Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 20

Thấy Hứa Triển, hắn đứng thẳng dậy, định cất tiếng gọi cô.

Cô nàng Hứa không muốn gặp hắn, dứt khoát ngó lơ với hắn rồi đi ngang qua hắn luôn.

Bạch Gia Nặc vội kéo cô lại.

Hứa Triển nhìn về phía sau rồi nói với cậu cả nhà họ Bạch: “Nếu anh muốn tìm em gái thì sang khoa tiếng Anh, đến nhầm chỗ rồi.” Nói xong, cô giãy khỏi tay hắn, đáng tiếc, bàn tay Bạch Gia Nặc rất khỏe, cô không rút nổi tay ra.

“Đến tìm em. Khăn em lấy cho tôi đâu?” Bạch Gia Nặc cúi đầu cười, hỏi Hứa Triển.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, đôi mắt Bạch Gia Nặc cũng loáng thoáng sắc vàng, thậm chí mái tóc dày cũng hơi hung. Xem ra, tên họ Bạch này đúng là con lai.

Hứa Triển bị hắn kéo lại nên hơi khó chịu, còn đang định giơ chân đạp một cái. Đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó, cô không giãy giụa nữa mà bình tĩnh nói với hắn: “Nếu anh không có việc gì hay ho thì đi đi, trường tôi có một đội ngũ chó săn lành nghề, cứ lằng nhằng thế này, cẩn thận bị đưa lên mạng đấy!”

Có vẻ Bạch Gia Nặc cũng biết mình bị đưa tin, nên có chút kiêng dè mà buông lỏng tay ra.

“Thế thì đi thôi, tôi mời em uống cà phê, coi như xin lỗi em.”

Hứa Triển chưa bao giờ bỏ tiết, kể cả tiết tin học trông coi lỏng lẻo, cô vẫn đều kiên nhẫn ngồi làm bài đến hết giờ. Nhưng nếu bây giờ không trốn tiết, cô sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của Uông Nhất Sơn. Nghĩ vậy, Hứa Triển gật đầu, đi theo Bạch Gia Nặc ra khỏi trường.

Quán cà phê là do Hứa Triển chọn, ở ngay phía đối diện trường.

Phong cách bài trí tầm thường, giấy dán tường màu tím, mành nhựa trong màu hồng. Đây là chỗ những cặp đôi sinh viên hay hẹn hò. Những vách bằng gỗ dán chia quán thành nhiều ô nhỏ, tạo điều kiện cho các cô cậu tâm sự tình cảm.

Bỏ mười lăm đồng mua một cốc cà phê, sau đó có thể tự do ôm hôn ve vuốt suốt mấy tiếng, như vậy là quá lời cho đám sinh viên.


Lúc này đang là giờ học nên quán cà phê vắng vẻ hẳn. Hứa Triển chọn một gian đặc biệt ở gần quầy phục vụ.

Sau khi Bạch Gia Nặc bước vào, trong không khí đặc mùi của hắn. Mùi hương của hắn rất riêng biệt, nụ cười cũng vô cùng mập mờ.

Mặc dù hắn không mấy thoải mái với Hứa Triển vì những vụ ầm ĩ trước đây, nhưng kiểu con gái dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì hắn hiểu. Người có thể nhanh chóng quyến rũ được Uông Nhất Sơn, có thể khiến anh ta nhớ mãi không quên, thì có thể tưởng tượng được là loại yêu mị cỡ nào. Trong lúc đối đầu gay gắt với Uông Nhất Sơn, có thêm một cô gái thì mọi chuyện thuận lợi hơn rồi, đây cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.

Lúc này, cô gái nhỏ đưa hắn đến chỗ đèn mờ, mọi thứ xung quanh đã ngầm biểu hiện rõ ràng rồi, ngay chính hắn cũng cảm thấy thú vị.

Dưới ánh đèn nhạt, gương mặt Hứa Triển lại càng có vẻ trắng hơn, vài sợi tóc rủ xuống vầng trán đầy, trông thật đúng là một cô bé thùy mị. Chẳng trách Uông Nhất Sơn mê cô, cô gái này thật sự có chỗ đáng ngắm, không biết những nơi khác của cô có trắng mịn như thế không.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn trượt xuống ngực Hứa Triển. Mặc dù cơ thể ấy được che bởi chiếc áo phông đơn giản, nhưng lại khiến người ta mải miết liên tưởng đến một thân mình đầy đặn bên trong.

Hẳn là bị cái mùi nồng nồng trong gian phòng kích thích, hẳn là bị cô gái này gợi nhớ đến quãng đời sinh viên, đột nhiên, Bạch Gia Nặc bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn đè cô gái trước mặt xuống băng ghế dài, lột sạch quần áo của cô, tách đôi chân trắng mịn ra rồi vùi mình vào, làm cho tới khi cô khóc không ra tiếng mới thôi…

Ý nghĩ nảy sinh đột ngột khiến ánh mắt Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển bỗng trở nên nóng bỏng vô cùng. Hắn ngồi trên chiếc đệm hoa trước bàn, điều chỉnh lại tư thế, cố gắng bình tĩnh rồi nói với Hứa Triển: “Thật ra không cần ở đây đâu. Tôi biết mấy khách sạn cho tình nhân khá tốt, vừa sạch sẽ lại vừa đầy đủ tiện nghi. Hay là tôi đưa em đi?”

Hứa Triển mới nghe xong thì sửng sốt, lại lập tức hiểu ý đồ hạ lưu trong lời nói của Bạch Gia Nặc.

Cô cố nén cảm giác bực tức lại, vừa cười vừa nói với Bạch Gia Nặc: “Bàn chuyện làm ăn, sao phải đến khách sạn? Gần trường chỉ có mỗi chỗ này là yên tĩnh thôi, hơi bẩn một tẹo, nhưng chí ít sẽ không bị quấy rầy.”

Trong mắt Bạch Gia Nặc hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng ánh mắt ấy lại càng đê tiện hơn, “Thì ra là muốn bán, thế thì nói một cái giá đi!”

Hứa Triển lại cười: “Xem ra anh thật sự không phải là người hợp với việc buôn bán rồi. Tôi không có cái gì đáng giá để bán cho anh cả, tạm biệt!”


Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Bạch Gia Nặc nghe thấy thế, sắc mặt hiện chút vẻ căng thẳng, “Đứng lại! Cô nghe ở đâu ra?”

Hứa Triển xoay người, cười trào phúng, “Miếng đất mới mua ở bắc thành phố, còn dùng được chứ? Nếu như là đất cát, có muốn mua mảnh khác không? Đến lúc đấy, cố mà giữ giá thầu cho cẩn thận, đừng để kẻ khác thám thính được.”

Vẻ mặt Bạch Gia Nặc tối sầm, nhưng rồi hắn lại lập tức ngả người trên băng ghế dài, mỉm cười như mọi khi, “Uông Nhất Sơn không đề phòng cô cái gì cả, chuyện làm ăn mà cũng đem ra để nói trên giường sao? Tôi thấy, nó đúng là hồ đồ quá rồi!”

Hứa Triển biết mình chỉ nghe lỏm được vài câu lúc trốn trong nhà vệ sinh, nhưng đối với Bạch Gia Nặc thì cũng là quá thừa rồi.

“Vừa rồi là tôi hiểu lầm, xin lỗi. Không biết cô Hứa đây có hứng thú tiếp tục bàn chuyện làm ăn nữa hay không?”

Nghe Bạch Gia Nặc nói xong, Hứa Triển từ từ ngồi xuống, trong lòng không nén nổi cảm giác sung sướng: Khoản nợ hơn chục triệu, rốt cuộc thì cô cũng không còn phải nghĩ cách trả. Có điều, kẻ trước mặt này cáo già không kém gì Uông Nhất Sơn, mỗi một câu nói ra đều phải cẩn thận, nếu không sẽ lộ sơ hở mất.

Hôm đó, cô nói chuyện với Bạch Gia Nặc mấy tiếng liền. Bạch Gia Nặc thanh toán tiền, trước khi đi, hắn nói với Hứa Triển: “Xem ra, cô hận Uông Nhất Sơn thấu xương! Nếu cô không thích nó, hoàn toàn có thể rời khỏi nó, tôi là một lựa chọn không tồi cho cô! Yên tâm, tôi lúc nào cũng rất hào phóng với phụ nữ.”

Hứa Triển mỉm cười: “Cảm ơn, anh thật sự rất lôi cuốn, chỉ có điều, so với đàn ông thì tôi thích phụ nữ hơn.” Bạch Gia Nặc vừa nghe xong, ánh mắt trở nên rất kỳ quái, có lẽ là đang tưởng tượng ra cảnh Hứa Triển lăn lộn trên giường với một cô gái khác. Nhưng hẳn là cô nàng Hứa không biết, đồng tính nữ lại càng kích thích ham muốn nhơ bẩn trong đàn ông hơn.

Bạch Gia Nặc rời đi, cô ngồi lại một lúc rồi mới ra ngoài. Lúc cầm lấy quai ba lô, cô mới phát hiện ra, lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.

Ở cổng trường đã có vài sinh viên ra vào. Giờ này, lựa chọn của họ cho bữa trưa chỉ có thể là món mì lạnh Thiểm Tây cay nồng, hoặc một loại mỳ giá rẻ nào đó.

Cuộc sống của cô đáng lẽ ra cũng được như thế, được đơn giản đến nhàm chán. Đáng tiếc, hạnh phúc nhỏ bé mà trước kia còn chưa cảm nhận được thì đã bị một người đàn ông phá hỏng sạch sẽ. Không ai chỉ cho cô con đường tiếp theo phải đi thế nào, một cô gái vừa mới hai mươi tuổi đã phải bước vào trận chiến thương trường đẫm máu, nỗi lo lắng sẽ còn kéo đến đâu, cô có thể tưởng tượng được.

Nhưng, mặc cho số phận không phải cách sống của Hứa Triển. Kết quả sẽ tồi tệ đến đâu, tồi tệ đến đâu nữa?

Hứa Triển không có thời gian suy nghĩ miên man, một lúc nữa thôi là tài xế đến đón cô rồi. Cô lẳng lặng đứng trước cổng, lẳng lặng chờ tài xế.

“Cô vừa nói chuyện gì với anh trai tôi?” Đột nhiên, phía sau truyền đến lời chất vấn lạnh lùng.

Hứa Triển ngoảnh lại, Bạch Giai Nhu mới làm xoăn mái tóc dày, vẻ mặt hằm hằm ở ngay phía sau cô.