỏa đây này, còn không mau ra dỗ dành, về sau cháu không được như thế nữa đâu đấy…”
Việc trong nhà bị phơi ra ngoài, đây là chuyện mà Uông Nhất Sơn không hề quen. Bị mọi người chỉ trích này nọ, Uông Nhất Sơn nhăn nhó. Anh không thèm để ý đến xe nữa mà kéo Hứa Triển về nhà.
Hứa Triển thấy mặt Uông Nhất Sơn cứ hằm hằm, lại nghĩ đến đại hội vừa rồi thì đoán ngay ra là tính đại thiếu gia của anh phát tác. Có điều, thử tưởng tượng xem, vừa rồi cô cũng hơi quá đáng. Nghĩ thế, cô hắng giọng, hai chân bất giác bước đến gần cửa sổ, vừa nhìn thấy chiếc xe ở dưới thì lại thấy mây đen giăng đầy trời.
“Tiền lương hiện tại của anh thừa để mua một chiếc xe. Vì chuyện đấy mà em đỏ mặt tía tai với anh à?”
Hứa Triển nghe anh nói xong, bộ dáng như con chó săn, lao đến trước mặt Uông Nhất Sơn.
“Số tiền đó quá lớn, nổi nóng là phải thôi. Anh tưởng anh đang mua kẹo mút à? Hơn bốn mươi vạn, tiền nhà mình gửi ngân hàng còn chẳng đến mức đấy, rốt cuộc anh kiếm đâu ra tiền mà mua?”
Uông Nhất Sơn ngồi trên sô pha, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối vài cái rồi anh thong dong đáp: “Quẹt thẻ tín dụng, mua trả góp…Em không phải nghĩ ngợi gì cả, anh phụ trách kiếm tiền là được rồi. Là đàn ông, phải cho vợ con được sống hẳn hoi chứ. Em định lái cái xe đồ chơi kia để đưa con anh liều mạng trên đường à? Anh bị úng não mới đồng ý.”
Hứa Triển hít sâu một hơi rồi nói với Uông Nhất Sơn: “Ai mà chả muốn cuộc sống tốt đẹp, nhưng cuộc sống mà anh nghĩ phải là đến nơi đến chốn, từng bước một. Từ nhỏ anh đã sống sung sướng, chuyện này thì tôi biết. Chẳng cần bận tâm đến tiền chi tiêu hay ăn mặc, cuộc sống như thế, nói không hâm mộ là tôi đang nói dối. Nhưng mà với cuộc sống bây giờ, công việc của anh mới có khởi sắc, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, tôi hy vọng anh và tôi có thể tiết kiệm một chút ít, đến khi kha khá rồi thì anh có thể tự lập, trở lại như trước. Đến lúc đấy, anh mà mua cho tôi cái xe như vậy thì tôi cũng thấy ngại mặt! Đấy là suy nghĩ của tôi!”
Nói xong, Hứa Triển nhìn thẳng vào mắt chồng. Cô không biết lời nói của mình lúc này có gây áp lực cho anh không, nhưng thấy anh mấy hôm phải ở lại công ty tăng ca, mãi đến tối khuya mới về, không còn thấy hình ảnh của anh ngày xưa, cao ngạo, bày mưu tính kế, hô mưa gọi gió. Một người đã từng leo lên đến đỉnh của ngọn núi danh vọng, sao lại không có chút lưu luyến nào. Nếu có thể, cô tình nguyện giúp anh từng chút một, leo lên đến đỉnh của ngọn núi đã từng rơi xuống.
Uông Nhất Sơn nhìn cô gái ở phía đối diện. Mái tóc của cô đã dài đến hông, mới được cô đích thân cầm kéo cắt tỉa; Trên người cô là chiếc áo len mỏng, hình như là mấy hôm trước cô mua len về tự đan lấy. Cho dù anh tuyên bố tiền lương của mình đã tăng một vạn hay hai vạn, cô nàng này vẫn chi tiêu vô cùng dè xẻn.
Có khi nào, con trai anh sẽ bị di truyền cái tính keo kiệt ấy không? Hôm qua anh còn đang định bảo anh mới được tăng lương. Anh không hề biết rằng, đằng sau sự keo kiệt ấy là một nỗi niềm sâu kín. Lúc này, Uông Nhất Sơn mới biết, thật ra, mình cũng không hiểu Hứa Triển lắm. Trước đây, anh nghĩ, chỉ có mình mới có thể đem lại cuộc sống tốt cho cô. Cô gái bị bố dượng đánh rồi khóc nức nở, đó là ấn tượng về Hứa Triển khắc sâu trong tâm trí anh. Không thể phủ nhận, xuất phát điểm, cô là một ngọn cỏ yếu ớt, kích thích ý muốn che chở trong anh.
Tuy nhiên, có lẽ anh đã quên, cô là một ngọn cỏ mềm yếu, nhưng sự dẻo dai thì không phải nỗi đau khổ tầm thường có thể quật gẫy được.
Nếu anh không ngang ngược xông vào cuộc đời cô, có khi nào, cô sẽ sống vui vẻ hơn? Đột nhiên, Uông Nhất Sơn bị chính suy nghĩ này làm cho đổ mồ hôi lạnh.
Điều lo lắng lớn nhất của anh lúc này là, ngộ nhỡ Hứa Triển phát hiện mình bị lừa gạt, phải làm sao đây?
Nhất định không thể để cô biết!
Bằng không…Giải tán công ty đi! Hơn năm nghìn nhân viên thất nghiệp cùng một lúc, có thể gây nên một cơn địa chấn rung chuyển xã hội không? Uông Nhất Sơn vừa an ủi vừa hôn bà xã, lại vừa thầm tính toán đến một việc rất lạnh lùng…
Rốt cuộc, chiếc xe vẫn không được trả lại.
Uông Nhất Sơn thề độc, đây là lần cuối cùng to gan tự ý mua sắm. Cuối cùng thì Tiểu Nặc cũng được ngồi vào BMW, cùng mẹ hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Hôm nay, sau khi nhận được hơn mười cuộc điện thoại liên tiếp, Hứa Triển vội vàng quay về trường cũ, gặp được ba bông hoa của “lầu xanh”. Thật ra, chính xác hơn là gặp thiên kim tiểu thư – Bạch Giai Nhu.