Ngụy Ninh thật không ngờ sự tình lại như vậy, vốn đang muốn tìm ra kẻ hại chết cả nhà ông chủ Lý, giết người đền mạng là chuyện có từ xưa, nhưng nếu kẻ giết kia vốn đã là một người chết thì sao? Chỉ có thể mang cái thi thể này đi hỏa thiêu để nó không thể làm chuyện ác nữa, chuyện này cũng cứ như vậy cho qua.
Anh không giấu nổi sự thất vọng.
Tương phản với anh là thôn trưởng, ông ta cứ như người đã chết lại được hồi sinh, nhìn Trương Anh Phương đang nằm trên đất rồi không có liêm sỉ mà chạy đến: “Tiểu thiên sư, chúng ta mang chôn thi thể này thì trong nhà tôi sẽ không có chuyện gì nữa phải không?” Ông ta trông mong nhìn Ngụy Thời, hai tay xoa xoa vào nhau.
Ngụy Thời mặt không đổi sắc mà dùng nước ngâm mấy lá bùa để rửa sạch ngân châm, ngân châm thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi tay trắng nõn, dường như Ngụy Ninh thấy một cái bong đen đi theo chân Ngụy Thời; anh chớp mắt nhìn lại, lại không thấy nữa. Ngụy Thời ở bên cạnh từ tốn nói: “Vẫn chưa xong chuyện.”
Thôn trưởng hoảng sợ: “Không phải người đã chết rồi sao, vẫn chưa xong?”
Ngụy Thời ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu người chết mà xong chuyện thì tôi ở đây làm gì?”
Câu này nói rất có lý, chuyên môn nghiệp vụ của hắn còn không phải là tiếp xúc với cõi âm sao, người sống kẻ chết không thể ở với nhau nhưng vì nhân quả nên không để ý tới ranh giới mà dây dưa không dứt. Không đến phút cuối cùng ai có thể nói được đâu là mầm tai họa? Đâu là bên bị hại? Đâu là vô tội?
Một cơn gió thổi qua bỗng khiến lòng bàn chân mọi người phát lạnh.
Vợ của thôn trưởng vẫn luôn đi theo ông, làm ồn một trận trong thì vẫn bảo trì trầm mặc, không để ý xung quanh, dường như bà đã nhận ra có chút gì đó không đúng. Lúc này, đột nhiên bà ta lại đến bên cạnh thôn trưởng lấy tay bóp cổ ông.
“AHHHHHHHHHHHHHHHHH” Tiếng kêu thảm thiết của thôn trưởng bị nghẹn trong cổ, ông ta phát ra quái thanh “khặc khặc”, liều mạng mà gỡ tay vợ ra nhưng tay của vợ thôn trưởng cứ như kìm sắt, không gỡ ra nổi, vừa bóp cổ vừa lớn tiếng cười “ha ha ha”, giống tiếng cười của Trương Anh Phương như đúc.
Mấy người trong thôn chưa rời đi thấy cảnh này thì sợ hãi, tuy rằng cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị nhưng cũng vẫn xông lên dùng sức gỡ tay vợ thôn trưởng ra tiếc là không xê dịch chút nào, bà vợ thôn trưởng cứ như muốn bóp chết thôn trưởng vậy. Theo lý mà nói một bà lão sáu mấy tuổi không thể khỏe bằng vài người đàn ông nhưng sức lực của vợ thôn trưởng bỗng lớn vô cùng, mặc kệ người khác kéo thế nào, đánh thế nào thì bàn tay đang bóp cổ thôn trưởng cũng không rời ra một chút.
Ngụy Ninh đứng cạnh cũng trợn mắt há mồm, thế này là sao đây.
Chẳng lẽ vợ của thôn trưởng rốt cục cũng hiểu rõ sự tình, biết người hàng sống cùng mình là người thế nào, không chịu nổi đả kích nên phát điên? Nếu thật sự như vậy cũng không kỳ quái.
Ngay lúc mọi người bó tay không còn cách nào, mắt thấy cổ học thôn trưởng phát ra vài tiếng “khục khục”, bàn tay vô lực thong xuống, ngay lúc ông sắp tắt thở thì Ngụy Thời bước lại gần, phụt một tiếng phun một ngụm nước có bột lá bùa vào mặt vợ thôn trưởng.
Vẻ mặt hung ác của vợ thôn trưởng dần biến mất, những người xung quanh thấy vậy liền kéo bà ta ra, cứu lấy thôn trưởng. Thôn trưởng ngồi phịch xuống đất ôm lấy cổ mình, liên tục ho khan. Ngụy Ninh hỏi Ngụy Thời: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngụy Thời vẫn nhìn vợ của thôn trưởng không quay đầu lại mà trả lời: “Bị nhập rồi, hồn Trương Anh Phương quay về.”
Ngụy Ninh nghe vậy tóc gáy dựng hết cả lên, anh không quên là Trương Anh Phương luôn muốn giết mình không tha.
Vợ của thôn trưởng bị giữ chặt trên mặt đất, run rẩy không ngừng như lên cơn động kinh, bà tự tát chính mình: “Ngươi hại ta, hại ta này, thế thì chết không được tử tế, ha ha ha, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chết không được tử tế.”
Đánh xong vợ thôn trưởng lại quỳ xuống mặt đất không ngừng dập đầu: “Tôi cầu xin cô, cầu xin cô tha cho người nhà tôi đi, là tôi hại cô, lúc ấy tôi bị ma quỷ xui khiến, thực lòng xin lỗi cô.” Nói xong bà ta lại tự tát vào mặt mình, chẳng hề nương tay, đánh được vài cái mặt đã sưng hết lên, tóc tai bù xù, khóe miệng rỉ máu.
Vợ của thôn trưởng đột nhiên đứng dậy: “Ha ha ha, mặc kệ thế nào, mặc kệ thế nào, người đàn ông của bà làm nhục ta, bà lại hại ta, cả nhà bà đều không phải người tốt, ta muốn bà chết, muốn cả nhà bà đều chết, đều xuống dưới với ta.”
Bà ta lại quỳ xuống dập đầu không ngừng: “Cô buông tha người nhà tôi đi, tôi hối hận, sớm đã hối hận rồi, vì thứ súc sinh đó mà bàn tay tôi dính máu, cả đời tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, chỉ có chuyện này thôi. Lúc ấy tôi bị ma quỷ xui khiến, sau khi biết chuyện ông ta làm tôi liền phát điên muốn dìm chuyện này xuống, đưa thuốc cho cô, lừa cô uống, nhưng tôi chỉ muốn phá thứ nghiệt chủng trong bụng cô mà thôi không hề muốn hại chết cô… ah ah ah… thực sự xin lỗi, vô cùng xin lỗi cô, cô muốn mạng tôi thì cứ lấy nhưng hãy tha cho cháu trai của tôi!”
Vài người trong thôn nghe thấy hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là khiếp sợ cực độ, không ngờ thì ra Trương Anh Phương lại bị thôn trưởng làm nhục, đã thế còn bị vợ thôn trưởng đánh thuốc, đến cả đối tượng của con trai mình mà thôn trưởng cũng không buông tha.
Thôn trưởng vừa thở được một hơi, nghe những gì vợ mình nói thì tức giận đến run rẩy, chỉ tay vào vợ mình nói không lên lời, mãi mới nghiêng ngả chạy đến: “Bà nói bậy bà cái gì đó, bà nói bậy bạ cái gì đó, bà già chết tiệt, những chuyện này sao có thể nói lung tung? Các người đừng tin bà ấy, đừng tin bà ấy.”
Vợ thôn trưởng ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào thôn trưởng: “Ông còn muốn giấu? Vợ con chết sạch giấu diếm còn có ích gì, ha ha ha ha ha, chết hết chết hết chết hết! Chỉ vì tên súc sinh như ông, cả nhà ông đều phải chết cùng!”
Ngón tay thôn trưởng run rẩy, sắc mặt xanh tím, chuyện này không giấu nổi nữa, ngày mai mọi người trong thôn sẽ đều biết.
Vợ của thôn trưởng nói xong những câu này, bàn tay lại bắt đầu tự tát vào mặt mình, máu trên miệng không ngừng rỉ ra: “Ta đánh chết bà, đánh chết bà, bà dám hại tôi, dám hại tôi.”
Ngụy Ninh nhìn không được, cả một nhà trừ đứa ngốc ở hậu viện có lẽ chẳng còn ai trong sạch.
Đại khái Ngụy Thời cảm thấy không sai biệt lắm, cuối cùng cũng lấy một lá bùa dán lên đầu vợ thôn trưởng, đồng thời dùng một cây chấm cắm vào huyệt bách hội của bà, cả người vợ thôn trưởng run rẩy một lát rồi bất động.
Đột nhiên một luồng khí đen bay ra khỏi người vợ thôn trưởng sau đó bám vào một luồng gió bay về phía Trương Anh Phương, Trương Anh Phương đã chết lại mở mắt ra, Ngụy Ninh lùi lại ba bước, hồn phách Trương Anh Phương này sao dai như đỉa, một cái rồi lại một cái, mãi không dứt. Mặt khác mấy người trong thôn cũng sợ đến mức ngây dại trước chuyện xác chết sống lại xảy ra trước mặt họ.
Trương Anh Phương vừa mở mắt liền xông về phía Ngụy Ninh, móng tay cô ta gặp gió thì dài ra lập tức dài đến ba tấc, giương nanh múa vuốt, dữ tợn đáng sợ, động tác kỳ quái.
Ngụy Ninh bất ngờ không kịp đề phòng nên bị cô ta bắt được, những cái móng tay dài đáng sợ kia cắm vào da thịt anh, đau đến mức Ngụy Ninh nhe răng trợn mắt, anh dùng sức đẩy Trương Anh Phương ra nhưng sau khi chết đi sống lại sức lực cô ta sớm lớn hơn người thường, cái miệng đen ngòm vương mùi bùn đất của cô ta sắp cắn vào cổ Ngụy Ninh.
Bên kia, vợ của thôn trưởng cũng đột nhiên đứng dậy chặn trước mặt Ngụy Thời. Về phần những người khác trong thôn nhận ra tình huống không ổn, đến cả tiểu thiên sư cũng không kiểm soát được tình hình thì ngay lập tức hốt hoảng bỏ chạy.
Ngụy Ninh chặn trái chặn phải, cơ thể vẫn hơi sốt nhẹ vốn không có nhiều khí lực, huống chi trước mắt là một cái xác sống, mắt thấy cô ta sắp cắn vào cổ mình, anh dùng hết sức bóp lấy cổ xác sống đẩy nó ra, nhưng không có tác dụng, cái xác sống đó vẫn đến gần cổ anh.
Ngay lúc chạm vào thì một luồng sương mù xám sắc xuất hiện dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ thành thực thể, “Ngụy Tích” hiện ra, duỗi tay về phía cái xác sống mà tìm tòi ngay lập tức bắt được một luồng khí đen, luồng khí đen kia rít gào trong câm lặng, không ngừng giãy dụa trong tay “Ngụy Tích”.
Vốn vợ của thôn trưởng đang chắn trước mặt Ngụy Thời thấy cảnh như vậy liền như phát điên mà chạy về phía “Ngụy Tích”, tay “Ngụy Tích” nhấc lên tóm trong không trung lại bắt được một luồng khí đen nữa, vợ của thôn trưởng cũng theo động tác của cậu mà ngã xuống mặt đất.
Ngụy Ninh thở hồng hộc, dựa vào tưởng, mệt đến mức nửa ngày không nói ra hơi, miệng vết thương trên tay anh đau như bị lửa đốt, nước mắt ứa ra, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, Ngụy Ninh còn tưởng, tưởng là cậu thật sự đứng nhìn mình bị xác sống cắn chết.
Trong tay “Ngụy Tích” cầm hai luồng khí đen, dường như không biết làm gì với chúng, đột nhiên, cậu lại như nghĩ ra cái gì đó, cơ thể vừa động liền vụt đến trước mặt Ngụy Thời, còn chưa làm gì dưới chân Ngụy Thời cũng đã tỏa ra một cỗ sương mù màu đen, nó biến thành một đứa nhỏ bốn năm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn chặn trước “Ngụy Tích”.
Ngụy Thời cũng khẩn trương nhìn “Ngụy Tích”, tiểu quỷ kia kéo quần hắn, nắm tay hắn, nhất thời Ngụy Thời cũng không để ý đến động tác này, con quỷ vừa xuất hiện này mạnh hơn Trương Anh Phương nhiều, giờ hắn không thể đối phó được trừ phi hắn dùng pháp lực của tiểu quỷ, nhưng mà…
“Ngụy Tích” giằng co với tiểu quỷ kia một lát, đột nhiên ném hai luồng khí đen vẫn đang vặn vẹo trong tay về phía Ngụy Thời, Ngụy Thời hoảng sợ đang muốn bắt lấy hai luồng khí đen kia, động tác của tiểu quỷ lại nhanh hơn bắt được chúng, cứ như dâng hiến của quý mà giơ cao lên đưa đến trước mặt Ngụy Thời, lại có chút gì đó như lấy lòng.
Ngụy Thời nhếch miệng, không nói gì trực tiếp bắt lấy hai luồng khí đen, về phần tiểu quỷ ở dưới chân, nhìn cũng không nhìn.
“Ngụy Tích” bay về phía Ngụy Ninh, tóm lấy anh, ôm anh vào lòng, một cỗ sương mù dày đặt xuất hiện trong không khí, đợi đến lúc sương mù tản ra “Ngụy Tích” và Ngụy Ninh đã biến mất không thấy nữa.