Dụ Quân Hoan

Chương 82: Đau lòng như thế...

Mãi đến khi một dòng nước xiết phun ra, Trình Sâm mới buông tha.

Cầm khăn lụa lau sạch sẽ, Trình Sâm lấy y phục của Hoa Ẩn Dật mặc vào thay bà, thấy mặt Hoa Ẩn Dật đẫm mưa, lòng bất giác vừa ân hận vừa đau đớn, ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bà trấn an.

Hoa Ẩn Dật nhắm chặt hai mắt, từ đầu đến cuối lại chẳng phản ứng lại, đến tận khi xe dừng lại, cũng trầm mặt không nói lời nào, khi Trình Sâm hỏi han, ngại xa phu mới miễn cưỡng câu được câu chăng, giọng điệu lạnh như băng.

Sau mười ngày đi đường, chỉ còn một ngày cuối cùng này là tới Giang Ninh, Trình Sâm nôn nóng khôn kể, sau khi thuê phòng trọ, biết rõ tìm Hoa Ẩn Dật giờ đây chẳng khác tự rước lấy nhục, nhưng vẫn nghiến răng đi gõ cửa phòng Hoa Ẩn Dật.

Trong phòng im ắng không một tiếng động, Hoa Ẩn Dật đoán người tới là Trình Sâm, căn bản không đáp.

“Tuyết Nghi, mở cửa đi.” Trình Sâm gõ hồi lâu, cửa phòng vẫn chẳng hé ra.

Trình Sâm bất đắc dĩ trở về phòng, ngồi phịch xuống giường, nghĩ tới tương lai của bản thân và Hoa Ẩn Dật, tâm loạn như ma, theo tình thế này, y và Hoa Ẩn Dật chỉ có thể tuân theo lễ giáo, mong muốn phải bỏ qua từ đây, thật không nỡ dứt bỏ.

“Tuyết Nghi, mở cửa, không mở cửa ta sẽ hô to lên đấy.” Trình Sâm lại tới trước cửa phòng Hoa Ẩn Dật.

“Ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Kêu thật thì mọi người sẽ biết, mặt mũi biết để vào đâu? Hoa Ẩn Dật hơi hé cửa ra.

Trình Sâm kẹp một chân vào cửa, muốn chen lách vào phòng.

Để y tiến vào, sẽ không giải quyết được như ý mình, Hoa Ẩn Dật cắn cắn môi, hạ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Hai người xuống lầu, cửa lớn khách điếm đã đóng lại, trong đại sảnh không một bóng người, nhưng trong quầy vẫn còn chưởng quầy đang ngủ gà ngủ gật, ở trong hành lang lại không tiện nói chuyện.


Trình Sâm nhìn nhìn, kéo tay Hoa Ẩn Dật đi xuống cầu thang, ở cuối cầu thang có một cánh cửa dẫn tới hậu viện.

Đã là nửa đêm, hậu viện rất yên tĩnh, trong chuồng lũ ngựa đã ngủ say, Hoa Ẩn Dật lẳng lặng đi tới, tiếng bước chân khẽ khàng gõ vào lòng Trình Sâm, mang đến tuyệt vọng, đồng thời làm y rối loạn, ngứa ngáy tê dại.

“Tuyết Nghi, nàng đừng trốn tránh ta nữa, được không?” Trước cối xay, Trình Sâm duỗi tay, ôm trụ phần eo Hoa Ẩn Dật từ đằng sau.

“Ta không trốn tránh ngươi.” Hoa Ẩn Dật đẩy tay Trình Sâm ra, nhìn chằm chằm mắt y: “Trình Sâm, ta ở cùng ngươi, sẽ có kết quả thế nào, chẳng lẽ lúc đầu ngươi không hề nghĩ tới ư?”

Tay Trình Sâm cứng đờ, bất động.

Đã từng nghĩ tới chưa? Dĩ nhiên là đã từng, khi đó chỉ nghĩ, chỉ cần bà có thể hạnh phúc, y liền cảm thấy mĩ mãn.

Nhìn ánh mắt y lóe lên vẻ bàng hoàng, không từ bỏ, Hoa Ẩn Dật thở dài: “Trình Sâm, đừng hồ đồ nữa, quên ta đi, sau khi về Giang Ninh, tìm một nữ tử hiền thục biết chăm sóc thành thân, sau khi qua tân hôn, ngươi sẽ nhận ra, ta và ngươi, cũng chỉ là một giấc chiêm bao thôi.”

“Quên ư? Quên như thế nào?” Trình Sâm sửng sốt nhìn Hoa Ẩn Dật, nhìn dung mạo từ nhỏ đã đặt trong tim.

Hoa Ẩn Dật cười lạnh lẽo, giọng nói chua chát: “Dù ngươi có quên được hay không, ta vẫn muốn quên, xin ngươi đừng quấy rầy ta nữa.”

Quấy rầy! Trong nháy mắt ấy, mặt trăng bị mây đen che phủ, tim Trình Sâm cũng như rơi vào đáy hang động đen ngòm.

Mọi tiếng động đều biến mất, dưới lòng bàn tay là da thịt mềm mại đã từng vuốt ve, độ ấm trên da thịt quấn quít đầu ngón tay của y.

Cùng y ân ái, là làm phiền bà? Khuôn mặt tinh xảo của Trình Sâm đỏ như bị giáng một cái tát vào mặt, đá mạnh một cước vào cối đá ở cạnh, ra sức bóp vai Hoa Ẩn Dật: “Ta làm phiefn nàng? Lúc chúng ta hoan lạc, chẳng lẽ nàng không sung sướng ư?”

Người tựa trích tiên lại nói ra lời thô tục như vậy, Hoa Ẩn Dật hoảng hốt, giận dữ, vừa thút thít vừa mắng: “Đúng thế, ngươi khiến ta thoải mái, ngươi đã vừa lòng chưa?”

“Tuyết Nghi, ta...” Trình Sâm nhận ra bản thân đã lỡ lời.

Hoa Ẩn Dật tức giận đến mức đầu óc choáng váng, chưa suy nghĩ đã thốt, “Nhưng đâu phải chỉ mình ngươi làm ta thoải mái.”


Áy náy vừa dâng lên trong Trình Sâm biến mất, nhớ tới trở lại thành Giang Ninh, Hoa Ẩn Dật về Ngu gia, chắc chắn sẽ phải để Ngu Diệu Sùng... Gió đêm quyện lại trong không khí, đố kị ngút trời như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hủy đi tất cả lí trí của Trình Sâm.

“Nàng chỉ thuộc về mình ta.” Trình Sâm tê liệt trong ma chướng (*), Hoa Ẩn Dật chỉ nghe thấy một tiếng roạt, hai chân chợt lạnh, váy và quần đều bị Trình Sâm lột, tiếp sau đó là một cơn đau ở mông, Trình Sâm không chút thương tiếc đè bà xuống cối đá.

(*) Một cách gọi của đạo Phật chỉ chướng ngại do ma quỷ gây ra

“Trình Sâm, ngươi điên rồi, đây là hậu viện của khách điếm, tùy lúc sẽ có người đến.”

“Có người đến thì càng tốt, để tất cả mọi người biết, quan hệ của ta và nàng là như vậy.” Trình Sâm lạnh giọng cười nhạo, vén ngoại bào lên, tụt quần xuống tới đầu gối, hung hăng thúc vào.

Dao sắc mang theo đau đớn, oán hận của chủ nhân, điên cuồng và bừa bãi tập kích mảnh trời bên trong.

Hoa Ẩn Dật đau đớn kêu thất thanh, giọng nói run rẩy: “Ra ngoài! Ngươi ra ngoài cho ta.”

“Ta sẽ không ra.” Trình Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ phi nàng đồng ý gả cho ta, không rời khỏi ta.”

Y điên rồi, Hoa Ẩn Dật trừng mắt nhìn Trình Sâm, không muốn nói thêm gì nữa.

“Tuyết Nghi...” Trình Sâm cúi đầu kêu, giọng nói rất đỗi dịu dàng, bên dưới lại tuyệt đối không hòa nhã, Hoa Ẩn Dật thừa nhận trong chết lặng, không nước tràn ra bôi trơn, lưỡi dao sắc bén nọ ra vào chà da thịt đau xót, từ eo trở xuống đau tới chết lặng, ngựa trong chuồng dường như bị ầm ĩ làm ồn, phát ra tiếng thở phì phì, kèm theo đó là tiếng tim đập thình thịch của Trình Sâm truyền vào tai bà.

Hoa Ẩn Dật rất muốn lên tiếng khóc thét, vì sao? Bà đâu muốn trêu chọc người không nên động vào? Nghiêm Long đã vậy, Trình Sâm cũng thế!

Song, Trình Sâm dù sao cũng không phải Nghiêm Long, sau cơn thịnh nộ phút đầu, thấy nơi đó của Hoa Ẩn Dật khô ráp, rất nhanh chậm lại.

Cọ sát khiêu khích khi sâu khi cạn, kích thích hạt đỏ hồng, Hoa Ẩn Dật chau mày, nước mắt chảy xuống, thân thể bà đau đớn nhưng lại có phản ứng khác thường, Trình Sâm lại khơi mào cảm giác điên cuồng, làm ngọn lửa cháy bừng thiêu đốt cơ thể Hoa Ẩn Dật, mang theo lực lượng muốn tàn phá tất cả, cắn nuốt bà, bức ép bà thần phục.

“Không!” Hoa Ẩn Dật điên cuồng hét lên trong đầu, móng tay thật dài hung hăng cấu Trình Sâm, răng nanh sắc nhọn cắn lên người y.


Không thể như vậy! Phá hoại y, phá hủy chính mình, đồng thời hủy đi tiền đồ và thanh danh của con trai, cơ hội nhận lại con trai cũng sẽ không còn nữa.

Hoa Ẩn Dật liều mạng kháng cự cảm giác khiến bà tuyệt vọng kia, lại phát hiện bản thân giống như nai con bị lún sâu trong đầm lầy, không có kế sách, không tài nào chống lại cái chết đang kề cận, Trình Sâm mạnh mẽ, điên cuồng cùng nhiệt liệt xuyên vào, dẫn dắt khoái cảm như núi lửa phun trào.

Va chạm cứng rắn cuồng loạn, Trình Sâm mặc Hoa Ẩn Dật hết cắn lại bấu, y tuyệt không buông tay, dù bà hận y, cũng không buông.

Dòng nước xiết tuôn ra từ nơi kết hợp của hai người, Hoa Ẩn Dật cong người lên, tiếng thét chói tai tuyệt vọng bị nụ hôn kịp thời của Trình Sâm nuốt trọn, tiếng kêu chấn động lòng người trở nên trầm đục trong cổ họng Trình Sâm, thân thể Hoa Ẩn Dật bất lực sợ run, linh hồn chao đảo trong vực sâu mang tên dục vọng không tìm thấy đường về...

Hoa Ẩn Dật thê thảm bất đắc dĩ, bọn họ không có khả năng.

Đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, Hoa Ẩn Dật bình tĩnh hỏi: “Ngươi thư thái chưa? Có thể thả ta đi chưa?”

“Tuyết Nghi, tại sao như thế? Ta không tốt ư...” Trình Sâm không buông người, ôm Hoa Ẩn Dật thao thao bất tuyệt, dán lên cổ Hoa Ẩn Dật, tựa như đứa trẻ mù mờ không tìm thấy đường về, “Tuyết Nghi, ta thật sự thích nàng! Từ nhỏ, mẫu thân đã thờ ơ ta, bà ấy thích Trình Hạo, thương Trình Hạo, ở cùng ta, chỉ có bức tranh vẽ nàng...”

Tim Hoa Ẩn Dật co rút đau đớn một trận, bà thật không ngờ, Trình Sâm có ý như vậy. Vốn cho rằng, cái Trình Sâm thích chỉ là một cái bóng. Vì không chiếm được Diệp Tố Huân nên coi bà là cái bóng của Diệp Tố Huân, giờ xem ra, người bị coi là cái bóng mới là Diệp Tố Huân.

Y đã có thể xác của bà, lại không hề khinh thường, y và Nghiêm Long, Ngu Diệu Sùng đều khác nhau, khi y ép buộc mình hoan lạc, mình vẫn là kẻ quái dị.

Nhưng, cho dù có tình cảm thật, bà vẫn không chịu nổi lời đồn xấu và ánh mắt miệt thị của người đời, bà không thể làm hỏng tiền đồ của y.

Gió bắc lạnh thấu xương vô tình thổi mạnh, thì ra, thu đã qua, trời đông giá rét bất tri bất giác đã tới. Hoa Ẩn Dật nhấc màn xe lên, yên lặng nhìn những tòa lâu cao lớn trong Giang Ninh. Lần trước trở về, người mang dung nhan xấu xí, trong lòng bất an vô hạn. Giờ đây, khôi phục dung mạo, lòng lại càng đau đớn không yên.

Sau trời đông buốt giá, xuân sẽ tới quét sạch hơi lạnh băng tuyết mang đến, mặt đất chào đón một mùa xuân đầy sức sống, mà bản thân mình, chỉ e mỗi một ngày sau này đều là ngày đông tuyết rơi, cố gắng vượt qua trong cơn hành hạ đau khổ.

Cách Trình phủ một con phố, Trình Sâm đột nhiên quát to: “Trình Ngũ, dừng xe bên đường đi.”

Y sao rồi? Còn không cam tâm ư? Hoa Ẩn Dật cảnh giác nhìn Trình Sâm, trở lại thành Giang Ninh, quay về với thế tục, bà không cho phép y mạo phạm dù chỉ mảy may.

“Mang cái mặt nạ này vào, đừng nói cho bất kì ai nàng khôi phục dung nhan, nhé?”


Trình Sâm lại không động tay động chân, y lấy mặt nạ xấu xí thần y giao cho ra, hai tay giơ trước mặt bà, mắt rũ xuống, cũng chẳng nhìn bà.

“Mặc kệ phản ứng của ông ta như thế nào, vì thể diện của Diệp Nhi trước mặt người khác, ta... ta sẽ không so đo...” Hoa Ẩn Dật khẽ cắn răng, bà suy nghĩ rất nhiều, Ngu Diệu Sùng vô ơn bạc nghĩa, nhưng ông ta vẫn là phụ thân của nhi tử, muốn nhận lại nhi tử, bắt buộc phải nhận lại phu quân này.

Bàn tay trắng muốt của Trình Sâm áp tấm mặt nạ vào khá nhanh, thình lình buộc chặt lại, hô hấp Hoa Ẩn Dật bị ngăn chặn, sau một hồi, thở một hơi bất đắc dĩ: “Ngươi dán lên đi.”

Kể cả có dán lên, nhưng xa phu đã thấy dung mạo được khôi phục của bà, tin này khó mà giấu kín, đợi Trình Sâm dán xong, Hoa Ẩn Dật nhìn nhìn màn xe, không tiếng động nói ra lo lắng trong lòng.

Trình Sâm hiểu được, hờ hững lắc đầu, trong Trình phủ, tuy y không phải gia chủ, nhưng kẻ dám cãi lời y, chưa từng tồn tại.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Trình phủ, Trình Sâm nhảy xuống trước, xoay người đỡ Hoa Ẩn Dật xuống xe, Hoa Ẩn Dật chú ý nhìn nhìn xa phu, quả nhiên thấy người nọ coi như không thấy, vẻ mặt bình tĩnh không chút xíu kinh ngạc.

Trình phu nhân thấy Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật từ xa, phấn chấn không thôi, vội chạy ra.

Mấy ngày nay bà tranh đấu với Lưu Uyển Ngọc, mỗi trận đều lép vế, tuy được Trình Hạo giúp đỡ lại vẫn liên tiếp bại lui, đang cần con cả về làm chỗ dựa thay bà.

Cùng lúc, bạn thân đi chữa trị về, niềm vui dâng lên gấp bội.

“Tuyết Nghi, mặt của muội? Sao còn chưa đổi mặt?” Thấy Hoa Ẩn Dật vẫn thế, phu nhân sửng sốt, trợn mắt nhìn về phía Trình Sâm: “Sâm Nhi sao lại thế này? Con lại luyến tiếc Diệp Tố Huân?”

“Thu Tuyền, tỷ hiểu lầm rồi.” Đến đây, cuối cùng Hoa Ẩn Dật đã rõ địa vị Trình Sâm trong lòng Trình phu nhân thật sự chẳng có mấy phần.

“Mẫu thân, thần y đã cho dì Mạnh uống thuốc, qua vài ngày, dì Mạnh có thể khôi phục dung mạo vốn có, hơn nữa còn là dung mạo trước kia của dì ấy.” Trình Sâm nhẹ giọng giải thích. Trước khi Trình phu nhân cất tiếng hoan hô đã nhắc: “Mẫu thân, tuy rằng thần y nói thế, nhưng chưa chắc mười phần, tin tức này, tạm thời mẫu thân đừng để lan ra, miễn cho...”

Miễn cho phấn chấn vô ích. Trình phu nhân gật đầu, giữ chặt Hoa Ẩn Dật cười nói: “Tuyết Nghi, Quân Diệp là đứa nhỏ không chịu thua kém, trong ba danh của thi Đình lần này, dù không đậu Trạng Nguyên, thì cũng chẳng vụt mất cái danh Thám Hoa.”

“Thật sao!” Hoa Ẩn Dật rất hoan hỷ, cầm tay Trình phu nhân, “Diệp Nhi tới đây à? Có tìm muội không? Mấy ngày này nó...”

Tình địch của mình không phải Ngu Diệu Sùng, mà là Ngu Quân Diệp, bàn tay trong ống tay áo của Trình Sâm nắm chặt.


“Nương, con rời đi lâu ngày, phải tiến cung diện thánh.” Trình Sâm hành lễ cáo lui với Trình phu nhân.

“Đi đi, hoàng thượng có sai người hỏi con mấy lần, sau khi về, mẫu thân còn có mấy việc cần con hỗ trợ xử lí.” Trình phu nhân vẫy tay, con cả đã về, bà muốn trị Lưu Uyển Ngọc nhưng cô ả lại lắm thủ đoạn, chỉ biết dựa vào sự sủng ái của Trình Phủ, tuy nhiên, đương gia chân chính là con trai bà ta~

Chỉ cần Trình Sâm ở nhà, Trình Phủ cũng không dám chống lại ý của bà!

----