Bầu trời trong xanh, không gợn chút mây.
Khoang hạng nhất, chuyến bay từ Paris về Hongkong.
Lạc Tranh vùi người trong sofa trắng như tuyết, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc dài buông xõa. Giờ phút này trông nàng chẳng còn chút gì mạnh mẽ cứng cỏi, mà ngược lại giống như một đứa nhỏ yếu ớt khiến người ta đau lòng.
"Tranh Tranh, trông em mệt mỏi quá rồi, ngủ một chút đi." Ôn Húc Khiên đưa tay kéo lại chăn cho nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Lạc Tranh không nhắm mắt, nằm đó lẳng lặng nhìn Ôn Húc Khiên, ánh mắt có chút thất thần.
Ôn Húc Khiên nở nụ cười âu yếm, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho nàng, ôn nhu hỏi, "Em sao vậy?"
Lạc Tranh khẽ thở dài, vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tranh Tranh, em còn chưa nói cho anh biết tại sao phải vội vã trở về như vậy?" Ôn Húc Khiên đưa tay vịn lên thành sofa, chăm chú nhìn nàng.
Lạc Tranh khẽ kéo cánh tay Ôn Húc Khiên, gối đầu lên đó như trẻ con, nhắm mắt khẽ nói, "Nếu không cách nào hợp tác, chi bằng chúng ta sớm rời đi một chút, trở về Hongkong tìm cách khác cũng không muộn." Text được lấy tại https://docsach24.com
Nói xong, khẽ thở dài một hơi, chỉ cảm thấy nơi ngực vẫn đè nén như cũ.
Nàng không thể không trốn chạy.
Khi người đàn ông kia cầm chiếc chìa khóa phòng khách sạn sáng loáng đặt vào tay nàng, nàng đã có quyết định này. Người đàn ông này không đơn giản, tối thiểu, nàng cũng không dám cam đoan mình sẽ lấy được gì từ hắn, Cứ coi như muốn hợp tác, nàng cũng sẽ phải tuân theo điều kiện cung phụng hắn cả đêm. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, chính là yêu cầu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ - hắn muốn thân thể nàng!
Nàng không còn là một cô gái mơ mộng viển vông, Thương Nghiêu một khi đã nói ra yêu cầu của hắn thẳng thắn như vậy, nghĩa là hắn muốn đạt được. Nàng không muốn tới khách sạn cùng hắn đàm phán gì cả, nếu như có thể đàm phán thì ngày hôm qua tại trường đua đã có thể làm được rồi. Còn như hắn đã nói ra, vậy thì không có bất kỳ sự lựa chọn nào, chỉ cần nàng tới khách sạn, điều duy nhất chờ đợi nàng chính là cùng hắn phát sinh quan hệ.
Nàng không thể có lỗi với Húc Khiên, loại chuyện như vậy nàng không làm được! Bởi vì nàng tin tưởng, trên đời này không có chuyện gì có thể giấu mãi. Nếu dùng cách này để có được hợp đồng, một khi chuyện này truyền tới tai Húc Khiên, làm sao anh có thể chịu đựng nổi. Người bạn tốt mà anh luôn tin cậy lại cùng bạn gái của anh phát sinh quan hệ?
Tuyệt đối không được!
Lạc Tranh nhẹ nhàng hít lấy hơi thở ôn hòa trên người Ôn Húc Khiên, trong lòng dâng lên một hồi chua xót. Người đàn ông này tốt với nàng đến vậy, sao nàng có thể làm ra loại chuyện phản bội anh? Chuyện đã tới nước này, nàng chỉ có thể cầu khẩn ông trời cho nàng một cơ hội, để nàng có thể cứu vãn lấy uy tín của văn phòng.
"Thương Nghiêu đưa ra quyết định như vậy nhất định có nguyên nhân." Ôn Húc Khiên không hề hay biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, thấy Lạc Tranh rầu rĩ không vui, còn tưởng rằng vì không thu xếp được chuyện hợp tác, nhẹ nhàng cười, "Tranh Tranh, em không cần quá buồn phiền, mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết, không phải sao? Anh biết em đã tận lực là được rồi."
Lạc Tranh chăm chú nhìn khuôn mặt ôn hòa như nước của Ôn Húc Khiên, đau lòng đưa tay khẽ vuốt ve hắn, "Húc Khiên, tâm địa anh luôn tốt như vậy, anh coi hắn là bạn tốt, liệu hắn có coi anh là bạn tốt không đây?"
Ngay cả bạn gái của anh hắn cũng muốn nhúng chàm...Tận đáy lòng, nàng thầm nghĩ, đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Ôn Húc Khiên ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng hôn, "Chỉ cần chúng ta không làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm là được rồi, với bạn bè cũng không thể quá ép buộc."
"Húc Khiên..." Lạc Tranh vô cùng cảm động, nhưng tận đáy lòng lại nổi lên cảm giác rầu rĩ vô cùng, khe khẽ thở dài, cảm nhận chút hơi ấm trên người anh...
Em sẽ không khoanh tay đứng nhìn văn phòng xảy ra chuyện, nhất định như vậy...Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm...