Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 75: Chơi Khăm

Tôi hồn nhiên giương mắt nhìn cô ta đầy hoang mang, lạ lẫm:
- Là sao ạ? Sao lại là mình trực nhật?
- Thì hôm nay đến lượt nhóm chúng mình mà?
Uyên nhíu mày lại, kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Cô ta càng giải thích tôi càng tỏ ra ngạc nhiên, ngây ngốc hỏi đi hỏi lại nhiều lần
- Sao mình không biết vậy?


- Có lịch mà bà không đọc à?
- Mình đã bảo là mình không biết mà.
Cậu đi ra đii!
Nói rồi tôi vung tay hất Uyên ra, bật khóc lên nức nở.
Lớp tôi bị tiếng khóc của tôi thu hút, hàng chục con mắt chăm chăm nhìn vào, ai nấy vô đều vô cùng khó hiểu nhìn tôi với Phương Uyên.


- Cô làm gì cái thế hả? Linh nó mất trí thì nó nhớ lịch trực nhật là cái gì mà cô nạt nó?
Nhi đi kiểm tra về vừa hay thấy cảnh đấy, bả lao vào như một vị thần chắn trước mặt tôi.
Lớp tôi " ồ" lên một tiếng kinh ngạc như vỡ òa hiểu ra được mọi chuyện.


Vài đứa hay chơi với tôi cũng ngầm hiểu lên tiếng tán thưởng:
- Đúng đó, dù sao bây giờ Linh đi học cũng chỉ để tránh mất kiến thức thôi!
- Bạn bè với nhau mà, trực nhật giúp một chút có sao đâu!
- Ai da...!nếu Uyên nói sớm hơn chút thì tôi cũng giúp Uyên trực nhật rồi!
- ...


Kĩ năng diễn xuất của lớp tôi bỗng nhiên bùng nổ một cách xuất sắc.
Tôi ngồi sau lưng Nhi há mồm trợn mắt kinh ngạc nhìn những diễn viên hạng nặng đang diễn vai lương thiện!
Mặt mũi Uyên đen lại, cô ta nắm chặt tay siết vào gấu áo, đổi mục tiêu qua đứa bạn trực nhật cùng mà hôm nay tôi đã rủ đi ăn:


- Uyên này...!tôi không biết nay trực nhật thật mà.
Bây giờ tôi sợ phải ở một mình lắm nên sáng ngày tôi mới rủ bạn ấy đi ăn cùng tôi...! Tất cả lỗi là của tôi, tôi xin lỗi!
Giọt nước mắt của tôi trong veo lăn dài trên má.
Tôi cụp mắt xuống ôm lấy Nhi.


Thu Nhi lẫn tất cả mọi người xung quanh hết xót xa nhìn tôi rồi giận dữ nhìn Phương Uyên!
Uyên như hít một hơi thật sâu, cô ta gượng gạo cười lên rồi thốt ra hai chữ " trùng hợp"
- Không...!sáng nay tôi đến lớp chỉ có bạn ấy với tôi thôi.


Bà có thể hỏi mọi người mà, nay tôi với bạn ấy đến sớm nhất rồi!
- Không sai đâu Uyên, nay Linh đến sớm, lúc tôi mới vào đến hành lang thì gặp Linh với bạn kia đi ăn sáng rồi!
- Thôi bỏ qua đi, bà chấp nhặt với Linh làm gì!
Lớp tôi đồng loạt lên tiếng ủng hộ.


Gương mặt Uyên hiện rõ sự ấm ức tột độ nhưng chẳng thể nói ra.
Đột nhiên có một cánh tay vươn ra kéo Uyên lùi lại.
Lớp tôi kinh ngạc đưa mắt nhìn theo! Đỗ Hoàng An ôm lấy Hạ Phương Uyên vào lòng, cậu ta giữ chặt Hạ Phương Uyên như sợ mất đi cô ta.


Được một lát, An trầm ngâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí bất ngờ ngưng đọng:
- Xin lỗi mọi người, Uyên hơi nóng một chút.
Tiện chân tiện tay giúp đỡ phế nhân là điều nên làm mà, đúng không?
- Cậu nói ai là phế nhân hả?


Như hiểu được ý ngầm An muốn nói, Nhi giận dữ hung hăng xông lên.
Khóe môi An cong lên ung dung, cợt nhả mà nói đểu:
- Cô bảo vệ ai thì người đó là phế nhân!
- Cậu...
- Thôi đi Nhi!
Tôi ở đằng sau đưa tay giữ Nhi lại, bả không can tâm nhìn Hoàng An.


Cái điệu bộ của bả nhìn là biết muốn sống má một phen.
- Vậy thì mình phải cám ơn Uyên đã giúp đỡ phế nhân như mình rồi.
À mà Uyên cũng nên cám ơn chủ của cậu đi, hơn nữa, bảo chủ của cậu có trách nhiệm tý, mua...
Nói đến đây tôi liền dừng lại dùng tiếng nói hình thể.


Tôi đưa tay như động tác kéo khóa đi qua ngang miệng.
Nhìn là hiểu, ý tôi bảo cậu ta mua giọ mõm, mà cho ai thì tôi cũng không cần nói ra.
Lớp tôi òa lên thích thú, Nhi cũng như được hả dạ một phen liền cười ngạo nghễ đắc ý nhìn Phương Uyên.


Mí mắt An giật giật một chút, cậu ta không nói thêm gì một mạch lôi Uyên về chỗ ngồi.
Trò vui vừa hết, lớp tôi cũng mau chóng trở về vị trí, vừa hay giờ truy bài kết thúc.
Chuông vào lớp bắt đầu reo lên!


Từ vụ hôm đó trở đi, mỗi ngày là một trò trêu đùa khó chịu tôi giành cho Hạ Phương Uyên.
Hôm thì vô tình làm đổ vụn phấn lên chỗ ngồi của cô ta làm cô ta dị ứng!
Hôm thì đi ngang qua lỡ tay đánh đổ chai nước của Uyên trên mặt bàn!


Bữa lại vấp chân té ngã lôi Hạ Phương Uyên sấp mặt cùng.
Khăm hơn nữa là làm cô ta giận dữ trong giờ học rồi bị viết bảng kiểm điểm.
Giấu giày thể dục của cô ta làm cô ta bị phạt chạy thêm mấy vòng sân.


Đáng kinh ngạc hơn là những chuyện tôi làm tất cả thành viên lớp tôi đều biết nhưng mọi người lại nhắm mắt làm ngơ.
Ngược lại họ còn coi đó là một trò vui mà chiêm nghiệm, thưởng thức.
Đột nhiên tôi thấy thế giới này thật đáng sợ


Đao kiếm là vũ khí giết người nhưng con người lẫn lời nói của họ mới là vũ khí thật sự!
Vô hình dồn người ta vào đường cùng, không giết chết thể xác nhưng lại bức tử linh hồn.
Sống không khác gì đã chết!