______
Địch Diễm Thu là người đàn bà khiến người ta phải khâm phục, cô ta chọn đúng ngày đầy tháng của con để chọc tổ ong vò vẽ, hòng dựa vào hoàn cảnh có nhiều khách khứa.
Uông Nhất Sơn cũng móc ra một điếu thuốc. Vì Hứa Triển mang thai nên đã lâu rồi anh ta không hút. Lúc này, anh ra rút một điếu, ngậm vào miệng, nhưng chỉ xoay bật lửa mấy lần chứ không bật.
Chỉ ngậm thuốc, sau khi rít khan hai lần, Uông Nhất Sơn chậm rãi nói: “Cổ phần không ở trong tay rồi, tôi đã ủy thác cho luật sư chuyển hết sang tên Hứa Triển và bà Hứa Thu Mạn rồi.”
Lời này vừa được nói ra, Uông Dương lập tức nổi cơn thịnh nộ, đứng bật dậy, tát cho Uông Nhất Sơn một cái.
Giao cổ phần vào tay người khác, chắc chắn còn nghiêm trọng hơn việc bà vợ mới cưới của ông ta làm.
“Mày đúng là bị đàn bà làm cho mất trí rồi! Dám chuyển cổ phần cho hai con đàn bà kia! Mày muốn tập đoàn đóng cửa, làm cho già trẻ nhà họ Uông phải ngủ ở đầu đường xó chợ hả?”
Khi ông ta định tát một cái nữa, Uông Nhất Sơn tóm được cổ tay ông ta, híp mắt nhìn. Dù sao thì trong lòng Uông Dương vẫn luôn có chút sợ cậu con trai này, ông ta không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.
Có điều, Địch Diễm Thu lại rất điềm tĩnh. Từ trước đó, cô ta đã biết đến chuyện này thông qua thư ký của Uông Nhất Sơn. “Không sao, lấy lại từ tay cậu hay Hứa Triển cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa, tôi còn biết, thứ mà Hứa Thu Mạn có được chỉ là lãi của cổ phần đó thôi, sau khi con của cậu lớn lên, hai người họ sẽ chuyển cổ phần lại, cũng có nghĩa là nó trở thành người đứng đầu tập đoàn. Nói đi nói lại thì người sở hữu chính thức cổ phần vẫn là cậu, Uông Nhất Sơn, chỉ cần cậu đồng ý, hợp đồng chuyển nhượng trước đây hoàn toàn có thể thành phế thải.”
Vừa nói, cô ta vừa gọi hai tên luật sư vào, “Tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi, cậu với Hứa Triển chỉ cần kí tên là được.”
Hứa Triển ôm bụng đứng dậy, “Nếu cổ phần dưới tên tôi, tôi không đồng ý, Uông Nhất Sơn ký cũng vô dụng chứ nhỉ?”
Uông Nhất Sơn nghiêng đầu nhìn Hứa Triển, như thể để đánh giá xem cô có giải quyết được chuyện trong giờ phút quan trọng này không.
Quả nhiên, sau khi định thần lại, Hứa Triển nói: “Bà công bố đi, dù sao thì tôi cũng đã mang tiếng tham tiền đến nỗi không biết xấu hổ rồi!”
Địch Diễm Thu không ngờ Hứa Triển có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy, hai mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, cô ta vẫn chăm chú nhìn Hứa Triển, không giống như nóng nảy do tức giận mà lại cười lạnh, “Được thôi, nếu cô suy nghĩ kĩ rồi thì tôi sẽ công bố cho những người ngoài kia biết mối quan hệ anh em loạn luân này!”
Hứa Triển thầm cười khẩy trong lòng, lại cảm thấy vụ này còn có lời hơn cả đi buôn. Bỏ đi danh tiếng không đáng giá một đồng của mình mà lại vạch trần được chuyện trong nhà họ Uông, phơi bày câu chuyện thối nát kia trước mặt mọi người, ngẫm ra thì cũng thật thoải mái! Lúc này, nghe thấy lời uy hiếp của Địch Diễm Thu, cô không hề chớp mắt, thậm chí còn mong bà mẹ chồng này làm to mọi chuyện thêm nữa. Đến lúc đó, Uông Dương thân bại danh liệt, Uông Nhất Sơn trắng tay, còn cô thì lăn lộn trong đống tiền.
Uông Nhất Sơn biết Hứa Triển không nói đùa, cô nàng này hóa cọp rồi đây!
Anh ta kéo tay Hứa Triển, “Em ngồi xuống đi đã.”
Hứa Triển vung tay, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi. Địch Diễm Thu không ngờ câu nói “lấy anh trai vì muốn trả thù” của mình lại thành sự thật, mắt thấy ván cờ tỉ mỉ sắp xếp có thể bị phá hủy, hai ngón tay cô ta bóp nát điếu thuốc.
Uông Nhất Sơn ôm lấy Hứa Triển, ghé vào tai cô, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em cho rằng việc công khai chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của bố anh sao? Còn mẹ và em trai em thì sao? Họ vừa bắt đầu cuộc sống mới thôi đấy!”
Suy cho cùng, người có thể hiểu được Hứa Triển chỉ có anh ta, so với Địch Diễm Thu, những lời anh ta nói có khả năng khống chế cô lợi hại hơn gấp nhiều lần.
Uông Nhất Sơn có thể coi như người biết cách dọa dẫm, sau khi thuyết phục được Hứa Triển mới quay lại nói với Địch Diễm Thu: “Được thôi, cầm hợp đồng đến đây. Nếu bà cảm thấy tự mình có thể nuốt trôi miếng thịt béo này, tôi cũng không ngăn cản.”
Cảnh tượng tiếp theo chính là, một nhà bốn người ngồi tại bàn mạt chược để cò kè mặc cả cho phần của mình. Về phần Uông Dương, mặc dù rất tức tối vì Địch Diễm Thu tự ra quyết định rồi lấn lướt ông ta, nhưng cơ hội tốt có thể kéo được miếng thịt từ miệng thằng con, sao ông ta bỏ qua được? Cuối cùng, ông ta còn hăng hái đòi tiền của con trai hơn cả Địch Diễm Thu.
Địch Diễm Thu thấy Uông Nhất Sơn yêu cầu sửa điều khoản trong tờ văn kiện thì lạnh lùng nói: “Nhất Sơn, hình như cậu không còn đường mặc cả nữa nhỉ?” Thế nhưng, Uông Nhất Sơn lại nghiêm nghị nói: “Việc này cũng giống như làm ăn vậy. Ở đây là cả hai bên cùng có lợi, bà có nhược điểm của tôi, tôi có cổ phần mà bà muốn, chúng ta hợp tác, cùng hài lòng. Bằng không, tôi cũng muốn giống Hứa Triển, thông báo ra ngoài!”
Cái quắc mắt của Địch Diễm Thu với Hứa Triển bị Uông Nhất Sơn nhạy cảm tóm được. Anh ta đã rõ ràng, người đàn bà này bây giờ chỉ một lòng hướng về tiền. Lúc trước thì mượn danh nghĩa cuộc rửa tiền, thông qua môi giới ở nước ngoài để tẩu tán phần lớn tiền bạc, bây giờ thì cô ta đang nôn nóng muốn nuốt hết khối tài sản của anh ta, chỉ cần cho cô ta chút lợi ích, cô ta mới không nỡ tung nhược điểm lớn của anh ta ra! Chó cùng rứt giậu, bây giờ anh ta buộc phải đặt ra vấn đề này thôi! Nếu anh ta không đề ra chút điều kiện, dựa vào bản tính qua cầu rút ván của Địch Diễm Thu, nhất định cô ta sẽ khiến anh ta và Hứa Triển cùng thân bại danh liệt.
Địch Diễm Thu vốn muốn tất cả cổ phần đều được chuyển dưới tên mình, nhưng người phản đối kịch liệt lại là Uông Dương. Bây giờ, ông ta đã nhận ra cô vợ mới cưới chẳng khác gì một con cáo già, sao ông ta có thể giao hết tài sản cho cô ta được. Kết quả của cuộc cò kè là, số cổ phần ban đầu của Uông Dương sẽ được chuyển cho hai đứa con sinh đôi, do hai vợ chồng Uông Dương và Địch Diễm Thu thay nhau giữ, 40% cổ phần lúc đầu của Uông Nhất Sơn được chuyển sang tên Hứa Triển.
Vì miếng bánh béo bở này, người một nhà lục đục mấy hiệp, cuối cùng, Địch Diễm Thu cũng chiếm được thế thượng phong như mong muốn.
Đáng tiếc, chỉ có từng ấy, Địch Diễm Thu sao đã no được? Nhưng cô ta biết, cô ta đang đàm phán với Uông Nhất Sơn. Người đàn ông trẻ tuổi này, cho dù bị vây trong thời khắc giông tố điên cuồng nhất cũng vẫn giữ được bình tĩnh, từ từ lấy lại thế chủ động.
Không hổ là người duy nhất khiến Địch Diễm Thu phải động lòng. Ngoài gương mặt điển trai, sâu trong linh hồn của người này luôn ẩn chứa một sự nguy hiểm khiến phụ nữ phải chen lấn xô đẩy. Nhưng nhìn lại con bé kia xem, ngoài trẻ trung ra, còn chỗ nào so được với cô ta? Xem ra, chỉ vì sự kích thích khi lên giường với em gái mới khiến anh ta cưới cô nàng!
Lưu luyến liếc lại nhìn người đàn ông khiến mình điên đảo, Địch Diễm Thu biết rằng mình không thể nắm được nhược điểm của anh ta lâu, chỉ cần để anh ta nghỉ lấy sức, anh ta sẽ toàn lực phản công.
Cho nên, một khi đã đắc tội với anh ta, tốt nhất là phải diệt tận gốc!
Cuối cùng, tại bữa tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ sinh đôi, bốn người ngồi tại bàn mạt chược đã có thể giải tán, còn bữa tiệc thì dù không có chủ nhưng vẫn diễn ra êm xuôi nhờ sự hiện diện của hai đứa trẻ.
Hứa Đức Huy được thả trói, đang bẻ khúc chân khúc tay. Bốn tên vệ sĩ của Uông Nhất Sơn đều được đào tạo bài bản, không biết đã hù dọa Hứa Đức Huy kiểu gì, mà vừa gặp lại Uông Nhất Sơn, ông ta đã biến sắc.
Uông Nhất Sơn không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, chỉ sai đám vệ sĩ “tiễn” ông ta về, nhân thể “hỏi thăm” bác gái và các em họ của Hứa Triển.
Hứa Triển cũng không nhìn bác. Người này đúng là liều mạng vì món lợi nhỏ. Không biết, nếu như con gái ông ta gặp phải chuyện như của mẹ cô, ông ta có làm như vậy không, có đem danh dự của con gái đi đổi lấy tiền không?
Lúc ra khỏi nhà hàng, vì đám vệ sĩ đã “tiễn” ông bác về nên không có ở đây, Uông Nhất Sơn tự lái xe đưa Hứa Triển về. Địch Diễm Thu ôm cánh tay, mỉm cười đưa mắt nhìn theo xe của họ.
Chiếc xe thể thao của Uông Nhất Sơn rất tốt, bình thường anh ta đã quen lái xe nhanh, bây giờ lại đang là đêm tối, đường vắng tanh, nên anh ta càng nhấn ga thêm.
Vì Hứa Triển đang ở trên xe, khi vừa tăng tốc, Uông Nhất Sơn lại dần giảm tốc độ. Nhưng lúc này, anh ta phát hiện khi mình giẫm vào chân phanh hoàn toàn không có tác dụng, chiếc xe vẫn lao vùn vụt về phía trước.
Đúng lúc này, ở đầu đường xuất hiện một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía họ.
Hứa Triển ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra điểm khác thường, sợ hãi kêu lên.
Uông Nhất Sơn cắn răng đánh tay lái, cố tránh để không đâm vào chiếc xe tải ở phía đối diện. Xe mất kiểm soát, lao vào bìa rừng ở gần đó. Đầu xe bị hất lên, sau một tiếng nổ liền rơi xuống lùm cây đại thụ, khoang động cơ bị cháy, bốc lên đám khói đen kịt.
Cánh tay Uông Nhất Sơn bị mảnh vỡ cắt qua, máu tươi trào nhanh ra.
Sau khi chiếc xe đã nằm im, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu. Chiếc xe tải chạy ngược chiều, chỉ dừng lại một lúc rồi liền thắng ga đi mất.
Nếu không phải đang trong tình huống nguy cấp, Uông Nhất Sơn thật muốn cười phá lên. Bây giờ, anh ta đã hiểu rõ ràng sự nóng lòng muốn có được tài sản của Địch Diễm Thu.
Theo đúng lý, nếu anh ta và Hứa Triển xảy ra chuyện, Hứa Thu Mạn sẽ thừa kế tài sản của họ. Nhưng bây giờ, Địch Diễm Thu đã nắm quyền chủ động trong tay, chỉ cần anh ta và Hứa Triển chết, 40% còn lại sớm muộn gì cũng rơi vào tay cô ta.
Xem ra, lòng tham của Địch Diễm Thu là vô đáy! Cô ta đúng là con quỷ ăn không biết no.
Cũng may là hai người cài dây an toàn, sáu túi khí trên xe đều đã mở.
Uông Nhất Sơn quay đầu lại định hỏi Hứa Triển có sao không, nhưng lại phát hiện ra sắc mặt cô rất bất thường, như thể đau không kêu nổi. Thì ra bụng cô bị túi khí chèn, trong nháy mắt, cô chỉ có cảm giác đau buốt, hình như còn có một dòng nhiệt nóng đang từ từ chảy ra giữa hai chân cô.