Buổi chiều ngày đó, Ngu Diệu Sùng viết lưu niệm nhiều đến mức không cầm nổi bút, lúc nhà nhà thắp đèn cũng phải để Ngu Quân Diệp kéo đỡ rời quán rượu Tụ Hiền.
Ra quán rượu, Ngu Quân Diệp oán trách Ngu Quân Duệ: “Vừa rồi huynh muốn ngăn cản mấy người kia đệ còn không cho, nhịn đi, khiến cha mệt rồi kìa.”
Buổi trưa Ngu Diệu Sùng không ngừng nâng cao cổ tay viết chữ, quả thực mệt mỏi, nhưng trong lòng thì hưng phấn chưa bao giờ có, định trách Ngu Quân Diệp hai câu lại mệt mỏi không còn sức lực.
Ngu Quân Duệ cũng không tranh luận với Ngu Quân Diệp, cười nói: “Đại ca nói rất đúng, lúc đó đệ cũng không ngờ sẽ thế này, huynh và cha về phủ trước, đệ đi y quán tìm thuốc mỡ về, buổi chiều xoa bóp cho phụ thân.”
”Đi thôi.” Ngu Diệu Sùng thoả mãn gật đầu, nhìn con thứ nhường nhịn không cãi lại lời huynh trưởng quở trách, hết sức thoả mãn.
Ngu Quân Duệ đưa mắt nhìn Ngu Quân Diệp đỡ Ngu Diệu Sùng rời khỏi, sải bước đi đến phía trước cửa hàng của mình và Trình Hạo. Buổi sáng khi hắn giao quạt cho Trình Hạo, đồng thời nói quá trình để Trình Hạo làm, nhưng vẫn hơi lo lắng Trình Hạo thấy lợi nhất thời không làm theo lời hắn.
”Đã bán theo lời huynh dặn đấy.” Trình Hạo đang tính toán sổ sách bằng bàn tính, nghe xong câu hỏi của Ngu Quân Duệ thì ngừng lại, chậc lưỡi tiếc hận nói: “Nếu huynh không dặn không được nâng giá, thì bán mười lượng bạc một cái cũng có người mua, nếu không thì ba lượng bạc, cũng không tính là giá cao, huynh đã bán ba lượng một cái thì thôi, lại còn tặng kèm hai cái dành cho nữ nhân, bất kể bao nhiêu người mua cũng không được nâng giá, trời ơi, bạc lãi trắng sáng của ta...”
”Được rồi, huynh không nâng giá lung tung là được.” Ngu Quân Duệ chấm dứt cơn tức của Trình Hạo, kiếm bạc cũng phải chú ý không lòi duôi, hắn cũng không muốn tìm phiền toái cho cha mình.
Mùa hè bình thường, quạt đàn hương một cái bán từ một lượng đến hai mươi hai lạng bạc, ba lượng một cái còn tặng kèm hai thứ, sẽ không ai cho rằng bán đắt, hơn nữa còn không tăng giá khi có nhiều người mua, sẽ không ai liên hệ hành vi viết lưu niệm của Ngu Diệu Sùng với ông chủ bán quạt, dù sau này, có người phát hiện tiệm này có một phần của hắn, cũng không có nửa điểm bất lợi với Ngu gia với Ngu Diệu Sùng. Giá cả rất công bằng, ai cũng ai cũng không thể bắt bẻ để công kích được.
Ngu Quân Duệ rời khỏi mặt tiền cửa hàng, đến trước cửa tiệm thuốc, cầm lọ thuốc về phủ, cả nhà còn đang chờ hắn cùng dùng bữa. Ngu Diệu Sùng ngồi ở chủ vị, tay trái là Lưu thị, bên phải là dì Mạnh - Hoa Ẩn Dật với thân phận khách và trưởng bối. Như bình thường, chỗ của Ngu Quân Diệp ngay cạnh Ngu Diệu Sùng nhưng giờ lại ngồi dưới Hoa Ẩn Dật, Ngu Quân Duệ vẫn ngồi như cũ: kế bên Lưu Thị, Diệp Tố Huân ngồi giữa hai huynh đệ hắn.
Trong lúc vô tình, đã theo trình tự sắp xếp thứ tự chỗ ngồi của một gia đình. Ngu Quân Duệ lặng lẽ liếc nhìn mẫu thân mình, thì thấy vẻ mặt bà như thường, thoáng trì trệ rồi lập tức hiểu rõ, lúc này Hoa Ẩn Dật là một người quái dị, mẫu thân căn bản không đặt trong lòng.
Khóe mắt Ngu Quân Duệ đảo qua phụ thân thấy khuôn mặt Ngu Diệu Sùng rất nhanh đã sa sầm, ngồi cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm chính, tâm niệm vừa động, hiểu ra buổi sáng Ngu Diệu Sùng đã thấy dì Mạnh, cũng nghi ngờ dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật rồi, chỉ là chưa muốn thừa nhận thôi.
Món ăn quý và lạ bưng lên, tuy Hoa Ẩn Dật làm khách nhưng hai mươi năm mới gặp được con trai, khó có thể khắc chế lòng mẹ tràn ra, mặc dù không quá lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng không lạnh nhạt được, lặng yên nhìn không lâu thì nhỏ giọng sai nha hoàn chia thức ăn gắp cái này rồi cái kia cho Ngu Quân Diệp, cũng cho Diệp Tố Huân đĩa rau.
Ngu Quân Duệ không cảm nhận được mùi vị gì, nhìn tình cảnh này, hình như hai người là con trai và con dâu của bà vậy.
Cơm xong là thời gian nói chuyện phiếm của cả nhà, vẻ mặt Diệp Tố Huân hơi trống rỗng, hờ hững, khom người cáo lui với Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị.
”Đi đi, không cần giữ lễ tiết.” Ngu Diệu Sùng gật đầu, ánh mắt có chút lấp lánh, mắt lướt qua Ngu Quân Diệp, dừng trên người Hoa Ẩn Dật.
Diệp Tố Huân phải đi về, Hoa Ẩn Dật làm khách giống nàng đương nhiên cũng phải đi. Có lẽ vì tính mẫu tử trời sinh, có lẽ là biết tối hôm qua Hoa Ẩn Dật đã giúp hắn ngăn cản Ngu Diệu Sùng đồng ý Ngu Quân Duệ tới Diệp gia cầu thân, Ngu Quân Diệp thấy Hoa Ẩn Dật phải đi thì hành lễ với Ngu Diệu Sùng, nói: “Cha, hài nhi đi cùng dì Mạnh và Huân Nhi về Lê Viên.”
Ngu Diệu Sùng đồng ý, trong sảnh nhất thời chỉ còn Lưu Thị, Ngu Quân Duệ và ông. Lưu Thị muốn xin chỉ thị chuyện trong gia đình, Ngu Diệu Sùng có chút bực bội, khua tay nói: “Ngẫm ra rồi bàn bạc.”
”Nương, người còn bận việc cứ đi đi, cha, con mát xa cho người nhé.” Ngu Quân Duệ nhìn Lưu Thị xấu hổ khó chịu nổi, cười đánh vỡ cục diện bế tắc.
Ngu Diệu Sùng cũng ý thức được mình quá mức với Lưu Thị, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, con thứ hai đang được ông thích, đành nở nụ cười trấn an Lưu Thị, nói: “Bà cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”
**
Giờ Tuất, hai người Lục La hầu hạ Diệp Tố Huân rửa mặt súc miệng xong, đang muốn xuống lầu, thì Ngu Quân Duệ đến.
”Ngày mai sẽ có người tới xây nhà bếp trong viện các ngươi, bảo xây bên cạnh góc tường Bắc.” Ngu Quân Duệ dặn.
Xây nhà bếp! Đây là muốn thiên vị Lê Viên bọn họ, sau này việc lấy thức ăn cho Diệp Tố Huân thuận tiện không ít, hai người Lục La vô cùng vui vẻ, thi lễ sâu sắc với Ngu Quân Duệ, kéo tay nhau nhanh chóng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại, tiện cho hai người Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân thân mật.
”Buổi tối huynh thấy muội ăn không nhiều lắm, sao vậy? Có đau đầu hay không? Nhớ lại chuyện trước kia chưa?” Ngu Quân Duệ vừa nói chuyện vừa vươn tay định ôm Diệp Tố Huân.
”Ăn không vô.” Diệp Tố Huân xụ mặt, rút bàn tay lớn đang vươn tới của Ngu Quân Duệ, ngả lên giường, ngoảnh mặt vào trong, chừa sống lưng cho Ngu Quân Duệ ngắm.
Đây là tức giận hắn hả, Ngu Quân Duệ nghĩ mãi không thông, sờ sờ đầu mình một chút, chợt nghĩ tới một chuyện, khuôn mặt tuấn tú lập tức trắng bệch, tay kia cứng đơ ra, cứ để trên đầu mãi.
Có phải vì thuốc chữa mất trí nhớ kia hiệu quả quá tốt nên Tố Tố nhớ lại chuyện đời trước rồi? Phải chăng nàng đã nhớ tất cả trước khi chết? Nhớ được mình từng diệt cả nhà họ Diệp?
”Tố Tố... Huynh...” Ngu Quân Duệ vươn tay muốn chạm vào Diệp Tố Huân, nhưng khi tay chỉ cách đầu Diệp Tố Huân nửa tấc lại run rẩy không dám chạm vào.
” Ngu Quân Duệ, rốt cuộc tại sao đời trước ta hận huynh, huynh có nói hay không?” Diệp Tố Huân xoay người bất thình lình, đánh vào tay Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ không kêu đau, nàng hừ một tiếng về trên giường, Ngu Quân Duệ gấp đến độ nghĩ bò lên giường xem thì một cái gối đầu to ném vào mặt hắn.
”Nói hay không?” Diệp Tố Huân lớn tiếng hỏi, giọng nói cao vút, trong mắt là vẻ bị thương.
Đây là chỉ khôi phục trí nhớ lúc trước cũng không có nhớ lại toàn bộ kiếp trước, Ngu Quân Duệ có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ mới trong chốc lát vừa rồi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo trong.
Chuyện diệt môn ác như vậy, quyết không thể cho Diệp Tố Huân biết rõ, tuy là xảy ra trước khi quen biết, sống lại sẽ không để thảm kịch này xảy ra nhưng chỉ sợ nàng không tha thứ thôi.
Đầu óc Ngu Quân Duệ chuyển động cấp tốc, thở nhè nhẹ, thầm nói tiếng xin lỗi, vươn tay ôm Diệp Tố Huân vào trong ngực, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Tố Tố, huynh nói ra, muội phải cam đoan không tức giận nhé, dù khi đó huynh rất khốn khiếp, nhưng cũng đã trôi qua, đời này huynh sẽ không làm chuyện có lỗi với muội nữa đâu.”
”Huynh nói trước đi, có tức giận hay không, đợi sau khi ta nghe xong lại bàn tiếp.” Diệp Tố Huân giãy dụa nhưng không tránh ra được, nhìn Ngu Quân Duệ sẵn lòng nói bí ẩn khó hiểu khiến lòng mình buồn bực, tính khí trẻ con hơi tiêu tan, cũng không hề kiên trì.
Ngu Quân Duệ mát xa, xoa bóp cho Diệp Tố Huân theo thói quen đời trước, cánh tay trái ôm người, vươn tay vuốt ve từ bả vai.
”Đừng dùng chiêu này, nói mau.” Diệp Tố Huân không để mình bị đẩy vòng vòng, giương mắt bình tĩnh nhìn hắn.
”Chúng ta từng có hài tử nhưng bị nương ta hạ thuốc nên mất rồi.” Ngu Quân Duệ hít vào một hơi, cắn răng nói.
”Cái gì?” Diệp Tố Huân ngây người, sau khi nhớ lại, nàng cũng từng tự hỏi mình đi theo Ngu Quân Duệ lâu như vậy, tại sao vẫn không có hài tử.
”Tố Tố, thực xin lỗi, huynh... Khi đó huynh quá khốn kiếp.” Ngu Quân Duệ có chút đắng chát nói. Kỳ thật khi đó bởi vì Diệp Tố Huân cái gì cũng không biết, chỉ chờ đợi chỉ cần ở cùng hắn, căn bản không thèm để ý việc mất hài tử, cũng không biết đau lòng. Chỉ là mỗi lần Ngu Quân Duệ nhớ tới không có duyên phận với hài tử, nhớ tới chuyện mình làm ra sau khi mẫu thân khơi chuyện thì vô cùng hối hận.
Khi đó Lưu Thị vu oan Diệp Tố Huân và Ngu Quân Diệp cấu kết, hắn bán tín bán nghi, cũng không tìm Lưu Thị hỏi, đòi công đạo cho hài tử không biết là nam hay nữ kia.
Sau đó, hắn thật sự không bỏ được Diệp Tố Huân, để cho mẫu thân có cơ hội vu oan đến cùng, đến y quán bào chế thuốc triệt sản, sau đó hắn và Diệp Tố Huân không thể có hài tử, sau khi Diệp Tố Huân khôi phục trí nhớ, hắn thường, nếu như bọn hắn có con cái ràng buộc, có lẽ cũng không cần phải chia ly khốn khổ, Diệp Tố Huân sẽ vì nhớ con, tha thứ cho cha đứa bé là hắn.
”Chúng ta từng có hài tử?” Giật mình ngây người hồi lâu, Diệp Tố Huân vuốt bụng lẩm bẩm. Hai vai nhẹ nhàng rung rung, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu như muốn suy sụp trong nháy mắt.
”Ừm... Không biết là nam hay nữ, nếu sinh hạ, không biết là giống huynh hay muội đây.” Vấn đề này vẫn luôn quấn lấy Ngu Quân Duệ, hắn ngừng mát xa, khổ sở vùi mặt vào cổ Diệp Tố Huân, trong lòng dâng lên cô tịch không chịu nổi. Người giết con hắn bằng thuốc độc, là tổ mẫu của nó đấy.
”Nương huynh thật ác độc, bà ta có thể không thèm để ý tôi nhưng dù sao dù sao cũng phải để ý huynh chứ, dù thế nào đứa trẻ cũng là con của huynh.”
”Bà có bao giờ để ý huynh?” Ngu Quân Duệ lắc đầu, thời niên thiếu, Lưu Thị đối xử với hắn, không đánh mắng, mỗi ngày ân cần dạy bảo, muốn hắn vươn lên, muốn hắn cố gắng, đoạt vị trí gia chủ Ngu gia, đoạt được quyền hành Ngu gia. Bởi vì Lưu Thị cay nghiệt bợ đỡ, nên Diệp Tố Huân ngốc nghếch hoàn toàn tín nhiệm và không muốn xa rời hắn, mới dễ dàng đả động trái tim cứng rắn của hắn.
Dù sao Lưu Thị cũng là mẹ ruột hắn, chẳng lẽ còn chẳng lẽ còn có thể giết mẹ ruột báo thù thay hài tử chưa sinh ra, Diệp Tố Huân thoải mái, cảm giác hận đến chính nàng cũng có chút khó tin. Tính trẻ con tiêu tan, thân thể trầm tĩnh lại, vặn vẹo uốn éo ý bảo Ngu Quân Duệ mát xa, Ngu Quân Duệ hiểu ý, vì đã né được một kiếp nên nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu nhẹ nhàng bấm liên tục không ngừng, cũng nói cho nàng nghe việc bán quạt.
”Lợi dụng cha huynh, cũng được, thật ra còn có một phương pháp, có thể thực hiện đơn giản.” Diệp Tố Huân khoan thai mở miệng, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không chúng ta dùng phương pháp này, làm tiếp kiếm sống, muội nghe Lục La nói ở đây muội còn ba ngàn lượng, huynh cầm lấy đi gom góp làm tiền vốn.”
”Cha huynh đã rất có tiền rồi, sao huynh còn suốt ngày nghĩ đến việc kiếm bạc trắng?” Giải trừ tình hình nguy hiểm, Ngu Quân Duệ có ý cười cợt, vuốt vuốt bả vai Diệp Tố Huân, tay lại lướt xuống dưới. Cong một chân Diệp Tố Huân lên, bàn tay lớn trượt theo chân nhỏ loại bạch ngọc, niết trên trên ngón chân nhuận no đủ.
Diệp Tố Huân rất hưởng thụ, tránh khỏi ôm ấp của Ngu Quân Duệ, đạp đạp chân ý bảo hắn ngồi vào, chuyên tâm chút ít, trong miệng lại khẽ cười nói: “Đang nói chính sự, chớ không đứng đắn...”