Đêm hôm đó, giấc ngủ của Hứa Triển rất tệ.
Có lẽ do ban ngày về huyện, nên trong mơ, cô vẫn như đang trên con đường đó, chạy thục mạng, rồi cả người bổ nhào xuống, muốn nhúc nhích cũng không được. Lúc cúi đầu, cô thấy cái bụng mình như quả dưa hấu, mà bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy khiến bụng cô quặn thắt. Cô muốn ngẩng đầu kêu cứu thì chợt có một cậu bé nhỏ gầy đứng trước mặt cô, ánh mắt âm trầm, giơ hai ngón tay về phía bụng của cô trong tư thế ngắm súng.
Chỉ trong nháy mắt, dường như thật sự có một viên đạn xuyên qua bụng, rồi Hứa Triển choàng tỉnh dậy.
Trong phòng tối om, người đàn ông bên cạnh quay lưng về phía cô, ngủ rất say. Cơn đau bụng không hề thuyên giảm, ngược lại còn dữ dội hơn.
Hứa Triển chậm rãi ngồi dậy, ôm bụng định vào nhà vệ sinh, nhưng mới hơi nhổm dậy thì người đàn ông bên cạnh đã xoay người lại, giọng khàn khàn, “Sao thế?” Vừa nói, anh ta vừa bật đèn ngủ lên.
Khi anh ta thấy dáng vẻ co quắp của Hứa Triển thì hoàn toàn tỉnh ngủ, chồm hẳn dậy, ôm thắt lưng cô và căng thẳng hỏi: “Sao thế? Có phải đau bụng không? Em nằm xuống đi đã, anh lập tức gọi bác sĩ lên kiểm tra cho em.”
Hứa Triển tái mặt nói: “Tôi muốn đi vệ sinh!”
Có thể là món mì lạnh của ban ngày đang biểu tình, làm loạn ầm lên trong bụng cô. Uông Nhất Sơn lo lắng đứng canh ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Hứa Triển.
Con gái hay xấu hổ, nhưng bụng đau quặn, Hứa Triển không ngượng được nữa. Cô cắn răng kéo quần xuống rồi ngồi vào bồn cầu, hơi thả lỏng là đã tấu khúc mở đầu —— trước mặt Uông Nhất Sơn, xì hơi hai cái rất vang.
Con người là loài linh trưởng cấp cao, nhưng trước mặt đàn ông mà huýt sáo bằng hậu môn là một chuyện cực kỳ bi thảm, cực kỳ nhục nhã! Cho dù người đó là kẻ mà cô hận thấu xương, nhưng cô không thể nào kiểm soát được, bởi vì cô bị tiêu chảy.
Cô chỉ có thể ôm bụng, vừa “huýt sáo” vừa nhìn Uông Nhất Sơn và hét lên: “Anh còn đứng đấy làm gì! Anh làm ảnh hưởng đến tôi có biết không hả, ra ngoài cho tôi nhờ!”
Uông Nhất Sơn còn đang lo lắng nhưng thấy Hứa Triển ngồi trên bồn cầu mà miệng vẫn rít lên thì không nhịn được, nhếch khóe miệng: “Ảnh hưởng gì đến em đâu, tiếng to ra phết mà!”
Sau một tràng rít gào nữa của nữ thần, anh ta mới xoay người đóng cửa nhà vệ sinh lại, đợi ở ngoài cửa.
Lúc Hứa Triển ôm bụng đi ra, Uông Nhất Sơn đã pha xong một cốc thuốc, “Đây là Mông Thoát Thạch Tán, chữa tiêu chảy, phụ nữ có thai uống được.”
Đợi Hứa Triển uống thuốc xong, Uông Nhất Sơn lại đo nhiệt độ cho cô, xác định không sốt mới ôm cô về giường, bàn tay ấm áp xoa bụng cho cô, rồi anh ta hôn lên mắt cô, “Ngủ đi.”
Từ lúc cô mang thai, Uông Nhất Sơn không đòi hỏi nữa, ngủ cũng ít đi, mỗi khi Hứa Triển tỉnh lại lúc nửa đêm, anh ta đều tỉnh dậy cùng ngay lập tức.
Đàn ông mà có thể làm như vậy, quả thật là không dễ gì.
Ít ra, trong đời Hứa Triển, anh ta cũng là người hiếm thấy. Cô vẫn nhớ, lúc mẹ cô mang thai thằng em trai, Trương Đại Hiền không những không quan tâm mà còn giở thói bạo lực, thật sự là khiến cô ám ảnh về chuyện mang thai. Nếu như có thể, Uông Nhất Sơn sẽ là một người chồng đầy trách nhiệm…Đáng tiếc, với cô, anh ta là một người anh trai kỳ lạ.
Không có người anh trai nào lại ôm em gái vào lòng, lúc dạt dào cảm xúc thì khua “cái gậy” vào giữa hai chân em gái. Hứa Triển nghiêng đầu nhìn Uông Nhất Sơn, “Tôi đang mang thai con anh, không hầu hạ được cậu em của anh rồi.”
Ánh mắt Uông Nhất Sơn tối đi, nhấc chân Hứa Triển cọ cọ vào “khẩu súng bạc” của mình, liếm vành tai cô và nói: “Nếu em không ngủ, hầu hạ một lớn một nhỏ đi!” Hứa Triển vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng: “Anh nghẹn chết đi, đồ đểu!”
Ở biệt thự hơn hai tháng, bụng cô đã như bị thổi phồng lên, cô còn chẳng buồn đi dạo, cứ thế mãi cũng thành chán. Một hôm, Uông Nhất Sơn đưa mẹ Hứa Triển đến thăm con gái. Hứa Thu Mạn hỏi cẩn thận, biết chắc không có Uông Dương rồi mới xách túi lớn túi nhỏ đến thăm con.
Bà Hứa sống nửa đời kham khổ, đương nhiên không có được mấy món đồ quý giá như của Địch Diễm Thu. Bà mang đến ít chăn, tã và quần áo bằng vải bông, một cái gối nhỏ, còn cả mấy cái yếm bà tự may.
Lúc Hứa Triển thấy mẹ lấy mấy thứ này ra, trong lòng cô thật sự không mấy dễ chịu. Cô biết mẹ cô đang mong chờ cháu ngoại như thế nào. Cô ngắm nghía cái áo nhỏ xinh, đột nhiên hỏi: “Mẹ, lúc mẹ sinh con ra, mẹ có hối hận không?”
Hứa Thu Mạn kinh ngạc, rồi lại như đã hiểu mà cười, “Lúc biết có con, đúng là mẹ từng rất đau khổ, nhưng khi người ta ôm con đến trước mặt mẹ, nhìn cái mặt nhỏ nhỏ, cặp mắt đen tròn, cho dù là lòng dạ sắt đá cũng không đau khổ được. Bây giờ nghĩ lại, con được ông trời ban xuống để an ủi mẹ, mẹ không hối hận. Chỉ có điều, mẹ không thể cho con cuộc sống của một cô gái bình thường đáng ra phải có, mà lại bắt con phải đeo một cái gánh nặng trịch, mẹ xin lỗi…”
Hứa Triển ôm chầm lấy mẹ, “Mẹ đừng nói nữa, mẹ là người mẹ tốt nhất. Nhưng mà…con chỉ có thể làm con gái tốt, đời này, e là con không làm người mẹ tốt được…”
Bà Hứa không hiểu ý cô, còn tưởng cô lo thiếu kinh nghiệm chăm sóc con, “Đồ ngốc này, có mẹ đây rồi, khi nào con sinh, mẹ sẽ chăm hộ con. Bây giờ con đừng có nghĩ linh tinh nữa, dưỡng thai mới là quan trọng!”
Hứa Triển không đáp lại, chỉ xoa bụng, dường như đang nghĩ gì đó.
“Phải rồi, hình như…” Hứa Thu Mạn đang nói lại dừng. Hứa Triển thấy thế liền thuận miệng hỏi; “Sao thế, mẹ?”
“Mẹ…Hôm nay, lúc ra khỏi nhà, mẹ thấy có một người đứng ở cổng tiểu khu…”
Hứa Triển nghe thấy thế thì căng thẳng, vội vàng hỏi: “Trương Đại Hiền tìm thấy mẹ?”
Hứa Thu Mạn lắc đầu, “Làm sao mà ông ta tìm thấy mẹ được. Uông Nhất Sơn phái một vệ sĩ cho mẹ, mọi khi, ra khỏi nhà là có người đi cùng, em trai con tan học cũng có người đến đón, cho dù ông ta có tìm thấy thì cũng không làm gì được. Nhưng mà mẹ cảm giác, hình như đã gặp người đấy rồi…Mà thôi, không thể nào là người đấy đâu. À, mẹ làm món xương sườn nấu đậu mà con thích nhé?”
Hứa Triển thấy sắc mặt mẹ không tốt, có vẻ rất sợ hãi, vì vậy không hỏi nữa mà cùng mẹ xuống tầng nhặt đậu. Cô không hề biết, điều mẹ cô định nói ra là: Hình như bà ấy nhìn thấy bác của Hứa Triển —— chính là anh trai của bà, Hứa Đức Huy.