Phần ngực căng tròn của nàng liên tục bị mút mạnh vào, Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trổng rỗng. Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Nàng dường như đã quên hết tất cả, chỉ biết mình rất cần người đàn ông này. Một cảm giác thoải mái dần dâng lên khiến nàng không cách nào kìm chế tiếng thân ngâm mất hồn.
Từng tiếng ngâm nga khe khẽ của nàng khiến máu trong người Thương Nghiêu như sôi sục, khoé môi ánh lên nụ cười đầy thoả mãn.
Tiếng thở dốc dồn dập dần thay thế cho tiếng thân ngâm mất hồn. Trong đầu còn đang có cảm giác mơ màng như thể đang lơ lửng giữa không trung, Lạc Tranh chỉ cảm thấy phần mông mình được nhẹ nhàng nâng lên, vật đàn ông nóng hổi đặt tại đó tận lực hành hạ, khiến nàng không kìm chế được mà cất lên càng nhiều tiếng rên rỉ yêu kiều.
Để duy trì sự cân bằng của cơ thể, Lạc Tranh vô thức bám chặt vào bờ vai Thương Nghiêu. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay to lớn kia siết chặt phần hông mình, một lực mạnh mẽ nhanh chóng đè xuống, sự trống rỗng trong thân thể nháy mắt được lấp đầy. Sức mạnh khổng lồ như thể xuyên thấu cơ thể nàng, đánh thẳng vào đại não.
Sự kích thích quá mức hung mãnh khiến Lạc Tranh vô thức nhắm nghiền đôi mắt đã mờ mịt màn sương. Sự to lớn của hắn khiến nàng thực sự rất khó tiếp nhận, cảm thấy như có một dòng điện từ thẳm sâu trong thân thể nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến cho nàng vô lực chống đỡ, rồi lại không nhịn được co rút thân thể, bàn chân nhỏ cũng bất giác co lại.
"A…." Sự kích thích cực hạn này khiến Lạc Tranh không chịu nổi, đầu ngửa ra sau, mái tóc đen nhánh theo đó vẽ nên một đường vòng cung trong không trung, không kìm được mà phát ra tiếng hét dài.
"Tranh... em khít chặt như vậy thực khiến tôi nổi điên, bé cưng…" Thương Nghiêu cũng cảm nhận được sự thoả mãn trước giờ chưa từng có. Hắn không thể không thừa nhận, những ngày này, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng thân hình mềm mại của nàng đã khiến cho máu trong người hắn như muốn sôi trào.
Thương Nghiêu cũng không hề khống chế dục vọng của mình thêm nữa, bắt đầu điên cuồng mà vận động liên tục.
Nương theo từng động tác của hắn, thân thể mềm mại trắng muốt của Lạc Tranh run lên theo từng nhịp tấn công, mái tóc xoã ra trên không toả ra hương thơm ngát.
Người đàn ông bị dục hoả thiêu đốt sao có thể nhịn nổi trước một màn mê người thế này, bàn tay to lớn của hắn liền đưa ra nắm lấy bầu ngực đang run lên như hai chú thỏ ngọc của nàng.
"Ừ... Thương Nghiêu..." Lạc Tranh bị kích thích, bàn tay nhỏ bé cũng cuồng dã bám chặt lấy phần eo lưng hắn, lưu lại từng vệt đỏ dài. Thương Nghiêu không hề cho nàng chút thời gian nghỉ ngơi, đột nhiên ôm thẳng người nàng lên, khiến Lạc Tranh hoảng sợ vội vòng tay qua cổ hắn, đôi chân thon vòng qua phần eo lưng rắn chắc kia.
Đối mặt với mỹ nhân trước ngực, Thương Nghiêu đương nhiên sẽ không khách khí, vùi đầu vào khe rãnh trước mặt, hưởng thụ sự mềm mại của nàng. Liền đó đem nàng chống vào cửa sổ sát đất, điên cuồng mà ăn mòn nàng hết lần này tới lần khác…
Hắn sít sao chế trụ eo nàng, lần sau tiến vào càng sâu hơn so với lần trước.
"Gọi tên của tôi! Tôi muốn em nhớ kỹ, đêm nay là ai đã khiến cho em vui vẻ!"
"Thương Nghiêu... Thương Nghiêu..." Không thể chịu được cảm giác cực hạn như lũ quét, Lạc Tranh chỉ cảm thấy hoàn toàn bị hắn chế ngự, trong mắt, trong lòng nàng chỉ còn hình bóng hắn.
"Bé con nhiệt tình!"Thương Nghiêu thô sáp thở dốc, thanh âm đầy thoả mãn đã trở nên vô cùng dịu dàng.
Toàn thân tê dại đã sớm mất đi kiểm soát, Lạc Tranh gần như mất đi ngôn ngữ, chỉ có thể thụ động mà phối hợp cùng hắn. Thương Nghiêu nở nụ cười thoả mãn, hài lòng thấy trong đáy mắt nàng chỉ có hắn…
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt. Thoáng chốc, trong cơ thể Lạc Tranh cảm thấy như có cái gì đó nổ tung, nương theo sự cướp đoạt của hắn, nàng nhịn không nổi bám chặt bờ vai hắn, nghênh đón hắn. Nàng đã lên thiên đường sao? Nếu không sao lại có loại cảm giác ngây ngất kỳ lạ này, vừa nóng như lửa, lại vừa điên cuồng như bị cơn sóng lớn vùi lấp, mười ngón tay siết chặt lại, cả hai cùng điên cuồng phát ra tiếng thét, hướng lên đỉnh cao dục vọng…
Khi mặt trời đã lên cao, Lạc Tranh mới từ cơn mộng bừng tỉnh lại, ánh mắt có chút mông lung khẽ nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực như thể mới bị xe hung hăng nghiến qua. Sau một khắc, nàng tựa như nhớ ra vài chuyện, từ trên giường ngồi bật dậy.
Tối qua nàng đã làm gì? Nàng sao lại thế này?
Đại não có vài giây trống rỗng, nhưng liền đó, từng màn kích tình mãnh liệt đêm qua lại hiện lên trong đầu nàng…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy da đầu một hồi tê dại, giống như bị sét đánh. Nhớ lại từng chuyện đêm qua, nàng vô thức dựa người vào đầu giường, lại không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Trong tim chợt dâng lên một cảm giác mất mát khó nói thành lời. Đưa mắt nhìn xung quanh phòng, hết thảy mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp, không hề lưu lại chút dấu hiệu hỗn loạn sau một đêm cuồng dã kích tình…
Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh thực không phân biệt rõ, hết thảy chuyện phát sinh đêm qua là sự thật hay chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Nếu như không phải trong không khí vẫn còn bay bổng mùi hoắc hương mơ hồ kia, nàng nhất định cho rằng mình đang nằm mơ. Đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, trên giường tuy không còn hơi ấm của hắn nhưng vẫn còn lưu lại mùi hương đặc trưng kia…
Cho dù hết thảy mọi chuyện là mơ đi chăng nữa thì thân thể nàng phải giải thích thế nào? Cảm giác sưng đau dưới hạ thân kia không lừa được người!
Nàng quá quen thuộc loại cảm giác này, đây là kết quả của cả một đêm hoan tình mãnh liệt.
Nhưng mà…
Hắn đã đi đâu rồi?
Lạc Tranh cố nén cảm giác đau nhức nhấc người ra khỏi giường, kéo lấy chiếc chăn mỏng che kín thân thể trần trụi, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ…
Hết thảy mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp như thể chưa từng có ai tới nơi này!
Một chút dấu vết hỗn loạn cũng không thấy khiến Lạc Tranh thực sự muốn tin rằng hết thảy mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng. Thực sự là giấc mộng sao? Nếu quả thực là giấc mộng, nàng cần phải vui vẻ mới đúng, ít nhất có thể chứng minh nàng không phản bội Ôn Húc Khiên thêm lần nữa. Nhưng mà, không hiểu sao lúc này nàng lại có một cảm giác cô đơn.
Đầu óc Lạc Tranh lúc này thật sự mơ hồ, khẽ lấy tay xoa xoa thái dương, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bàn trà, nàng giật mình bước lên phía trước…
Giờ khắc này, ánh mắt nàng có cỡ nào kinh hoàng.
Bình huân hương trên bàn đủ để chứng minh sự chân thực của hết thảy mọi chuyện phát sinh đêm qua, chỉ là không còn nhìn thấy bóng dáng Thương Nghiêu đâu.
Hô hấp của Lạc Tranh có chút rối loạn, nhẹ nhàng cầm lấy bình huân hương kia, khẽ hít lấy một hơi, trong nháy mắt dường như từng sợi tóc của nàng cũng khẽ run rẩy.
Mùi huân hương này nàng đã quá quen thuộc, chính là mùi hương vương vấn cả đêm qua. Mặc dù đã cháy hết nhưng trong bình vẫn còn lưu lại hương thơm, hương thơm này vừa xâm nhập vào hơi thở của nàng, khiến cho lòng nàng chợt có cảm giác thật hưng phấn, dục vọng trong thân thể dường như cũng bắt đầu trỗi dậy…
Trong đầu Lạc Tranh bất chợt hiện lên ý cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm bình huân hương trên tay. Rốt cuộc, đây là thứ gì?
Tại một khu đất ở vùng ngoại ô không khí trong lành, một mái nhà màu trắng tinh tế ẩn hiện giữa những tán cây xanh mướt.
"Tiểu Tranh, đây không phải loại hương liệu truyền thống, mà là pheromone ở dạng tinh dầu, dùng 60% nước để hoà tan, để trong nhà rất có tác dụng kích thích tình dục." Một cô gái mặc chiếc váy dài màu tím ngồi trên sàn, nâng bình huân hương mà Lạc Tranh vừa đưa, nhìn nàng nhún vai khẽ nói.
Lạc Tranh hơi nhíu mày, "Pheromone? Đó là thứ gì?"
"Đường đường đại luật sư cũng muốn bổ sung kiến thức sinh vật học khiến người ta cảm thấy thật thú vị." Cô gái kia nhẹ nhàng cười một tiếng, ôn nhu giải thích, "Pheromone là một dạng kích thích tố được sản sinh tự nhiên trong cơ thể, có thể tiết ra qua tuyến mồ hôi hoặc bề mặt da. Các chuyên gia hiện nay đã bắt đầu tinh chế pheromone, dùng nó làm một thành phần trong nước hoa. Nếu tăng gấp mười lần hàm lượng sẽ có tác dụng khiến thần kinh hưng phấn, gây cảm giác kích thích tình dục mãnh liệt. Nhưng theo mình được biết, người có thể tinh luyện ra được loại pheromone cỡ này, phải có công nghệ cực kỳ hiện đại. Xem ra, người sử dụng loại huân hương này nhất định phải ở tầm cỡ ông trùm của ngành xa xỉ phẩm."
Nói chuyện cùng Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là nhà điều chế hương liệu nổi tiếng thế giới Lưu Ly. Bạn bè của Lạc Tranh không nhiều lắm, bạn tốt lại càng ít. Khi còn đi học, cũng bởi tính tình nàng khá cô độc nên cũng không kết giao bạn bè mấy. Sau này thành luật sư, bởi mối quan hệ giữa người với người trong xã hội vô cùng phức tạp, cho nên muốn tìm bạn tri giao lại càng khó khăn.
Lưu Ly kể như là một trường hợp đặc biệt. Cô quen với Lạc Tranh không phải nhờ mối quen hệ giữa thân chủ và luật sư biện hộ mà chỉ do một lần tình cờ. Lạc Tranh cùng Lưu Ly tán gẫu rất hợp nhau cho nên chằng mấy chốc trở thành bạn tốt.
Con người, nhiều khi chính là kỳ quái như vậy. Ngày ngày tiếp xúc, ở cùng một chỗ chưa chắc đã thành bạn tốt, nhưng có người chỉ cần gặp qua một lần, sẽ rất hợp nhau.
Lưu Ly, không chỉ đơn thuần là một cái tên đẹp, mà phối hợp với thân phận đặc biệt của cô lại càng tăng thêm sức thu hút. Nữ huân hương sư đã khiến người ta có một cảm giác vô cùng bí ẩn rồi mà bản thân Lưu Ly càng không phải ngoại lệ. Thường ngày, hầu như cô đều ru rú trong nhà, ngoại trừ khi cần tham gia số ít hoạt động bên ngoài hoặc các buổi nghiên cứu chế tạo thành phần hương liệu.
Chỗ ở của Lưu Ly cũng cách xa khu trung tâm Hongkong phồn hoa, kề bên một hồ nước, băng qua một vườn hoa mỹ lệ là một cánh rừng Tiêu Tương trúc xinh đẹp. Nhưng mà Lạc Tranh cũng chưa từng dám đi qua vườn hoa kia. Mỗi lần tới chỗ Lưu Ly, Lạc Tranh chủ yếu chỉ ngồi ở phòng khách, nếu không nàng nhất định sẽ bị dị ứng phấn hoa. Nên nhớ rằng nơi ở của Lưu Ly còn được mệnh danh là "Bách hoa viên", đủ biết ở bên trong trồng biết bao nhiêu loại thực vật cùng hoa cỏ.
Nghe xong câu trả lời của Lưu Ly, Lạc Tranh bất giác khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Lưu Ly thấy bộ dạng ngơ ngẩn của nàng, cười nhẹ, giọng nói dịu dàng vang lên, "Sao vậy? Không phải bị mình đoán trúng rồi chứ? Đối phương thực sự là ông trùm ngành xa xỉ phẩm?"
Lưu Ly là huân hương sư, đương nhiên hiểu rõ muốn tinh luyện một loại hương liệu khó khăn đến cỡ nào. Còn pheromone, trên thế giới hiện có rất nhiều chuyên gia chủ yếu chiết xuất nó từ động vật, sau đó sử dụng làm một thành phần trong nước hoa, cung cấp cho nhu cầu của con người. Nhưng trước mắt mà nói, chưa có người nào có thể tinh chế pheromone đến dạng tinh dầu như vậy.
Đầu óc Lạc Tranh có chút rối loạn, cầm lấy bình huân hương, dường như nhớ tới điều gì đó liền hướng về phía Lưu Ly cất tiếng.
"Vậy thứ này chẳng phải là một loại chất kích thích tình dục sao? Về mặt pháp luật sẽ không cho phép sử dụng."
Lưu Ly nhẹ nhàng hất mái tóc dài, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Lạc Tranh, "Không, pheromone không phải là chất kích thích tình dục, nó chẳng qua là một loại hương tự nhiên toả ra từ cơ thể con người để hấp dẫn người khác giới, có tác dụng hỗ trợ cảm hứng mà thôi. Về mặt luật pháp, mình không thấy có quy định nào cấm sử dụng cả. Nhưng mà, cậu là luật sư tiếng tăm vang dội, muốn thắng trận này cũng không thành vấn đề đâu."
Lạc Tranh như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nhìn bình huân hương đến ngẩn người.
Lưu Ly thấy vậy, khẽ mím môi cười, nghiêng đầu nhìn nàng, "Nhưng mà Tiểu Tranh, mình thật sự hứng thú muốn biết đối phương là ai. Mình nghĩ Ôn Húc Khiên chắc chắn không dám sử dụng thứ này với cậu."
Lạc Tranh giật mình sững người nửa ngày mới có phản ứng với lời nói của Lưu Ly, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, hắng giọng một cái, "Mình không có nói là mình…"
"Đừng gạt tớ, ánh mắt cậu đã bán đứng lòng cậu rồi. Chúng ta làm bạn đã nhiều năm nay, dù gì mình cũng học được chút khả năng nhìn thấu lòng người của cậu, không phải sao?" Lưu Ly khẽ vỗ lên vai Lạc Tranh, nói tiếp, "Nếu như là thân chủ của cậu, trong ánh mắt cậu sẽ không có vẻ như bị mất mát thế này."
Tim Lạc Tranh chợt đập rộn lên, liếc mắt lườm Lưu Ly một cái, "Mình đến giờ mới biết thì ra cậu cũng là người tò mò như vậy."
Cũng bởi đặc trưng công việc nên Lưu Ly đối với bất cứ thứ gì cũng có tâm trạng vô cùng thanh tĩnh. Rất khó có chuyện có thể thu hút sự chú ý của cô.
Mà ngay cả ngữ điệu nói chuyện của Lưu Ly cũng đều nhẹ nhàng êm ái tựa như dòng nước hiền hoà xuôi dòng, dường như không có mấy tâm tình trong đó.
Lạc Tranh nhiều lần đùa rằng Lưu Ly chính là Tiểu Long Nữ thời hiện đại, mà nhà cùng vườn hoa của cô chính là ngôi cổ mộ kia.
Nhưng mà hôm nay, Lưu Ly lại thể hiện sự hứng thú như vậy, thật sự là lần đầu tiên.
Lưu Ly biết rõ trong lòng Lạc Tranh đang có tâm sự, cũng không kiêng kỵ, nhẹ nhàng lên tiếng, "Đây không phải là tọc mạch, cậu nghĩ xem, có người có thể tinh chế được loại pheromone dạng tinh dầu như vậy, mình đương nhiên cảm thấy hứng thú, hơn nữa, mình càng cảm thấy có hứng thú với chuyện của cậu hơn."
"Mình?" Lạc Tranh đưa tay chỉ vào mũi mình, nhìn Lưu Ly, "Mình có cái gì khiến cho cậu cảm thấy hứng thú đây?"
"Là tình cảm của cậu." Lưu Ly xoay người lại, nhìn thẳng Lạc Tranh. Khuôn mặt không hề trang điểm vẫn mang đậm vẻ thanh tú với những đường nét vô cùng tinh tế, hàng lông mày đen nhánh khẽ chau lại, "Hôm nay, cậu mang bình huân hương này tới đây, có phải là tối hôm qua đã có người dùng cái này với cậu? Nói cách khác, cậu với người đàn ông đó đã phát sinh quan hệ?"
Lưu Ly thẳng thắn nói ra suy đoán của mình, không hề có chút ý nghĩ xấu.
Lạc Tranh khẽ liếm môi, lại lần nữa than nhẹ một tiếng, gật đầu. Trước khi đến đây, nàng cũng không định giấu giếm Lưu Ly bất cứ chuyện gì. Mấy năm nay, hai người họ không có gì là không nói cho nhau cả. Chỉ có như vậy, Lạc Tranh mới cảm thấy mình vẫn còn giống một người phụ nữ.
Lưu Ly đối với sự thừa nhận của nàng cũng không hề tỏ ra giật mình. Ngược lại, càng có hứng thú nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, "Cậu thấy người đàn ông đó so với Ôn Húc Khiên, ai thích hợp hơn?"
"Không!" Lạc Tranh trả lời ngay, "Lưu Ly, cậu biết rõ, ngày mai mình kết hôn rồi."
Lưu Ly khẽ nhún vai, "Tiểu Tranh, cậu vẫn không trả lời câu hỏi của mình. Thế này không giống với phong cách thường ngày của cậu chút nào. Mình muốn hỏi người đàn ông kia có phù hợp với cậu hay không, cậu tự nhiên kéo chuyện kết hôn vào đây làm gì?"
Lạc Tranh nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lưu Ly nhìn thấy bộ dạng của nàng, khẽ than nhẹ, "Tiểu Tranh, thực ra cậu có từng nghĩ, cậu thực sự yêu Ôn Húc Khiên sao? Có lẽ, người cậu yêu là một người hoàn toàn khác, ví dụ như người đàn ông tối qua đã dùng thứ huân hương này?" Lưu Ly đưa mắt nhìn bình huân hương trong tay Lạc Tranh, khẽ hỏi.
Lạc Tranh nghe vậy trong lòng có chút kinh hãi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, "Lưu Ly, cậu ở đây đoán bậy gì đó? Người mình yêu đương nhiên là Húc Khiên, bằng không sao lại chịu lấy anh ấy. Về phần người đàn ông tối qua, hắn chẳng qua là tên khốn dùng thủ đoạn hạ lưu để chiếm lợi thế mà thôi."
Vừa nhắc đến Thương Nghiêu, Lạc Tranh liền nhớ lại hết thảy sự việc phát sinh tối qua, cơn giận lại bất giác bùng lên.
Lưu Ly ở một bên thấy vậy gật đầu nói, "Cũng đúng, Ôn Húc Khiên đúng là một người đàn ông tốt. Mấy năm nay anh ta đối với cậu cũng vô cùng chu đáo. Nhưng mà Tiểu Tranh, cậu có lẽ không hiểu về pheromone lắm."
"Ý cậu là gì?" Lạc Tranh có chút ngờ vực nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly có chút mệt mỏi, đứng dậy, đi đến bàn trà gần đó, lấy một gốc cây xanh lục đặt vào bình hoa rồi nhẹ nhàng nói, "Pheromone sở dĩ không bị coi là một loại chất kích thích tình dục cũng bởi nguyên lý hấp dẫn người khác phái của nó. Nó căn bản dựa trên sự hoà hợp về tình dục để nâng sự thoả mãn lên một bước cao hơn mà thôi. Cho nên về bản chất nó hoàn toàn đối lập với thuốc kích thích."
Tim Lạc Tranh theo từng lời của Lưu Ly bất giác đập rộn lên, giọng nói có chút ngập ngừng, "Bản chất đối lập? Lưu Ly, cậu đừng gạt mình nữa."
Lưu Ly khẽ liếc nàng, "Xin cậu đó, tuy cậu là đại luật sư danh tiếng vang dội, nhưng trong phương diện hương liệu, mình mới là chuyên gia, mình nói dối cậu để làm gì chứ."
"Mình không hiểu lắm ý của cậu."Lạc Tranh khẽ nói.
"Thực ra đây là một đạo lý rất đơn giản. Vậy theo cậu, cái gì sẽ được coi là thuốc kích thích?" Lưu Ly khẽ cầm lấy chiếc ly từ trong tay Lạc Tranh, rót thêm nước trái cây, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Lạc Tranh suy nghĩ một chút liền nói, "Những loại thuốc đem sử dụng mà không được sự đồng ý của người trong cuộc, có thể khiến cho người bị phục thuốc mất đi bản tính đều bị coi là thuốc kích thích."
"Đó, không phải cậu cũng rất rõ ràng khái niệm này hay sao?" Lưu Ly khẽ uống một ngụm trà, "Vừa rồi cậu có nói bản chất của thuốc kích thích là khiến cho người bị phục thuốc mất đi bản tính, nhưng pheromone thì không như vậy. Nó chỉ là một chất xúc tác khiến cho nam nữ vốn có tình cảm phát triển mối quan hệ nhanh hơn một chút mà thôi. Nói cách khác, nó là một mùi hương có tác dụng nâng cao sức hấp dẫn của hai bên. Nếu như hiện tại cậu đang trong tâm trạng bình thường, hoặc vô cùng tỉnh táo, nó sẽ không hề có tác dụng. Hoặc là nếu như bản thân cậu không có một chút hứng thú nào với đối phương, cho dù có đem cả bình pheromone đổ lên người anh ta, cậu cũng sẽ không có một chút phản ứng nào."
Lạc Tranh vừa mới uống một ngụm nước trái cây, nghe Lưu Ly nói xong câu sau cùng, xém chút nữa bị sặc, hai mắt trừng lớn nhìn cô bạn thân, giống như là vừa nghe một câu chuyện kinh khủng nhất trên đời. Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng, "Có thể nào, đôi khi chuyên gia trong lĩnh vực này cũng sẽ nhầm lẫn?"
"Cậu đang mong như vậy?" Lưu Ly nhíu mày, buồn cười nhìn nàng, "Không cần phải nghi ngờ phán đoán của mình, ít nhất ở phương diện này, mình chưa từng sai lầm."
Lạc Tranh khó nhọc cầm ly nước lên, tâm tình theo những lời nói vừa rồi bất giác có chút xáo trộn.
"Khoan, không phải Ôn Húc Khiên vẫn nghĩ cậu là xử nữ đấy chứ?" Lưu Ly hỏi rất thẳng thắn.
Lạc Tranh khẽ chớp mắt, cắn cắn môi, "Mình đã nói thật với anh ấy rồi."
Lưu Ly khẽ gật đầu, "Chuyện như vậy đúng là không nên giấu giếm, anh ta nghĩ sao?"
"Anh ấy đã lạm dụng thuốc ngủ." Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, hồi tưởng lại mấy ngày vừa rồi khiến tâm trạng nàng vô cùng bi thương.
Lưu Ly há hốc miệng, hiển nhiên bị tin này làm cho kinh ngạc, thật lâu mới cất tiếng, "Cho nên, cậu quyết định vẫn ở lại bên anh ta?"
"Mình làm gì có tư cách lựa chọn có ở bên anh ấy hay không. Người sai là mình, đáng lẽ anh ấy không nên hành động ngốc nghếch như vậy." Hàng lông mày của Lạc Tranh khẽ chau lại đầy phiền muộn.
Lưu Ly đưa tay chống cằm, "Cậu thực cho rằng, tất cả mọi chuyện có thể trở lại như trước kia? Anh ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh? Tiểu Tranh, cậu vốn lý trí như vậy, nên suy nghĩ cho kỹ càng mới được."
"Có chứ, mình đã nghĩ rất nhiều. Húc Khiên nhiều năm qua đã làm rất nhiều chuyện cho mình, mình không thể phụ anh ấy. Cho dù trong lòng anh ấy có oán, mình nghĩ sẽ dành cả cuộc đời này để bù đắp lại."
"Vậy còn chuyện tối qua?" Lưu Ly lại hỏi.
Lạc Tranh bất giác cứng người lại, hồi lâu mới lên tiếng, "Mình không muốn thay đổi gì nữa. Hiện tại mình thấy rất rối loạn. Lưu Ly, mình thật sự….không muốn lại có chuyện phát sinh nữa, mình chỉ nghĩ….sẽ toàn tâm toàn ý yêu Húc Khiên, chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Được, được. Mình hiểu." Lưu Ly tiến lên ôm lấy bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi, "Cậu muốn làm thế nào thì hãy làm thế ấy. Cậu là bạn tốt nhất của mình, mình chỉ mong cho cậu được hạnh phúc là tốt rồi."
Trong mắt Lưu Ly, Lạc Tranh luôn là người vô cùng lý trí. Hiếm khi thấy nàng bàng hoàng cùng bất lực thế này. Giờ khắc này, Lưu Ly không đành lòng nói thêm gì nữa. Có lẽ, thời gian sẽ là cách giải quyết tốt nhất cho hết thảy mọi chuyện.
Lạc Tranh gật đầu, khẽ thở dài rồi dựa vào vai Lưu Ly, nhắm mắt lại…
***
"Được, Tranh Tranh, em xử lý chuyện đó trước, anh trở về văn phòng sẽ xem xét tiếp." Giọng nói êm dịu của Ôn Húc Khiên vang lên trong điện thoại, ân cần dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Ánh mặt trời len qua rèm cửa trắng tinh rọi vào phòng, chiếu lên chiếc giường có chút hỗn loạn. Dưới thảm trải sàn, quần dài đàn ông, quần lót nam nữ, còn có áo lót màu đỏ khiến người ta có chút mơ màng…
Khi Ôn Húc Khiên vừa ngắt điện thoại, một cánh tay phụ nữ trắng mịn, giống như rắn nước đặt lên ngực hắn, liền đó cướp lấy di động, vứt sang một góc hắn không với tới.
Ôn Húc Khiên cúi đầu cười, cánh tay tráng kiện khoá chặt vòng eo kia, "Tiểu yêu tinh, cướp điện thoại di động làm gì?"
Một khuôn mặt phụ nữ quen thuộc hé ra từ trong ngực hắn, gò má thanh thuần toát lên vẻ xinh đẹp, khẽ chu cái miệng dán vào lồng ngực hắn, giọng nói hờn dỗi lộ rõ vẻ không vui.
"Anh thật xấu, trong ngực còn đang ôm em, lại muốn cùng cô ta nói chuyện yêu đương, không sợ em sẽ ghen sao?"
"Ghen?" Ôn Húc Khiên nhếch môi cười, "Em cần phải rất rõ ràng cô ấy là gì của anh, còn muốn ghen tuông vớ vẩn sao?" Hắn nhìn về người phụ nữ trong ngực, nhẹ vỗ mông cô ta một cái, tính đứng dậy rời giường.
"Húc Khiên..." Người phụ nữ kia từ sau lưng ôm lấy hắn, giọng có chút nũng nịu, "Hôm nay tới công ty muộn chút không được sao?"
Ôn Húc Khiên không quay đầu lại, đưa cánh tay dài cầm lấy khăn tắm, nhàn nhạt nói, "Tiểu Vũ, mai là hôn lễ của anh và Lạc Tranh. Hôm nay còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị."
Qua đêm với hắn không phải ai khác mà mà chính là người đã bị Lạc Tranh sa thải - Diêu Vũ. Khi còn ở trường luật, thành tích học tập của cô ta cũng khá, nhưng khi vào văn phòng cũng chỉ được nhận làm chân chạy việc vặt cho các luật sư khác mà thôi. Cho đến một ngày, khi đang photo tài liệu, không ngờ máy photo lại hỏng, lúc đó cô ta cuống đến độ không biết nên làm gì, may nhờ Ôn Húc Khiên đi qua sửa giúp. Để tỏ lòng cảm ơn, Diêu Vũ đã mời Ôn Húc Khiên ăn tối.
Sau đó, hai người họ chính thức quen nhau.
Diêu Vũ có dáng người khá nhỏ nhắn, tướng mạo thanh thuần tựa một cô sinh viên không rành thế sự. Mà dường như cô ta cũng rất thoả mãn với sự che chở của Ôn Húc Khiên.
Cứ thế, số lần gặp gỡ của hai người ngày càng nhiều. Mỗi khi Diêu Vũ làm sai chuyện gì, Ôn Húc Khiên lại đứng ra giúp đỡ. Về sau, hắn liền giữ cô ta bên cạnh làm trợ lý, dần dần quan hệ phát triển đến trên giường…
Trong mắt Ôn Húc Khiên, Diêu Vũ cùng Lạc Tranh là hai mẫu phụ nữ hoàn toàn khác biệt. Diêu Vũ giống như một đứa trẻ vô lực, không thể không có đàn ông trợ giúp. Mà Lạc Tranh, dường như việc gì cũng có thể tự làm, lý trí vô cùng tỉnh táo. Diêu Vũ khi cao hứng sẽ cười to, lúc bi thương sẽ thể hiện rõ sự thống khổ, thường xuyên làm nũng, cáu kỉnh, vừa mất hứng đó lại có thể cao hứng ngay lập tức. Còn Lạc Tranh thì khác, tâm trí nàng rất vững vàng, tựa như nàng không bao giờ cần sự bảo vệ của đàn ông, nàng vĩnh viễn vẫn luôn bình tĩnh, thông minh như vậy. Lúc Ôn Húc Khiên ở bên nàng, thực sự mà nói không ai cần chăm sóc ai, hai người họ giống như hai cá thể hoàn toàn độc lập.