Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi sắc mặt lại bình thường.
Hứa Triển còn muốn nói vài câu thêm dầu vào lửa nhưng cái bụng đã kịp réo trước.
“Sao sớm thế mà đã đói? Thức ăn ở văn phòng không ngon à?”
Đồ ăn của nhân viên công ty có thể so với đẳng cấp khách sạn, ba món mặn và một món canh, nhưng trưa nay bị con sói háo sắc quấy rối nên cô đâu còn tâm trạng mà ăn!
Hứa Triển không thấy anh ta nói về chuyện xử lý con sói kia nên chỉ tiện miệng nói: “Nhà ăn của công ty anh chán chết, sườn xào chua ngọt mà cũng không có, không thích ăn.”
Uông Nhất Sơn không nói chuyện mà khởi động xe và ra khỏi bãi đỗ.
Mặc dù Uông Nhất Sơn không nói, nhưng Hứa Triển lại cảm thấy anh ta đang có sự tính toán rồi.
So với tên Sơn Ca ngày trước, tên họ Trịnh này chắc là sẽ gãy xương toàn thân.
Nhưng, hôm sau, chủ nhiệm văn phòng lại tuyên bố —— Trịnh Nghiễm Đông được thăng chức lên làm trưởng bộ phận tài vụ. Đây là bộ phận quan trọng, người vào được không những tiền lương cao mà trong tương lai còn được chia cổ phần, có thể vào hội đồng quản trị.
Người khác thì không sao, chứ Hứa Triển như nuốt phải tóc.
Ở buổi phát biểu trước khi chính thức nhậm chức, Trịnh Nghiễm Đông vô cùng đắc ý. Lúc liếc qua Hứa Triển, ánh mắt đầy vẻ ngạo nghễ, dường như mang hàm ý, bây giờ mà muốn chơi quy tắc ngầm với hắn ta thì cũng phải xếp hàng dài.
Tranh thủ lúc Trịnh Nghiễm Đông phát biểu, Hứa Triển lén hỏi chủ nhiệm rằng khi nào Lí Tưởng quay lại. Vị chủ nhiệm sửng sốt, phí sa thải đã cho rồi, còn về làm gì nữa.
Hứa Triển chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua mình gọi điện cho Lí Tưởng, còn vỗ ngực cam đoan có thể cho cô ấy quay lại, bây giờ thật sự là muốn đập vỡ đầu mình. Đúng là, không nên tự tin thái quá, mà sao lại đi tin là Uông Nhất Sơn sẽ thay mình trút giận cơ chứ?
Một là Trịnh Nghiễm Đông – cánh tay trái trong việc làm ăn, một là cô gái chơi đùa trên giường, bên nào nặng, bên nào nhẹ, hẳn là đã rõ ràng.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, tên Lí Tưởng hiện trên màn hình. Hứa Triển không biết nên dội chậu nước lạnh này cho cô ấy thế nào nữa. Cắn răng, cô điều chỉnh chế độ im lặng, giả vờ như không nghe thấy gì. Đợi đến lúc rảnh rỗi, Hứa Triển mới vào thang máy, lên tầng của cấp cao nhất công ty.
Tầng này là khu văn phòng của Uông Dương và Uông Nhất Sơn.
Đội quân của chủ tịch Uông khá lớn, rất nhiều thư kí, cô nào cũng xinh đẹp trẻ trung, cô nào cũng có cái cằm nhọn tiêu chuẩn, đôi mắt to, áo sơmi mỏng đến độ có thể nhìn rõ hoa văn của chiếc áo lót.
Vốn tưởng rằng đội quân bình hoa này sẽ sớm bị vị tân phu nhân chủ tịch Địch Diễm Thu sa thải, không ngờ, vị phu nhân này có tư tưởng cực kỳ tiến bộ, không hề như nương nương trong cung cấm thời phong kiến, chu đáo lo cho niềm vui của chồng, lại còn tự thân chăm bón cho đám “dưa cà” để chồng thưởng thức.
Ví dụ như bây giờ! Hứa Triển vừa ra khỏi thang máy đã thấy Địch Diễm Thu bị cả đám thư ký vây quanh, cô ta tự tay phát phấn và mascara cho từng người một.
“Mọi ngày các cô lo cơm nước cho chủ tịch Uông, thật vất vả quá. Tôi vẫn luôn nghĩ đến các cô nên đợt ra nước ngoài vừa rồi có đi ngang qua cửa hàng miễn thuế, không biết tặng các cô cái gì, chỉ cảm thấy mấy hộp phấn với mascara này khá tốt, mùa hè cũng không sợ bị nhòe. Các cô thích gì, lần sau tôi sẽ mua.”
Đám thư ký đâu dám lên menu, chỉ vội vàng cười và cảm ơn sự quan tâm của phu nhân chủ tịch.
Nhìn vẻ mặt tươi cười và cách Địch Diễm Thu vuốt tóc mấy cô nàng, quả thật là có phong thái của tú bà, nói thế thì chắc là chủ tịch Uông yêu vị thục nữ này đến chết mất.
Nhân lúc đám người đó không chú ý, Hứa Triển vội vàng đến trước phòng làm việc của Uông Nhất Sơn, bỗng bị cô thư ký ngăn lại.
“Cô đợi một chút được không? Uông tổng đang họp qua điện thoại.” Hứa Triển nhận ra cô gái này, chính là trợ lý kiêm thư ký của Uông Nhất Sơn —— Hà Văn Văn.
Trước đây khi còn ở biệt thự, Uông Nhất Sơn từng sai cô ta mang tài liệu của công ty đến để xử lý, cho nên Hứa Triển có chạm mặt mấy lần.
Lần đầu tiên gặp, Hứa Triển đã cảm thấy cô ta có gì đó quen quen. Sau mấy lần gặp nữa, Hứa Triển mới hiểu ra, Hà Văn Văn khá giống một người, chính là cô! Không phải là cô tự mãn, nhưng từ vóc dáng nhỏ nhắn đến ngũ quan xinh xắn, thật sự là không có điểm nào không giống.
Hà Văn Văn luôn dùng kiểu nói lạnh tanh, thậm chí ánh mắt nhìn cô chằm chằm không hề có vẻ nịnh nọt với người nhà của ông chủ, Hứa Triển chợt hiểu ra rồi!
Người có tiền đúng là mắt trâu! Cái gì mà búp bê sứ chứ? Uông Nhất Sơn đã thuê về một nhân vật cosplay chính hiệu, không thấy cảm xúc đâu cả!
Né tránh vẻ mặt khó chịu của Hà Văn Văn, Hứa Triển gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế salon ở phòng chờ.
Cô liếc thấy trên bàn của Hà Văn Văn có vài hộp mĩ phẩm, là bộ sản phẩm dưỡng da, có vẻ cao cấp hơn nhiều đống mĩ phẩm của mấy cô thư ký kia. Xem ra, sự đầu tư của Địch Diễm Thu cũng rất có trọng điểm, chỉ có điều, không biết cô Hà Văn Văn này có năng lực đến đâu mà Địch phu nhân phải tốn kém như thế.
Hứa Triển thầm cân nhắc xem có nên học tập Địch Diễm Thu, xếp vài cô xinh đẹp bên cạnh Uông Nhất Sơn hay không. Nhưng như vậy, bản thân cô cũng dễ bị kéo vào, nghĩ mà lại nổi da gà. Cái kiểu lọc lõi thế này, không phải ai cũng làm được.
Đang nghĩ tới đây, giọng của Uông Nhất Sơn truyền ra từ điện thoại, “Chuẩn bị hợp đồng với TTC, gọi tài xế chuẩn bị xe…Còn nữa, dặn nhà ăn làm thêm món sườn xào chua ngọt rồi mang cho phòng văn thư.”
Hứa Triển thầm cười lạnh, chuyện khác không nhớ, chỉ nhớ mỗi sườn xào chua ngọt. Đúng là đãi ngộ cho cún cưng, chỉ cần con cún ăn uống tốt thì mình cũng sẽ tốt lây. Anh ta xứng đáng là một chủ nhân tốt, mình còn chạy đến đây kêu gào cái nỗi gì nữa?
Đúng lúc này, Hà Văn Văn lễ phép nói: “Uông tổng, Hứa…phu nhân đang đợi anh ở phòng chờ.”
Cửa phòng lập tức mở ra. Cuộc họp vừa rồi có lẽ là rất high, Uông Nhất Sơn đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc chiếc sơmi trắng, cúc cổ áo mở ra, lộ rõ vòm ngực săn chắc.
Anh ta đứng ở cửa, vẫy tay với Hứa Triển, “Vào đây!”
Hứa Triển thấy rõ ràng, Hà Văn Văn nhìn chằm chằm vào ngực Uông Nhất Sơn, ánh mắt như của con sói nhìn con gà, cô khẽ thở dài một hơi.
Vào phòng làm việc, Uông Nhất Sơn ôm lấy eo Hứa Triển theo thói quen, định hôn cô.
Nhưng Hứa Triển lại cau mày né tránh.
Đây là hành động mà Uông Nhất Sơn ghét nhất, anh ta lập tức giữ lấy gáy cô, đè xuống salon và bắt đầu màn huấn luyện.
Thật vất vả mới trốn được đôi môi của anh ta, cô lên tiếng hỏi: “Sao mà, thành vợ anh nhưng lại thành nhân viên mang phúc lợi cho công ty vậy?”
Uông Nhất Sơn hiểu được câu nói không đầu không đuôi này, anh ta ngồi dậy, nhìn Hứa Triển và nói: “Trịnh Nghiễm Đông là người của bố anh, thật ra thì hắn chẳng có bản lĩnh gì, mỗi tội, bố hắn từng là thành viên cốt cán trong sở thuế của tỉnh. Bố anh vất vả đến Thiên Tân “mời” hắn về công ty.”
“Ồ —— thì ra là thế…” Hứa Triển kéo dài giọng, ý châm chọc rất rõ ràng.
Uông Nhất Sơn chợt cười, “Triển Triển, dựa vào khả năng của em mà muốn đấu với bố anh, đúng là chuyện viển vông!”
Vừa nói, anh ta vừa cởi bỏ chiếc áo sơmi nhăn nhúm trên ngươi, mở cửa chiếc tủ nhỏ trong phòng, thay một chiếc khác, rồi xoay người lại, tươi cười với Hứa Triển, “Muốn học chiêu giết người không thấy máu không?”
Hứa Triển không nói gì. Nếu như có thể, cô muốn tự tay đâm chết bố con họ Uông —— có dao có máu!
Hôm đó, sau khi ra khỏi văn phòng của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển đã hiểu nhiều hơn về công ty.
Uông Dương không quan tâm đến phương thức vận hành của tập đoàn, để cho con trai kiếm tiền, nhưng ông ta lại là chủ lực trong việc dùng tiền của tập đoàn. Ngoài việc nắm phần lớn cổ phần, ông ta có thể nghiễm nhiên sắp xếp thân tín vào những bộ phận quan trọng, còn mình thì thả lỏng cả thể xác và tinh thần, thư thái hưởng thụ cuộc sống “ẩn” an nhàn.
Đúng là đàn ông càng già càng ham quyền lợi, không chừng đến một ngày nào đó, Uông Dương sẽ không buông sợi dây cương trên cổ con trai mình ra.
Bây giờ, Uông Nhất Sơn có một bà mẹ kế. Trước kia, khi bà mẹ kế này còn là Thiệu phu nhân, vì muốn hợp tác nên Uông Nhất Sơn đã cho cô ta 8% cổ phần. Chỗ đó không tính là nhiều, nhưng sau khi cô ta cưới Uông Dương thì lại đủ để cô ta có cớ hô mưa gọi gió trong các cuộc họp cổ đông.
Bây giờ, Địch Diễm Thu có một biệt danh, “Nhện góa phụ đen”*, lấy ông nào là khắc ông đó, không xuống chức thì cũng vào tù.
* Loài nhện này thường cắn chết con đực sau khi giao phối.
Còn Uông Dương, ông ta không có số vượng thê*, ăn cơm vợ cho rồi lợi dụng, cuối cùng là đá bỏ, công lực ngày càng thâm hậu. Có điều, không biết giữa ông ta và Địch Diễm Thu, ai hơn ai?
* Số vượng thê hiểu đại loại là làm cho vợ được hưởng phúc.
Bên trong tập đoàn ẩn chứa đầy giông bão. Trước mặt mọi người thì rõ ràng là bố con tình cảm, nhưng thật ra lại là đối đầu nhau.
Câu nói của Uông Nhất Sơn thật ra rất đúng, muốn đấu với loại người quen chuyện anh lừa tôi gạt như bọn họ, cô còn quá non.
Buồn cười, lúc đầu, cô còn hạ quyết tâm vì mẹ và vì trả thù cho chính mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra, hình như Uông Nhất Sơn đã chuẩn bị sẵn toàn bộ cho cô rồi, còn cô cứ giãy giụa phản kháng nhưng hóa ra lại thành một quân cờ trong tay người ta.
Nhưng dù sao, cô cũng phải xin lỗi Lí Tưởng vì lời hứa không thành. Chần chừ mãi, Hứa Triển cũng gọi điện cho cô nàng kia.
Trong điện thoại, Lí Tưởng có vẻ rất phấn khởi. Cô ấy được một công ty tốt tuyển dụng, hơn nữa không cần hai tháng thử việc, trực tiếp được làm nhân viên chính thức luôn, tiền lương thì đủ khiến người khác đỏ mắt.
Buông điện thoại, Hứa Triển thở dài một hơi. Đáng tiếc là đến tối còn có một trận nữa phải đánh.
Địch Diễm Thu lên chức bà chủ nhà họ Uông, gọi hai vợ chồng Uông Nhất Sơn và Hứa Triển về nhà dùng bữa tối.