“Không gặp...” Ngu Diệu Sùng nói được nửa câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoa
Ẩn Dật vào phòng, dưới ánh đèn, khuôn mặt hồng hào không hiểu sao trở
nên đáng sợ vô cùng, nhớ tới cái cằm của Diệp Bác Chinh máu chảy đầm
đìa, sợ tới mức túm tay Ngu Quân Duệ, thét tho: “Duệ Nhi... Đuổi...
Bà... Ra ngoài...”
Sắc mặt như trượng phu đã từng thân mật ân ái
giờ trắng bệch, dường như có đám mây đen che lấp ánh sáng trong lòng Hoa Ẩn Dật, bốn chữ “đuổi bà ra ngoài” ngắn gọn như kiếm sắc vô tình đâm
vào tim Hoa Ẩn Dật. Màn điên cuồng sau khi gặp lại còn như ẩn như hiện
trong đầu, chỉ trong nháy mắt đã bị vứt bỏ, trong lòng Hoa Ẩn Dật vừa
khổ vừa đau vừa hận, định cứ thế rời đi, không nhận lại nữa. Nhưng, lại
liếc thấy nhi tử, phẫn nộ thương tâm lập tức biến thành sự lo lắng và
bứt rứt cho nhi tử.
Bản thân ở ẩn hai mươi năm tự chữa thương,
cho rằng dựa vào tình cảm sâu đậm giữa mình và trượng phu, không cần lo
cho nhi tử, lại không nghĩ tới nhi tử mất mẫu thân sống gian khổ đã bao
năm/
Bà đã khiến nhi tử thiệt thòi hai mươi năm, chưa từng che
chở hay yêu thương nó, không thể lui được, nhất định phải góp sức để nó
có cuộc sống vui vẻ sau này.
”Quân Diệp, Tố Huân, Nhị công tử, ta có lời nói với Ngu lão gia, các cháu lui xuống trước đi.” Hoa Ẩn Dật âm thanh lạnh lùng nói. Biểu hiện của trượng phu nói cho bà biết, ông
biết thân phận của mình, bà phải nói chuyện riêng với ông trước, rồi
công bố thân phận, trước đó, cái gì cũng không thể nói, để tránh huỷ
hoại uy nghiêm của trượng phu, huỷ hoại hình tượng cao lớn của ông trong mắt nhi tử.
”Không... Ta...” Cơ thể Ngu Diệu Sùng càng run
kịch liệt hơn, ông muốn nói “Tôi và bà không có gì để nói”, môi khép rồi mở, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Đây là cơ hội tốt để thoát thân, chỉ cần khiến cha hắn tin Hoa Ẩn Dật không phải hồn ma, cha hắn
sẽ sai bọn họ đi, mật đàm cùng Hoa Ẩn Dật.
” Dì Mạnh, giọng điệu
dì lạnh như vậy, khiến con rất sợ đấy.” Ngu Quân Duệ cười nói: “Nếu
không phải thấy cái bóng trên đất, chắc con cho dì là linh hồn mất.”
Theo truyền thuyết, hồn ma không có bóng, trong lòng Ngu Diệu Sùng thay đổi, vội vàng nhìn xuống đất, ngọn đèn soi rõ cái bóng đen in trên đất, cực
kì rõ ràng!
Không phải hồn ma! Ẩn Dật thật sự không chết, đây là
bà có ý, muốn nhận lại mình? Trong lòng Ngu Diệu Sùng, ý nghĩ lộn xộn,
hai cơ thể mềm mại duyên dáng và nhỏ bé luân phiên thay đổi trước mắt
ông, đồng thời còn có hai gương mặt khác nhau, một mặt khủng bố dọa
người, khiến người nhìn không đành lòng, mặt kia xinh đẹp cực kỳ, như
đào tươi mới đầu cành, ngọt ngào mê người.
Đáp án đã chắc chắn, Ngu Quân Diệp nhìn ánh mắt của phụ thân nhìn Hoa Ẩn Dật, hai tay nắm thật chặt.
”Đại ca, chúng ta ra ngoài đi.” Ngu Quân Duệ lên tiếng, kéo bả vai Ngu Quân
Diệp, hất cằm với Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân ngầm hiểu, lẳng lặng ra
ngoài.
Ba người đứng lại trong sân, Ngu Quân Duệ nói với Diệp Tố Huân: “Tố Tố, muội về trước.”
”Ngươi cũng về đi.” Ngu Quân Diệp hất cánh tay đang bá vai mình ra, lên giọng
đuổi người. Mẫu thân mình nhận lại phụ thân, có người ngoài ở gần thật
chướng mắt.
Ngu Quân Duệ đúng là đợi những lời này của y, kéo tay Diệp Tố Huân vội vàng ra khỏi Cúc Viên.
”Duệ Nhi, cha con không sao chứ?” Lưu Thị vẫn bị chặn ở cửa ra vào.
” Rất tốt, đang đang nói chuyện với dì Mạnh.” Ngu Quân Duệ nhớ tới Lưu
Thị biết rõ Diệp Dương thị rơi vào trong tay Ngu Diệu Sùng nhưng không
nói, trong lòng giận sôi, dùng lời nói khiêu khích bà.
Phu thê
Hoa Ẩn Dật và Ngu Diệu Sùng muốn thừa nhận ư? Trước mắt Lưu Thị tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ, mở mắt ra thấy khóe môi nhi tử nhếch lên, giống như cười mà không phải cười lạnh lẽo nhìn mình, nghĩ đến giữa trưa nếu
không không có Diệp Tố Huân ngăn cản mình vào Lê Viên, thì giờ đã xử lí
Hoa Ẩn Dật dẹp hậu hoạn rồi, lửa giận trong lồng ngực lập tức tăng vọt,
hai bàn tay nắm chặt của Diệp Tố Huân và nhi tử gai mắt như thế, Lưu Thị cười lạnh một tiếng, không che giấu, dù sao đã nhiều ngày như vậy, chắc chắn Ngu Diệu Sùng đã đắc thủ.
” Duệ Nhi, con tính cùng cha còn sủng ái mẫu nữ ư?”
Duệ Nhi, con tính cùng cha còn sủng ái mẫu nữ ư?
Bàn tay nóng như lửa trong chốc lát lạnh buốt, cảm giác đông cứng lan sang
cả tay Diệp Tố Huân, nàng không nhúc nhích được, y như bị điểm huyệt.
”Thật đáng thương làm sao! Một mỹ nhân như hoa như ngọc, lại phải làm thiếp
không thể để người ngoài biết, ngay cả nô tì cũng không bằng.” Lưu Thị
tiếp tục than thở.
” Phu nhân nói cái gì, Tố Huân nghe không
hiểu.” Con ngươi trong trẻo nhìn Lưu Thị cũng không nhúc nhích, kiệt lực muốn nhìn ra chân tướng trong ánh mắt hả hê của Lưu Thị.
Lưu
Thị liếc Ngu Quân Duệ, môi hắn mím thành một đường, toàn thân căng cứng, cả người lạnh lẽo như băng giá, lại đầy nguy hiểm giống báo đi săn.
Xem ra nhi tử biết chuyện của Diệp Dương thị rồi, Lưu Thị ôn hòa cười cười, nói khẽ: “Duệ Nhi biết đấy, để nó nói cho cô đi.”
”Mẫu thân huynh giận muội phá chuyện của bà nên dọa ta, đúng không?” Lưu thị thản nhiên rời đi, Diệp Tố Huân nghiêng người, hai tay gắt gao bóp chặt eo Ngu Quân Duệ, nửa vui cười nửa cầu mong nhìn hắn, “Mẹ muội ở Thông
Châu, sao có khả năng thành người cha huynh nuôi bên ngoài chứ, Quân Duệ ca ca, không có chuyện này, đúng hay không?”
Ngu Quân Duệ hít
vào một hơi thật sâu, đưa tay giữ chặt vai Diệp Tố Huân, ôm nàng vào
trong lòng, ngập ngừng nói: “Tố Tố, mẹ muội không sao, giờ bà ấy đang ở
Giang Ninh, huynh đưa muội đi gặp bà ấy.”
* *
”Lão gia
không thể trách thiếp! Thiếp cũng không muốn... Lão gia...” Tiếng khóc
thê lương truyền ra từ trong buồng, Ngu Quân Duệ đẩy cửa ra, run rẩy
châm nến. Ánh sáng hông tỏa ra sự dịu dàng ấm áp, mặt Diệp Tố Huân từ
trắng đến xanh, rồi ngược lại, ánh mắt nàng chăm chăm vào tấm màn sa
mỏng đang buông xuống, cơ thể run rẩy, môi càng kịch liệt hơn.
”
Bá mẫu, cháu và Tố Tố tới thăm người, đừng sợ.” Ngu Quân Duệ đè xuống
hoảng sợ trong lòng đích, nhấc màn lụa lên, đỡ Diệp Dương thị dậy.
”Lão gia, chuyện không liên quan đến thiếp! Ngu lão gia ép buộc thiếp... Lão gia, ông đừng nóng giận...” Ánh mắt Diệp Dương Thị tán loạn, gắt gao
tóm tay Ngu Quân Duệ liều mạng thét, môi bà nhầy nhụa máu me, đó là do
bị sợ hãi khủng hoảng, tự mình cắn nát.
Diệp Tố Huân si ngốc tiến lên: “Mẫu thân, con là Tố Huân.”
”Tố Huân! Huân Nhi? Huân Nhi...” Diệp Dương Thị nới lỏng Ngu Quân Duệ, mắt
chuyển động, sau khi mặt đối mặt với Diệp Tố Huân, hu hu khóc to, ôm
Diệp Tố Huân gọi: “Huân Nhi con cứu... cứu nương...”
”Mẫu thân,
không sao rồi, con ở đây.” Diệp Tố Huân ôm lấy Diệp Dương Thị, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, Diệp Dương Thị dần dần trấn tĩnh lại, từ khóc lớn tiếng
thành nức nở thút thít. Đột nhiên lại đẩy Diệp Tố Huân ra, hoảng sợ nói: “Huân Nhi, cha con thấy Ngu lão gia khi nhục mẫu thân, ông ấy tức giận, phải làm sao đây? Làm sao...”
”Mẫu thân, không phải cha giận dữ
người đâu, ông ấy giận chính mình thôi.” Diệp Tố Huân mỉm cười, vỗ nhẹ
vai Diệp Dương Thị, ôn nhu nói: “Mẫu thân, cha giận bản thân không bảo
vệ tốt cho người, tức giận không thể làm thịt tên súc sinh kia, không
phải giận người, ông ấy nói ông ấy rất có lỗi với người, xin người đừng
giận ông ấy.”
”Vậy sao, Huân Nhi, là vậy ư?” Diệp Dương Thị nhìn
Diệp Tố Huân không rời mắt, dường như sợ bỏ qua một biểu hiện nhỏ nhất
của nàng.
”Đương nhiên, cha còn gọi con tới dỗ mẫu thân, nếu
không sao con lại biết mà tới chứ?” Diệp Tố Huân cười nói, nhẹ nhàng lau nước mắt thay mẹ mình.
”Lão gia không tức giận là được rồi, Huân Nhi, con nói với cha con, nương không có lỗi với ông ấy, nương cầm kéo
đâm vào bẹn đùi người kia, chưa để ông ta thực hiện được...” Giọng Diệp
Dương Thị càng ngày càng nhỏ, rất nhiều ngày chịu sợ hãi, đêm nay cũng
kinh hãi, đâu óc bà vẫn luôn căng thẳng như dây cung kéo căng, nhìn thấy nữ nhi, mới thả lỏng, mắt khép lại, chìm vào mê man.
Đắp kín
chăn thay mẫu thân, tỉ mỉ gạt đi sợi tóc phất trên trán, cẩn thận nghe,
thấy hô hấp mẫu thân đã nhỏ hơn, vững vàng hơn, đoán bà đã ngủ say, Diệp Tố Huân dém kĩ màn, xoải bước đi tới bàn tròn, tắt đèn, nhìn màn đã
buông, khẽ khàng ra ngoài.
Ngu Quân Duệ lặng lẽ đi theo, hai người dừng lại ở phòng ngoài.
”Chuyện này là thế nào?”
”Tối mười ngày trước, mẫu thân muội tới tìm muội...” Ngu Quân Duệ đơn giản
nói ra suy nghĩ của mình và quá trình cứu Diệp Dương Thị ra.
”Nói vậy là nhà ta đã xảy ra chuyện, cha ta mất, giờ đệ đệ ta ra sao thì không rõ.” Diệp Tố Huân ngơ ngác lẩm bẩm.
”Ừm, huynh đã sai người tới Thông Châu nghe ngóng.”
”Huynh sai người tới Thông Châu? Lúc nào?”
”Sáng hôm nay...” Ngu Quân Duệ càng nói càng nhỏ tiếng.
”Sáng nay huynh đã biết nhà ta gặp chuyện không may, mẫu thân ta rơi vào trong tay cha huynh ư?”
”Tố Tố, huynh...”
Bờ môi Diệp Tố Huân run rẩy, yên lặng nhìn Ngu Quân Duệ, buổi sáng hắn đã
biết cha nàng qua đời, mẫu thân nàng nằm trong tay cha hắn chịu nhục,
thế nhưng hắn lại không nói một lời, bọn họ còn... tại lúc nàng dục tiên dục tử, mẫu thân nàng còn đau khổ giãy dụa...
”Tố Tố, huynh sợ
muội giận huynh, định cứu xong mới nói cho muội biết...” Ngu Quân Duệ ấp úng, trong một ngày ngắn ngủn, mọi chuyện cần thiết đều bạo phát, trời
xanh chưa cho hắn thời gian sắp xếp tất cả.
Diệp Tố Huân cười lạnh, ánh mắt vừa thống khổ vừa oán hận.
Nàng đoán được ý nghĩ của Ngu Quân Duệ, hắn sợ nàng rời bỏ hắn, tất cả, kể
cả tin tức cha ruột mẹ ruột nàng, nếu có ảnh hưởng đến việc ở chung của
họ, đều bị hắn gạt sang bên.
Trên người hắn, trường bào xanh dệt
từ gấm, thắt lưng trắng bó chặt eo, thân hình cao lớn, anh tuấn đến thế! Hiên ngang biết nhường nào!
Trán của hắn hơi đọng mồ hôi, đầu ngón tay run nhẹ, hắn đang sợ hãi, hắn sợ bản thân nổi giận, sợ mình rời khỏi hắn.
Diệp Tố Huân cười lạnh, hắn sai, chẳng lẽ mình đúng hoàn toàn ư? Hắn ngăn
không để cho mình quay trở lại Thông Châu, nhưng nếu mình kiên trì về,
cũng không phải không đi được, cha nàng chưa đến tứ tuần, cơ thể cường
tráng... Nếu nàng về, có phải cha nàng sẽ không qua đời ư? Diệp Tố Huân
cảm thấy dưới chân đang chấn động rất lớn, dường như nàng đang rơi xuống vực sâu không đáy.
”Tố Tố, đừng như vậy.” Ngu Quân Duệ cầm chặt
hai tay Diệp Tố Huân, tự trách trong mắt nàng, hắn thấy, thấy cả tro tàn tử vong. Sợ hãi và bất lực quấn lấy Ngu Quân Duệ. Không! Hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước. Thật may mắn, Diệp Dương Thị còn
sống. “Tố Tố. Tinh thần mẫu thân muội không tốt, cần muội chăm sóc.”
”Đúng vậy ha! Mẫu thân ta còn cần chăm sóc nhỉ? Còn có đệ đệ ta nữa.” Diệp Tố Huân lẩm bẩm, nói được một câu như thế, đột nhiên giống như điên rồi,
móng tay đâm thật sâu vào cánh tay Ngu Quân Duệ như gai sắc, miệng há ra hung ác cắn lên lồng ngực hắn.
Nàng cắn rất mạnh, thật sâu, máu tươi thấm ướt xiêm y Ngu Quân Duệ, nhỏ giọt li ti.
Ngu Quân Duệ ôm vòng eo Diệp Tố Huân, kiệt lực buông lỏng, lại để cho cơ bắp bản thân không cứng, tiện cho Diệp Tố Huân cắn.
Diệp Tố Huân gắt gao cắn, máu tươi tràn vào miệng, âm ấm, vô luận thế nào
nàng cũng không buông, máu tươi ngày càng nhiều.. Sau đó, nàng không cảm nhận được mình đang cắn một mảng cơ bắp lớn nữa, mà là một mảnh vải bé, môi nàng rời khỏi lồng ngực Ngu Quân Duệ, có cái gì đó ở trong miệng.
Diệp Tố Huân ọe một tiếng nhổ ra, đồ vật trong miệng rơi xuống đất, là một
khối thịt, ngẩng đầu nhìn lại ngẩng đầu nhìn lại, lồng ngực Ngu Quân Duệ có một lỗ thủng, ở đó máu me bê bết.
Diệp Tố Huân khóc, đau trời hận đất, “Ngu Quân Duệ...”
”Tố Tố nghe lời!” Mặt Ngu Quân Duệ tái nhợt, ôm nàng: “Tố Tố, nếu còn tức giận, muội lại cắn tiếp...”
”Cắn à? Cắn tiếp có thể làm cha ta sống lại ư?” Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân
Duệ ra, thu lại nước mắt, khẽ cười: “Ngu Quân Duệ, ta không giận ngươi, ta giận bản thân mình.”
Nếu nàng lại giống đời trước, vứt bỏ hắn?
Ngu Quân Duệ giữ chặt tay Diệp Tố Huân, ngực của hắn rất đau! Rất đau! Tại
sao? Chẳng lẽ dù hắn cố gắng đến đâu cũng không thay đổi được vận mệnh
chia ly ư?
”Tố Tố, muội có thể hiểu cảm giác bị người khác vứt bỏ hay không?”