Thanh Dương giật mình tỉnh dậy nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này không phải là phòng của mình.
Vừa định ngồi dậy, một trận đau nhức từ dưới thân truyền đến.
Sắc mặt tái nhợt.
Nhớ tới cha ngày hôm qua đối xử thô lỗ với mình, trong lòng một trận đau đớn.
Cửa phòng khẽ dịch mở ra.
Quản gia bưng thức ăn đi vào.
“Tiểu thiếu gia cậu tỉnh dậy rồi à, mau ăn một chút gì đi.”
Đem thức ăn đặt lên bàn, nhẹ nhàng nâng Thanh Dương ngồi dậy.
Thanh Dương nhìn quản gia, ánh mắt mang theo nghi vấn.
“Thiếu gia tối hôm qua rời đi cũng không có trở về, dặn tiểu thiếu gia không được rời khỏi phòng.” Quản gia nhíu mày không tán thành nói.
Ngày hôm qua thiếu gia trước khi rời đi bảo ông tới dọn dẹp phòng.
Chính mình vừa mở cửa phòng ra, đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho một trận ngây người.
Tiểu thiếu gia hai tay bị trói bất tỉnh ở trên giường, cúc huyệt sau khi bị xâm phạm cũng chưa tẩy rửa, dịch thể cùng máu tươi không ngừng chảy ra.
Thân hình mảnh khảnh trần như nhộng, trên người toàn dấu vết xanh xanh tím tím lưu lại.
Càng khiến người khác khiếp sợ hơn chính là vết bầm trên cổ.
Có thể tưởng tượng tiểu thiếu gia bị đối xử thô lỗ như thế nào.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không thể tin được, một người ưu nhã lãnh đạm như thiếu gia lại có thể đối xử thô lỗ với tiểu thiếu gia hắn vẫn luôn yêu thương che chở như thế.
Nhìn Thanh Dương trước mắt tinh thần ủ rũ, Đông Phương Lẫm cảm thấy một trận thương xót.
Mặc dù mới sống chung với nhau ba năm, nhưng ông rất hiểu Thanh Dương vốn dĩ là đứa trẻ thiếu thốn tình thương cỡ nào.
Hôm nay lại bị chính cha mình đối xử nhẫn tâm như vậy, cậu nhất định rất đau lòng đi.
Không nhìn thấy ánh mắt thương xót của quản gia, Thanh Dương lúc này nhưng lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Lúc đầu có thể tiếp nhận cùng cha ruột cấm kỵ luyến ái, đã sớm biết sẽ có quan hệ thân mật như thế.
Chỉ là cậu chưa từng nghĩ đến Đông Phương Dực có thể đối xử thô lỗ với mình như vậy, mặc kệ cảm thụ của mình ra sao, chỉ lo phát tiết.
―――――
Vũ Văn Hạo nhìn Đông Phương Dực nửa đêm chạy ra khỏi nhà, vô lực nằm ở ghế sa lon.
Âm trầm chăm chú nhìn trần nhà cũng không nói năng gì.
Nguyên bản nửa đêm từ nhà Đông Phương, hắn một đường chạy như ma đuổi.
Anh cảm thấy quái lạ không hiểu ra làm sao đây.
Mặc dù anh không rõ lại xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình này xem ra hình như là có chút nghiêm trọng đây.
Trước giờ chưa từng thấy Đông Phương Dực tinh thần sa sút như thế.
“Dực, rốt cuộc là sảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Văn Hạo ngồi ở ghế sa lon đối điện Đông Phương Dực hỏi.
Chung quy muốn hắn nói cho mình biết là đã xảy chuyện gì, nhue thế mới có biện pháp giải quyết.
Thấy Đông Phương Dực vẫn là mắt trợn tròn nhìn giữa không trung.
Vũ Văn Hạo lại một trận thở dài.
“Chính là chuyện Thanh Dương ra nước ngoài sao ? ”
Mới vừa nói xong phát hiện Đông Phương Dực thân thể một trận cứng ngắc.
“Như vậy anh bây giờ đi ra ngoài, là chứng tỏ đã đồng ý cho nó ra nước ngoài rồi sao?”
Vũ Văn Hạo tiếp tục đoán.
Đông Phương Dực mặt càng u ám.
“Như vậy là không có?”
Vũ Văn Hạo cũng chẳng còn hứng thú, đi đến trước mặt lôi hắn dậy.
” Anh nói mau đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Dực giương mắt nhìn nhìn hắn, lại ngã người nằm xuống.
Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn căn bản nói không nên lời.
Muốn hắn nói như thế nào ? nói hắn đối xử thô lỗ với Thanh Dương, nói hắn như thế nào thiếu chút nữa bóp chết người hắn thề muốn yêu thương cả đời sao.
Vũ Văn Hạo vô lực không thể làm gì khác hơn, đi vào phòng gọi điện thoại cho quản gia.
Ra khỏi phòng Vũ Văn Hạo vẻ mặt không tán đồng, nhìn người nằm ở trên ghế sa lon.
” Dực, anh như thế nào có thể hồ đồ như vậy chứ.”
Nói xong cầm lấy áo khoác đi ra cửa, lưu lại người nằm ở ghế sa lon tiếp tục ngẩn người .
―――――
Vũ Văn Hạo nhìn Thanh Dương co rúm trên giường không nói, đột nhiên có loại ý nghĩ, đây thật đúng là hai cha con mà.
Có chuyện đều giấu ở trong lòng, khiến người khác vì bọn họ gấp đến độ xoay vòng vòng.
Ngồi vào bên giường, Vũ Văn Hạo nhẹ nhàng kéo người chôn ở trong chăn ra.
“Tại sao muốn ra nước ngoài du học ? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy hử ?”
” Cha cháu bây giờ còn trốn ở nhà của chú, không ăn không uống, không nói một lời, rốt cục đây là làm sao vậy?”
Anh bất đắc dĩ muốn thân cận để hiểu rõ sự tình, nhưng hai người như thế nào không được tự nhiên như vậy.
Cho dù anh đã biết tình hình lúc đó, nhưng dù sao không biết nguyên nhân gây ra, anh cũng không phải thần tiên có thể biết hết mọi chuyện.
Thanh Dương mở chăn ra nhìn Vũ Văn Hạo bên giường.
” Cháu biết cha muốn kết hôn rồi.”
“Hả” Vũ Văn Hạo một trận ngốc lăng nhìn nó.
“Cháu như thế nào có thể biết thế?”
Dực không phải nói, giấu nó rồi sao?
Thanh Dương vừa rồi không nói rõ, Vũ Văn Hạo khó hiểu hỏi “Sau đó thì sao ? ”
“Cho nên cháu muốn ra nước ngoài.”
Thanh Dương nhẹ giọng nói.
” Nhưng hai chuyện này có quan hệ gì sao?”
Vũ Văn Hạo lại càng khó hiểu.
Anh xem ra Đông Phương Dực muốn kết hôn chỉ là cái cớ, muốn để cho nữ nhân kia buông lỏng phòng bị mà thôi.
Trên thực tế Đông Phương Dực, hắn căn bản không có khả năng kết hôn, huống chi hắn còn yêu con hắn như vậy.
Hơn nữa hai chuyện này cũng là không phải không có cách giải quyết a.
“Cháu không muốn nhìn thấy cha cùng người khác kết hôn, cho nên cháu muốn ra nước ngoài du học.” Thanh Dương ảo não nói, người này như thế nào ngu như vậy. ( uy bé đang nói ai ngu vậy ? là cha bé hay là Vũ Văn thúc thúc a ~~)
“Nhưng cha cháu sẽ không kết hôn a.”
Vũ Văn Hạo vẫn không hiểu.” Quên đi, cháu hay là đem nguyên nhân chuyện này nói rõ ràng đi.”
Bị hai cha con nhà này hành hạ Vũ Văn Hạo cũng cảm thấy chỉ số IQ của mình có vấn đề rồi, cuốn tới cuốn lui cũng tìm không được mấu chốt của sự việc.
―――――
Ba chân bốn cẳng chạy về nhà, Vũ Văn Hạo sắp bị cha con Đông Phương Dực cười cho mất mặt rồi.
Sự việc rõ ràng đơn giản như vậy, lại bị bọn họ làm cho phức tạp lên.
Hai người đều một lòng vì nghĩ cho đối phương, lo lắng đối phương có thể sẽ thay lòng đổi dạ, sẽ chịu không được hậu quả cấm kỵ này.
Kết quả vốn dĩ chuyện có thể dễ dàng giải quyết,thiếu chút nữa làm cho hai người vì vậy mà tách ra.
Cũng quá đáng giá đi.
Nhưng vừa nghĩ đến Thanh Dương, anh liền một trận run rẩy.
Ôi…
Ai đã khiến mình đồng lõa với Đông Phương Dực lừa gạt hắn đây.
Hy vọng sau này Dực phát hiện sẽ không đem chính mình lột da đấy chứ.
Nhìn người đàn ông vẫn nằm ở trên ghế sa lon sững sờ âm trầm, Vũ Văn Hạo thu hồi ánh mắt nhẹ nhõm trên mặt.
” Dực, ta đã đến xem qua, Thanh Dương đã không có việc gì nữa rồi.”
Những lời này đem người đàn ông đang sững sờ, lập tức dời lực chú ý quay lại.
“Thời gian trước anh vẫn luôn trốn tránh Thanh Dương, buổi tối trở về đã khuya, buổi sáng lại thức dậy sớm, cho nên Thanh Dương có chút nghi ngờ” ác ý dừng một chút nhìn về phía hắn.
Đông Phương Dực lo lắng nhìn anh.
“Có một ngày sau khi tan học nó đến công ty tìm anh, kết quả...” Vũ Văn Hạo vẻ mặt trầm trọng.
“Kết quả như thế nào?” Hắn đã nói bảo bối của hắn như thế nào sẽ vô duyên vô cớ muốn rời khỏi mình, nhất định là nó đã biết chuyện gì rồi đi.
Nếu như để hắn biết là ai tiết lộ ra khỏi miệng, thế nào cũng phải cho hắn một cái nhìn thật lợi hại, Đông Phương Dực oán hận nghĩ.
“Kết quả ngày đó nó đến công ty, vừa lúc nghe được Từ Li ở trong phòng làm việc của anh nói chuyện, sau đó anh còn đáp ứng cô ta cùng cô ta kết hôn, hơn nữa lại là tháng sau.
Kết quả Thanh Dương liền nghĩ đến anh sẽ không còn thương nó, muốn cùng người khác kết hôn, hơn nữa biểu hiện của anh vài ngày trước đó, cho nên nó mới đáp ứng đề cử của trường học, sẽ đi nước ngoài du học.”
Vũ Văn Hạo chậm rãi nói, ha ha, thật sự là khó có được cơ hội nhìn thấy Dực bộ dáng chật vật giống con rùa như thế.
“Sau đó, cậu cùng nó giải thích rõ ràng rồi sao?” Đông Phương Dực sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Umh, tôi có cùng nó giải thích, bởi vì Từ Li vu oan đứa bé trong bụng là của anh, muốn có thời gian làm xét nghiện ADN.
Ngày đó anh sở dĩ có thể đáp ứng cùng cô ta kết hôn, chỉ là đơn thuần muốn cô ta buông lỏng đề phòng, trì hoãn thời gian để ngừa cô ta làm chuyện không hay.
Tất cả mọi người đều biết đứa bé kia tuyệt đối không phải của anh, nguyên bản chỉ cần kéo dài thời gian làm xong xét nghiệm, sau đó có được chứng cớ liền có thể khởi tố cô ta.
Hơn nữa giấu nó chỉ là lo lắng vạn nhất sự việc không bị khống chế, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các người.
Nó bây giờ cũng có thể hiểu, để anh an tâm xử lý Từ Li, không cần lo lắng cho nó nữa.” Lại dừng một chút nhìn về phía hắn.
Chỉ đến khi nghe Vũ Văn Hạo nói, Đông Phương Dực vẻ mặt âm trầm mới sáng lạn trở lại.
Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy hắn có thể trở về gặp Dương Nhi rồi.