Dụ Quân Hoan

Chương 47

Huân Nhi! Xưng hô thân cận như vậy... khi Diệp Tố Huân chìm trong nghi hoặc thì Ngu Diệu Sùng đã đến trước mặt.

”Tốt, trở về là tốt rồi.” Vẻ mặt Ngu Diệu Sùng vui mừng, đánh giá Diệp Tố
Huân một lượt, vui tươi hớn hở nói: “Khí sắc cũng không tệ lắm.”

Nghe khẩu khí này, chỉ sợ là thông gia rồi, Diệp Tố Huân âm thầm nghĩ, nhún gối hành lễ: “Tố Huân bái kiến Ngu bá bá.”

”Không ngốc nữa à?” Ngu Diệu Sùng ngẩn ngơ, quên nâng Diệp Tố Huân dậy, trừng mắt nhìn Ngu Quân Duệ.

Ngu Quân Duệ nhớ tới lúc ở Trình gia, lời nói Diệp Tố Huân đã bình thường
không còn giả ngu, nghĩ đến Ngu Quân Diệp đã kết hôn vậy thì không cần
giả ngu nữa, thích thú nhẹ gật đầu, tiến lên một bước thay cha hắn nâng
Diệp Tố Huân dậy, cười nói: “Nhờ tác dụng của dây noãn ngọc, Tố Tố có
thể nói bình thường, cha, hài nhi nghĩ ngày mai sẽ lên đường đế Diệp gia cầu hôn, xin cha đồng ý.”

Cái gì mà không ngốc cơ, Diệp Tố Huân
khó hiểu, Ngu Quân Diệp bên kia hét: “Muốn đến Diệp gia cầu hôn cũng là
ta đi, cha, con không cưới Diêu Ý Chân, con muốn thành thân với Huân
Nhi.”

”Nói bậy bạ gì thế, hôn sự với Diêu gia định ra rồi há có
thể sửa đổi?” Ngu Diệu Sùng gầm lên, quay đầu nói với Ngu Quân Duệ:“Quân Duệ, ngày mai mang theo lễ vật, con dẫn Huân Nhi cùng nhau về Diệp gia, lập thành hôn sự.”

”Cha quá bất công, nếu phải liên thân
với Diêu gia, Quân Duệ cũng có thể lấy Diêu Ý Chân mà...” Ngu Quân Diệp
phẫn nộ hô to, ánh mắt nhìn khắp nơi, muốn ném gì đó, bất ngờ, màn
chướng lay động lọt vào tầm mắt của hắn, lùi vài bước, hai tay cầm màn
tơ muốn kéo xuống.

Nhìn nhi tử bi phẫn khiến hai con mắt đỏ ngầu, Hoa Ẩn Dật vô cùng đau lòng, Ngu Quân Diệp lùi đến cạnh màn che đang
đưa lưng về phía bà, Hoa Ẩn Dật không chút nghĩ ngợi, thấp giọng nói:“Nói với cha ngươi, ngươi mơ thấy mẫu thân, bà nói thích Diệp Tố Huân

làm con dâu.”

Ai vậy? Dù nghi vấn nhưng hắn cũng nói theo.

”Diệp Nhi...” Ngu Diệu Sùng nhíu mày chán nản, vô lực ngã ngồi xuống ghế giống như bị rút xương cốt.

Thật sự dùng được! Ngu Quân Diệp cũng không cần chỉ điểm, nói tiếp: “Cha,
Diêu Ý Chân kia cuồng vọng vô lý, nương con sẽ không thích con dâu như
vậy, cha nhẫn tâm để mẹ mất vui dưới cửu tuyền à?”

Ánh mắt Ngu
Quân Duệ đảo qua màn che, trong mắt có hào quang loại băng hàn bén nhọn
lóe lên rồi biến mất, Ngu Quân Diệp há to mồm còn muốn nói tiếp, ai ngờ
Ngu Quân Duệ đoạt trước một bước, thi lễ một cái với Ngu Diệu Sùng, trầm giọng nói: “Cha, đại ca chưa rõ khúc mặc, chuyện hài nhi đến Diệp gia
cầu hôn tạm hoãn đã.”

”Được.” Ngu Diệu Sùng gật đầu, liếc con trai cả, lắc đầu, buồn vô cớ.

Sau khi đã nói xong tất cả, Diệp Tố Huân yên lặng ngẩng đầu nhìn Ngu Quân Duệ yên lặng ngồi bên cạnh.

Tối nay là hắn công khai tới Lê Viên, hai người Lục La và Tử Điệp thấy Diệp Tố Huân thì khóc mãi, nhưng để tránh quấy rầy Ngu Quân Duệ và Diệp Tố
Huân thì đã sớm lui xuống.

”Ngươi cảm thấy dì Mạnh và Ngu gia có quan hệ rất lớn?” Sau một lúc lâu, Diệp Tố Huân hỏi.

”Ừ.” Ngu Quân Duệ trầm thấp đáp, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn lãng u ám,
đường cong trở nên cương nghị như nham thạch nguội lạnh.

Trong
lòng của hắn có một suy đoán vô cùng không tốt, suy đoán này đã có tám
chín phần khẳng định sau khi nghe Diệp Tố Huân miêu tả tình cảnh dì Mạnh gặp mặt Trình phu nhân, hắn sợ nói ra Diệp Tố Huân bất an, còn không
dám nói.

Nếu như dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật, chuyện liền không ổn. Ngu Quân Diệp vừa mang Hoa phu nhân ra, Ngu Diệu Sùng đã bất định, tuy mắt
thấy không có chướng ngại, kỳ thật chướng ngại này càng phiền toái hơn
trước kia.

Nếu Hoa Ẩn Dật xuất hiện, Diệp Tố Huân giờ lại không
ngốc nữa, chỉ sợ Ngu Diệu Sùng bất công sẽ sửa lại, giờ chỉ có thể hy
vọng Diêu gia không có chuyện xấu.


”Tố Tố, sao muội không giả ngốc nữa hả?” Ngu Quân Duệ có chút tiếc hận hỏi.

”Ta đã nói cái gì cũng không nhớ, sao ngươi không tin?” Diệp Tố Huân mất
hứng bĩu môi, nàng căn bản không nhớ rõ chuyện trước kia, sao biết trước đó mình giả ngốc chứ.

”Cái gì cũng không nhớ?” Ngu Quân Duệ kinh ngạc không thôi, nhìn nhìn mặt Diệp Tố Huân, đột nhiên nhếch miệng cười cười, đầu đến gần cổ Diệp Tố Huân, vừa gặm cắn vừa buồn cười nói: “Tố
Tố, lúc muội sống lại đã quên chuyện kiếp trước song lại nhớ chúng ta đã từng thân mật, giờ mất trí nhớ quên tất cả nhưng còn nhớ gọi huynh Quân Duệ ca ca, lúc chúng ta thân mật, muội cũng không kháng cự.”

”Ta...” Diệp Tố Huân cũng không biết sao mình lại gọi Quân Duệ ca ca, mặt vì
nóng nảy mà đỏ bừng, cà lăm mãi, hậm hực nói: “Ai không kháng cự thân
mật với ngươi chứ, là ngươi không biết xấu hổ.”

”Đúng đúng, huynh không biết xấu hổ.” Ngu Quân Duệ cười nhẹ, giải hiểu lầm rồi,, nhớ tới
khi Diệp Tố Huân mất ký ức lại còn có thể cho mình làm xằng làm bậy, còn nhớ rõ Quân Duệ ca ca là mình, tâm tình thật tốt, nắm tay Diệp Tố Huân
đánh mình, cười nói: “Tố Tố, lúc trước hiểu lầm muội rồi, cho muội đánh
để hả giận nhé.”

Hắn thật sự đánh, bốp bốp vang dội, Diệp Tố Huân đau lòng, giãy tay ra, sẵng giọng: “Da thô thịt dày, đánh ngươi khiến
tay ta đau.”

Đây là đau lòng mình đấy, trách móc trong lời nói
kia hắn rõ ràng, giống như một giọt nước rơi xuống nội tâm hạn hán đã
lâu của Ngu Quân Duệ, ngọt ngào chậm rãi lan ra khắp nơi trên cơ thể...

”Trước đó ngươi nói nếu ta tức thì có thể đánh ngươi, mắng ngươi, có phải
ngươi làm gì khiến ta tức?” Diệp Tố Huân bị hắn thâm tình nhìn nướng đến quanh thân nóng lên, hơi có chút ngượng ngùng, vội chuyển chủ đề.

”Huynh không để muội về nhà nên muội tức giận. Giờ không giận nữa chứ? Ngày đó huynh đã sờ sờ cho muội xem rồi, không thể lại giận chứ.” Đã biết là
mất trí nhớ, Ngu Quân Duệ có tâm tư nói giỡn, vừa nói xong, bàn tay lớn
không đứng đắn sờ soạng trên người mình vài cái, tỏ vẻ ngày đó mình nịnh nọt Diệp Tố Huân như vậy để xin nàng không tức giận.

”Ngươi...
đừng sờ nữa.” Diệp Tố Huân đỏ mặt, nhỏ giọng hừ hừ như tiếng muỗi vo ve, Ngu Quân Duệ không phải đang kiểm nghiệm, rõ ràng là cố ý trêu chọc.
Tay kia lướt lướt, mở quần áo, kéo xuống, hai chân cường kiện hữu lực
thon dài thẳng tắp, da thịt màu mật ong dưới ánh trăng sáng bóng tràn
ngập sức sống, lồng ngực trơn nhẵn kiên cố, hai hạt điểm lồi màu anh đào mê người... Khí tức dương cương tươi mát sảng khoái bao vây Diệp Tố
Huân.

”Ngươi mau mặc quần áo vào...” Nuốt nước miếng, Diệp Tố
Huân gian nan mà nói, nàng rất muốn nhào tới, cắn điểm lồi nho nhỏ mê
người kia.


Tiếng nàng bởi vì thẹn thùng nên chưa đủ khí lực, mềm
mềm giống như làm nũng, lông mi dài chớp chớp, một đôi mắt to thanh tịnh dưới ánh trăng mông lung, phảng phất giống như nước xuân gợn sóng lăn
tăn, rơi vào trong mắt Ngu Quân Duệ liền không duyên cớ khơi gợi mấy
phần quyến rũ, lại để cho hắn nhịn không được muốn hôn lên môi nàng, sau đó, thực sự hành động.

Không thể lỗ mãng được, Tố Tố trở mặt
còn nhanh hơn lật sách, Ngu Quân Duệ nói đùa: “Tố Tố, ngày đó, quần áo
của huynh là bị muội cởi nha, sau đó, muội cũng thoát xiêm y, dưới cây
chuối tây trong sân, chúng ta đã...”

Diệp Tố Huân bị hắn khiêu
khích (xx) như thế, xấu hổ muốn đào cái hố để trốn, đỏ mặt trừng mắt
liếc hắn một cái, lẩm bẩm: “Chỉ có nguyên lời của ngươi, thừa dịp ta
không có trí nhớ... Nói liều...hứ...”

”Nào có đâu, huynh đang
giúp muội nhớ lại, ngày đó, muội tức giận, không cho huynh đi vào, cũng
không cho tay huynh thăm dò, huynh nhìn muội ngứa khó chịu, giật lá
chuối tây cuốn thành ống đi vào, sau lúc lôi lá ra, đầy nước của
muội...”

”Nói bậy...” Diệp Tố Huân hổn hển, vươn tay đánh Ngu Quân Duệ, “Không biết xấu hổ, không nói nữa, mau về đi.”

”Được, được, huynh về.” Ngu Quân Duệ nhấc tay làm hình dáng ngoan ngoãn nghe
lời, bó lại xiêm y đi đến thang lầu bên kia, Diệp Tố Huân thở hổn hển
đến cạnh cửa sổ. Đột nhiên có tiếng bước chân quay lại, Diệp Tố Huân vừa định chất vấn, quần đã bị giật xuống.

Bị Ngu Quân Duệ chọc hồi
lâu, chỗ kia của Diệp Tố Huân đã ẩm ướt hư không tưởng rồi, Ngu Quân Duệ tách chân Diệp Tố Huân, rất nhanh tới gần chỗ ướt sũng, đầu gối xoay
xoay trên đỉnh, vuốt vòng eo Diệp Tố Huân cười nói: “Tố Tố, lần trước
ống lá chuối tây đầy nước, lần này nó làm ướt đùi huynh, thế nào?”

Diệp Tố Huân bị làm phiền khiến cho đầu óc choáng váng nhưng cảm giác được
đầu gối làm mình ngứa muốn khóc, tay nắm chặt lấy bả vai Ngu Quân Duệ,
thấp giọng rên rỉ: “Quân Duệ ca ca...”

”Muốn không Tố Tố?” Ngu
Quân Duệ khó chịu thở, một tay ôm Diệp Tố Huân, một tay sờ loạn phần
lưng nàng, chậm rãi xuống dưới từ eo mềm nhẵn, vuốt ve, chà xát.


” Muốn... Lúc nào chúng ta thành thân?” Diệp Tố Huân thống khổ khẽ nói,
không có trí nhớ, không có những thù hận của kiếp trước, nàng nghĩ mình
và Ngu Quân Duệ đã như vậy rồi, ban nãy còn nghe hai nô tì của mình nói
Ngu Quân Duệ rất tốt, trong nội tâm đã nhận định Ngu Quân Duệ là phu
quân.

Tố Tố không phản đối thành thân nữa, Ngu Quân Duệ mừng đến
tay chân phát run, lách vào giữa bắp đùi Diệp Tố Huân, chân đạp một cái, quần của Diệp Tố Huân rớt xuống.

Diệp Tố Huân đã không có ý
thức, mặc hắn làm càn, Ngu Quân Duệ áp Diệp Tố Huân đến bệ cửa sổ, nâng
hai chân của nàng lên vai, đồ vật thô lớn đưa tới, chậm rãi đẩy mạnh.

”Đau... Đau...” Cứng rắn đâm vào, đau đến mức Diệp Tố Huân rơi lệ.

”Tố Tố, nghe lời, dù sao cũng phải đau nhức một lần, cho Quân Duệ ca ca đi vào, được không?”

”Quá đau, mau biến nó trở nên nhỏ, biến nhỏ đi.” Diệp Tố Huân đau đến liên tục lắc lư.

Ngu Quân Duệ hít một hơi thật dài, cúi đầu nhìn nhìn, giống hệt lần trước,
chỉ có đỉnh thân đi vào, cánh hoa Diệp Tố Huân phấn nộn kẹp quá chặt,
rất nhanh khiến vật kia đau đớn.

Diệp Tố Huân nhíu mày nhịn chỉ
một lúc, thấy Ngu Quân Duệ không lui ra ngoài, nóng nảy, hu hu thút thít nỉ non: “Mau biến nó nhỏ đi, không nhỏ thì ra ngoài, đau chết mất.”

Tên đã trên dây còn không cho kéo cung, Ngu Quân Duệ đổ mồ hôi, biến vật
kia nhỏ là chuyện là không thể nào, mắt thấy giấy trên kỉ án, không do
dự nữa, kéo qua ngậm đến trong miệng, mấy lần như thế, nhẹ nhàng rút vật kia ra, chậm rãi chọc vào, nhẹ nhàng mà chuyển động khai thác cánh hoa.

Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy đau nhức biến mất, không có đau đớn, chỉ có tư vị mất hồn, sóng sau cao hơn sóng trước.

”Quân Duệ ca ca...”

Hạ thân bị cạo một hồi sảng khoái, Diệp Tố Huân hơi khép mắt, bờ mông nhô
lên đón ý nói hùa, cũng không nghĩ là đồ vật gì, chỉ ngóng trông mãi như vậy không dừng lại.

Trong tai nghe được Diệp Tố Huân giọng dịu
dàng ngâm nga, nhìn giấy nhiễm nước bóng nhoáng, Ngu Quân Duệ cảm giác
mình thứ đồ vật cơ hồ muốn phun ra, hắn kẹp chặt hai chân, khắc chế,
trên tay ngừng, nẹ dò xét, hết ra lại vào.


Diệp Tố Huân khoái
hoạt vô cùng, hai tay bắt loạn, đột nhiên bắt được cây gậy nóng, có chút ngẩn ngơ, ngón tay nhỏ nhắn cầm chặt, vô ý thức liền vuốt ve. Ngu Quân
Duệ thấp giọng hô một tiếng, thẳng lưng, một cổ khoái ý mãnh liệt bay
thẳng lên não, trong bụng lửa nóng tăng, oanh oanh liệt liệt trào ra,
tay trái nắm vòng eo Diệp Tố Huân buông ra mà bắt đầu dùng sức đâm tay
Diệp Tố Huân, mỗi một cái cũng như đóng cọc, hung mãnh hữu lực, cự bổng bành trướng kịch liệt, tay phải cũng không ngừng, nếu vừa rồi là dò xét thì giờ thêm tay trái phối hợp, nhanh chóng mà xoay tròn...

”Quân Ngu ca ca...” Diệp Tố Huân mơ mơ màng màng hô hào, hoàn toàn sa vào bên trong tình dục, eo dao động, lắc mông, lung tung nói, “A...A... Nhanh
một chút...”