Dưa

Chương 31

- Vậy khi nào con đi? - mẹ hỏi.

- Chị đi á? - Helen rít.

- Ừ, - tôi lí nhí, biết rõ trong mắt Helen, mình trông yếu đuối và tội nghiệp đến thế nào.

- Chị điên rồi, - nó hét.

- Nhưng Helen à, em không hiểu... - tôi khổ sở cố giải thích. - Không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy đã phải chịu đựng chị. Chị quá đòi hỏi và vô tâm. Anh ấy không chịu nổi nên mới phải đi tìm kiếm ở ngoài.

- Rồi chị tin lão? - nó cười khinh bỉ. - Chị điên rồi. Lão ta đi ngủ với người khác mà còn đổ tội cho chị thì quá tệ. À không, điên loạn chứ. Chị không có tí tự trọng nào à?

- Helen, nó còn quan trọng hơn cả tự trọng nữa, - tôi cố thuyết phục nó, một cách tuyệt vọng. Biết đâu nếu thuyết phục được nó, có thể tôi thậm chí sẽ thuyết phục được chính mình, - Anh ấy là bố của Kate. Tụi chị đã rất hạnh phúc. Rất hạnh phúc, - vì chúng tôi đã rất hạnh phúc. - Và nếu tụi chị cùng cố gắng, mọi chuyện sẽ lại vui vẻ như trước.

- Thế sao trông chị thiểu não thế? Lẽ ra phải hạnh phúc lắm chứ? Người đàn ông chị yêu đến đón chị về. Cho dù lão ta đã phản bội chị.

- Helen, đủ rồi! - mẹ đe. - Con không hiểu được. Con chưa cưới ai bao giờ. Chưa từng có con.

- À, dĩ nhiên con chẳng bao giờ muốn làm những việc ấy, nếu chúng chỉ biến con thành một kẻ đui mù què cụt như chị ấy! - nó thét liền một hơi, nhìn tôi đầy khinh bỉ.

- Chị điên rồi!

Rồi chạy ầm ầm ra khỏi phòng.

Im lặng.

- Nó nói có lý, - mẹ cất tiếng.

- Mẹ nói vậy là sao? - tôi thẫn thờ hỏi.

- Thì, không thấy con có vẻ... ờ... hạnh phúc. Con không nghĩ lại đấy chứ?

- Không, - tôi thở dài. - Không đâu. Con nợ mọi người một lần làm lại từ đầu. Có điều con không thấy có gì là đúng cả. Con thấy như mình bị điều khiển. Như mình bị anh ta dắt mũi. Như thể anh ta sẽ không chấp nhận chuyện con phản bác bất cứ điều gì. Con còn hơi có cái ý nghĩ là mình may mắn vì đã giành lại được anh ta. Phải, anh ta khiến cho con cảm thấy thế đấy. May mắn làm sao!

- Nhưng, chẳng phải có được cơ hội này là con may mắn sao? Đâu phải người phụ nữ nào cũng được thế?

- Không, không phải may mắn kiểu ấy, - tôi khổ sở cố nói cho bà hiểu, và cố hiểu chính bản thân mình. - Anh ta khiến cho con thấy mình may mắn mà không đáng được may mắn. Như thể anh ta đàng hoàng với con mặc dù anh ta chẳng việc gì phải thế. Nhưng vì anh ta là một người tốt, hào hiệp trên mức cần thiết, hay thế nào đó. Con không rõ nữa. Nhưng con thấy mọi chuyện rất không phải.

- Nhưng nó đàng hoàng với con mà, - bà nói, cố giữ khư khư cái điều với bà là quan trọng.

- Phải, nhưng...

- Nhưng gì?

- Nhưng... nhưng... anh ta đàng hoàng với con, nhưng như kiểu mẹ nhẹ nhàng với một đứa trẻ đã hư lại còn cứng đầu, nhưng mẹ quyết định tha lỗi hết. Và mặc dù con có thế này thế nọ thật đi nữa thì con cũng đâu phải một đứa trẻ hư.

- Chắc là con bị hoang tưởng thôi, - bà cố giải thích.

- Cám ơn mẹ!

- Phải quay lại nhẫn nhục nhận lỗi, chắc chắn không phải chuyện nhẹ nhàng với nó.

- Nhưng mà đúng thế đấy thôi! Anh ta đâu chịu nhẫn nhục nhận lỗi về phần mình.

Hầu như không thừa nhận mình đã sai.

- Claire, con chắc là hơi quá rồi đấy. Làm gì có chuyện nó quay về, khóc lóc như mưa như lụt, tha theo cả hàng hoa. Nó đâu có cầu xin con quay về với nó.

- Được vậy chắc con cũng đã sung sướng lắm.

- Nhưng hoa cỏ có là gì đâu. Tình yêu mới là tất cả.

- Phải rồi, - tôi chán nản ừ luôn.

- Giờ con thấy như anh ta gài bẫy con, - tôi vỡ òa, cuối cùng tôi đã hiểu ra chính xác cái cảm giác của mình. - Con lúc nào cũng phải đàng hoàng, ngoan ngoãn, nếu không anh ta sẽ bỏ con lần nữa. Con không nói lại được anh ta lời nào vì như thế chỉ chứng tỏ con chỉ biết nghĩ đến mình. Con thấy như mình nên biết ơn anh ta vô cùng vì được quay về, đến nỗi con sẽ không bao giờ dám trách cứ bất cứ chuyện gì nữa, không bao giờ nữa. Là anh ta sai trái thế nào cũng được, còn con sẽ phải câm họng lại.

- Ừm, nghe này, con không việc gì phải chịu đựng nếu nó lại làm càn nữa, - mẹ hăm. - Nó mà nhăm nhe một con mụ nào thử xem, thì con cứ về đây ngay.

- Cám ơn mẹ.

- Nhưng con nên mừng là mình đã có được một cơ hội. Nắm lấy cơ hội đó. Làm hết sức mình. Mẹ đoan chắc con sẽ thấy ngạc nhiên, thú vị.

- Con sẽ cố xem sao.

Nói gì thì nói, tôi còn gì để mất?

- Còn một chuyện nữa, - bà ấp úng.

- Chuyện gì?

- Mẹ không chắc có nên nói với con.

- Gì nữa đây! Chuyện gì mà mẹ không chắc có nên nói cho con hay? Mẹ nói đi, vì Chúa!

- Ừm... - bà len lén nhìn. - Adam gọi con. Adam!

Tim tôi nhào lộn bên trong lồng ngực. Hay cũng có thể là ruột gan tôi đang nhào lộn bên trong ấy. Chắc chắn phải có gì đó đang chao đảo, nhào lộn.

- Lúc nào? - tôi nín thở hỏi dồn. Tôi thấy vui sướng, hào hứng đến quay quay trong đầu.

Lẽ ra James đã phải cho tôi cái cảm giác này.

- Vài lần, - bà thú nhận, trông sợ sệt. - Sáng hôm qua. Chiều hôm qua lúc con đang ngủ. Tối hôm qua lúc con đi ra ngoài.

- Sao mẹ không nói với con?

- Mẹ nghĩ không nên để con bị phân tâm trong khi đang giải quyết chuyện nhà với James, - bà khúm núm giải thích.

- Lẽ ra mẹ nên để con tự quyết lấy chuyện ấy, - tôi khó chịu bảo.

Tôi bỗng hoảng.

- Mẹ không nói con đi đâu tối qua chứ hả? - tôi hỏi ngay.

- Có, - bà biện minh. - Mẹ nói con đi gặp chồng. Sao lại không chứ? Sự thật là như thế mà, đúng không?

- Đúng, nhưng...

Thì đã sao nhỉ? Tôi sẽ về lại London, về lại với James. Không còn Adam gì nữa hết.

Nhưng tôi phải gặp cậu ấy. Tôi phải chào tạm biệt. Tôi phải cám ơn cậu vì đã rất tốt với tôi, đã khiến tôi thấy mình xinh đẹp, thú vị và đặc biệt.

- Cậu ấy có để lại số không? - tôi hỏi, lòng thấp thỏm hy vọng.

- Ờ... không, - bà xấu hổ, quay mặt nhìn sang hướng khác.

- Chắc cậu ấy sẽ gọi lại, - tôi đã thấy bấn loạn.

- Chắc vậy, - giọng bà cũng đầy nghi ngờ. Bà đã nói gì với cậu?

- Và nếu cậu ấy gọi lại, con muốn nói chuyện với cậu ấy, mẹ rõ chưa?

- Chẳng cần phải kê súng vào cổ tôi mà dọa đâu, - bà lầm bầm.

Y lời, tối thứ Ba James gọi tôi, báo anh ta đã về nhà bình yên vô sự. Tôi đã quyết ngày nào về chưa?

- Chưa, chưa, - tôi nói giọng mệt mỏi. - Nhưng sẽ sớm thôi, em hứa mà.

- Nói là làm đấy, - nghe như anh ta đang liếc xéo đầy đe dọa. Khiến tôi suýt ngất đi vì sợ. Cái ý nghĩ phải ngủ chung giường với anh ta, chăn gối trở lại với anh ta sao mà không chút gì sung sướng.

Ngay khi tôi vừa cúp máy - đội ơn trời - chuông điện thoại lại reo.

Là Adam!

Chàng Adam cao lớn, đẹp trai, dí dỏm, ngọt ngào.

- Claire? - giọng cậu nghe thật tuyệt vời.

- Adam, - tôi vô cùng sung sướng lại được nghe giọng cậu. Tôi lại thấy mình thật trẻ trung, hồn nhiên, vui vẻ.

- Tôi nghe có tin mừng, - cậu nói giọng lạnh lùng.

Một gáo nước lạnh dội vào cái sự vui mừng của tôi.

- Cậu... nói thế là? - tôi hỏi. Tôi là một con mụ khốn kiếp máu lạnh đã quyến rũ cậu, chỉ để mua vui. Không hề thật lòng. Giờ chồng tôi đã quay lại nên tôi chẳng cần đến cậu nữa.

- Helen nói chị sẽ về lại London, về lại với James, - cậu nói như buộc tội.

- Ừm, điều đó đúng, - tôi nói giọng hối lỗi.

- Tôi thấy mình phải làm thế. Cậu biết đấy, vì Kate.

- Vậy còn chị thì sao?

Tôi muốn òa lên khóc. Tôi muốn được nói với cậu mình thấy khổ sở như thế nào khi nghĩ đến chuyện quay trở lại với cái tên độc tài, cao ngạo khốn kiếp ấy.

Bạn thấy đấy, càng lúc James càng trở nên ti tiện trong mắt tôi. Adam thì càng lúc càng cuốn hút hơn. Tôi thèm được đến với cậu.

Nhưng tôi không thể nói điều đó với cậu được. Tôi phải làm đúng theo quyết định của mình với James. Cứ ngồi mong được đến với người ta sẽ chẳng đem lại gì.

- Tôi sẽ ổn thôi mà.

- Rõ ràng là có vẻ thế, - cậu chua chát nói. Tôi hổ thẹn đến không nói được gì.

- Còn tôi thì sao? Tôi thì sao? Chẳng lẽ cái đêm Chủ nhật vừa rồi không có ý nghĩa gì với chị sao?

- Dĩ nhiên là có, - tôi ấp úng.

- Không, nó chẳng nghĩa lý gì lắm nếu chỉ chưa đầy hai ngày chị đã quay lại với một người đàn ông khác.

- Adam, không phải vậy... - tôi khổ sở giải thích. - Tôi phải... Tôi phải cho cả ba người chúng tôi một cơ hội.

- Tại sao? Anh ta quá tệ bạc với chị kia mà.

- Phải, nhưng... cậu biết không, lỗi không hẳn ở anh ấy.

Adam phá lên cười lạnh nhạt.

- Thế thì lỗi ở ai? Đừng nói với tôi nhé. Không, đừng nói là anh ta nói lỗi ở chị.

- Ừm, phải, nhưng...

- Tôi không tin nổi, - cậu giận dữ ngắt. - Chị là một phụ nữ thông minh, một người rất thông minh, và chị để cho cái tên ngu xuẩn ấy hạ thấp chị.

- Anh ta nói gì với chị? - Adam tiếp, vô cùng giận dữ. - Để tôi nói thử nhé. Anh ta cần chuyện ấy trong lúc chị đang mang thai mà chị thì không muốn? Phải thế không?

- Không, - tôi khẽ nói.

- Hay chị chỉ chăm chăm lo cho cái đứa bé sắp ra đời nên anh ta cảm thấy bị bỏ rơi, và phải đi tìm kiếm tình cảm ở bên ngoài?

- Không, cũng không phải thế, - tôi nói, lòng mừng thầm vì cậu đã không nghĩ đến đúng cái lý do kia.

- Có vẻ như chị sẽ không nói cho tôi biết chính xác tại sao lỗi ở chị, nhưng chị có thể chắc như đinh là lỗi không phải ở chị. Tại sao chị lại để anh ta điều khiển chị như thế?

Đúng là cậu có thể hỏi câu này, tôi nghĩ. Phải, tại sao tôi lại để cho anh ta điều khiển mình như thế? ồ phải rồi, tôi nhớ ra rồi.

- Vì chúng tôi đã từng hạnh phúc, cũng đáng để thử làm lại từ đầu, - tôi nói, nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy mình không nói thật lòng và rất yếu đuối.

- Adam ạ, - tôi run run nói tiếp. - Tôi đã rất vui vì có cậu. Cậu khiến tôi lại thấy mình xinh đẹp, đặc biệt và đáng sống.

- Bất cứ lúc nào chị cần, - cậu nói giọng mỉa mai.

- Đừng, làm ơn, đừng giận tôi, - tôi buồn rầu. - Tôi thật sự xin lỗi. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi phải làm thế.

- Chị có quyền lựa chọn.

- Không. Còn Kate thì sao?

- Vậy ra chị quay trở lại với một tên đàn ông không hề tôn trọng hay yêu thương chị chỉ vì Kate.

- Anh ấy có yêu thương tôi.

- Anh ta chứng tỏ điều đó khá hay đấy.

- Adam, chúng ta có thể là bạn của nhau không? - tôi hỏi, cố tìm cách thoát khỏi cảnh khó xử này.

- Không.

- Tại sao không? - tôi hoảng hốt.

- Vì tôi không tin mình đang nói chuyện với chính cái người phụ nữ đã ở bên tôi tối Chủ nhật. Tôi nghĩ người ấy thông minh, biết trọng bản thân và tôi biết người ấy muốn gì.

- Tôi có thông minh. Tôi có biết trọng bản thân, - tôi sắp trào nước mắt. Tôi phải thuyết phục cậu tin điều ấy. Tôi không muốn mất cậu. Tôi biết có thể sẽ không có chuyện tình cảm với Adam nữa. Không phải lúc này. Nhưng tôi vẫn thấy cậu tuyệt vời và tôi cầu mong cậu vẫn là bạn.

- Thôi, - cậu thở dài. - Tôi không thể là bạn của chị. Vì tôi muốn hơn thế nhiều kia. Và tôi chắc chị cũng không thể là bạn của tôi. Chúng ta không thể bình thường như bạn với nhau được.

- Thôi, nếu không thể là bạn, thì cũng sẽ không là gì của nhau nữa, - nói ra câu này là vô cùng đau đớn, nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi không thể quay lại với James mà vẫn khao khát cậu. Tôi phải cứng rắn lên. Vì như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Xóa sạch hết mọi thứ sẽ ít phải đau khổ hơn về sau này.

Nhưng tôi hy vọng mình nói khích được y cậu. Vì tôi không sẵn sàng đón nhận điều cậu sẽ nói tiếp sau đây.

- Vậy không thể là gì của nhau hết, - giọng cậu rành rọt.

Tôi kinh hoảng đến điếng người.

Vì cái cách nói của cậu. Vì nhận ra cậu quá thất vọng về tôi. Vì nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ được gặp lại cậu.

- Tôi có thể có số điện thoại của cậu không? - tôi buột miệng.

Tôi không chịu nổi cái ý nghĩ chấm dứt mọi chuyện với cậu ngay bây giờ. Tôi đang níu kéo, đang hy vọng là cậu sẽ rộng lòng với tôi.

Hy vọng cậu sẽ nói chúng tôi vẫn là bạn. Như thế sẽ chứng tỏ những gì tôi đang làm là đúng.

- Không, - cậu nói, giọng chắc như đinh đóng cột.

- Tại sao không? - tôi cố đường đột.

- Chị cần nó để làm gì?

- Để gọi cậu.

- Gọi tôi làm gì?

- Để nói chuyện với cậu, - tôi rưng rưng sắp khóc. - Tôi không muốn mất cậu.

- Claire, - cậu thở dài. - Đừng ngốc thế. Chị đã quyết định. Chị sẽ về lại London với một người đàn ông khác. Chị không thể có cả hai chúng tôi. Chẳng có lý gì phải gọi cho tôi, nói chuyện với tôi. Chúng ta sẽ không là bạn. Chuyện của mình đến đây là hết.

- Tôi đâu còn gì để nói nữa, phải không? - tôi buồn rầu hỏi, hiểu ra mình sẽ không có thứ mình muốn. Cậu ta sẽ không cầu phúc cho tôi. Mà việc gì cậu phải làm thế?

- Không, - cậu đáp.

- Tôi đã khiến cậu phải thất vọng, phải không?

- Chị làm chính bản thân mình phải thất vọng, - cậu lạnh lùng.

- Tôi đã làm cậu thất vọng, đúng thế không? - tôi không ngăn nổi mình thôi xát muối vào vết thương.

- Phải, chị đã... làm tôi thất vọng, - cậu đáp, sau một hồi lưỡng lự.

- Vậy... cậu giữ gìn sức khỏe, - tôi thấy mình như một con ngốc. Muốn nói nhiều lắm, nhưng không nói được gì ngoài những lời vô vị.

- Chị yên tâm.

- Tôi rất tiếc.

- Không bằng tôi đâu.

Rồi cậu cúp máy.

Tôi đứng bất động một lúc lâu. Lòng tan nát. Và cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn. Tôi đã phạm phải một sai lầm nào chảng?

Có phải tôi đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong đời mình? Có đúng là tôi rất quan trọng với Adam?

Nhưng can hệ gì nữa đâu? Vì tôi đã quyết định chọn đi lối nào.

Nhưng lối ấy có đúng không?

Làm sao tôi biết được?

Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi thấy sợ hãi và không kiểm soát nổi tâm trạng mình.

Hai cuộc sống đang được bày ra cho tôi chọn. Một với James. Cuộc sống kia có thể là với Adam.

Phải chăng tôi đang vứt bỏ đi cái cuộc đời sai lầm? Phải chăng tôi đã hiểu nhầm số phận? Phải chăng chuyện chia tay với James đã được ấn định để tôi gặp được Adam và sống hạnh phúc hơn? Phải chăng tôi đã nhận đắng cay để trở nên mạnh mẽ hơn?

Phải chăng tôi đã đọc sai tất cả những dấu hiệu?

Phải chăng tôi đã nhìn nhận sai mọi chuyện?

Nhưng quá trễ. Tôi đã quyết định. Và tôi sẽ nghe theo quyết định đó. Nếu cứ thay đổi quyết định tôi sẽ hóa điên mất.

Tương lai của tôi là với James. Adam không còn tồn tại trong cuộc đời tôi nữa. Có thể tôi chỉ làm Adam sung sướng, ừ, tôi thích nghĩ là mình khá chuyện ấy. Có thể tất cả chỉ là chuyện nhu cầu.

Nhưng, cũng có thể không phải thế.

Vậy tôi nên làm gì đây?

Tôi phải quên cậu ấy. Tôi phải quên cậu ấy đi.

Dĩ nhiên tôi sẽ quên.

Tôi chỉ mới biết cậu được ba tuần.

Mà chỉ mới có thế... Ừm... nhưng cậu ta đã có ảnh hưởng đến tôi. Hoàn toàn bất ngờ, cậu đã khiến tôi rung động. Cậu khiến tôi muốn được chăm sóc, lo lắng cho cậu. Cậu khiến tôi thấy mình đặc biệt và tuyệt vời, mà James thì không còn có thể làm được điều ấy.

Nhưng mà này! Có thể chỉ vì tôi quá giận dữ. James đã không thể khiến tôi hài lòng, sung sướng về bản thân nữa nên tôi nắm lấy ngay cái người đang sẵn ra đấy, cái người có thể cho tôi cảm giác này.

Nhưng thật lòng tôi không hề nghĩ thế. Adam là một người rất đặc biệt.

Adam và tôi rất đặc biệt.

Mặc dù không còn nữa.

Adam đã từ bỏ tôi. Vì tôi đã xuẩn ngốc nghe theo những lời rác rưởi của James. Và vì tôi đã nhanh chóng từ giường của cậu ta chạy đến với người khác. Ngay cả khi cái người khác đó là chồng tôi.

Thật đau lòng là Adam nghĩ về tôi như thế. Nhưng tôi không trách cậu được. Vì chính tôi vốn đã chẳng tôn trọng bản thân mình là mấy.