Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 71: Không Phải Giả Vờ Nữa!

Anh dám! Nam giận giữ, vội vàng gằn từng chữ một.
Trái ngược lại với thái độ đó, Vũ thản nhiên hơn, ảnh ung dung đáp lại:
- Cho tôi lý do để tôi không dám đi?
- Anh...!Anh lấy tư cách gì để đuổi tôi ra ngoài?


- Dựa vào...!tôi là bác sĩ điều trị chính cho bệnh nhân nên tôi có quyền mời người không liên quan ra ngoài, được không?
- ....!Được...!được...
Nam giật tay Vũ ra, cậu ta cố cười lên một nụ cười không trọn vẹn như muốn mếu khiến tôi dở khóc dở cười.


Nói rồi Nam hậm hực khoát tay đi ra, Hạ Vũ im lặng chốt cửa rồi quay lại nhìn tôi làm tôi giật thót lên, ánh mắt đầy phòng bị nhìn ảnh:
- Không phải giả vờ nữa, anh không giống mấy cái thứ máy móc ngu ngốc kia!
Hạ Vũ đưa tay nhặt kính, chăm chú lau một lúc rồi đeo vào.


Vẻ điển trai, phong lãng, đầy tri thức quay lại.
Tôi thất vọng thở dài, bộ tôi diễn dở lắm sao mà chưa mất trí nổi một ngày đã có hai người nhận ra.
- Ngốc ạ!Không phải em diễn tệ đâu, chẳng qua, do anh không bị em gạt mà thôi!
Ảnh đưa tay cốc nhẹ một cái vô trán tôi.


Gương mặt ảnh kề sát tầm mắt tôi khiến tôi có thể nhìn rõ từng nét như tạc trên khuôn mặt ấy.
Đột nhiên, có thứ gì đó ấm ấm chảy ra ở mũi tôi.
- Ơ...!sao tự dưng em lại chảy máu cam?


Vũ hoảng hốt đỡ tôi nằm xuống mà lúc này thần kinh nhận biết của tôi như bị lỗi kĩ thuật: nằm im nhìn dáng vẻ vội vàng của ảnh.
Thực ra, tôi chẳng bị sao đâu, tự dưng mặt mũi nóng bừng hết cả lên rồi chảy máu.
Mà truy cứu tới cùng thì lý do cũng là vì độ đẹp trai nghịch thiên của ảnh.


- Nói anh nghe coi, tại sao em bị ngã?
Vũ ngồi xuống bên cạnh tôi, ảnh nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi giật mình tỉnh lại, luống cuống " hả" vài tiếng.
- Tại sao em lại ngã?
- À thì...!do em bất cẩn?
Tôi đưa tay gãi gãi đầu, ấp úng nói ra từng chút một.


Hiển nhiên là Hạ Vũ sẽ không tin, ảnh nhíu mày lại nhìn tôi, ánh mắt càng gắt gao, khó chịu.
- Thật không?
Tôi lảng tránh ánh mắt đó mà gật gật đầu.


Đột nhiên Vũ giữ lấy hai bên đầu tôi, thẳng tay xoay một cái, ánh mắt ảnh cắt nhau với tầm mắt của tôi khiến tim tôi đập lên loạn xạ, miệng mũi lắp bắp, câu từ lộn xộn mất một hồi.
- E...!em...!em nói thật!
- Vậy cái này là gì?
Vũ đưa tay lấy ra một tấm ảnh vẫn còn dính máu.


Tôi nheo nheo mắt lại nhìn hình trong tấm ảnh, ngay lập tức nhận ra đó là tấm ảnh tôi đã giật từ phòng của An.
Tay tôi thu dần dần về đằng sau để lấy đà.
Bất ngờ tôi nhào lên nhằm tấm ảnh mà giật lại.


Tuy nhiên Vũ đâu phải hạng người ngơ ngơ, ảnh phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ, ngay lập tức ảnh đã thu tấm ảnh lại trong tay rồi quát lớn:
- Nằm xuống!
Tôi phụng phịu, phồng hai má lên, không can tâm mà nằm xuống.
Tay ảnh vẫn giữ chặt tôi khiến tôi khó chịu, giận cá chém thớt tôi liền giãy giụa, hất cái tay ra:


- Buông em ra, em nói là được chứ gì!
Lúc này Vũ mới bỏ ra nhưng ánh mắt của ảnh vẫn không thay đổi hòng không cho tôi cơ hội lẩn tránh.
Tôi cụp mắt lại, tâm tình rối bời, lúng túng đưa tay nọ đặt lên tay kia vẽ vài nét loằng ngoằng:
- Nhưng...!anh không được nói cho ai đâu đấy!


Tôi nhỏ giọng kì kèo.
Vũ nhìn tôi không nói gì, dường như ảnh đang rất giận tôi.
Nhìn thấy thái độ đó, tự dưng tôi lại chột dạ, tần ngần một lát cũng do dự nói ra:
- Tối qua...!mọi người uống say, An với Uyên xảy ra một số chuyện, khi phát hiện ra em không bình tĩnh được nên mới gây nên chuyện.


- Là ai đẩy em xuống?
- Em với An đang giằng co thì Uyên giật tay An ra rồi đẩy em xuống...
- Rồi...?
- Hết rồi!
- Ừ, thế em có biết Đỗ Hoàng An che giấu tất cả chuyện này rồi nhận lỗi thay Phương Uyên không?
Hạ Vũ thản nhiên nói ra nhẹ nhàng, nhưng câu nói của ảnh lại làm tôi bất ngờ, sửng sốt mất một hồi.


Được lắm Đỗ Hoàng An, tôi cứ tưởng cậu ta hối hận như nào hóa ra tất cả cũng chỉ để bao che, bảo vệ cho Hạ Phương Uyên.
Tôi cười.
Tôi cười một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn, hít một hơi thật sâu cho không khí tràn vào áp chế cỗ lửa tức giận trong lòng trào dâng sục sôi.


Cờ lờ mờ nờ, quạo thấy mẹ ra, hận không thể giết chết Đỗ Hoàng An để bổ não cậu ta ra coi bên trong còn cái gì có thể suy nghĩ được nữa.
- Bình tĩnh đi, hiện tại Hạ Phương Uyên bị ba má cậu ta cấm đến nhà rồi, cậu ta cũng phải chịu phạt mấy ngày!


Nói đến đây tôi miễn cưỡng thở phào một hơi.
Coi như ba má cậu ta còn có chính kiến, không để hắc liên hoa bước vô nhà.
Nói chung là, đến đây cũng dừa lòng tôi lắm.
Mọi chuyện cứ tạm như thế đã, về phía Hạ Phương Uyên, tôi với cô ta từ lâu đã xác định không đội trời chung.


Từ nay, bất kể cô ta như nào kể cả khi cô ta đã yên phận thì cũng đừng mong lúc đối mặt với tôi không xảy ra những loại chuyện kiểu mày không chết thì tao sẽ chết!