Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 30

Khi Uông Nhất Sơn đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Hứa Triển, cô cúi đầu đọc một lúc rồi vứt lên bàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ hy vọng là thế…”

Lúc cô nói lời này, Uông Nhất Sơn cũng vừa vứt tập văn kiện lên bàn, một tiếng “bộp” vang lên, rồi anh ta cũng không nói gì nữa.

Hứa Triển ôm hai đầu gối, nhìn trang giấy trên mặt bàn, mím môi im lặng.

Đêm đó, có lẽ do bỏ được gánh nặng, Uông Nhất Sơn phát hiện ra rằng phản ứng của Hứa Triển nhiệt tình hơn nhiều, hai chân quắp lấy thắt lưng anh ta. Thậm chí, cô còn ngồi lên người anh ta, chủ động lên xuống, tìm kiếm đến vị trí nhạy cảm nhất. Dù cô đã ngã nhào xuống, nhưng nơi tiếp nhận anh ta thỉnh thoảng vẫn thắt lại. Điều này khiến Uông Nhất Sơn vô cùng phấn khích, xoay người đè cô dưới thân, miệt mài làm tiếp hai lần.

Buổi sáng hôm sau, Hứa Triển nằm lì trong chăn, mở đôi mắt thiếu ngủ, ôm cánh tay Uông Nhất Sơn và hỏi, sau khi đi du lịch về có thể giúp cô làm thủ tục nhập học lại không, nếu không chương trình học nhiều, cô sợ không theo kịp.

Tâm trạng Uông Nhất Sơn cũng thả lỏng nhiều, có lẽ sau này sẽ tốt, còn hơn là dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm. Anh ta lật tay ôm Hứa Triển, vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của cô và nói: “Anh sẽ đến nói chuyện với nhà trường, hai ngày nữa sẽ mời một giáo sư đến dạy thêm cho em.”

Hai ngày nay, Hứa Triển đi dạo phố với Quách Lâm Lâm hai lần. Mặc dù có vệ sĩ đi theo, nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Hứa Triển không thích có một người đàn ông cao lớn cứ kè kè trên phố, sau mấy lần thì dứt khoát gọi Quách Lâm Lâm vào phòng, vừa ăn vặt vừa nói chuyện hi hi ha ha.

Vé máy bay đã đặt xong, ngày hôm sau là có thể khởi hành.

Hứa Triển nhất quyết đòi Uông Nhất Sơn đưa đi xem phim, nếu không lúc về nước, phim sẽ thôi chiếu.

Uông Nhất Sơn đưa Hứa Triển đến một rạp chiếu phim mới mở. Đi dạo phố với Uông Nhất Sơn có một cái lợi rất lớn, đó là không có tay vệ sĩ kè kè như hình với bóng. Xem ra, Uông Nhất Sơn cũng không muốn thế giới hai người bị quấy rầy.

Vừa vào rạp chiếu phim, Hứa Triển đã muốn ăn bỏng ngô, đòi Uông Nhất Sơn đích thân đi mua một hộp. Uông Nhất Sơn liếc cô một cái, “Sao không nói sớm!” Nói xong, anh ta đứng dậy, lách qua những ghế ngồi chật kín người mà đi ra ngoài.

Hứa Triển cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, thầm cảm thấy mình chẳng khác nào một tên trộm.

Cô mở danh bạ điện thoại, tìm tên Địch Diễm Thu, ngón tay thoăn thoắt gửi đi một tin nhắn: Nhớ chị rồi, 12 giờ hôm nay, ở phòng 508 khách sạn Thúy Hồ, tiện không?

* Khách sạn Thúy Hồ, hoặc GreenLake.

(Những chữ số trong truyện là của tác giả, không phải mình lười mà gõ chữ thành số)

Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng mãi lâu mà vẫn không có hồi âm. Hứa Triển dần thấy sốt ruột, không phải là không nghĩ đến chuyện Địch Diễm Thu không muốn đáp ứng, nhưng chuyện đã đến trước mắt, cô vẫn có cảm giác nóng ruột.

Cô chợt thấy Uông Nhất Sơn đã xuất hiện ở cửa phòng chiếu, mang theo một hộp bỏng ngô và hai ly Cola. Đúng lúc này, di động vang lên tiếng chuông ngắn ngủn, màn hình hiện ra một tin nhắn: Không gặp không về.

Hứa Triển thoáng nhẹ nhõm, sau khi xóa tin nhắn đi liền nhét điện thoại vào lòng, mỉm cười nhìn Uông Nhất Sơn và đón lấy ly Cola.

Ngọn đèn phụt tắt, tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía màn hình lớn. Hứa Triển dựa đầu vào vai Uông Nhất Sơn, một tay nhẹ nhàng lấy ra lọ thuốc nhỏ, đổ vào ly Cola của Uông Nhất Sơn ở trên tay ghế…

Từ rạp chiếu phim bước ra, Uông Nhất Sơn dắt Hứa Triển đến bãi đỗ xe. Lúc đi về phía xe của mình, không hiểu tại sao, anh ta bỗng cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Uông Nhất Sơn lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, rồi lên xe với Hứa Triển, chuẩn bị khởi động máy.


Còn chưa khởi động xe, Hứa Triển đã thò tay từ vị trí phó lái sang, học theo cách làm của nữ diễn viên trong bộ phim vừa rồi, hôn Uông Nhất Sơn một cách mãnh liệt.

Hứa Triển chủ động làm nũng, cho tới bây giờ, chưa lúc nào là Uông Nhất Sơn kháng cự. Anh ta đưa hai tay ra ôm cô, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

Nhưng, tại sao lại không được tỉnh táo cho lắm thế này? Lúc Uông Nhất Sơn phát hiện ra điểm bất thường, anh ta cũng chợt nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong mắt Hứa Triển…

Đúng thời gian cơm trưa, Địch Diễm Thu rời khỏi phòng tranh.

Cô ta khoác chiếc áo gió thơm phức, thoạt nhìn rất đoan trang thanh nhã, lại đeo cặp kính râm, vội vã lái xe đến khách sạn Thúy Hồ.

Lúc cô ta đến phòng 508, cửa phòng không đóng, vì vậy, cô ta nhẹ nhàng mở ra.

Đây là một phòng hạng sang của khách sạn.

Trên bàn ở phòng khách có đặt sẵn một chai rượu vang đỏ trong bình đá, hai cái ly, một đĩa tôm hùm đã rạch bụng, lớp vỏ nướng bao lấy những thớ thịt được rưới sốt tương, lại thêm một suất gan ngỗng được đặt trên chiếc đĩa gốm tinh xảo.

Bên cạnh ly rượu và bó hoa tươi có một mảnh giấy. Địch Diễm Thu mở ra xem, trên đó có dòng chữ: Bảo bối, mỹ nam chờ chị lâu rồi, cởi sạch quần áo rồi đánh thức tôi, tôi ăn no rồi, sẽ lại ăn chị.

Những đầu ngón tay được sơn móng cẩn thận của Địch Diễm Thu cuộn tờ giấy lại, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên một nụ cười đắc ý.

Thành công cả đời cô ta đều có được từ trên giường của những lão già. Người đàn bà có dã tâm, sau thành công trong sự nghiệp thì cũng vẫn ham muốn dục vọng nguyên thủy.

Kinh doanh bao nhiêu năm, thành công đã nắm chắc trong tay, nhưng tính cách hổ đói tiềm tàng dường như không áp chế nổi.

Lão béo Thiệu Thính Trường sao có thể thỏa mãn cô ta? Đừng nói đến của quý không dài, dưới cái bụng phệ lại càng ngắn hơn, mỗi lần đều chỉ như gãi ngứa cho cô ta. Sao có thể bì được với người tình bí mật này đây? Đúng là nhiệt huyết tuổi trẻ, trên giường thay đổi đủ tư thế, mạnh mẽ hung hăng, dù cô ta có là cao thủ trong chuyện trăng gió cũng không chịu nổi.

Vốn tưởng rằng không còn cơ hội nối tiền duyên với anh ta, không ngờ, hôm nay anh ta lại chủ động gửi tin nhắn.

Lúc đọc tin nhắn, giữa hai chân cô ta đã hơi ẩm ướt, dục vọng dâng lên không sao khống chế nổi. Sau khi thay đi thay lại mấy bộ quần áo trong phòng làm việc, cô ta vội vội vàng vàng đến chỗ hẹn.

Bước vào phòng trong, người đàn ông đẹp trai đã trần trụi nằm trên giường. Tấm chăn mỏng không thể che khuất thân dưới của anh ta. Anh ta nằm trên chiếc gối cao, trong phòng có mở nhạc nên nhìn anh ta lúc này như một vị vua bước ra từ thế giới cổ tích, đang chờ một cô nàng lẳng lơ đến đánh thức.

“Nhất Sơn.” Địch Diễm Thu thỏ thẻ gọi.

Nhưng Uông Nhất Sơn vẫn nhắm hai mắt, đôi mày hơi nhíu lại như thể thật sự ngủ say.

Người trẻ tuổi, lãng mạn thật!

Địch Diễm Thu cười thầm trong lòng, đưa hai tay nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác. Trong chiếc áo khoác, cô ta chỉ mặc một bộ đồ lót đen, dưới quần lót là đôi tất da chân dài đến tận bắp đùi, chiếc áo lót nửa trong suốt khiến bộ ngực của cô ta càng sinh động hơn.


Trong tiếng nhạc, người đàn bà uốn éo như rắn, lẳng lơ cởi bỏ bộ đồ lót, chỉ để lại đôi tất chân. Cô ta chậm rãi bò lên giường, lật bỏ tấm chăn trên người Uông Nhất Sơn.

Bộ phận giữa lùm cỏ của người đàn ông, dù không có phản ứng, nhưng kích thước thì không thể khinh thường.

Thiệu phu nhân đã không kìm chế nổi, vội vàng ngồi lên người đàn ông, dùng nơi ẩm ướt cọ xát lên con thú chưa thức tỉnh, chờ nó vận khí là sẽ đưa vào cơ thể mình.

Tiếng nhạc trong phòng át mất tiếng mở cửa khe khẽ. Địch Diễm Thu đã khóa cửa, không hiểu sao cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Thiệu Thính Trường vác vẻ mặt hằm hằm giận dữ đến, lúc lão mở cửa, chợt chứng kiến cảnh cô vợ mới cưới của mình lại như một kẻ dâm đãng ngồi trên người thằng đàn ông khác, lẳng lơ cất tiếng rên rỉ.

“Con đĩ không biết xấu hổ này!” Mặc dù Thiệu Thính Trường rất béo, nhưng cơn giận như đã đả thông huyết mạch, lão ta lao đến cạnh giường, lôi Địch Diễm Thu đang kinh hãi xuống, hung tợn giáng mấy phát tát, rồi lại xông lên xốc Uông Nhất Sơn dậy.

Những cú đấm rơi xuống mặt Uông Nhất Sơn như mưa.

Thật ra, mọi chuyện trong phòng, Uông Nhất Sơn vẫn biết, nhưng cả người mềm nhũn, ngay cả xì hơi một cái cũng không thể.

Cơn đau truyền lên đại não, Uông Nhất Sơn không phản kháng Thiệu Thính Trường một lúc, cuối cùng mới dùng sức đẩy mạnh lão ra, sau đó lảo đảo đi đến cửa phòng khách.

Hứa Triển! Lúc này, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô ấy muốn chạy! Phải ngăn cô ấy lại!

Nhưng ngoài cửa, Bạch Gia Nặc đã cười sang sảng nhìn anh ta. Nhìn thấy thứ to lớn dưới thân Uông Nhất Sơn, anh ta lỗ mãng huýt sáo một cái.

“Uông tổng, cậu đúng là gan to bằng trời!”

Lúc này, Uông Nhất Sơn đã hiểu rõ ràng. Thì ra là người này hợp tác với cô nàng chết tiệt kia, giăng cho anh ta một cái bẫy hèn hạ…

Trong khách sạn Thúy Hồ là một mớ hỗn loạn, Hứa Triển không có phúc chứng kiến, cô chỉ biết thở dài.

Thật sự là phải cảm ơn chiếc điện thoại di động siêu mỏng mà Bạch Giai Nhu đã giấu vào trong váy. Có nó, cô mới có thể lén liên lạc được với Bạch Gia Nặc, sắp xếp mọi chuyện. Không biết chỗ thuốc an thần cô lấy trộm từ chỗ bác sĩ riêng của biệt thự có tác dụng không, liệu Uông Nhất Sơn có mềm nhũn người như lúc trước cô bị không?

Cô cúi đầu, lấy một cái túi từ trong tủ bảo hiểm của ngân hàng. Cái túi này chính là chỗ trang sức cô nhờ Quách Lâm Lâm gửi hộ.

Vì hôm sau sẽ ra nước ngoài nên Uông Nhất Sơn đã cất chứng minh và hộ chiếu trong hành lý của anh ta. Sáng nay Hứa Triển đã lục ra được.

Đúng là, mấy món đồ vàng lúc trước Uông Nhất Sơn mua cho cũng đủ giúp cô thoát chết một trận rồi.

Buông xuôi tất cả, tha hương cũng cần có đủ dũng khí, nhưng Hứa Triển không còn đường lui khác. Sau khi cô lấy được trang sức liền ra khỏi ngân hàng.

Cô không biết nhà mới của mẹ ở đâu. Nhưng Bạch Gia Nặc đã hứa sẽ giúp cô thu xếp ổn thỏa cho mẹ và em trai. Hắn nói, chỉ cần là chuyện khiến Uông Nhất Sơn không vui, hắn sẽ hết sức có hứng thú.

Đồng thời, để đáp tạ cô đã phá hủy thành công lần hợp tác giữa Uông Nhất Sơn và Thiệu Thính Trường, để hắn thuận lợi tiếp quản công trình lớn, Bạch Gia Nặc ủy thác cho luật sư soạn thảo một hợp đồng chuyển nhượng, để cô có được 20% cổ phần. Nhẩm tính giá trị, chắc cũng phải hơn hai mươi triệu. Có điều, Hứa Triển biết, Bạch Gia Nặc hào phóng như vậy, ngoài việc cô có giá trị lợi dụng ra, hắn cũng có ý muốn đưa cô lên giường.

Vừa rồi cô có đến văn phòng luật sư, chuyển chỗ cổ phần cho Uông Nhất Sơn, xem như trả lại khoản nợ cũ. Hai người, không ai nợ ai!

Nghĩ đến cảnh Bạch Gia Nặc phát hiện Uông Nhất Sơn ngồi trong đại hội cổ đông của công ty mình, Hứa Triển không nén nổi một tiếng cười.

Hai người này là cá mè một lứa, cứ để họ đối đầu nhau đi!

Cô đã tặng cho Uông Nhất Sơn một cái bẫy thân bại danh liệt, chắc chắn, Thiệu Thính Trường cũng sẽ cho anh ta một bài học khắc cốt ghi tâm.

Nhưng, chọc giận cầm thú, hậu quả cũng rất đáng sợ. Cô không dám tưởng tượng ra cảnh mình bị Uông Nhất Sơn tóm được.

Việc cô có thể làm cho mình chỉ có một, chính là trốn, trốn càng xa càng tốt.