Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên từng hồi, nhưng tôi lười biếng đến nỗi chẳng muốn nhìn xem ai đang gọi đến. Càng nghe tiếng chuông, càng mệt mỏi thêm, sau cùng tôi quyết định tắt luôn nguồn điện thoại.
Thành phố đã về đêm, ãnh ánh đèn cao áp đang chiếu sáng khiến cho khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo hơn bao giờ hết.
Bên ngoài kia dòng người vẫn hối hả chạy đua với thời gian, chỉ có riêng tôi, riêng mình tôi thì đang chốn tránh hiện thực. Tôi tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ, chỉ cần ngủ 1 giấc tỉnh dậy mọi đau khổ sẽ tan biến. Vậy nhưng đến ngay cả khi tôi cố gắng lắm mới dỗ bản thân đi ngủ được, thì những ký ức đau buồn ấy lại theo tôi cả vào trong giấc mơ
Trong đầu tôi hàng ngàn, hàng vạn ký ức đau buồn cứ như 1 bộ phim quay chậm đang tua đi tua lại nhiều lần, mọi thứ tựa như đang xoáy sâu và nhấn chìm tôi xuống dưới đáy vực thẳm.
Trong lúc tăm tối ấy bản thân tôi gần như muốn buông xuôi mọi thứ, từng lời chế diễu, từng câu chửi bới của người thân ngày con nhỏ cứ thế liên tục vang lên. Cả ánh mắt u buồn của anh phía trước, như đang muốn gọi đi theo.
Tôi phải xa anh đằng đẵng 5 năm, 5 năm không có anh bên cạnh liệu rằng tôi có vượt qua được hay không?
Tôi không biết với mọi người quãng thời gian 5 năm là dài hay ngắn, nhưng với riêng bản thân tôi thì nó quá dài. Tôi đã quen có anh ở bên, quen với bất kể vui buồn gì cũng đều có anh sẻ chia, quen với việc được anh che chở, bao bọc. Giờ bắt tôi phải tự lo tất cả, tự sống 1 mình, giống với cuộc sống mà khi anh chưa từng xuất hiện, tôi e mình không thể làm được
Trước đây, khi anh chưa xuất hiện, tôi vẫn là 1 cô gái vô ưu vô lo, nhưng bây giờ trong tim tôi, trong ký ức tôi, tất cả mọi thứ đều chứa đựng hình bóng anh, làm sao tôi có thể mạnh mẽ như trước được đây?
Nhìn đôi tay anh bị còng, nghe những lời anh dặn dò tim tôi như chết lặng, đến phút cuối tôi vẫn chẳng thể giúp được cho anh điều gì. Vậy mà anh vẫn lo cho tôi, trước khi bị đưa đi vẫn cố nói cùng tôi:
- Em ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng lo gì cho anh cả, nhớ phải ăn cơm đúng bữa, không được khóc nhiều. Còn lời hứa giữa anh và em, em có thể quên đi, anh không muốn em phải lãng phí tuổi xuân cho anh.
Tôi như chết lặng, đôi chân chẳng thể bước, còn nước mắt thì cứ thế rơi, tôi biết khi nói ra những câu ấy anh đau lòng lắm, bởi vậy khi dặn bé Phương chăm sóc cha mẹ giúp anh anh đã bật khóc.
Tôi đau, anh cũng khổ chẳng kém phần, chỉ cần nghĩ đến anh trong đó, không chỉ cực khổ về thể xác, mà còn đau đớn về tinh thần là lòng tôi đau đớn khôn nguôi. Chưa kể đến tương lai, sự nghiệp mà anh gây dựng bao năm cũng tiêu tan hết cả.
Tôi đã từng nghĩ mình may mắn, mình hạnh phúc nhất thế gian vì được anh yêu, anh chiều. Nhưng bây giờ thì sao, tình yêu ấy của chúng tôi lại khiến cho anh đau khổ, dằn vặt.
Người ta bảo nếu buồn thì cứ khóc 1 trận cho đã, sẽ thấy nhẹ lòng hơn, nhưng sao tôi đã khóc, khóc đến cạn nước mắt rồi, mà sao lòng tôi vẫn nặng trĩu ưu tư? Không một ai có thể hiểu được cảm giác lúc này của tôi, cái cảm giác ngỡ bản thân đã chạm tay vào hạnh phúc lại bị người đời tàn nhẫn cướp đi. Cảm giác tưởng rằng ông trời đang bù đắp cho quãng thời gian đau khổ trước đây, đến cuối cũng chợt nhận ra, hoá ra tất cả còn bi thương hơn trước nhiều lần.
Tôi đến cuối cùng vẫn chẳng thể hiểu, rốt cục bản thân đã làm sai điều gì mà ông trời đầy đoạ tôi nhiều đến vậy.
Bỗng dưng trong phút chốc, tôi nhận ra bản thân mình đã mất tất cả. Sự hạnh phúc trong tình yêu, một người hết lòng lo lắng cho tôi và cả niềm tin trong cuộc sống. Cứ thế tôi thất thểu trong tuyệt vọng, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về cái chết để mong giải thoát được cho bản thân.
Bước chân tôi cứ thế vô thức bước ra ngoài ban công, thời tiết lúc này đang là mùa xuân nên buổi tối vẫn còn khá lạnh. Từng cơn gió buốt giá cứ thế lùa vào mặt, đôi chân chần vừa khẽ chạm lên thành ban công thì bất ngờ tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc:
- Lệ, đứng lại đó, con không được phép làm như thế.
Ngoảnh đầu lại, phía sau ông bà đang giận giữ nhìn tôi, bất giác tôi oà khóc như một đứa trẻ. Bao khổ đau, mệt mỏi dồn nén bấy lâu cứ thế theo dòng nước mắt mà tuôn ra hết. Cứ thế tôi nói trong tiếng nấc:
- Ông, bà có thể nào cho con theo cùng được không, ở nơi này con mệt mỏi lắm, con cô đơn lắm.
- Mạnh mẽ lên con, mọi chuyện ông trời đều đã an bài cả, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, con đừng suy nghĩ nhiều rồi lại làm điều dại dột nghe không?
- Nhưng…
Tôi vừa mới cất tiếng thì ông nghiêm mặt quát:
- Không nhưng nhị gì cả, bay phải nghe lời bà bay, chết không thể nào giải quyết được vấn đề mà chỉ làm đau lòng những người yêu thương bay thôi. Bay mà không nghe lời thì đừng trách ông đánh đòn nghe chưa?
Tôi cụp ánh mắt xuống, ngày nhỏ mỗi lần nhìn thấy ông cầm cây roi là tôi sợ run bắn cả người lên rồi. Chưa cần đánh tôi đã khóc mếu xin lỗi rối rít, sau đó một là núp sau lưng bà, hai là bám chặt lấy chị Lan mà khóc. Vậy nên ông cầm roi nhiều lần nhưng chẳng mấy khi đánh tôi được cả.
Nhưng bây giờ tôi lại mong được ông đánh, ông đánh thật đau để cho tôi có thể tỉnh táo hơn thì càng tốt. Chỉ tiếc ông chỉ dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn tôi, chứ trên tay không hề có cây roi nào cả.
Thấy tôi im lặng bà lại ân cần nói, tiếng nói của bà như vọng về tư nơi xa xăm.
- Mạnh mẽ lên con, hãy mạnh mẽ và kiên cường như ngày con còn nhỏ. Ngày ấy còn biết bao tủi cực mà con vãn vượt qua được, thì tại sao bây giờ con lại gục ngã?
Bà nói đúng, tôi đã kiên cường giẫm đạp lên khó khăn để có ngày hôm nay, vậy thì đâu có lý nào bây giờ tôi lại phụ lòng mọi người được chứ.
Như nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt tôi, ông bà mỉm cười gật đầu sau đó dời đi. Trước mắt tôi lại chỉ còn lại một màu u tối, những ánh sao trên cao kia cũng đã bị từng đám mây đen che lấp. Bầu trời lúc này là một màu đen huyền ảo.
Ùng… Oàng.
Một tiếng sấm vang trời, kéo theo đó là 1 tia sét sáng chói ré rạch bầu trời đêm khiến tôi giật mình. Toàn thân run lên vì ớn lạnh, định thần nhìn lại mới biết mình đang cuộn mình nằm ngoài ban công. Ngoài kia hình như trời sắp mưa, vậy những lời ông bà nói ban nãy là thật hay tôi mơ.
Nếu là thật, tại sao tôi lại bị tiếng sấm kia đánh thức, còn là mơ thì rõ ràng đêm qua tôi ngủ trên giường, sao bây giờ lại thức giấc ngoài ban công? Càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu hơn.
Cơn mưa đã bắt đầu trút xuống, tôi phải nhanh chóng chở vào nhà, ngước lên nhìn đồng hồ đã 3h sáng. Có lẽ sẽ khó mà ngủ tiếp, nên tôi cứ nằm hướng mắt lên trần nhà mà nghĩ mông lung.
Mặc kệ là mơ thay thật, thì nhờ những câu nói của ông bà mà tôi đã thức tỉnh, nhất định tôi phải mạnh mẽ mà bước tiếp. Mạnh mẽ để còn là chỗ dựa cho anh và gia đình anh nữa, tôi không thể gục ngã vào lúc này được.
Ngoài kia mưa cũng dần ngớt, hừng đông dần lên giúp cho bầu trời trở nên đẹp đẽ vô cùng. Lâu lắm rồi tôi chưa có dịp ngắm bình minh, có lẽ vì thế mà tôi quên mất ánh nắng của mỗi sớm mai đẹp như thế nào.
Bà nói đúng, mọi chuyện ông trời đã an bài cả, sau cơn mưa, nhất định trời sẽ sáng. Tôi tin rồi anh sẽ bình an, tôi tin là như thế.
Đây là thành phố lớn, nên bất kể là nửa đêm hay sáng sớm, lúc nào cũng thấy dòng người vội vã hối hả cho kịp với guồng quay cuộc sống.
Đang thần người ngắm nhìn mọi thứ, tôi chợt giật mình bởi tiếng chuông cửa. Mời 5 giờ sáng thôi mà, ai lại đến nhà tôi và tầm này được nhỉ.
Cánh cửa còn chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng mẹ tôi lo lắng gọi lớn:
- Lệ, lệ có nhà không, mau mở cửa cho mẹ nhanh lên.
Phải rồi điện thoại tôi vẫn còn đang tắt máy, có lẽ mẹ gọi cho tôi không được nên lo lắng đến đây.
- Con đây, mẹ chờ con 1 chút.
Nhìn thấy tôi mẹ vội vã ôm chặt vào lòng, vuốt tóc tôi và hỏi:
- Con, con có sao không, đêm qua có ngủ được không, tại sao chiều qua con không đến phòng khám, mẹ gọi cũng chẳng thèm nghe máy là sao hả?
- Con ổn mà mẹ, con không sao đâu, hôm qua con mệt nên ngủ quên mất thôi, mẹ đừng lo. Lát nữa con sẽ gọi cho bác sĩ Nhã Tịnh để hẹn lại lịch, mẹ ăn uốn gì chưa?
- Mẹ chưa, tính sang đây cùng con ăn sáng sau đó đưa con đến phòng khám đây. Hôm nay mẹ xin nghỉ 1 ngày để đi cùng con, chứ để con một mình thế này mẹ chẳng yên tâm chút nào cả.
Bao lâu nay tôi cứ ngỡ mẹ vô tâm với mình, tôi cho rằng mẹ mải lo cho gia đình mới nên chẳng mấy bận tâm đến chị em tôi. Nhưng tôi đã lầm, những lúc khốn khó thế này mới cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Mỉm cười hạnh phúc tôi nhìn mẹ đáp:
- Con lớn rồi mà mẹ, mẹ không cần quá lo lắng cho con đâu.
- Làm sao mà không lo được cơ chứ, thôi thay quần áo mau đi rồi mẹ đưa đi ăn sáng.
- Mẹ ngồi xuống đây đợi con, con vệ sinh cá nhân 1 lát, sau đó sẽ nấu cho mẹ món bún bung. Chắc chắn lâu lắm rồi mẹ không được ăn món này phải không, hôm trước con sang có mang theo cái hoa chuối. Đảm bảo mẹ ăn xong lại muốn ăn nữa cho xem.
Mẹ tôi vội vã xua tay:
- Thôi thôi con ạ, con đang mệt nấu nướng làm gì, ra ngoài ăn ù cái là xong mà.
- Mẹ này, mẹ cứ ngồi đấy, con làm loáng cái là xong, mẹ không phải lo cho con, con làm được mà. Chờ con tí nha.
Nói rồi tôi máu chóng đi bắc nồi xương hầm, sau đó mới dời đi vệ sinh cá nhân. Xong xuôi bước ra thì mùi xương hầm cũng thơm nức mũi, khiến tôi vừa thái hoa chuối vừa hít hà mãi không thôi.
Mẹ tôi ngoài nhà cũng chạy vào phụ tôi nhặt rau sống, còn không quên khen:
- Chưa ăn nhưng mà ngửi mùi hấp dẫn quá con gái ạ, không ngờ gái mẹ lại giỏi vậy luôn.
- Chuyện con cơ mà lị.
Hai mẹ con tôi cứ thế cùng nhau nói chuyện, cười đùa và ăn sáng, xong xuôi thì đồng hồ cũng điểm hơn 7h. Mẹ lại giục tôi đi thay đồ để mẹ đưa đến phòng khám.
Hôm nay là thứ 4 nên phòng khám cũng không quá đông như mọi hôm, nhìn thấy tôi bác sĩ hỏi ngay:
- Con đi đâu mà hôm qua không tới khám, gọi cho con không được nên bác gọi cho mẹ con.
- Dạ con xin lỗi, con có chút chuyện ngoài ý muốn.
- Được rồi chờ ta 1 lát rồi kể cho ta nghe xem mấy ngày qua con gặp khó khăn gì nhé.
Tôi mỉm cười gật đầu thay câu trả lời, vị bác sĩ già lại tất tả đi thăm khám cho những bệnh nhân đến trước. Mẹ nắm tay tôi kéo đến hàng ghế chờ cùng tôi ngồi đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tới khi tới lượt mình thì cũng đã gần trưa, nhưng bác sĩ không hề tỏ ra mệt mỏi mà vẫn nhẹ nhàng cùng tôi trò truyện. Trước tiên bác hỏi xem sáng nay tôi đã ăn gì, thấy tôi kể mình đã tự tay nấu món đặc sản quê hương thì bác ngạc nhiên lắm. Còn nói hôm nào có dịp nhất định sẽ tới thưởng thức món ăn Việt Nam.
Tiếp đến bác hỏi xem những ngày qua tôi có chuyện gì buồn hay không vừa ý hay không. Tôi như người chết đuối vớ được cọc nên vội vàng kể cho bác nghe từng chút một về phiên toà hôm trước, cả về nỗi ám ảnh bới ánh mắt u buồn của anh, và giấc mơ kỳ lạ đêm hôm trước nữa.
Thấy tôi hoài nghi về giấc mơ bác mỉm cười nói:
- Giấc mơ ấy không có gì phải lo lắng cả, nó chỉ đơn giản là để hoàn thành những gì mà ta mong muốn khi còn thức. Hay nói cách khác giấc mơ giúp chúng ta hiện thực hoá những mong muốn mà ta chưa đạt được ở hiện thực.
- Vâng, và giấc mơ ấy cũng đã thức tỉnh con nhiều điều bác sĩ ạ, nó giúp con xoá bỏ được những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình.
- Đúng rồi, chỉ cần con lạc quan thì mọi thứ sẽ tốt dần lên, bệnh của con cũng sẽ bị đẩy lùi.
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó bác sĩ lại nói:
- À, con có thể kể rõ cho ta về anh chàng Hạc Hiên được không, cả về việc anh ta bị truy tố về tội trốn thế nhé.
Tôi gật đầu sau đó tỉ mỉ kể lại từng chi tiết về anh, từ tính cách, con người đến cả những dự định của chúng tôi. Sau cùng là những bế tắc khi không thể nào giúp anh khi khó khăn được, chính vì thế đã khiến tôi rơi vào trầm cảm.
- Hy vọng ta có thể giúp con được, chờ ta một lát.
Tôi không hiểu bác sĩ đang muốn nói điều gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ, vô tình liếc lên nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh, đã gần 12h. vậy là tôi đã nói chuyện cùng bác sĩ gần 2 tiếng, thế mà bác sĩ không hề tỏ ra khó chịu vì những câu chuyện dài dòng của tôi. Bản thân tôi cũng không ý thức được thời gian lại trôi nhanh như thế.
Một lần nữa tôi lại càng ghi nhận cái tâm với nghề của bác.cánh cửa phòng mở ra bác đưa cho tôi 1 tờ giấy nhỏ và dặn:
- Đây là số điện thoại và địa chỉ của con trai bác, hiện nó đang làm thẩm phán ở Toà án nhân dân tỉnh Chiết Giang. Hy vọng có thể giúp con được gì đó.
- Bác, con cảm ơn bác nhiều lắm ạ, con thật sự chẳng biết lấy gì trả ơn bác cả.
- Còn chưa biết là có thể giúp được con hay không mà, với ta nhìn thấy bệnh nhân của mình vui vẻ trở lại đấy đã là 1 món quà rồi. Hơn nữa qua những câu chuyện cua con ta cảm nhận được anh ta là người tốt, chỉ là anh ta vô tình mắc sai lầm mà thôi. Tới đó con nhớ nói được ta giới thiệu, ta cũng gọi điện cho Tuấn Kiệt nói trước về con.
Tôi hạnh phúc đến bật khóc, cứ thế ôm trầm lấy bác sĩ mà cảm ơn, tới khi bác nói:
- Thôi được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi, nhớ phải uống thuốc và khám đúng lịch nghe không. Chúc con may mắn.
Tôi hết khóc lại cười, cứ nâng niu tờ giấy như thể báu vật trên tay. Mẹ nghe tôi kể lại cũng hạnh phúc cảm ơn bác sĩ, nhưng bác đều xua tay vì bác nghĩ rằng bà chỉ có thể cung cấp địa chỉ còn có giúp được hay không lại phụ thuộc vào con trai.
Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, sau 1 cơn mua lớn thì trời cao và xanh hơn bao giờ hết. Từng tia nắng ấm áp đầu xuân cũng nhẹ nhàng sưởi ấm lòng tôi.
Bây giờ thì tôi hiểu vì sao trong giấc mơ bà lại nói: thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”. Bà đang hàm ý nói với tôi rằng, rồi Hạc Hiên của tôi sẽ được giúp đỡ.