Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 83: Sai đường

Trong lòng Ngụy Ninh vẫn cứ không yên, từ hôm “Ngụy Tích” đi, anh tan làm không về nhà ngay mà đến phố Phúc Thọ, tìm Từ Lão Tam vẫn đang ở đó, nói chuyện hơn nửa ngày mới lấy được thứ bản thân muốn.

Tuy là lúc đưa đồ Từ Lão Tam không tình nguyện chút nào, miệng không ngừng nói: “Cậu đừng có dùng cái này với cậu ta, cậu ta không dễ xử như vậy đâu, vớ vẩn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến lúc đó đừng có lôi ta vào… Ta không muốn dính vào chuyện của mấy cậu đâu.”

Ngụy Ninh nghe vậy trong lòng không rõ là cảm giác gì, anh nhìn Từ Lão Tam: “Ông luôn là cao nhân mà…”

Làm ơn bảo trì phong thái của một cao nhân có được không? Thiếu chút nữa Ngụy Ninh trở mặt xem thường.

Từ Lão Tam khà khà cười hai tiếng: “Đúng là ta là cao nhân, nhưng ta không phải cao nhân đầu óc có vấn đề.”

Ngụy Ninh không phản đối, lấy đồ rồi quay về.

“Ngụy Tích” nói lâu nhất cậu phải đi một tháng, ngắn nhất cũng phải sáu bảy ngày mới quay về. Ngụy Ninh lo lắng, vờ như vô tình nói có thể để lại một phân thân ở trong cái bài vị nhỏ kia được không. “Ngụy Tích” nhìn anh một cái rồi lắc đầu, nói bây giờ không được. Ngụy Ninh lại hỏi tiếp tại sao. “Ngụy Tích” liền đổi đề tài khiến Ngụy Ninh không thể tiếp tục hỏi nữa.

Rốt cục Ngụy Ninh vẫn không yên lòng, gọi điện cho Ngụy Thời: “A Thời, hôm nay trong thôn Ngụy không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ngụy Thời dường như ra ngoài khám bệnh giờ đang trên đường về, vừa đi vừa trả lời anh: “Tất cả đều bình thường, sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”

Ngụy Ninh cũng không nói dối việc của “Ngụy Tích”: “Ngụy Tích về thôn Ngụy.”


Giữa anh và Ngụy Thời dường như không có gì giấu nhau. Trước đây Ngụy Thời không nói cho anh biết việc hắn nuôi một tên quỷ nhỏ, nhưng cũng vì khi đó Ngụy Ninh không có kiên nhẫn nghe mấy chuyện quái dị ma quỷ, hiện tại không cố kỵ nữa nên lúc ở Tiểu Động Thành Ngụy Thời đã tóm lược lại chuyện xảy ra năm đó cho anh nghe.

Ngụy Thời nghe xong “Ah” một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết, sau không có phản ứng gì nữa.

Ngược lại với thái độ này của hắn Ngụy Ninh lại cảm thấy kỳ quái: “Thái độ của mày vậy đó hở?”

Ở đầu dây bên kia Ngụy Thời ấp úng, thở hổn hển: “Ngụy Tích không phải là quỷ anh nuôi sao?”

Ngụy Ninh lập tức phủ nhận: “Anh không nuôi cậu ta.”

Ngụy Thời thuận theo anh: “Được, coi như anh không nuôi, anh Ninh à, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì vậy?”

Ngụy Ninh nghẹn lời, sao anh có thể nói là anh không lo lắng cái gì mà là lo cho “Ngụy Tích” chứ: “Anh lo gì đâu, chỉ sợ có chuyện không may thôi, trước kia…” Ngụy Ninh vốn định kể chuyện vừa xảy ra cho hắn nghe nhưng lại không nói lên lời: “Mày để ý giúp anh, dù sao mày cũng biết chuyện xảy ra trước kia.”

Ngụy Thời là người duy nhất biết chuyện anh mang Ngụy Tích ra ngoài chơi, kết cục xảy ra chuyện.

Hai người còn nói vài câu rồi Ngụy Ninh mới cúp điện thoại.

Hôm sau Ngụy Ninh bắt đầu tìm phòng trọ ở gần công ty, Sa Thành không phải nơi phồn hoa nhất ở thành phố B, thế nên phòng ở khá là thoải mái. Sau khi xem nhiều chỗ, Ngụy Ninh chọn tầng ngầm của một tòa nhà cũ, trên khung cửa không có cửa sổ, không thông gió không thoáng khí, mặt đất ẩm ướt tỏa ra mùi ẩm mốc. Nếu ở chỗ này trong thời gian dài sợ là người khỏe cũng ngã bệnh.

Nhưng Ngụy Ninh chỉ muốn chọn một chỗ làm việc, tiện nghi và bí mật là được, các cái khác không cần thiết.

Một phát anh trả tiền thuê nửa năm, hết một ngàn rưỡi, đợi chủ nhà đi rồi anh mới bật đèn lên, ngọn đèn mở ảo được nối dây từ trên trần nhà thả xuống, giờ trong thành phố số nhà lắp đèn kiểu này không còn nhiều. Trong phòng có một cái giường, một cái bàn mục, băng ghế kiểu thời xưa.

Đầu tiên Ngụy Ninh quét dọn căn phòng một lần, căn phòng này lâu rồi không có người ở sợ là có âm khí gì đó nên anh dùng nước gạo để lau. Sau đó anh làm theo những gì Từ Lão Tam dạy, dán vài lá bùa lên khung cửa, rồi thì kéo chiếc giường đang để sát tường ra giữa phòng, sau đó lấy ngũ cốc được ngâm trong máu gà để qua đêm rắc ở góc tường. Kế tiếp anh đặt tượng thần Chung Quỳ trong phòng, phía trước để một bát gạo, cắm thêm ba cây hương.


Làm xong mọi thứ Ngụy Ninh đứng nhìn căn phòng đã được thay đổi chút ít.

Mặt đất vẫn ướt sũng, nước gạo vẫn chưa khô khiến Ngụy Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, có lẽ vì đây là tầng ngầm nên luôn có chút gì đó lạnh lẽo và yên ắng. Anh nhíu mày, lấy ra một thứ trong như la bàn mà Từ Lão Tam cho, kim chỉ rất ổn định không hề hỗn loạn.

Theo lời Từ Lão Tam nói cái này dùng để dò xét âm khí xung quanh, người không có pháp thuật cũng dùng được.

Sau vụ gặp quỷ kia Ngụy Ninh nghĩ mình cũng phải học chút ít pháp thuật gì đó mới được, không nói tới chém yêu trừ quỷ nhưng ít nhất có gặp thứ gì không sạch sẽ thì cũng thoát thân được. Nhưng sau khi gặp Phương Chí, nghe hắn nói chuyện thì anh bỏ luôn ý định này.

Pháp thuật không phải muốn học là được, ví dụ như người có bát tự như Ngụy Ninh càng học sẽ càng hấp dẫn quỷ, nhiều pháp thuật để trừ tà trừ yêu nên yêu cầu người học phải có bát tự khắc quỷ mới được. Hai là sau khi học pháp thuật thì cả đời đừng nghĩ có thể thật sự thoát khỏi chuyện này, Phương Chí đã là dạng khá rồi, nói rửa tay gác kiếm nhưng tỉ lệ gặp những thứ kia vẫn lớn hơn so với người bình thường, có lẽ là vì có thể nhìn thấy, có thể cảm giác được nên đặc biệt dễ dàng trêu chọc chúng.

Những thứ kia cũng có thể nhận ra người, trong cả đám người chúng có thể chọn chính xác người có cảm ứng với chúng nó.

Cho nên có thể thấy quỷ thì mỗi ngày đều bị dọa suýt tiểu ra quần, không thể thấy quỷ thì đời này bình yên vô sự. Giống Ngụy Ninh vậy, thật ra có thể an bình sống qua ngày, chỉ cần hồn phách anh trụ vững và âm khí trên người không quá nặng.

Ngụy Ninh nghe mà liên tục cười khổ, hồn phách trụ vững sao, Ngụy Thời từng nghĩ cách giúp anh rồi, chỉ cần mang theo an tức hương là được, sau còn có thêm cả dương mộc nữa, một thời gian sau một hồn một phách kia sẽ hòa hợp với các hồn phách khác; còn chuyện kia, hiện giờ ngày đêm anh ở chung với một con quỷ, âm khí không nặng không được.

Ngụy Ninh thở dài, không nghĩ đến những chuyện không thể nữa.

Ngụy Ninh gỡ chiếc túi gấm trên cổ kia xuống, lấy cái bài vị nhỏ ra, anh lau đi một chút, sau đó lấy ra một lá bùa bọc lấy cái bài vị rồi để lên bàn. Ngụy Ninh lại lấy một sợi tơ hồng từ balo ra, còn có một bọc gạo.

Ngày đó Ngụy Thời có nói với anh chuyện “mễ chú” anh vẫn luôn ghi nhớ.

Khi quyết định làm chuyện này Ngụy Ninh cũng không quá do dự, anh vẫn luôn tin tưởng rằng quỷ phải đi đầu thai, làm cô hồn dã quỷ là một chuyện rất khổ sở, để không phải chịu khổ những linh hồn đột tử không thể đầu thai ấy mới tìm người khác chết thay, Ngụy Ninh không muốn “Ngụy Tích” phải sống như vậy.

Sau khi nhớ lại chuyện những cái bóng trắng kia làm với “Ngụy Tích” anh lại càng quyết tâm.

Nhưng chắc chắn “Ngụy Tích” không hiểu được khổ tâm của anh, quỷ đều có chấp niệm, nếu chấp niệm của “Ngụy Tích” là anh thì anh phải có trách nhiệm hóa giải nó. Nghiệt duyên này vốn không nên tồn tại, giải thoát cho cả hai thì từ nay về sau hai bên đều thoải mái.


Ngụy Ninh trải đệm lên giường, anh ngồi khoanh chân, miệng nhớ kỹ “ Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh”. Anh tĩnh tâm, chờ khi cảm thấy tâm tĩnh như mặt nước mới bắt đầu niệm mễ chú, đồng thời vừa thắt nút vừa đếm. Ngụy Thời nói mỗi hôm niệm hai tiếng, qua một năm hai năm mới có thể có tác dụng, Ngụy Ninh nhắm mắt lại, cố để bản thân không nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mễ chú.

Phải thành tâm, phải chân tâm thì “Ngụy Tích” mới có thể được giải thoát.

Nhưng Ngụy Ninh niệm mấy lần phát hiện tâm tình của mình cứ thấp thỏm thì có chút căm tức,  vừa rồi khi anh niệm chú mà mắt giật giật, chẳng lẽ mình làm vậy không đúng? Nhưng mà sao lại không đúng? Chẳng lẽ anh lại thật sự sống chung với quỷ? Là đàn ông đã là không thể rồi, nói gì đến việc phía trước hai chữ đàn ông còn thêm chữ quỷ.

Ngụy Ninh cảm thấy suy nghĩ này của mình không được, anh nhất định phải giúp “Ngụy Tích”, không thể càng đẩy cậu vào trong bóng tối, nghĩ đến những cái bóng trắng kia Ngụy Ninh lại rùng mình một cái.

Cũng vì vậy mà cuối cùng anh cũng hoàn toàn tĩnh tâm.

Ngụy Ninh không chú ý tới khi anh niệm chú thì cái bài vị nhỏ bị lá bùa bọc lại kia giật nhẹ một cái.

Bốn ngày như vậy trôi qua, mai chính là ngày “Ngụy Tích” nói cậu có thể trở về, trong lòng Ngụy Ninh có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến việc mình đã chuẩn bị tất cả mọi thứ thì yên tâm hơn một chút. Thật ra mọi chuyện gần như hoàn hảo rồi, anh chỉ sợ “Ngụy Tích” chú ý mấy chuyện vụn vặt, lại nghĩ rằng anh làm thế chỉ đơn thuần vì sợ cậu, muốn thoát khỏi cậu, sau đó cậu lại giận, vậy phiền phức lắm.

Nhưng mà dù có như vậy thì Ngụy Ninh cũng cảm thấy “Ngụy Tích” sẽ không hại anh.

Từ Lão Tam muốn anh phải cẩn thận một chút, quỷ không nghe giảng đạo lý, chọc giận chúng chúng sẽ lôi xuống dưới, cho dù là “Ngụy Tích” thì cũng như vậy, đừng thấy hiện tại như thể cậu thật sự nghe lời, quỷ là quỷ, đừng tự cho là đúng, càng đừng tưởng cậu làm những việc đó nó sẽ hiểu dụng tâm của cậu.

Đối với quỷ mà nói thì chấp niệm sinh tử luân hồi vô cùng nặng.

Ngụy Ninh trầm mặc, cuối cùng anh chậm rãi nói: “Dù là vậy việc nên làm vẫn phải làm, sau này có xảy ra chuyện gì, hậu quả thế nào cháu cũng nhận.”

Từ Lão Tam chấn động.

Hôm nay, sau khi tan việc Ngụy Ninh lại tới căn phòng ở tầng ngầm trước, sau khi vào cửa liền tháo cái bài vị nhỏ xuống, dùng lá bùa bọc lại. Hiện tại trưa hôm nào anh cũng dành một tiếng ở đây, sau khi tan tầm lại thêm một tiếng nữa, thời gian chia đều như vậy cũng không khiến người khác hoài nghi.


Chuẩn bị tốt rồi Ngụy Ninh lại đọc “Địa Tạng Bồ tát bản nguyện kinh” như thường lệ, sau khi bình tâm tĩnh khí thì anh niệm mễ chú.

Ở trong tầng ngầm bị không ít mùi ẩm mốc xộc vào mũi, Ngụy Ninh thấy ẩm ướt vô cùng, anh mở mắt ra nhìn căn phòng, trần nhà đã bị ngấm nước loang lổ vết đốm, đốm vàng, đốm đen, còn có đốm mốc.

Dường như Ngụy Ninh có thể cảm thấy ngoài cửa có chút ồn ào không bình thường.

Mặt anh tái nhợt nhưng nhanh chóng trấn định lại, không quan tâm đến tiếng động bên ngoài, dù có cái gì thì chắc chắn chúng cũng không vào được, Ngụy Ninh nhắm mắt lại tiếp tục niệm mễ chú.

Một giờ, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, cứ như vậy mà trôi qua.

Ngụy Ninh di chuyển đôi chân đã tê rần, chờ khôi phục được tri giác mới ra mở cửa, lúc đi ngang qua căn phòng ở tầng một tầng một – chính là phía trên tầng ngầm của anh – cửa từ trong mở ra, trong phòng có một ông lão gầy gò hai mắt toàn ghèn, cả gương mặt toàn là tàn nhang, đôi mắt đục ngầu nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh bị ông nhìn mà trong lòng rét run không nhịn được bước đi nhanh hơn, mãi tới khi ra khỏi tòa nhà này mới nhẹ nhàng thở phào, ông lão vừa rồi không giống người sống mà như một cái xác khô. Ngụy Ninh lắc đầu, miên man suy nghĩ, hai hôm trước anh còn thấy ông ấy mắng con dâu, tuy rằng phần lớn là cô con dâu mắng ngược lại ông ấy cái gì mà “ông già kia”, “bất tài”, “già thành tinh” ; những người xung quanh không can ngăn nổi.

Gia đình không hòa thuận như vậy cũng không hiếm thấy, lúc Ngụy Ninh đi qua gia đình kia khóe mắt có thấy ông lão ngồi chồm hỗm trên mặt đất xoa thắt lưng, một bà trung niên thì chỉ tay vào ông ấy mắng to. Ngụy Ninh không định đi quản chuyện gia đình người khác nhưng nếu người phụ nữ  kia thật sự ra tay thì anh sẽ gọi điện báo cảnh sát. Hiện giờ mới chỉ là chuyện gia đình nhúng tay vào thì không tốt, thậm chí mấy nhà bên cạnh rõ ràng trong nhà có người mà còn đóng cửa lại coi như không biết.

Người phụ nữ trung niên kia ở nhà đối diện, nhìn thấy Ngụy Ninh còn trừng mắt thị uy.

Mà ông lão kia thấy người phụ nữ ấy ngừng chửi thì nhìn về phía cửa, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Ngụy Ninh, đôi mắt ông tràn ngập buồn khổ cùng bi ai, Ngụy Ninh yên lặng dời tầm mắt, đi về phía tầng ngầm.

Một hôm sau Ngụy Ninh chưa gặp lại ông lão và người phụ nữ kia nữa, cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi, anh còn tưởng rằng cuối cùng cũng được yên tĩnh. Nghĩ vậy khi ra khỏi tòa nhà kia anh cũng vứt chuyện này sang một bên.

Ngụy Ninh về đến nhà, đang định mở cửa thì cửa lại tự mở ra.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến Ngụy Ninh ngừng thở trong giây lát, “Ngụy Tích” đứng trước cửa, áo xanh da trắng, quỷ mị phong lưu, nếu không phải chân cậu không chạm đất, môi cậu không có sắc hồng thì đã thật sự lừa được người khác rồi. “Ngụy Tích” vẫn như mọi ngày nở một nụ cười tươi nói: “Anh về rồi.”


Không biết vì sao Ngụy Ninh lại không dám nhìn mặt cậu, anh quay đầu đi chỗ khác, miệng ừ một tiếng.

Mới vài ngày không gặp Ngụy Ninh mới phát hiện ra không lúc nào anh không nghĩ đến cậu.

Đúng là hỏng bét.