Dụ Quân Hoan

Chương 72: Đúng sai

“Tố Huân muội muội...” Ra tới cửa sân, Trình Sâm bất động.

“Đi nhanh đi.” Diệp Tố Huân sốt ruột nói, Ngu Quân Duệ quay lại, chỉ e nàng không đi được nữa.

“Tố Huân muội muội, muội nghĩ lại đi.” Cho dù rất khó chịu, Trình Sâm vẫn lộ mặt thật ra nói, “Mẫu thân muội lớn tuổi, tính tình nhu nhược, có dung mạo đẹp như vậy không phải là chuyện tốt, còn muội thì đang trong độ xuân...”

“Đừng nói nữa.” Diệp Tố Huân tức giận đánh gãy lời Trình Sâm, lạnh giọng đáp: “Người đổi mặt cho Hoa phu nhân, chỉ có thể là ta, muốn động tới mẹ ta thì đừng mơ bàn bạc.”

Diệp Tố Huân trước mặt y, thân hình yểu điểu tinh tế, khí chất nho nhã uyển chuyển, nét mày như dáng núi mùa xuân, mặt long lanh tựa làn thu thủy, cả người giống một bức tranh thanh u xuất trần, khiến người ta không khỏi say mê cảnh sắc đẹp như mơ này.

Chỉ cần rời đi, khi quay lại, sẽ không còn là người nữa. Trình Sâm hơi thất thần, ngơ ngác nói: “Muội về đi.”

Diệp Tố Huân cho là mình nghe nhầm, Trình Sâm muốn dẫn mẫu thân nàng đi không phải để đổi mặt cho Hoa Ẩn Dật sao? Bản thân đã chủ động đổi mặt cho bà, y lại muốn bỏ, quyết định này, đối với một người ngoài nóng trong lạnh như Trình Sâm, là vớ vẩn và không tưởng đến cỡ nào.

“Đừng do dự nữa, Ngu Quân Duệ quay lại thì ta sẽ không thể đi cùng được.” Diệp Tố Huân kéo tay áo Trình Sâm, “Huynh đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Định tụ họp với Hoa phu nhân ở đâu?”

Một cơn gió lướt qua, vạt áo hai người như nhảy múa, tung bay, quấn quít, cảnh tượng ấy bị Ngu Quân Duệ mang theo đại phu nhìn từ xa. Ngây dại. Động tác kéo tay áo của Diệp Tố Huân bị vạt áo ngăn trở, nhìn qua giống như cầm cổ tay Trình Sâm, khoảng cách hai người họ gần gũi mà mập mờ.

Diệp Tố Huân không thấy Ngu Quân Duệ, nhưng Trình Sâm lại rõ ràng, chờ hắn tới, muốn đi cũng khó, y bèn cầm cổ tay Diệp Tố Huân, thấp giọng nói: “Được, chúng ta đi.” Dứt lời kéo nàng đi ngược lại hướng Ngu Quân Duệ.


“Huynh buông tay, ta tự đi.” Diệp Tố Huân giãy dụa. Trình Sâm thả tay nàng ra, nhưng ở góc nhìn của Ngu Quân Duệ đã thấy hai người họ cầm tay nhau cùng rời đi, hắn chợt hiểu ra, Diệp Tố Huân chỉ giả vờ để hắn mời đại phu, có ý đưa hắn rời đi.

“Sao lại là nàng ta?” Trình phu nhân không vui nhìn về phía Trình Sâm.

“Trình phu nhân, Tố Huân không có tuyệt thế mỹ mạo như Hoa phu nhân, chỉ có thể để Hoa phu nhân uất ức vậy, phận làm con đâu thể nhìn mẫu thân chịu tội.” Diệp Tố Huân thi lễ với Trình phu nhân, áy náy nhìn Hoa Ẩn Dật.

“Tố Huân, cháu...” Hoa Ẩn Dật mấp máy môi, lại không nói được thành lời.

“Mẫu thân, người về đi.” Trình Sâm nhìn về phía Trình phu nhân, thấp giọng nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, muộn quá chỉ sợ Ngu Quân Duệ đuổi theo.”

Trình phu nhân còn muốn kiên trì, lại sợ Ngu Quân Duệ đuổi theo, e là ngay cả da mặt Diệp Tố Huân cũng chẳng đổi được, cắn răng, nhảy xuống xe ngựa.

Bánh xe lộc cộc chuyển động, thành Giang Ninh chậm rãi lùi lại phía sau, Ngu Quân Duệ cũng không đuổi theo, Diệp Tố Huân như trút được gánh nặng, bớt một buồn bực, lại có một nỗi buồn vô cớ dâng lên, những năm tháng về sau, khuôn mặt mình sẽ giống như Hoa Ẩn Dật bây giờ rồi.

Hai mươi năm trước, giả như Hoa Ẩn Dật không đổi mặt cho mẫu thân nàng, mẫu thân còn gả cho phụ thân sao? Trên đời này còn tồn tại Diệp Tố Huân không? Nàng suy nghĩ miên man, gắng gượng ngăn bản thân nghĩ đến phản ứng của Ngu Quân Duệ sau khi thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

“Trình Sâm, chúng ta cũng về thôi.” Hoa Ẩn Dật nhăn mày, nhỏ giọng đề nghị.

Trình Sâm gục đầu xuống, giống như không nghe thấy, ánh mặt trời chiều xuyên qua màn xe đậu trên măt y, làm khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần có một tầng ánh sáng lơ lửng, đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dài ưu thương, Hoa Ẩn Dật ngây ra, môi mấp máy, nói không thành lời, Trình Sâm đột nhiên vươn tay, hung hăng nắm chặt tay bà, cổ tay kia cân xứng tinh tế, trắng muốt, còn có thể thấy được mạch máu lưu động dưới da thịt, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người.

Mặt Hoa Ẩn Dật đỏ lên, lập tức tái nhợt, Diệp Tố Huân còn ngồi ở cạnh đấy!

Thời gian chậm rãi qua đi, bàn tay nhỏ bé giãy dụa nhưng không thoát khỏi bàn tay to. Nước mắt Hoa Ẩn Dật chảy xuống từng giọt, có giọt rơi trên tay Trình Sâm, y chẩm rãi mở con ngươi màu đen, liếc Diệp Tố Huân ở một góc, nhìn Hoa Ẩn Dật thấp giọng nói: “Dì nghĩ về Ngu gia? Hay là?”


Tay y dùng thêm sức, Hoa Ẩn Dật cảm thấy xương như bị nứt ra, mà trong lòng cũng vì hành động của Trình Sâm mà hỗn loạn.

“Nếu như phải về Ngu gia, vậy, không thể không đổi mặt... Còn... thì chúng ta về luôn đi.”

Hoa Ẩn Dật hoảng hốt, ánh mắt hai người chạm nhau, trong gang tấc, ý nghĩ hòa vào nhau, dường như chẳng có Diệp Tố Huân tồn tại.

“Có quay lại hay không?” Trình Sâm hỏi, giọng điệu bình tĩnh che dấu sóng ngầm mãnh liệt.

Quay trở lại tức là đồng ý ở cùng y! Sao có khả năng? Hoa Ẩn Dật liều mình lắc đầu.

Bàn tay lớn cầm cổ tay bà thả lỏng, gương mặt trắng của Trình Sâm càng thêm bợt bạt, suy yếu dựa vào vách xe, câu hỏi vừa rồi đã hao hết sức lực cả đời y.

Diệp Tố Huân giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài xe, ánh mắt trống trải nhìn lên trời, đối thoại bên cạnh tuy mơ hồ, cũng không thấy ánh mắt và động tác của Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật, nhưng không khí mập mờ vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy.

Loại tình cảm đi ngược thời đại vậy mà xảy ra trên người Trình Sâm trong trẻo, lạnh lùng, biết tự kiềm chế. Một cử động Diệp Tố Huân cũng không dám, chỉ sợ hơi biến hóa liền quấy nhiễu đôi người cơ khổ bên cạnh.

***

Hình bóng Diệp Tố Huân và Trình Sâm biến mất, mãi lâu sau, Ngu Quân Duệ mới hồi phục tinh thần, không tự giác lắc đầu, thầm quở trách bản thân, sao có thể không tin tưởng Diệp Tố Huân?

Nắm đấm chặt chậm rãi buông lỏng, Ngu Quân Duệ mời đại phu đang đứng khó hiểu ở cạnh.

“Đại phu, mời.”


Đại phu là người thường xuyên bắt mạch cho Diệp Dương thị, đặt lên tay bà một lúc, cười nói: “Là hỉ sự, bệnh nhân khôi phục kha khá rồi, điều dưỡng thêm một ít, lại uống thêm vài thang thuốc, có lẽ sẽ hoàn toàn khôi phục.”

Đã chuyển biến tốt đẹp! Khuôn mặt căng cứng của Ngu Quân Duệ cuối cùng cũng cười, Diệp Dương thị có thể khỏi bệnh, tự trách trong lòng hắn có thể giảm bớt không ít.

Đưa đại phu ra ngoài, Diệp Tố Huân vẫn chưa quay lại, Ngu quân Duệ đứng ở cửa ra vào, bước chân hướng về tiêu cục.

“Tại hạ đang định đi tìm Ngu nhị thiếu gia, chuyện Ngu nhị thiếu gia nhờ vả đã tra được rồi...” Tiêu sư đón Ngu Quân Duệ vào phòng. “Lần này đi điều tra Diệp gia, may mà có bạn hữu ở Thông Châu giúp đỡ...”

Ngu Quân Duệ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, Diệp Dương thị tới Giang Ninh từ Thông Châu xa xôi, dĩ nhiên là do tiêu sư ở tiêu cục Thông Châu bên kia hộ tống tới.

“Tiêu sư bên kia có nói nhận ủy thác của ai không?”

“Họ nói rằng không biết ai nhờ, nhiệm vụ này, từ ba năm trước đã có người ủy thác, lúc ấy là một người bịt mặt tới tiêu cục họ, hứa trả năm ngàn lượng, nhờ họ tùy thời chú ý tình huống Diệp gia, nếu truyền ra tin tức gia chủ Diệp Bác Chinh qua đời, lập tức lẻn vào Diệp gia, đưa Diệp Dương thị tới Ngu gia ở Giang Ninh.

Ba năm trước? Cũng là lúc Diệp Tố Huân biến thành người ngốc, con ngươi đen nhánh của hắn lóe lên, người ủy thác thần bí kia chắc chắn là Diệp Bác Chinh.

“Còn có chuyện nữa, nội thành Thông Châu hiện tại đang nghị luận, Diệp Bác Chinh chết, lúc đưa tang, chính thất phu nhân, đích trưởng nữ, trưởng tử đều không xuất hiện, vì thế, hiệu buôn Chinh Viễn đang loạn thành một cục, nghe nói có người muốn nâng nhị phu nhân Trần thị làm chủ mẫu, nghe Trần thị phân công, có người lại kiên trì muốn mời chính thất phu nhân chủ trì.

“Trưởng tử không xuất hiện?” Nói như thế tức là Diệp Triển Dương chưa chết, Ngu Quân Duệ hỏi: “Con trai trưởng của Diệp Bác Chinh - Diệp Triển Dương không xuất hiện? Có tin tức của cậu ta không?”

“Không tra được, nghe nói, vị đại thiếu gia này kể từ khi Diệp Bác Chinh bị bệnh đã biến mất không thấy tăm hơi.”

Không thấy, với sự đa mưu túc trí của Diệp Bác Chinh, phải chăng cũng giống Diệp Dương thị, được sắp xếp ở một nơi an toàn tránh họa? Nhưng nhà mẹ đẻ Diệp Dương thị không còn ai, Diệp Bác Chinh xếp Diệp Dương thị ở Giang Ninh, có phải chứng tỏ, ông tin tưởng thân gia, trông cậy con rể bảo vệ thê tử nhu nhược? Nhưng Diệp Triển Dương lại không tới Ngu gia thì sẽ đi đâu đây?


Ông ta sớm sắp xếp tất cả, hẳn là đề phòng Diệp Trần thị, xem ra sớm đã nghi ngờ ba mẹ con Diệp Trần thị có ý xấu, vì sao không hưu bà ta?

Ngu Quân Duệ thầm trách Diệp Bác Chinh, nghĩ lại, không tự giác cười khổ, Diệp Bác Chinh thật đúng là không có khả năng hưu Diệp Trần thị, tất cả vẫn chỉ là suy đoán, Diệp Trần thị đã có vài chục năm vợ chồng với ông, cũng sinh cho ông ba người con gái, nếu bỏ mẫu thân của ba nhi nữ, biết giao các nàng cho ai?

Hơn nữa, Diệp Dương thị nhu nhược vô năng, khi ấy Diệp Tố Huân là kẻ ngốc, hai di nương khác Ngô thị, Lý thị không lên được mặt bàn, một người chất phác, một người nhiều năm bệnh trên giường, căn bản không đảm đương nổi gia sự.

Chắc hẳn Diệp Bác Chinh an bài như vậy cũng chỉ phòng họa xảy ra, cũng không cho rằng Diệp Trần thị sẽ làm ra chuyện gì.

Không có tin Diệp Triển Dương chết, là niềm vui ngoài ý muốn, Ngu Quân Duệ quyết định, mang theo Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị về Thông Châu, tra rõ mọi chuyện.

Vừa ra khỏi tiêu cục vài bước, vai Ngu Quân Duệ đã nhói, một người hung hăng đập hắn từ phía sau.

Liếc thấy một mảnh gấm đỏ, toàn thân Ngu Quân Duệ cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của Diêu ý Chân, ánh mắt kia tựa như lưỡi dao sắc, muốn cắt vài miếng thịt trên người hắn xuống.

Ngu Quân Duệ thầm kêu khổ, miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, nói: “Diêu Ý Chân, cô dùng sức như thế, nếu bả vai này của ta tàn tàn phế, cô có đền được không?”

“Không đền được thì ta có thể nuôi huynh.” Diêu Ý Chân cười lạnh, giơ nắm đấm ra, hòng đánh vào mặt Ngu Quân Duệ.

Quyền phong chớp sáng, không chút giả vờ, nếu quyền này đánh trúng, mặt mình làm chảo nhuộm là vừa, Ngu Quân Duệ hơi nghiêng người tránh, vươn tay giữ cổ tay Diêu Ý Chân.

“Diêu Ý Chân, chuyện gì cũng bình tĩnh.” Trên tay Ngu Quân Duệ có chút dùng lực, xương tay Diêu Ý Chân có chút rung, hắn đang cảnh cáo nàng ta, nếu muốn động võ, mười nàng ta cũng không phải đối thủ của hắn.

Diêu Ý Chân bị đau, lửa giận tắt trong nháy mắt, nếu Ngu Quân Duệ sợ hãi vâng dạ, ngược lại nàng ta còn chẳng thèm để ý tới.


“Ngu Quân Duệ, ta mới nghe được, từ lúc cha huynh tới nhà ta cầu hôn thì Diệp Tố Huân đã rời nhà huynh rồi, căn bản không phải vì chúng ta nghị thân nên huynh để nàng ở ngoài, mà vì cha huynh nhúng chàm mẫu thân nàng, vì sao huynh phải gạt ta?”

Diêu Ý Chân biết kĩ càng như thế, không cần nói cũng biết là mẫu thân mình nói cho nàng ta, Ngu Quân Duệ bực bội, trên mặt lại không gợn sóng, liếc xéo Diêu Ý Chân, hờ hững nói: “Đây là chuyện của ta, không liên quan tới Diêu nhị tiểu thư.”

“Sao không liên quan chứ? Nếu không phải huynh gạt ta, ta với huynh đã đính ước xong rồi?” Diêu Ý Chân la lên, bàn tay trắng như phấn lại nắm chặt, muốn đấm vào mặt Ngu Quân Duệ lần nữa.