Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 57

Hứa Triển bị mấy tiếng lạch cạch trong bếp và tiếng ê a của Nặc Nặc đánh thức.

Mẹ thật sự là một “sinh vật” kỳ lạ, thường ngày dù có sấm sét dữ dội thế nào cũng không tỉnh, nhưng giờ chỉ bởi tiếng khóc của con mà đã tỉnh ngay dậy.

Hứa Triển nghe thấy tiếng con khóc thì lồm cồm bò dậy, mặc thêm áo rồi ra khỏi phòng ngủ. Đèn trong thư phòng vẫn sáng, nhìn qua khe cửa là có thể nhìn thấy hình ảnh của ván mạt chược trên màn hình máy tính.

Uông Nhất Sơn đúng là tinh lực dồi dào, lăn lộn một chặp trong nhà tắm, gần nửa đêm không ngủ mà lại lên mạng chơi trò chơi!

Cô đến trước cửa phòng của con, liếc mắt đã thấy Uông Nhất Sơn đang bế Nặc Nặc trong lòng. Anh dùng đủ cách mà không thể đút được núm bình sữa vào miệng thằng bé. Cu cậu cứ lè lưỡi đẩy núm nhựa ra.

Hứa Triển thấy cách bế con của Uông Nhất Sơn không chuẩn liền bước vội vào, đón lấy thằng bé từ tay Uông Nhất Sơn, ru ru vài cái, thử độ ấm của sữa rồi đút núm bình sữa vào miệng nó.

Nặc Nặc từ từ giãn mày ra, mút sữa chùn chụt.

Xem ra là thằng bé tỉnh lúc nửa đêm vì đói. Hứa Triển bực tức lườm tên đầu sỏ. Nếu anh không…giở trò lưu manh khiến cô không kịp có sữa…thằng bé đâu phải đói thế này?

Trong lòng đang tức giận nên ngoài miệng cũng không phải khách sáo: “Nếu anh thấy tiện thì dọn ra ngoài ở đi. Tôi nghĩ là trước khi chúng ta làm xong thủ tục ly hôn, cũng cần có một thời gian ly thân.”

Uông Nhất Sơn cau mày, anh có thể hiểu được cái nhìn chằm chằm của Hứa Triển. Cô nàng này mà đã nổi tính ngang bướng thì có chín con trâu cũng không kéo lại nổi. Thời gian gần đây, mỗi khi Hứa Triển bài xích mình, anh đều tỏ ra hờ hững nhưng trong lòng thì lại rất căng thẳng.

Hứa Triển cũng cau mày, cô hiểu tính tình Uông Nhất Sơn, cứ hễ không thuận ý mình là lại lôi người ta “lăn lộn vài vòng”. Bây giờ anh thành kẻ trắng tay, ly hôn với anh có thể tưởng tượng là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Nhưng không ngờ, lúc này, Uông Nhất Sơn lại ra phòng khách, nhặt áo rồi mặc vào, sau đó xoay người đi ra cửa.

Hứa Triển không ngờ lại thuận lợi như vậy, đến khi cánh cửa khép lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi ăn no, Nặc Nặc lại tiếp tục giấc ngủ ngon lành.

Hứa Triển nhẹ nhàng đặt thằng bé vào nôi ở gần giường, ngẩng đầu nhìn thì đã là hai giờ đêm.

Cô đi đến trước bàn trong phòng khách, thấy điện thoại và ví tiền của Uông Nhất Sơn vẫn còn nguyên. Cô chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ và nhìn xuống, dưới ngọn đèn nhờ nhờ của tiểu khu, có một người đang ngồi im như tượng, không hề nhúc nhích.

Thời điểm này, gió đêm vô cùng lạnh, vậy mà người ngồi dưới kia chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Hứa Triển lập tức xoay người lấy ví và điện thoại đem xuống cho anh.

Nhưng cánh cửa mới vừa mở ra đã nặng nề khép lại.

Cô bị làm sao thế này? Sao lại mềm lòng với Uông Nhất Sơn? Ý của cô vốn là, đợi trời sáng rồi sẽ liên hệ với chỗ thuê nhà, sau đó mới bắt anh đi, vậy mà anh lại chạy ra khỏi nhà ngay nửa đêm, phát hiện ra không mang tiền mà cũng không về lấy, định giả vờ đáng thương cho ai xem chứ!

Nghĩ như vậy, cô gọi điện cho Lý Phong, gọi anh đến đón bạn thân về. Nhưng không hiểu đội trưởng Lý đang bận gì mà điện thoại đổ hết hồi chuông vẫn không có người nghe.

Hứa Triển nghĩ mình đã hết tình hết nghĩa rồi, vì vậy liền về giường nằm. Đáng tiếc, cứ nhắm mắt là trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng tên đáng ghét kia đang ngồi trên băng ghế dài dưới ngọn đèn đường.

Đột nhiên, một tiếng sấm rền vang, tiếp sau đó là một ánh chớp sáng lóa, tiếng mưa rơi cũng vội vã kéo tới một cách có tiết tấu.

Trở mình mấy lượt, cuối cùng, cô ngồi bật dậy, ngó qua cửa sổ.

Có phải phát súng đợt trước bắn vào đầu anh ta không? Đần đến thế là cùng! Mưa to như thế mà vẫn ngồi im trên ghế!

Hứa Triển không nhịn được nữa, đành phải cầm ô và chìa khóa, lê dép xuống tầng.


Bước đến trước bức điêu khắc, Hứa Triển giơ ô lên, nghiến răng nói: “Làm gì đấy? Muốn bị sét đánh chết à?”

Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, thều thào nói: “Ngoài chỗ này ra, anh làm gì còn nhà?”

Ngay lúc anh hơi ngẩng mặt, một giọt nước mưa vô tình chảy qua khóe mắt anh khiến vẻ ngang ngược biến mất hẳn. Dưới vầng sáng nhạt, lần đầu tiên anh để lộ dáng vẻ thật sự của một người hai mươi mấy tuổi, nỗi hoang mang và yếu đuối không che giấu nổi.

Anh có ngày hôm nay! Đáng lắm!

Nhưng dáng vẻ như con chó không chủ khiến Hứa Triển mềm lòng.

Đúng vậy, sau khi tỉnh lại khỏi cơn mê man thập tử nhất sinh, anh từ một công tử nhà giàu thành kẻ không tiền của, cảm giác bất lực này rất dễ hiểu.

Có điều…Đây cũng được coi là quả báo. Dù Uông Dương không phải là bố đẻ anh, nhưng những hành vi xấu xa đó là học từ ai? Bây giờ anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Uông Dương, mất đi quyền thế, đối với Uông Nhất Sơn mà nói thì đây là cuộc sống mới. Hy vọng, bóng dáng của cậu bé mười hai tuổi kia sẽ một lần nữa xuất hiện trên anh…

Có lẽ do biết mình không còn uy phong, thói quen ra lệnh cho người khác không thể tiếp tục, anh rụt người lại, “Tại anh thấy trong lòng hơi khó chịu, để mưa xả một lúc cũng hay. Em mau lên nhà đi, đừng để bị ốm rồi lây cho con. Lý Phong bảo với anh là tối nay cậu ta đi công tác, ba ngày nữa mới về, đợi cậu ta về rồi anh sẽ vay tiền đi thuê nhà…Nếu em thấy anh chướng mắt, trời sáng là anh sẽ đi, bây giờ cổng tiểu khu chưa mở, tẹo nữa mở anh sẽ ra ga ngồi tạm vài hôm…”

Tình cảnh khổ sở đó đã khơi dậy cảm giác tội lỗi trong Hứa Triển, cô còn cảm thấy mình giống bà mẹ kế trong truyện cổ tích. Cô kéo cổ tay anh, “Đợi ba ngày nữa rồi anh ta đến nhặt xác anh luôn à? Đứng dậy! Lên nhà, đừng có ngồi đây mà dọa ma người ta!”

Lần này, Uông Nhất Sơn không từ chối, một người cao đến mét tám lại bị một cô gái bé nhỏ kéo đi.

Sau khi lên nhà, lúc cô gái nhỏ cầm khăn lông lau đầu cho anh mà như đang trút giận, Uông Nhất Sơn nhẹ nhàng ôm eo cô. Bàn tay đang lau tóc hơi dừng lại, rồi cô nói: “Anh vào giường ngủ đi, tôi ngủ ở salon.”

Uông Nhất Sơn thôi nghĩ ngợi, chậm rãi buông tay ra và bình tĩnh nói, “Thôi để anh ngủ salon!”

Hứa Triển không khách sáo với anh. Sau khi cô vào phòng ngủ, Uông Nhất Sơn nằm trên ghế lắng nghe tiếng động bên trong. Chỉ chốc lát, tiếng thở đều đều đã truyền ra.

Anh đứng dậy cầm di động và đi vào thư phòng, đóng cửa rồi mở máy tính trên bàn ra.

Sau khi đóng cửa sổ trò mạt chược, anh lập tức mở một cửa sổ khác. Trên màn hình hiện ra vài người đang ngồi ngay ngắn, cùng nhau nhìn về phía Uông Nhất Sơn.

“Xin lỗi các vị, để mọi người chờ lâu rồi. John, anh tiếp tục báo cáo xem tiến trình thu mua mấy công ty con của Uông thị đến đâu.”

Cái “chờ lâu” của Uông Nhất Sơn là hơn hai tiếng, nhưng mấy người này đều không để lộ vẻ bất mãn trên mặt.

Người đàn ông tên John lập tức nói: “Tổng giám đốc, vì Uông thị bị ảnh hưởng từ vụ rửa tiền nên tài chính có trục trặc. Hơn nữa, trước đây cậu triển khai nhiều ngành, cho nên hiện giờ, Uông thị không thể không thu hẹp phạm vi kinh doanh, bán tống bán tháo những công ty nhỏ đi. Vì chúng ta ra giá cao hơn các công ty khác nên người đại diện bên họ là Địch Diễm Thu đã liên hệ với bên chúng ta rồi, hợp đồng thu mua cũng đã soạn xong, cậu xem…”

Uông Nhất Sơn ngậm một điếu thuốc, “Trước tiên không ký hợp đồng với họ, lấy cớ là còn phải cân nhắc, nghĩ cách để Địch Diễm Thu đích thân sang trụ sở ở London đàm phán. Hiểu chưa?”

Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu lệnh của ông chủ.

Lúc này, Uông Nhất Sơn lại nói với cô gái: “Lý Tưởng, đã quen với vị trí mới chưa?”

Cô gái vừa bị điểm danh chính là Lý Tưởng – thành viên của phòng văn thư bị đuổi việc vì sự kiện “phòng họp thối nát”. Cô nhanh nhảu đáp, “Tổng giám đốc Uông, nhờ anh chiếu cố, công việc của tôi rất thuận lợi.”

Uông Nhất Sơn gật đầu, “Cô đã làm ở Uông thị một thời gian, cũng từng hỗ trợ quản lý hồ sơ, hẳn là biết tình hình gia đình của vài nhân viên. Bây giờ tôi muốn cô bí mật liên lạc với bộ phận hậu cần của Uông thị, giúp đỡ mấy gia đình của nhân viên vệ sinh đang gặp khó khăn, bao nhiêu tiền cũng được, chúng ta cần họ làm tai mắt.”

Lý Tưởng lập tức nhận lệnh.


Sau cuộc họp qua mạng, Uông Nhất Sơn rụi tắt điếu thuốc rồi ấn một dãy số điện thoại, “Alô, thế nào rồi? Có bắt được không?”

Phía bên kia điện thoại là một tay vệ sĩ của anh, “Bắt được rồi, thằng ranh này cũng chạy nhanh thật! Thế nào mà đến được tận Quý Châu! Lúc đầu còn mạnh mồm không chịu nhận, nhưng sau khi bị nhổ hai cái răng cửa thì nó cũng chịu khai. Người thuê bọn nó không lộ diện mà chỉ liên lạc qua điện thoại, là phụ nữ…Nhưng mà…Trong điện thoại của bọn nó có ảnh để nhận diện người, chính là ảnh chụp lễ cưới của cậu và cô Hứa. Tôi đã xem đi xem lại băng ghi hình hôm đó, xét góc chụp thì người chụp ảnh này chỉ có một, đó là Địch Diễm Thu.”

Uông Nhất Sơn lạnh lùng xoay xoay con dao dọc giấy, “Nếu nó đã khai thì đánh gãy tay rồi giao cho Lý Phong đi. Có điều, anh phải “dạy” thằng ranh đấy, nói với nó là, trong nhà còn người già trẻ nhỏ, nó phải vào tù là đáng cho tội của nó, đừng nên nói nửa lời không cần thiết, nếu không, kết cục của nó đảm bảo sẽ thảm hơn nhiều đồng bọn của nó!”

Làm xong mọi việc thì mặt trời đã ló lên khỏi phía đông.

Uông Nhất Sơn day thái dương rồi ra khỏi thư phòng.

Lúc này, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Thằng nhỏ đang ngủ trong phòng của nó, còn cô vợ nhỏ của anh cũng đang say giấc.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả hiện giờ, anh chưa từng sống trong một gia đình bình thường, nhưng ngay lúc này, Uông Nhất Sơn lại cảm thấy cuộc sống đơn giản thế này chính là không khí gia đình trong mơ của anh.

Nhất định là Hứa Triển cũng cảm thông cho anh khi bỗng dưng không có bố, từ xưa đến nay cô vẫn vốn là thế, mạnh miệng nhưng mềm lòng. Không ai biết rằng, khi anh được thông báo rằng mình không phải là con của Uông Dương, anh đã mừng như điên, thậm chí còn tiếc rằng chuyện này đến quá muộn.

Nếu sớm biết thế…anh đâu cần chịu bao nhiêu năm bị giày vò, cần gì phải ép buộc người con gái anh yêu nhất.

Anh vẫn nghĩ rằng có thể giữ chặt sinh mệnh của chính mình trong tay, không ngờ là số phận lại vô tình thay đổi.

Nếu như tất cả có thể lặp lại, anh sẽ phải làm thế nào đây?

Khi gặp lại, anh sẽ đứng trước cổng trường, kiên nhẫn chờ cô tan học, mời cô đi ăn một bữa lãng mạn có hoa có nến, thậm chí còn có thể quỳ xuống trước mặt cô xin cô làm bạn gái anh. Tóm lại, bất cứ thứ gì con gái thích, anh sẽ không do dự mà làm ngay…

Đáng tiếc…Không có cái “nếu có thể lặp lại” đó…Cho nên, sai lầm vẫn là sai lầm. Nhưng, bất kể còn bao nhiêu trắc trở, đời này, người đàn ông bên cạnh cô, chỉ có thể là anh, Uông Nhất Sơn!

Cuộc sống tiết kiệm đã quá quen thuộc với Hứa Triển.

Sau khi tính toán một hồi, Hứa Triển hít mạnh một hơi. Chỉ còn hơn một vạn tiền mặt, không còn món tích góp nào khác.

“Óc anh là óc lừa hả? Ngay cả việc quản lý tài sản cỏn con cũng không làm được!” Từ tập đoàn về, Hứa Triển gào lên với Uông Nhất Sơn đang chơi điện tử trước tivi.

Cứ nghĩ với 40% cổ phần kia, có thể lấy được trước tiền lãi, ai ngờ, Địch Diễm Thu lại nói với cô rằng, việc kinh doanh của tập đoàn không tốt nên ban quản trị đã quyết định hoãn chia lợi nhuận cổ phần trong năm nay, tạm ứng trước thì lại càng không thể. Có điều, nếu Hứa Triển đồng ý bán cổ phần, cô ta sẽ đưa cho Hứa Triển tiền mặt ngay lập tức.

Hứa Triển sao có thể đồng ý, 40% cổ phần đó là tài sản duy nhất của cô, ít bớt đi một chút cũng không được!

Nhưng thằng bé cần tiền đi khám; mua sữa, sản phẩm dinh dưỡng, hay bỉm cũng đều cần đến tiền. Bây giờ thằng bé còn nhỏ, không thể rời cô được, cô cũng không thể ra ngoài xin việc, mời mẹ cô đến trông thì cô lại không dám, riêng chuyện của em trai cô đã khiến bà phải nhọc lòng rồi.

Tổng kết là: Tiền trong nhà này, chỉ có ra chứ không có vào!

Thời gian cứ trôi đi, Hứa Triển ngày càng lo lắng.

Điều khiến cô chán nản nữa là Uông Nhất Sơn. Anh không hề có một chút tự giác nào của tầng lớp bình dân, ngày nào cũng ngồi ở nhà làm đống rác cỡ lớn, mà cứ hễ cô ra ngoài là anh lại sang cửa hàng ở gần tiểu khu mua mười cái đĩa về, nghe nói là đĩa game mới nhất.

Một cái đĩa đến tận hơn bảy mươi đồng! Một quyển sách lậu giá ba đồng đã xót ruột rồi! Vậy mà đây những mười cái đĩa! Hơn bảy trăm đồng cứ thế vỗ cánh bay.

Mặc dù anh tiêu tiền của cô, nhưng cô không thể dạy cho anh một bài, rốt cuộc, anh có hiểu cái gì gọi là “lâm vào đường cùng” không?

Hết ông lớn lại đến ông bé. Lúc Hứa Triển phát hiện con trai yêu sung sướng ị một bãi ra tã lót vải, cô do dự cầm cái bỉm cuối cùng trong nhà đi thay cho thằng bé.

“Con yêu, con cũng phải tiết kiệm chứ, mẹ sẽ mua cho con tã mềm, bọc lấy cái mông này là được rồi!”

“Hết bỉm à? Anh xuống kia mua.” Uông Nhất Sơn nghe thấy lời cô nói, lập tức bỏ tay chơi điện tử xuống, chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Anh dám?” Hứa Triển không biết rằng bộ dạng của cô bây giờ vô cùng hung hãn, “Bắt đầu từ bây giờ, nếu không được tôi đồng ý, anh mà tiêu một cắc nào trong nhà này thì đừng hòng ăn cơm! Ăn no tã của con anh đi!”

Mặc dù Hứa Triển không bắt Uông Nhất Sơn ăn thật, nhưng nhiệm vụ giặt tã là không trốn được.

Uông Nhất Sơn loay hoay gần một tiếng, lấy bàn chải cọ sạch cái tã bốc mùi của con trai, sau đó thì cũng đỡ được không ít cơm.

Bởi thế, chưa đến một tuần, sau khi mua một bịch bỉm to đùng, Uông Nhất Sơn hồ hởi nói với Hứa Triển, “Triển Triển, anh tìm được việc rồi!”