Dụ Tội

Chương 189: H

Cảm nhận hắn.
Phải thật sự cảm nhận hắn……
Hạ Vân Phong muốn không có cảm giác cũng không được, cảm giác thân thiết kia đánh sâu vào ý thức của y.
Hạ Đông còn một bên ɭϊếʍƈ cằm y, một bên nhu sờ bụng y, vuốt đùi y, cùng với cái ngực rắn chắc……
Mà hiện tại.


Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, tiếp tục cảm thụ sự nhiệt tình của hắn, hắn ra sức, động tác của hắn làm cho phần thân trên của Hạ Vân Phong đều đang buộc chặt, cái loại cảm giác này vừa mãnh liệt lại vừa thoải mái.


Tuy rằng y mở chân ra, khóa ngồi ở trên người Hạ Đông nhưng căn bản không cần y động, y chỉ cần ngồi liền có thể dùng, loại chuyện động thắt lưng này đều từ Hạ Đông toàn quyền phụ trách.
Phụ trách đến cuối cùng……


Hiện tại đã là nửa đêm, thắt lưng cùng chân của Hạ Vân Phong đều bủn rủn vô lực, nhưng Hạ Đông lại không có ý tứ dừng lại, cả người y chỉ có thể dựa vào Hạ Đông.
Động tác vô lực kia của y liền giống như chủ động ôm Hạ Đông.


Trên người Hạ Đông có chút ướt át, y ngồi ở trên đùi Hạ Đông, cảm giác độ ấm tứ chi của Hạ Đông. Trong cái tiết trời hơi lạnh ban đêm này, trong không khí ẩm ướt này, hô hấp lại thực nóng bỏng.


Tiếng rên đêm nay của Hạ Vân Phong rất áp lực, y không muốn đánh thức nhi tử, nhưng lại nhịn không được rên ra tiếng, cho nên tiếng rên đêm nay của y rất nhỏ, mềm nhũn, lười biếng……


Nhưng Hạ Đông nghe được tiếng rên của y thật giống như được cổ vũ, Hạ Đông nửa nằm trên mặt đất, Hạ Vân Phong một bàn tay khoác lên trên vai hắn, một bàn tay chống sàn phía sau Hạ Đông.


Hạ Đông ôm thắt lưng y, ánh mắt theo hai mắt Hạ Vân Phong, di động đến bụng Hạ Vân Phong, đi xuống, đi xuống, xuống chút nữa……
Y biết Hạ Đông đang nhìn y.
Hơi thở y thực trầm, nhiệt khí thở ra kia giống như muốn phỏng yết hầu mình.
Thẳng đến khi……


Hạ Đông đè nén thắt lưng y, ôm sát lưng y, làm cho cỗ cảm giác mê muội mãnh liệt kia chậm rãi lan ra toàn thân, xúc cảm kia giống như bị điện giật khiến cho Hạ Vân Phong nhợt nhạt hừ hai tiếng.
Theo sau đó hơi thở của hai người cũng dần dần bình ổn, Hạ Đông ôm y, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.


Lông mi Hạ Vân Phong đều bị mồ hôi làm ướt.
Chóp mũi Hạ Đông nhẹ nhàng để ở sườn mặt Hạ Vân Phong, cảm giác mồ hôi dễ chịu trên mặt kia của Hạ Vân Phong……


Đáy mắt Hạ Vân Phong có chút mệt mỏi, y vừa nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông, liền cảm giác được Hạ Đông hôn khóe môi y một cái, đôi môi ấm áp kia phi thường mềm mại……
Sau đó Hạ Đông ôm y lên lầu, tắm sạch sẽ, sau đó ôm y ngủ suốt một đêm.


Bởi vì ngày hôm nay Hạ Đông uống không ít rượu, cho nên ngày hôm sau khi Hạ Vân Phong tỉnh lại nhìn thấy Hạ Đông, Hạ Đông ngồi ở trên giường sửng sốt thật lâu, đường cong lưng hắn nhìn rất đẹp……


Hạ Vân Phong chậm rãi giật giật thân, nghiêng thân nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Đông nhận thấy được động tĩnh liền quay đầu đến, lại nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nhắm mắt ngủ.
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền cảm giác được Hạ Đông nhích lại gần, mà còn hôn môi y……
Rất nhẹ.
Rất cẩn thận.


Hạ Vân Phong nhắm mắt lại, không có ngắt ngang Hạ Đông, bởi vì Hạ Đông duỗi tay nắm cằm y, làm cho y hơi hơi hé miệng, cả đôi môi đều phủ lên môi y……
Đầu lưỡi cũng cùng xâm nhập theo.
Hôn đủ sau, Hạ Đông mới dừng lại.


“Tối hôm qua ta uống hơi nhiều.” Hạ Đông nói rất nhỏ nhưng khi hắn nói chuyện hơi thở đều phun ở bên môi ướt át của Hạ Vân Phong.
Ấm áp……
Tràn ngập hơi thở dương cương……


Hạ Vân Phong vẫn như trước nhắm mắt, cảm thấy Hạ Đông không giống như là xin lỗi, cũng không phải như là đang ở giải thích, càng như là nhận sai……


Hơi thở của Hạ Đông ở bên môi y dừng lại thật lâu, cuối cùng hôn y hai cái mới đi xuống giường tắm rửa, nghe thấy tiếng Hạ Đông vào phòng tắm sau y mới thong thả mở to mắt……
Có chút mệt mỏi xuống giường.


Mặc áo ngủ vào đi đến tủ quần áo của Tần Diễm cầm một bộ quần áo tới rồi đặt ở đầu giường. Tần Diễm đã đi làm cho nên Hạ Vân Phong cũng tránh được một ít phiền não.


Thời điểm Hạ Đông đi ra, Hạ Vân Phong vẫn duy trì tư thế ngủ như lúc nãy, y hô hấp thực thong thả, cũng thực vững vàng, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại……
Chính là.
Đầu giường có thêm một kiện quần áo sạch sẽ chuẩn bị cho Hạ Đông.


Bởi vì quần áo Hạ Đông bẩn hết, hoàn toàn không có cách nào mặc, Hạ Vân Phong nghe được tiếng Hạ Đông mặc quần áo.


Nhưng sau khi Hạ Đông mặc quần áo xong, cũng không có lập tức rời đi, mà tới nói với Hạ Vân Phong: “Qua vài ngày ngươi có rảnh, thì tham gia yến hội từ thiện của Bắc khu, nếu ngươi đến, ta liền giới thiệu lão bản của ta cho ngươi nhận thức.” Hắn nói chuyện giọng rất nhỏ, nói xong sau nhìn thấy Hạ Vân Phong không phản ứng, cũng đã không nói thêm nữa.


Cũng không xác định Hạ Vân Phong rốt cuộc có nghe thấy hay không.
Hạ Đông đi khỏi còn Hạ Vân Phong ở nhà ngủ cả ngày, lúc tỉnh dậy uống một ly trà nâng cao tinh thần, y nhớ rõ Hạ Đông hôm nay lúc đi, nói với y là muốn giới thiệu lão bản cho y nhận thức.


Trong số mấy nhi tử của y thì Hạ Đông lớn lên bình thường nhất, cũng nghe lời nhất, Hạ Vân Phong không có đối với chuyện tối hôm qua mà Hạ Đông làm đưa ra đánh giá gì.
Y thậm chí không có phê bình Hạ Đông.


Bất quá đêm từ thiện vài ngày sau Hạ Vân Phong không có đi, bởi vì chiều hôm đó lúc Hình Liệt trở về, trên người mang theo vết thương, lần trước tay trật khớp, lần này lại trật khớp nữa.
Hạ Vân Phong thực lo lắng.


Hình Liệt lúc trở về quần áo cũng bẩn thỉu, cứ như là ở trên mặt đất lăn qua vài vòng, hơn nữa trên khóe miệng của hắn còn có thương, ngay cả khóe mắt cũng bị người đánh bầm xanh.
Trên khuôn mặt tuấn tú bị người đánh bầm dập.


Hạ Vân Phong vốn đang tựa vào trên trên sô pha, không chút để ý đổi thuốc lá, nhưng nhìn thấy Hình Liệt mang vết thương về nhà, y tự nhiên muốn ở lại trong nhà bồi Hình Liệt.


Y gọi đến bác sĩ gia đình thay Hình Liệt nối lại chỗ bị trật khớp, bôi thuốc, thay Hình Liệt kiểm tra một chút, nhìn xem có bị nội thương hay không, bất quá hoàn hảo đều là bị thương ngoài da.
Không có bị nội thương.


Hình Liệt sau khi trở về một câu cũng không có nói, Hạ Vân Phong hỏi hắn, hắn cũng không nói, giống như bị đánh đau, giống cái hũ nút rầu rĩ suy nghĩ sự tình gì đó.


Bác sĩ đi thì Hạ Vân Phong sai người hầu hầm canh dưỡng sinh cho Hình Liệt, chuẩn bị thức ăn mà Hình Liệt thích ăn. Bởi vì tay Hình Liệt bị thương tắm rửa không tiện cho nên y đích thân thay Hình Liệt tắm.
Hình Liệt vẫn đang suy nghĩ chuyện tình gì đó, hắn tự hỏi thật lâu.


Nhưng Hạ Vân Phong lại không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ nhìn Hình Liệt giống như bị đả kích rất lớn, trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Hạ Vân Phong thay Hình Liệt tắm rửa xong, đã muốn mệt chết người. Y không có truy hỏi Hình Liệt, đến buổi tối khi ăn cơm, y vẫn là mở miệng hỏi Hình Liệt.


“Vết thương của ngươi nặng như vậy, cục cảnh sát có thể báo tai nạn lao động cho ngươi hay không?” Bởi vì Tần Diễm cùng Hoằng Dạ đêm nay cũng chưa về nhà, như vậy cũng tiện để y hỏi tình huống của Hình Liệt.
Hình Liệt vừa ăn cơm, một bên lắc đầu.


Khóe miệng của hắn cũng bị thương, ăn cơm động tác cũng rất chậm.
Hạ Vân Phong biết Hình Liệt không phải bị thương trong khi công tác, mà là ở bên ngoài cùng người khác đánh nhau bị thương, tay đều bị người bẻ trật khớp, hơn nữa xung đột hẳn là không nhỏ.


“Ngươi đoạt bạn gái người ta, hay là ngủ với người khác, không nhớ rõ tên người ta, bị người đánh thành cái dạng này. (=..= ca làm gì mà thúc lại nghĩ ca như thế)” Hạ Vân Phong không quá cao hứng, Hình Liệt cũng không nói sự thật cho y.
Hình Liệt nhìn về phía y, bất mãn nói: “Không phải.”


Dù sao Hình Liệt chính là đánh chết cũng không nói là ai đánh, Hạ Vân Phong cũng rõ ràng không hỏi nữa, bởi vì y đã hỏi qua Hình Liệt vài lần rồi, Hình Liệt cũng không muốn nói.
Y cũng không có biện pháp.


Hình Liệt từ khi bị đánh sau, đều luôn luôn ở trong nhà nghỉ ngơi, cũng không đi làm ở cục cảnh sát, nhưng hắn lại cùng Hạ Vân Phong đi đến bãi của Bắc khu một chút.


Hạ Vân Phong cũng không biết vì sao Hình Liệt ham thích bồi y đi tuần tràng như vậy, bất quá nếu Hình Liệt nguyện ý theo y cùng nhau đến, y tự nhiên sẽ mang theo hắn lại đây.


Những người ở chỗ Ngao Dương này rất nhiều người đều nhận thức Hình Liệt, chắc là cấp dưới Hình Liệt thường xuyên tới nơi này kiểm tra đột xuất, cho nên nhìn thấy Hình Liệt đến đây sau, mấy tầng lớp quản lý trở nên quy củ rất nhiều.


“Có năng lực.” Hạ Vân Phong chỉ dùng ba chữ đến đánh giá thân phận Hình Liệt.
“Bọn họ đều là cho ngươi mặt mũi.” Hình Liệt không đứng đắn hôn hai má Hạ Vân Phong, hôn thật mạnh vừa vang lại vừa kêu, lại còn ở trước mặt mọi người.
Hạ Vân Phong cũng không tức giận.


Nhi tử hôn ba ba, thực bình thường.
Chính là một số người vốn đang nói chuyện, toàn bộ cũng không nói chuyện nữa.


Hạ Vân Phong vừa lên thang máy, liền lười biếng hỏi hắn: “Ngươi có phải hay không thường xuyên tới chỗ nhị ca ngươi gây phiền toái?” Bằng không những người này nhìn thấy hắn, đều giống như chuột nhìn thấy mèo.


“Ngẫu nhiên.” Hình Liệt tựa vào trên tay vịn thang máy, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa, tựa hồ không quá thích đề tài này.


“Về sau khi nào không có ta cùng đến, ngươi tốt nhất ít tới nơi này, nhị ca ngươi hắn là sẽ không lưu tình với ngươi.” Hạ Vân Phong cũng lo lắng hắn lại bị thương gì nữa, lần này là tay trật khớp, lần sau sẽ không biết địa phương nào trật khớp nữa.


Hình Liệt thân thủ sờ lên thắt lưng Hạ Vân Phong, tay lại bắt đầu hạnh kiểm xấu trượt vào trong quần áo Hạ Vân Phong, hắn động tác rất nhỏ nhu vuốt thân thể Hạ Vân Phong. (=..= tay trật khớp cũng đáng lắm)
Trong thang máy có camera theo dõi, cho nên động tác Hình Liệt cũng không thể quá lớn.


Hắn đứng ở bên cạnh Hạ Vân Phong, thân thủ chặn camera theo dõi, dán tại bên tai Hạ Vân Phong, ái muội nói nhỏ: “Ta thật sự rất muốn ở địa phương của nhị ca hảo hảo ‘Lộng’ ngươi.
Hắn nói thực rõ ràng.


Hạ Vân Phong vặn mở tay hắn, nhi tử này của y cho tới bây giờ chưa từng đứng đắn, đều bị người đánh thành như vậy rồi, còn cả ngày đều muốn cái loại sự tình này (=..= não nó bằng t*ng trùng), còn quan minh chính đại sờ y như vậy.


Hạ Vân Phong biết Ngao Dương hôm nay đã ở Hoàng Thành, bất quá bọn họ không có chạm mặt, Hạ Vân Phong hôm nay cũng không phải đến tiêu khiển, y chính là đến xem có người đến gây sự hay không.
Nếu không có, vậy y tự nhiên là đi trở về.
Hơn nữa.


Gần đây Hình Liệt đều đi theo y đến, cho nên trong bãi mấy kẻ tiếp thị hàng không càn rỡ như vậy nữa, đều thu liễm đi không ít.


Hình Liệt không nói là bị ai đánh,y cũng đoán được, trừ bỏ Ngao Dương ở ngoài, không có người khác, chính là Hình Liệt không muốn nói, y cũng sẽ giả bộ không biết.


Bất quá y vẫn phải nhắc nhở Hình Liệt, Ngao Dương là loại người sẽ không cố ý thương tổn tình cảm huynh đệ, y không hy vọng nhìn thấy Hình Liệt lại bị thương, cũng không hy vọng Ngao Dương làm tuyệt tình như vậy.


Đến hơn nửa đêm mà Hình Liệt còn đeo kính râm, là bởi vì khóe mắt bị đánh bầm xanh.
“Ngươi có nghe thấy lời ta nói với ngươi không đó, ta bảo ngươi không cần không có việc gì thì đi tìm nhị ca ngươi gây phiền toái.” Hạ Vân Phong không thể không nhắc nhở hắn, giáo huấn hắn.


“Ta biết.” Hình Liệt không quá cao hứng, trả lời có chút lấy lệ.
Biết là được rồi.


Hạ Vân Phong không đề cập đến nữa, chỉ cần Hình Liệt đã trở lại bên y là đủ rồi, đáng tiếc không đến hai ngày, trên mặt Hình Liệt lại bị đánh chảy máu, Hạ Vân Phong lần này không có kêu bác sĩ cho hắn.
Cũng không có hỏi hắn vì sao.


Càng không có bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho hắn, chuẩn bị canh dưỡng sinh.
Ngược lại là chẳng quan tâm, nhìn thấy vết thương của hắn coi như không phát hiện, hơn nữa cũng không quản hắn, y ở mặt ngoài ra vẻ chẳng hề để ý, kỳ thật trong lòng đau lòng đến đòi mạng.


Nói như thế nào cũng là con của y.
Nhưng không cho Hình Liệt chút giáo huấn, Hình Liệt là sẽ không nghe, về sau sẽ thiệt thòi lớn.


“Nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi không cần đi trêu chọc nhị ca ngươi.” Hạ Vân Phong lúc này nhíu mày, nhìn thấy Hình Liệt lại bị đánh thương, trong lòng y cũng không thoải mái.
Hình Liệt không phục lắm.


Nhưng chưa bao giờ ngay mặt trả lời Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong lại lo lắng Hình Liệt ngày nào đó thực sự đem Ngao Dương cấp chọc giận, đến lúc đó sự tình liền thật sự không tốt lắm.
Chuyện Hình Liệt bị đánh, Hạ Vân Phong đích thân gọi điện thoại cho Ngao Dương, bảo Ngao Dương lại đây một chuyến.


Nhưng Ngao Dương trực tiếp cúp máy, thái độ cũng không quá tốt, hơn nữa một câu cũng không trả lời y, cũng không nói với y, tựa hồ không muốn nghe thấy giọng y.


Hạ Vân Phong liền đích thân đi đến nhà Ngao Dương, đáng tiếc đợi một ngày đều không có đợi được Ngao Dương trở về, cũng không biết có phải Ngao Dương biết y đến đây hay không, cho nên rõ ràng không trở về nhà nữa.


Nhưng Hạ Vân Phong cũng không có buông tha cho, tuy rằng Ngao Dương không tiếp điện thoại của y, vậy y sẽ đi công ty bên kia tìm Ngao Dương, nhưng Ngao Dương rất ít đến công ty, căn bản đợi không được.
Thời điểm y nhìn thấy Ngao Dương, cũng là ở Hoàng Thành.


Nhìn thấy Ngao Dương cùng bằng hữu từ Hoàng Thành đi ra, Hạ Vân Phong bảo lái xe đi gọi Ngao Dương lại đây, chẳng được bao lâu Ngao Dương đã tới đây, còn không cần nhắc nhở trực tiếp leo lên xe.
“Tìm ta có việc?” Ngao Dương không có nhìn Hạ Vân Phong.


Nhưng Hạ Vân Phong lại rõ ràng nhìn thấy thương trên khóe miệng Ngao Dương, Ngao Dương cũng bị thương.
“Ngươi cũng bị thương?” Hạ Vân Phong thong thả nâng tay chạm khóe miệng của hắn.
Đáng tiếc Hạ Vân Phong còn chưa có đụng đến, Ngao Dương cũng trực tiếp hất tay y ra.


“Có chuyện gì mau nói, đừng trở ngại ta đi tiêu khiển.” Ngao Dương thực không kiên nhẫn, hắn có thể lại đây cũng rất nể tình rồi, nam nhân Hạ Vân Phong này còn cọ cọ xát xát.
“Chuyện Hình Liệt……”


Hạ Vân Phong lời còn chưa có nói xong, Ngao Dương đã nghĩ xuống xe, nhưng lại bị Hạ Vân Phong ngăn cản, Hạ Vân Phong trực tiếp đem cửa xe khóa lại, không cho Ngao Dương cứ như vậy xuống xe.
“Ta không muốn nói chuyện này với ngươi.” Ngao Dương không cảm kích.


“Hắn là đệ đệ ngươi, ngươi không cần đánh hắn nữa.” Hạ Vân Phong biết là Ngao Dương làm, mục đích y tìm Ngao Dương cũng là vì về sau không muốn tiếp tục phát sinh chuyện như vậy.


“Ngươi tìm ta lâu như vậy, vì để nói cái này với ta?” Ngao Dương cảm thấy thực buồn cười, giống như chế giễu, thờ ơ nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong mặt không đổi sắc gật đầu, y lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương, nhìn thấy Ngao Dương không kiên nhẫn nhích lại gần, y cũng không có né tránh, Ngao Dương trực tiếp đem y đặt ở trên cửa xe.


Ánh mắt Ngao Dương theo hai má Hạ Vân Phong, chậm rãi dời xuống: “Chính ngươi trở về hỏi hắn một chút, rốt cuộc muốn thế nào.”
Hạ Vân Phong bất động thanh sắc theo dõi hắn: “Là ngươi muốn thế nào.”
Y trực tiếp hỏi lại Ngao Dương.


Đáy mắt Hạ Vân Phong dị thường ổn định, không có bị chút ảnh hưởng nào: “Tay Hình Liệt đều bị ngươi làm trật khớp rồi, ngươi còn muốn thế nào, còn ngại không đủ sao?”
Chẳng qua, giọng nói lười biếng kia của y, lộ ra vài phần bất mãn.