Không khí bữa tối vô cùng "đặc biệt"
Sở dĩ phải dùng từ này để hình dung là bởi vì biểu hiện của Ôn Húc Khiên. Bình thường rất hiếm khi uống rượu, cho dù có uống cũng chỉ là chút vang nhẹ, thế nhưng hôm nay Húc Khiên hoàn toàn khác hắn.
Trên bàn, đủ loại đồ ăn màu sắc vô cùng hấp dẫn khiến Thương Nghiêu rất cao hứng, nâng ly rượu trắng uống cạn. Ôn Húc Khiên mặt đỏ rần, nói năng bắt đầu lộn xộn, lôi kéo Thương Nghiêu tán gẫu chuyện nhà, rồi chuyện từ thuở hai người họ mới quen nhau.
Thương Nghiêu cũng rất phối hợp, có điều tửu lượng hắn khá tốt. Khi Ôn Húc Khiên đã bắt đầu níu lưỡi, hắn vẫn có thể điềm nhiên truyện trò.
Lạc Tranh trước sau vẫn giữ thái độ trầm mặc, yên lặng ăn cơm, suốt bữa ăn nàng không nói lấy một câu. Nhưng khi nàng vừa cầm lấy ly nước bên cạnh, đột nhiên một bàn tay đàn ông vươn ra, vây lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm chiếc ly của nàng...
Kinh hãi ngước mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen như cười như không của Thương Nghiêu, nàng cảm thấy, khoé môi hắn xẹt qua ý vị đùa cợt vô cùng sâu xa.
"Chẳng mấy khi có cơ hội gặp mặt, Luật sư Lạc cũng nên uống một ly mới đúng, sao có thể chỉ uống nước như vậy?" Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, liền đó một ly rượu trắng đưa tới sát môi nàng.
Lạc Tranh khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt liếc về phía Ôn Húc Khiên, rõ ràng có ý xin cứu nguy. Nhưng mà Ôn Húc Khiên đã uống đến say khướt, chẳng chút nào để ý tới nàng.
Nàng không chỉ không muốn uống rượu, mà còn không thể uống. Hành vi của người đàn ông này càng lúc càng quá đáng, nàng không dám cam đoan một khi uống say, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
"Buông tay ra." Lạc Tranh gần như rít lên, nhưng cũng không dám quá lớn tiếng, hắn lại dám trước mặt Húc Khiên ngang nhiên công khai nắm tay nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thương Nghiêu cười cười, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, không biết là say thực hay giả vờ, ra vẻ nghe lời mà buông tay nàng ra.
"Húc Khiên, xem ra Luật sư Lạc đối với mình vẫn rất có thành kiến."
Lạc Tranh gắt gao cắn răng, nếu như có thể, nàng tình nguyện chạy trốn khỏi đây, thế nhưng hắn lại giương mắt nhìn thẳng Ôn Húc Khiên.
Quả nhiên, Ôn Húc Khiên đã say tuý luý nặng nề ngẩng lên liếc nàng, ánh mắt lờ đờ nhìn nàng cười cười, "Tranh Tranh, hiếm khi Thương Nghiêu đến làm khách, uống một chén cũng tốt."
"Húc Khiên, anh biết rõ em có bao giờ uống rượu trắng đâu." Lạc Tranh biết rõ đàn ông đều sỹ diện nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng cự lại.
"Tranh Tranh, đừng làm mọi người mất hứng, chỉ một chén thôi mà." Say rượu rồi Ôn Húc Khiên chỉ còn biết có bạn.
Lạc Tranh biết rõ anh hoàn toàn uống say, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy. Nhiều năm qua, nàng chưa từng bắt gặp Ôn Húc Khiên say rượu, hôm nay chính là lần đầu tiên, bình thường thậm chí anh còn không có thói quen mời rượu.
Bên môi, mùi rượu nồng nặc vây lấy hơi thở, nàng định nói lại thôi, sau một khắc bất giác trừng lớn hai mắt…
Người đàn ông kia lại nở nụ cười quen thuộc…
"Nếu đã vậy, uống một chén cũng không sao." Giọng nói trầm thấp như rót bên tai nàng, thân hình cao lớn tiến lại gần, một tay nâng ly rượu trong suốt, bàn tay kia…
Bàn tay kia vô cùng lớn mật, không chút đếm xỉa tới lễ nghi, đạo đức, sỗ sàng thò xuống gầm bàn, bò lên đùi nàng, ngón tay thon dài không chút sợ sệt, cứ thế lấn tới, rờ rẫm…vô cùng khiêu khích!
Lạc Tranh khó nhọc hít thở, không thể nhịn thêm liền đứng bật dậy, bàn tay nhỏ khẽ vung lên.
"Choang..." Chén rượu trong tay Thương Nghiêu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Âm thanh đột ngột vang lên trong nháy mắt xé tan bầu không khí đầy hưng phấn…
Hô hấp của Lạc Tranh càng thêm gấp rút, ánh mắt vốn trong veo giờ sáng rực lên đầy vẻ tức giận cùng mâu thuẫn, cơ hồ là phẫn nộ nhìn thẳng vào bộ mặt tươi cười của hắn, bất giác hàm răng nghiến chặt.
Gã đàn ông chết tiệt, hắn lại dám ngang nhiên khiêu khích?
"Cho dù Luật sư Lạc không muốn uống, cũng không cần hất vỡ ly rượu một cách tuyệt tình như vậy!" Ngón tay thon dài của Thương Nghiêu khẽ vuốt ve ly rượu trong tay mình, chậm rãi như thể đang vuốt ve thân hình một người phụ nữ, giọng nói thản nhiên mang theo chút mị hoặc.
"Anh…"
"Tranh Tranh!" Ôn Húc Khiên nghe thấy tiếng ly vỡ, tuy đã say khướt vẫn ngước mắt nhìn nàng, nhưng lại không hề hỏi vì sao nàng lại như vậy mà trái lại còn nhíu mày, đập bàn…
"Em thật quá đáng!"
"Húc Khiên?" Lạc Tranh hoàn toàn sững sờ, đứng ngây bên bàn ăn nhìn Ôn Húc Khiên.
Nàng không nghe lầm chứ? Hay là mắt nàng có vấn đề? Giờ khắc này Ôn Húc Khiên như thể hoàn toàn thay đổi, chẳng những nói những lời vô cùng khó nghe trước giờ chưa từng nói, mà thậm chí ánh mắt cũng thay đổi, không còn ôn nhu như trước mà đầy vẻ gia trưởng.
Thương Nghiêu ngược lại ngồi yên quan sát, như thể đang xem một trò vui.
"Lạc Tranh, em lập tức mời rượu xin lỗi Thương Nghiêu cho anh!" Ôn Húc Khiên trừng mắt nhìn nàng, bộ mặt anh tuấn đã nhàu nhĩ vì say, bộ dạng nhanh nhẹn ưu nhã trước kia cũng mất tăm, chỉ vào Lạc Tranh thở hổn hển ra lệnh.
Lạc Tranh không thể tin nổi, lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh bắt em mời rượu xin lỗi anh ta? Húc Khiên, em thấy anh uống say đến lú lẫn rồi!"
Húc Khiên của nàng chưa bao như vậy! Từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy một Húc Khiên không biết phân biệt phải trái thế này.
"Cô dám nói tôi?" Ôn Húc Khiên đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tranh, níu lưỡi hét lên: "Cô là con đàn bà của tôi, là thứ để tôi cưỡi lên! Cô có tư cách gì mà dám nói tôi? Cô tưởng tôi sợ cô sao?"
Tâm tình Lạc Tranh như thể bị xé làm đôi, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất chỉ còn lại nỗi kinh hãi cực độ. Ôn Húc Khiên sao có thể nói ra những lời lẽ thô tục như kẻ đầu đường xó chợ… Sao anh có thể nói nàng như vậy?
Trong lúc nhất thời, nàng tức giận đến nói không thốt nên lời.
"Thôi nào, thôi nào, Húc Khiên, cậu hơi quá lời rồi!" Thương Nghiêu thấy trò vui xem chừng đã đủ liền ra vẻ người tốt, kéo cánh tay Ôn Húc Khiên, nhẹ nhàng cười, "Là mình không đúng, Luật sư Lạc dù sao cũng là phụ nữ, hay xấu hổ cũng phải."
Một câu hai nghĩa, Lạc Tranh có thể nghe hiểu được, nhưng mà…Ôn Húc Khiên không có nghe hiểu.
"Thương Nghiêu, cậu là khách, thật xấu hổ đã để cậu chê cười." Ôn Húc Khiên ánh mắt lờ đờ, nói năng lung tung, "Phụ nữ bất kể thế nào cũng thành tế phẩm, tế phẩm thôi, cậu hiểu không?"
"Cũng hiểu một chút." Thương Nghiêu nói thật lòng, mặc dù hắn tinh thông Hán ngữ, nhưng loại câu ẩn dụ kiểu này hắn cũng không thể hiểu thấu đáo. Thoáng trấn an Ôn Húc Khiên xong, hắn thốt lên một câu ý vị vô cùng sâu xa, "Nhưng mà trong mắt mình, phụ nữ còn để yêu thương."
Nói xong, lại đưa mắt nhìn thoáng qua Lạc Tranh, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
"Thật đáng xấu hổ!" Lạc Tranh không cách nào chịu đựng hai người đàn ông này thêm nữa, quay người đi vào phòng ngủ. "Rầm!" một tiếng vang thật lớn, của phòng đóng chặt lại.
"Cô quay lại cho tôi, tôi đã cho cô đi chưa hả?" Ôn Húc Khiên say khướt định đứng lên, dưới tác dụng của rượu, tính gia trưởng trong con người hắn hoàn toàn bộc phát. Hành động vừa rồi của Lạc Tranh thật không nể mặt hắn chút nào.
"Húc Khiên, bỏ đi." Thương Nghiêu kéo hắn lại, cười cười, "Đàn ông đang tán gẫu, có phụ nữ ở bên cạnh cũng không tiện."