Mẹ còn nói nhiều lắm, dặn tôi khi về nhà chồng phải ra sao, ứng xử thế nào. Mẹ đã lo thừa rồi, tôi đâu có ở lại đây, cũng đâu có sống chung với nhà chồng. Chị Lan là người cần những điều này nhất thì khi ấy lại chẳng có mẹ ở bên mà dạy bảo.
Còn nhớ khi ấy chị em tôi cùng ngồi với nhau để lo xem đám cưới cần chuẩn bị những gì, thì chị bất ngờ hỏi tôi:
- Lệ này, hôm ấy liệu mẹ có về được không nhỉ?
- Bác cả đã điện thông báo cho mẹ rồi, mẹ đã hứa nhất định sẽ về mà.
- Vậy… vậy.. chị có nên thưa chuyện với bố không?
Tôi giận giữ nhìn chị mà quát lớn:
- Tại sao phải làm thế, chị bỏ ngay cái ý định nhận lại ông ta đi nhé, chị không nhớ lần trước ông ta đuổi chị em mình như thế nào sao?
- Nhưng mà, lần trước đám cưới chị Liên được bác cả dắt tay ra trao vào tay anh Phong, thật sự, chị, chị cũng muốn mình được như vậy. Muốn được bố chúc phúc cho bọn chị.
Nhìn giọt nước mắt đang thi nhau rơi lấm lem cả gương mặt chị mà tôi lặng im chẳng biết nói gì. Tôi hận ông ta, nhưng đó là cảm xúc của tôi, còn đây là đám cưới của chị, có lẽ tôi nên để chị quyết định.
Chẳng biết do chị thuyết phục, hay do khi tuổi già xế bóng, ông ta bắt đầu nghĩ lại, mà ông ta công khai nhận lại chị em tôi. Tại lễ cưới của chị ông ta cũng làm tròn nhiệm vụ như bao người bố khác. Chị vui lắm, nhưng tôi thì không, tôi chỉ thấy ông ta sao mà đáng ghét.
Tôi còn biết mỗi lần có cơ hội về quê chị đều ghé thăm ông ta, vậy là chị đã đồng ý nhận ông ta.
Còn tôi sẽ chẳng bao giờ cao thượng được như chị, đám cưới của tôi nhất định sẽ không có mặt của ông ta.
Có lẽ bởi thế mà hôm cưới chị xong ông ta trách tôi:
- Lệ, sao.. sao con không trả lời bố
- Trả lời ông muốn tôi phải nói gì với ông, muốn tôi phải nhào đến ôm ông, hay gọi ông là bố như chị Lan.
- Bố.. bố không có ý đó, bố cũng biết những lỗi lầm mà mình gây ra cho các con là khó lòng tha thứ. Bố không ép con phải nhận bố, chỉ xin con có thể nói chuyện cùng bố có được không?
- Tốt nhất ông nên dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy đi, tôi nói cho ông hay, cả đời này, nhất định tôi không bao giờ tha thứ cho ông. Tôi căm hận ông.
Nói xong tôi tức tối bỏ đi, mặc kệ ông ta đứng đó sốc tới mức gương mặt nhăn nhúm cả lại. Chút tổn thương đó có là gì so với những đau khổ mà chị em tôi phải gánh chịu.
Ông ta nghĩ rằng chỉ một vài lời xin lỗi là có thể bù đắp tất cả hay sao, nếu thế thì ông ta vẫn chưa biết hết những gì mà chị em tôi phải trải qua trước đó.
Nếu lần trước khi chị em tôi tìm đến nhờ giúp đỡ, ông ta không hắt hủi thì có lẽ tôi còn có lý do mà suy nghĩ lại. Đằng này ông ta cạn tình như thế, làm sao tôi có thể tha thứ?
- ---*----*-----
Từ nhà mẹ trở về tâm trạng tôi cũng trùng xuống, ban nãy tôi có gọi điện, nhưng chắc chị đang bận nên không thấy nghe máy. Bởi vậy tôi có dể lại tin nhắn, lúc nào chị rảnh, đọc được chúng, chắc chắn sẽ gọi lại ngay cho tôi.
Người duy nhất có thể làm tôi vui lúc này lại là Hạc Hiên, nghĩ thế nên tôi quyết định sẽ tự mình nấu 1 vài món dân giã của Việt Nam, rồi mời anh tới. Tuy đây là Trung Quốc, nhưng để mua được đồ của Việt Nam cũng không quá khó.
Dạo 1 vòng quanh siêu thị tôi đã mua đủ những thứ cần thiết, hào hứng nấu nướng và chờ anh tới. Anh khá bất ngờ vì trước đến nay đa phần là anh nấu ăn,nên trêu:
- Đừng có nói với anh là em lại làm sai điều gì nhé.
- Đâu có, em chỉ muốn thể hiện mình cũng là một bà vợ đảm đang, anh không thích thì thôi vậy.
- Không, anh thích chứ, quả thật món ăn Việt Nam rất ngon.
Tôi mỉm cười hạnh phúc ngắm nhìn anh ăn, rồi chợt nhớ ra tôi nói:
- À anh này, em dự định chúng ta về đó sẽ mở 1 nhà hàng ăn được không?
Anh dừng động tác ăn, ngẩng lên nhìn tôi hỏi:
- Sao em lại thích mở nhà hàng ăn mà không phải là làm gì khác, anh thấy em có mối nhập hàng, tại sao chúng ta không thử kinh doanh giống chị Lan?
Tôi chép miệng đáp:
- Kinh doanh cũng tốt, nhưng mà như thế thì giống chúng ta đang cạnh tranh với chị. Hơn nữa em nghĩ rồi, anh nấu ăn rất ngon, em sẽ để anh phụ trách chế biến những món đặc sản của Trung Quốc, còn em thì nấu đồ Việt, nhà hàng mình sẽ phục vụ song song cả ẩm thực Việt Nam và Trung Quốc. Ở phố cổ có khá nhiều khách nước ngoài du lịch, mình sẽ tìm kiếm những món quà nho nhỏ mang đậm bản sắc của Hà Nội để làm quà. Mỗi thực khách khi tới với nhà hàng chúng ta sẽ được lựa chọn một món đồ mình yêu thích để làm kỷ niệm. Em đảm bảo cách này sẽ giúp cho chúng ta hút khách không kể xiết.
Anh giơ ngón tay cái ra hiệu tuyệt vời rồi nói:
- Em quả là thông minh, một món quà nhỏ không quá nhiều tiền, nhưng lại khiến họ vui và ghi nhớ đến nhà hàng mình. Mọi thứ anh để em lựa chọn, còn anh luôn ở phía sau ủng hộ em, anh tin em.
- Địa điểm thì chăc chắn chúng ta sẽ mở ở phố cổ rồi, nhưng còn cách trang trí thì như thế nào anh nhỉ?
- Cái này còn phải xem nhà bên ấy như thế nào thì mình mới tính cách trang trí phù hợp với không gian bên ấy được chứ em.
Chúng tôi cứ thế vừa ăn vừa bàn về mở nhà hàng ăn, cùng tính doán dự trù chi phí và những công việc cần làm. Tất cả mọi thứ đều được anh tính chu toàn cả, khi bữa ăn kết thúc, anh kéo tay tôi ra ngoài phòng khách và nói:
- Lệ này, chúng ta có thể sắp xếp thời gian về quê anh 1 chuyến được không, anh muốn chúng ta thưa chuyện trước với bố mẹ.
- Liệu hai bác có đồng ý không anh?
- Bố mẹ anh từ trước đến nay chỉ đứng bên cạnh khuyên bảo con cái, còn lựa chọn như thế nào ông bà luôn để con cái tự quyết. Bố mẹ anh bảo cuộc đời của con thì con phải tự lựa chọn và chịu trách nhiệm, có chăng bố mẹ chỉ phân tích giúp con thiệt hơn mà thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Nhưng mà đây là anh đi sang một đất nước khác, xa xôi và lại còn là vì em mà phải đến đó sống, em sợ hai bác khó lòng mà chấp nhận.
Anh ôm chặt tôi vào lòng mà nói:
- Em yên tâm đi, anh sẽ có cách mà, nhất định vẫn sẽ giữ trọn lời hứa với em
- Nhưng ngộ nhỡ, quyết định đó làm hai bác ghét em thì sao?
Anh nhéo má tôi cưng nựng nói:
- Nhất định là không rồi, cô gái của anh đáng yêu thế này cơ mà, lần trước bố mẹ anh cũng rất quý em còn gì. Ông bà nhắc anh đưa em về chơi suốt đấy.
Đúng là lần trước hai bác vô cùng tốt với tôi, nhưng là khi họ chưa biết rằng tôi sẽ mang con trai của họ về quê hương mình sinh sống. Họ chưa biết anh vì tôi mà phải chịu thiệt thòi thế nào, bây giờ biết rồi, liệu họ có thay đổi thái độ với tôi.
Rồi tôi lại tự an ủi mình rằng, hai bác tốt như thế, tình cảm như thế, chắc chắn sẽ không vì thế mà ghét bỏ tôi. Ngay cả đến hoàn cảnh gia đình tôi như thế mà hai bác vẫn yêu thương. Vậy thì chắc sẽ không vì chúng tôi cùng nhau về quê xây dựng hạnh phúc mà thay đổi thái độ dâu.
Mấy lần tôi và anh đã chuẩn bị đồ để về quê thì công ty lại có việc đột xuất nên anh phải ở lại giải quyết. Anh còn bảo dạo này thanh tra thuế đang kiểm tra gắt gao lắm nên anh phải cẩn thận. Tạm thời chũng ta hoãn lại chuyến về quê đến khi mọi thứ ổn thoả đã nhé.
Tôi cứ ngây thơ nghĩ cũng giống như mọi lần thanh tra trước, chỉ đơn giản là kiểm tra 1 vài thủ tục rồi thôi, nên cũng chẳng mấy lo lắng. Hơn nữa dời lại thời gian về quê anh tôi càng có thời gian chuẩn bị tâm lý kỹ càng hơn.
Ngày nào trước khi đi ngủ tôi cũng ngồi nghĩ xem mình sẽ nói gì, hai bác sẽ hỏi ra làm sao. Rồi tự mình mường tượng ra đủ mọi hoàn cảnh, đủ mọi câu trả lời.
Đáng tiếc là câu trả lời tôi còn chưa kịp biết, thì tai hoạ ập xuống chúng tôi, chuyến về quê ấy được xếp gọn vào dự định, chưa biết đến chừng nào mới có thể thực hiện.
Công ty của anh bị truy tố về tội trốn thuế, anh bị bắt đi ngay sau đó để điều tra, nhận được tin tôi như chết lặng. Bở dở cả chuyến đi để chạy về bên anh, nhưng ngay cả gặp mặt, hỏi thăm người ta cũng không cho tôi vào. Vì tôi chẳng có giấy tờ gì để chứng minh tôi là người thân, nên tất nhiên chẳng thể thăm nuôi.
Đành chỉ biết hỏi thăm anh qua bố mẹ anh, nghe họ kể lại về tình hình anh trong đó. mà tim tôi như bị ai đó xát muối, đau đớn, xót xa đến cùng cực.
Bao ước mơ, bao dự định của chúng tôi còn dang dở, cuối năm sắp đến rồi, lời hứa sẽ cùng anh đăng ký kết hôn và sinh con liệu có thể nào thực hiện được.
Ngàn vạn lần tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng:
- Kiên cường, mày phải kiên cường lên, anh ở trong đó có sớm được ra hay không là do mày. Cố gắng lên Lệ, nhất định không được gục ngã.
Nhưng làm sao mà tôi không đau không buồn cho được, chỉ cần nghĩ anh ở trong đó chịu bao khổ sở, là nước mắt tôi đã thi nhau chảy không ngừng.
Mấy ngày sau đó tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc để chuyên tâm lo cho anh. Việc đầu tiên tôi làm là tìm đến luật sư, để hỏi rõ về trường hợp của anh. Phải nắm rõ tình hình và hiểu rõ về luật pháp thì tiếp theo tôi mới biết được mình cần làm gì.
Nhanh chóng tiến đến văn phòng luật sư Công Minh, tôi được luật sư Minh Trí tiếp đón. Ông là một luật sư khá nổi tiếng trong ngành thuế, dù tuổi mới qua ngưỡng tuổi 30 nhưng danh tiếng của ông thì ai ai cũng biết.
Sau khi nghe tôi trình bày tường tận sự việc, luật sư ái ngại nhìn tôi mà nói:
- Với những chi tiết, cũng như sổ sách mà bạn cung cấp thì tôi rất buồn khi phải báo cho bạn rằng, rất khó để bào chữa cho anh ấy trắng án. Có chăng tôi chỉ giúp cho anh ấy giảm nhẹ án, nhưng e là khó tránh khỏi việc phải ngồi tù.
Tôi run run nói:
- Không còn cách nào khác hay sao ạ, tốn bao nhiêu cũng được chỉ xin luật sư có thể bào chữa cho anh ấy không phải ngồi tù thôi ạ.
- Việc này là không thể, rất xin lỗi bạn, vì nó nằm ngoài khả năng của tôi, hơn nữa trong luật pháp cũng đã quy định rõ ràng mọi thứ. Số tiền mà anh ấy trốn thế lên đến hơn 700.000 CNY, khung hình phạt cho mức tiền này có ghi rõ sẽ phải ngồi từ từ 5- 10 năm. Tôi chỉ có thể giúp anh ấy chịu mức án thấp nhất trong khung hình đó, ngoài ra những yêu cầu của bạn tôi không thể thực hiện được.
Bao nhiêu hi vọng của tôi đều bị lời nói ấy dập tắt, tôi cứ thế thẫn thờ ngồi nhìn ra cửa mà khóc. Khóc cho anh, khóc cho tôi, khóc cho tương lai của 2 đứa, tôi không sợ phải chờ đợi anh. Cái tôi lo sợ là anh ở trong đó sẽ chịu nhiều khổ cực, hơn nữa nếu trong hồ sơ của anh mà ghi đậm dòng chữ từng ngồi tù, chỉ e anh khó lòng có thể cùng tôi trở về Việt Nam sinh sống được.
Bao mộng ước của tôi và anh cứ thế tan vỡ như bong bóng xà phòng trước mắt tôi.
Luật sư Minh Trí định rời đi, thì sực nhớ ra gì đó nên quay lại vỗ vai tôi nói:
- Còn một việc nữa tôi phải nói với bạn, đó là theo như trong sổ sách của công ty, thì đều đặn kể từ tháng 6/2017 đến nay là tháng 9/2018, hàng tháng công ty đều gửi 1 khoản tiền không nhỏ vào tài khoản của bạn. Vì thế e rằng bạn cũng khó tránh khỏi trách nhiệm trước luật pháp.
- Vậy… vậy.. vậy sao không thấy công an nói gì đến tôi.
- Có thể là do họ đang trong quá trình điều tra, vì trong sổ sách không ghi rõ chuyển tiền cho bạn với nội dung gì, nhưng theo những gì tôi biết là thế. Bạn là người Việt Nam, tôi khuyên bạn chân thành, tạm thời nên về nước 1 thời gian chờ cho mọi thứ lắng xuống đã.
Chào luật sư tôi như người mất hồn trở về nhà, khắp nơi đều là bóng hình anh, nhìn đâu cũng thấy anh đang cười, đang nói cùng tôi. Chiếc chăn này vẫn còn mùi hương của anh, dôi dép này dường như vẫn còn xót lại chút ít hơi ấm từ bàn chân anh.
Ngoài trời dông gió bắt đầu nổi lên, từng cơn, từng cơn, cây non trước nhà cũng oằn mình trong cơn gió. Nó mong manh và yếu ớt hệt như chúng tôi lúc này, chẳng biết sẽ bật gốc khi nào nữa.
Rồi cơn bão cuộc đời này liệu có cuốn anh khỏi tôi hay không, tôi lo lắm, sợ lắm, giá như tôi cùng anh trở về Việt Nam sớm hơn có lẽ sẽ không có gì xảy ra.
Nhưng tất cả cũng chỉ gói gọn trong hai từ giá như, những gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, dù biết cơ hội là mong manh, tôi cũng chẳng thể nào nhốt mình mãi trong phòng mà đau khổ được. Trốn tránh không phải là cách, đau khổ cũng chẳng thể nào giúp tôi giải quyết vấn đề được.
Ngoài kia đã tạnh mưa nhưng mây đen vẫn còn thi nhau vẫn vũ trên trời. Mặc kệ việc những hạt mưa kia có thể trút xuống bất cứ khi nào tôi vẫn dắt xe khỏi nhà.
Nhất định, nhất định tôi phải tìm được cách để giúp đỡ anh, mà muốn làm được như thế thì tôi phải mạnh mẽ. Phải tới gặp tất cả những người, nhờ tất cả những mối quan hệ mà tôi nghĩ là sẽ giúp được anh mà nhờ.
Tốn bao nhiêu tiền của cũng được, kể cả là phải dốc toàn bộ tài sản mà tôi đang có, nhất định tôi cũng sẽ không để anh phải ngồi tù.