Vừa đúng giờ ăn trưa, cửa nhà ăn tấp nập người ra vào. Một cái tát của người đẹp khiến cả tốp sinh viên quên luôn bữa trưa, bu xung quanh thành một đám đông.
Sau khi lĩnh trọn một phát tát của người đẹp, Hứa Triển còn chưa lấy lại tinh thần thì người đánh đã đỏ mắt trước, có thể nhìn ra sự uất nghẹn của cô ta đến đâu. Cô ta nhỏ giọng nói với Hứa Triển: “Lần này là đánh cô vì cô không biết xấu hổ! Chủ động quyến rũ bạn trai người khác, cô đúng là không biết hổ thẹn!”
Xung quanh đã có người xì xào, “Đây chẳng phải là Bạch Giai Nhu sao? Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Con bé kia là ai?”
Lúc này, Quách Lâm Lâm đứng cạnh Hứa Triển cũng tỉnh táo lại, gào lên với Bạch Giai Nhu, “Cô…làm gì thế hả? Dựa vào cái gì mà đánh người ta?”
Đáng tiếc, Bạch Giai Nhu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô nàng. Sau khi dạy dỗ “kẻ thứ ba đáng xấu hổ” xong, cô ta xoay người, chuẩn bị ra về với vẻ mặt buồn sầu ưu thương.
Hứa Triển ôm một bên má đau rát, trừng mắt nhìn ba ả cùng phòng đang hả hê đứng sau Bạch Giai Nhu, lập tức hiểu rõ nguồn cơn.
Bản thân cô một đêm mặc áo ngủ không về, sáng ra lại có cảnh tượng trước khu ký túc, thêm ít dầu mỡ gia vị của ba ả này, rõ rành rành là cô đã sắm vai “hồ ly lẳng lơ”. Vị Bạch tiểu thư này, đáng lý ra phải là người khuôn phép thanh tao, giờ lại bất chấp mà xông vào nhà ăn tát cho cô một cái. Yêu hận thâm sâu, có thể hiểu được lòng ghen tuông đã phủ mờ tâm trí đến mức nào!
Như bình thường thì không chừng Hứa Triển còn đồng tình với Bạch Giai Nhu, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại vớ phải tên bạn trai cầm thú, thật đáng thương. Có điều, lúc này, Hứa Triển vốn đã ôm một bụng tức từ tối hôm qua, dọc đường đi thì phải lĩnh “giọt ngắn, giọt dài” của Quách Lâm Lâm, còn chưa được miếng cơm nào đã ăn một phát tát.
Hứa cô nương không chịu nhục đâu!
Cô quẳng bát cơm trong tay xuống đất, lao lên trước Bạch Giai Nhu, chuẩn xác tóm được tóc cô ta.
Phải biết rằng, cảm giác đầu tiên mà Hứa Triển đem đến cho người khác chính là nhỏ nhắn nhanh nhẹn, nói là bé hạt tiêu cũng được. Người thấp bé, mặt non choẹt, dáng người mảnh khảnh, cực kỳ vô hại.
Bạch Giai Nhu có thể vung một cái tát, ắt hẳn là vì cực sôi máu, mà cũng nghĩ bụng sau khi đánh Hứa Triển rồi là có thể khóc lóc thong dong rời khỏi trận địa. Âu cũng là kết quả hợp lý thôi!
Mặc dù Bạch Giai Nhu khá cao nhưng bị cô nàng kia tóm tóc lôi cúi thấp xuống.
Mọi người trố mắt đứng nhìn cảnh tượng: Cô nàng búp bê xinh đẹp giờ như một con chó Samoyed bị vặt lông.
Sau khi lĩnh thêm mấy phát tát, Bạch Giai Nhu cũng không chịu thua, vung bộ móng sắc nhọn lên cào vài đường trên mặt Hứa Triển. Hứa Triển còn mơ hồ nghe thấy tiếng móng tay gãy.
Hứa cô nương đã kinh qua một trận đày ải vào tối hôm trước, cũng học được tuyệt chiêu từ Uông Nhất Sơn. Cô dứt khoát dúi Bạch Giai Nhu xuống rồi ngồi lên người cô ta mà cấu véo!
Xung quanh hỗn độn âm thanh, đây đích thực là màn ẩu đả của phái đẹp! Cảnh tượng này còn kích thích hơn cả màn quăng quật đồ đạc của mấy cô nàng trên TV! Chụp ảnh quay phim đủ rồi, cuối cùng cũng có mấy người đến ngăn hai cô nàng lại.
Mặt Hứa Triển bị cào năm đường, Bạch Giai Nhu còn thảm hại hơn. Khí chất thanh cao lúc trước đã không còn lại chút nào, có lẽ cả đời cô ta cũng không trải qua việc nào như thế này, quả thực là vừa tức vừa sợ. Được người khác đỡ từ dưới đất lên, cô ta đưa ngón tay run rẩy chỉ vào Hứa Triển, “Cô…cô còn mặt mũi đánh tôi?”
Hứa Triển xoa xoa mặt, kéo lại làn váy hơi vén lên, rồi nói với Bạch Giai Nhu: “Biết tại sao tôi đánh chị không? Thay bố mẹ chị dạy dỗ chị đấy! Lớn như thế này rồi, tốt hơn là nên kiềm chế, đánh người thì đáng phải bị đánh lại! Hiểu chưa? Hơn nữa, cái thứ gì mà gọi là bạn trai? Ngoài có tiền ra thì chỉ là rắm chó! Tưởng ai cũng thích sao? Vốn đang muốn đến khuyên nhủ chị, nhưng giờ xem ra hai người đúng là một đôi cặn bã! Phiền chị trông thằng đàn ông của chị cho cẩn thận! Suốt ngày đi lừa gạt người này, dụ dỗ người kia, đúng là lưu manh! Chị mau ôm về làm của đi!”
Lời nói này quả thật là tin sốt dẻo! Đám người đứng xem ngày càng đông, vì tin này mà như bùng nổ.
Hứa Triển liếc xéo Bạch Giai Nhu còn đang tức đến phát run, không chừng còn ngất đi nữa. Cô mặc kệ cô ta có đau buồn không, tốt nhất là nên kết thúc êm xuôi, trước khi kinh động đến nhà trường thì phải chuồn! Nhìn lướt qua mặt đất, cô nhặt bát cơm vừa vứt lên, đẩy đám người rồi đi ra khỏi nơi rắc rối này.
Cuộc sống trong trường thật tốt! Nếu vừa rồi nhà ăn thu vé vào cửa, chắc chắn đã ăn nên làm ra rồi.
Quách Lâm Lâm vẫn đi theo sau cô, cô nàng đó cũng còn đang kinh hãi, lúc trước còn thao thao bất tuyệt, giờ thì ngậm chặt miệng, không nói một từ.
Về tới phòng, Quách Lâm Lâm giúp cô xả một chậu nước ấm, sau đó dùng khăn bông nhẹ nhàng chấm sạch vết thương cho cô.
Lúc này, Quách Lâm Lâm thật sự không nhịn được nữa, e dè hỏi: “Câu cậu nói lúc trước…là thật hả?”
Đầu óc Hứa Triển còn đang ong ong, “Cậu hỏi câu nào?”
“Uông Nhất Sơn muốn…làm gì cậu…” Hứa Triển không nói, xoay người nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.
…
Buổi chiều có tiết học, Hứa Triển rõ ràng cảm thấy sau lưng mình đang có người chỉ trỏ. Từ khóa chỉ có một vài: Hồ ly tinh, tiểu tam, đồ chanh chua…
Thì ra, những bạn học trước còn thân thiết với mình, giờ cũng đã xa cách, còn đang quy tụ một chỗ nói móc mình, thỉnh thoảng lại len lén liếc xéo mình một cái.
Hứa Triển tránh xa chỗ đó, ngồi vào một góc, cố ép mình không được nghĩ ngợi mà phải tập trung nghe giảng và chép bài. Không phải là đời có khốn nạn đến đâu thì vẫn phải tiếp tục đi về phía trước sao?
Giữa buổi, Quách Lâm Lâm mang đồ ăn nguội cho cô, còn đang trong giờ học mà dám ra khỏi lớp.
“Chiều nay tớ không có tiết, đến đây ngồi cùng cậu thôi.”
Nói xong, cô nàng moi túi khoai tây trong ba lô ra, có cả bánh quy soda, còn thêm ít mực khô xé sẵn.
“Trưa nay cậu không ăn cơm, ăn một tẹo lót dạ đi.”
Hứa Triển lén véo má Quách Lâm Lâm, nhỏ giọng nói: “Cất đi nhanh, muốn bị giáo sư gọi tên hả?” Quách Lâm Lâm nhìn Hứa Triển, trong lòng buồn rầu, “Hứa Triển, trong khoa Anh bọn tớ truyền tin về cậu khó nghe lắm…”
“Ồ, nói thử nghe xem?”
“Bọn nó bảo…cậu chủ động mặc áo ngủ đi quyến rũ Uông Nhất Sơn, cậu qua đêm với anh ta…Còn nói, cậu chủ động yêu cầu anh ta bao nuôi…” Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Hứa Triển, Quách Lâm Lâm vội vàng bổ sung, “Mặc kệ bọn nó nói gì, tớ đều không tin, cậu không phải là người như thế! Tên Uông Nhất Sơn kia, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp, cái mắt phong lưu đấy…”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quách Lâm Lâm, Hứa Triển bỗng bật cười, “Được rồi! Tớ không sao đâu! Miệng là của người ta, người ta thích nói thế nào thì nói!”
Tiểu Quách thấy Hứa Triển cười thì lại làm mặt than khóc khổ sở, “Cậu còn cười được à? Có biết hay không? Dáng vẻ lúc trưa của cậu như một bà cô, đánh Bạch Giai Nhu quá thê thảm! Bây giờ ai cũng đồng tình với cô ta! Trên diễn đàn của trường còn đầy tin hoa khôi chính thất bị tiểu tam ra đòn hiểm ác! Hơn nữa…cảnh đánh nhau của hai người bị quay lại rồi, còn nóng hổi hơn cả vụ xe Audi lúc trước!”
Cô nàng này quả thật không khéo ăn khéo nói, căn bản không hề biết mình đang khiến người chị em càng thêm chán nản. Nói xong, cô nàng liền im lặng, lén lút lôi đoạn phim đó ra cho Hứa Triển xem.
Khá lắm! Xem lại, Hứa Triển cũng tự thấy mình thật tệ! Lúc ngồi trên người Bạch Giai Nhu, váy cô bị tốc lên, quần lót màu hồng nhạt cũng lộ ra theo! Quản lý diễn đàn làm ăn kiểu gì không biết, đoạn phim vừa bạo lực vừa khiêu khích thế này mà cũng không xóa đi!
Nhìn mình trong bộ dạng đồ chanh chua phố huyện, Hứa Triển thật sự hối hận: Lúc ấy cứ nhịn cái tát đi là được rồi! Cũng chẳng phải lần đầu bị đánh, trận bão này xảy ra, bốn năm đại học phải làm thế nào đây?