Dụ Quân Hoan

Chương 45

Vừa nói xong, Diệp Tố Huân trở nên ngốc trệ.

Ngu Quân Duệ không buông tay, ánh mắt vốn âm lãnh lập tức ấm áp như ánh mặt trời, “Tố Tố, nàng không quên chuyện của chúng ta, đúng không?”

”Ta...” Diệp Tố Huân không biết nói thế nào, nàng vốn không nhớ gì hết.

”Tố Tố, ta nhớ nàng muốn chết.” Một tiếng khàn khàn thổ lộ tất cả, Ngu Quân Duệ đè trên người Diệp Tố Huân, khí tức nóng hừng hực đập vào mặt. Đôi
môi Diệp Tố Huân khẽ nhếch, muốn nói lại nói không nên lời, bởi đôi môi
nóng hổi của hắn áp lên môi nàng.

”A......” Dính mút thật lâu,
một tay Ngu Quân Duệ ôm cổ Diệp Tố Huân, vừa hôn vừa niết, một tay xoa
nắn khắp chỗ trên người nàng, hận không thể vò nát nàng, sau đó nuốt
toàn bộ, như vậy thì không cần lo lắng sẽ mất đi rồi.

Diệp Tố
Huân bắt đầu thở gấp, Ngu Quân Duệ ôn nhu hơi buông môi nàng ra, tay
phác họa đỉnh núi, Diệp Tố Huân choáng váng mềm nhũn người, bàn tay nhỏ
bé giống như có ý thức riêng, chạm vào bộ phận cứng rắn của hắn khi hai
người hôn nhau, ngón tay của nàng dọc theo đồ vật kia phác họa, sau đó
dùng sức cầm chặt văn vê, mắt nhắm nghiền, lông mi rung động, đỏ ửng lan khắp mặt, đầy vẻ mê loạn.

”Tố Tố... Tố Tố...” Ngu Quân Duệ
giống như mê muội không ngừng khẽ gọi, bờ môi dán bên tai Diệp Tố Huân,
dùng giọng nói trầm thấp thuần hậu câu nói: “Tố Tố, Quân Duệ ca ca muốn
ăn muội, muội cho Quân Duệ ca ca ăn nhé?”

Diệp Tố Huân đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng tinh tế từ hầu phát ra: “Muội không muốn, đau lắm...”

”Qua một lần này sẽ không đau nữa, muội không muốn thử cảm giác chúng ta hợp thành một thể sao?”

Hơi thở nóng tiến vào trong lỗ tai, một cánh tay không an phận men theo đùi, chậm rãi tiến vào trong...

Hợp thành một thể với hắn có cảm giác gì? Đó là... Trong đầu hiện lên cảnh
đồ vật kia của Ngu Quân Duệ liên tục ra vào, tư vị **, bất giác mềm

nhũn.

”Quân Duệ ca ca...”

”A...... Tố Tố nghe lời...”

Ngu Quân Duệ hạ thấp tiếng nói, úp sấp giữa hai chân Diệp Tố Huân, hắn
không thoát quần nàng, chỉ dùng đầu lưỡi và hàm răng cắn từng chút một
cách tầng vải xa tanh.

Ngọn lửa từ nơi hắn chạm đến tràn khắp cơ
thể, hai tay Diệp Tố Huân bắt lấy tóc Ngu Quân Duệ, thân thể có chút
rung rung, không tự kìm hãm được tách chân ra.

Cảm giác được Diệp Tố Huân động tình, đầu lưỡi và hàm răng Ngu Quân Duệ gặm cắn nơi ướt át kia nhanh hơn, dục vọng tích lũy đến muốn sôi trào, hắn muốn xé rách
quần Diệp Tố Huân, muốn xông vào. Nhưng cũng cảm giác được bắp thịt Diệp Tố Huân căng cứng, biết nàng khẩn trương, Ngu Quân Duệ thở dốc, liều
mình khắc chế xúc động muốn giơ roi thẳng tiến mà bò lên, dụi mặt Diệp
Tố Huân, cái kia cứng rắn cách quần áo dán chặt lấy đùi Diệp Tố Huân
chậm rãi trêu chọc.

Diệp Tố Huân bị trêu chọc, dục hỏa đầy người, mất thần trí, miệng liên tục nức nở gọi Quân Duệ ca ca.

Ngu Quân Duệ nghe được thanh âm mềm mại vô lực này, vật vốn căng càng thêm
trướng đến đau nhức, bàn tay lớn tiến vào trong quần Diệp Tố Huân, ngón
tay thon dài chợt đâm vào, chỗ kia của Diệp Tố Huân mặc dù đã ẩm ướt,
nhưng vẫn cảm thấy một hồi đau nhức, thân thể vặn vẹo uốn éo kháng cự,
đột nhiên run rẩy, Ngu Quân Duệ thế mà văn vê nơi mẫn cảm nhất của nàng.

”Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân hít vào, nhéo cánh tay luống cuống của Ngu Quân Duệ, kẹp chặt hai chân.

”Thoải mái không, Tố Tố?” Ngu Quân Duệ chen chân vào giữa hai chân Diệp Tố
Huân, đẩy ra đôi chân đang kẹp chặt chẽ, tay không ngừng xoa nắn nơi câu tâm người kia.

”Quân Duệ ca ca... Ah...” Diệp Tố Huân thấp
giọng kêu, đã không rảnh để ý mình giống như không biết xấu hổ, cũng
không cách nào suy nghĩ vì sao mình lại gọi Quân Duệ ca ca thân mật như
thế.

Tuy là mất trí nhớ, không còn kì ức hoan ái, không cấm được
Ngu Quân Duệ, dưới sự tận lực trêu chọc của hắn, nơi mẫn cảm kia vài
phần đau đớn, toát ra tư vị ** không thể nói. Diệp Tố Huân vui sướng,
cái gì cũng không nhớ ra được, nàng chỉ không chờ được thậm chí còn
trông ngóng một khắc kích tình bạo phát kia, thuận theo Ngu Quân Duệ tùy tiện làm càn. Buổi chiều đến, bầu trời ngày càng tối đi... Trong phòng
còn có một người, hai người đều quên hết...

******


”Tuyết Nghi, sao mặt muội biến thành như vậy?” Trình phu nhân Mạnh Thu Tuyền
lôi kéo Hoa Ẩn Dật khóc hồi lâu, nhìn Hoa Ẩn Dật khóc hỏi.

”Vì
sao biến thành như vậy ư?” Hoa Ẩn Dật sờ mặt mình, nặng nề cười cười, tơ máu chằng chịt thấy mà giật mình. “Thu Tuyền, cái mặt này đã từng bị
cắt đi.”

”Cái gì? Ai làm? Tỷ đi...” Mạnh Thu Tuyền kêu sợ hãi, mới nói được một nửa thì sững sờ nhìn Hoa Ẩn Dật.

”Là muội tự nguyện.” Khóe môi Hoa Ẩn Dật nhếch lên, đôi mắt đen kịt lóe ra hào quang sáng ngời. Là loại ánh sáng chói mắt phát ra từ nội tâm. Ánh
sáng này, khiến khuôn mặt khủng bố chợt trở nên rực rỡ mà sinh động,
xinh đẹp không gì sánh được.

”Thu Tuyền, khuôn mặt kia mang cho
muội rất nhiều điều xấu, tỷ không đoán được đâu.” Trong mắt Hoa Ẩn Dật
lập loè lệ quang: “Muội đã chết rồi...”

”Cái gì...” Mạnh Thu
Tuyền ngã ngồi xuống ghế, sau hồi lâu thì thào im bặt, chợt phẫn nộ đứng lên, nắm chặt bả vai Hoa Ẩn Dật: “Muội bị ngốc à, tại sao phải đồng ý
yêu cầu cái thằng vô sỉ Nghiêm Long kia?”

”Không đồng ý thì thế
nào?” Một nụ cười thảm, Hoa Ẩn Dật lắc đầu, che mặt khóc thảm: “Muội
không đồng ý, thì Nghiêm Long sẽ xử tử Diệu Sùng, muội cô nhi quả phụ,
cũng không trốn được việc bị hắn nhục nhã, khi đó, muội phải làm sao?
Chết để bảo vệ trong sạch? Nhưng chết rồi, con muội sống thế nào? Muội
không chết, thì con muội phải nhận giặc làm cha, lại nhẫn nhịn tiếp à?”

”Muội có thể nói cho tỷ biết, chắc chắn tỷ sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ.” Mạnh Thu Tuyền phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.

”Tỷ giúp muội thì chỉ có thể thông qua tỷ phu, khi đó tỷ phu chưa thừa kế
tước vị, có thực lực gì giúp muội đấu với Nghiêm Long?” Tìm Mạnh Thu
Tuyền xin giúp đỡ, không phải Hoa Ẩn Dật chưa từng nghĩ.

”Sau đó...”

”Muội treo cổ tự tử muốn chết, Diệu Sùng phát hiện ra sớm, khi đó muội chỉ
nín thở thôi, chưa chết, hắn lại cho là muội đa chết, lại sợ tỷ truy
cứu, không thổ táng muội mà đặt trên bè tre thả theo dòng nước...”

Bè tre xuôi theo dòng nước, ở hạ lưu gặp được hai người phụ nữ.

”Bọn họ cứu muội?”

”Ừ.”


”Vậy mặt của muội?”

”Người phụ nữ đi phải đi tìm thầy thuốc quay lại, họ cũng không biết muội còn
sống, sau khi cha người kia thấy khuôn mặt muội, thì sai người ngăn bè
lại, mang muội lên thuyền bọn họ.”

”Bọn họ cần thầy thuốc có quan hệ gì với mặt muội?”

Hoa Ẩn Dật hít một hơi thật sâu, cắn môi dưới nói khẽ: “Cô gái kia, có bộ dáng giống muội, chỉ là, trên mặt chằng chịt nốt đỏ.”

”A?” Mạnh Thu Tuyền nghẹn ngào thét lên: “Bọn họ lột da mặt muội, áp vào mắt ả kia?”

”Ừ, trước đó họ đi chỗ thần y cầu chữa nhưng thần y nói không có cách nào
tiêu trừ, biện pháp duy nhất là nếu nếu có gương mặt tương tự thì lột da mặt, dùng nước thuốc đặc thù dán lên, dưỡng hơn nửa năm, da mặt sẽ dần
sinh trưởng ở trên mặt cô gái kia.”

”Thật ác độc, vì mình, vậy
mà... Tuyết Nghi, con ả này ở đâu? Tỷ tìm bọn họ báo thù thay muội.”
Mạnh Thu Tuyền cao giọng mắng to.

”Nghe muội nói hết đã.” Hoa Ẩn
Dật giữ chặt Mạnh Thu Tuyền: “Muội nói là muội tự nguyện. Người cha kia
cho là muội chết rồi, mang đến chỗ thần y, nghe được muội còn sống thì
không còn ý đó nữa. Là muội nghe được đối thoại của họ, chủ động nói ra. Lúc ấy đã thử tìm chết thì không còn dũng khí tự tử nữa, nghĩ đến khuôn mặt này vô cùng hại người, không bằng hủy nó đi.”

Trước khi Hoa
Ẩn Dật hủy dung nhan thì tâm nản như chết, sau khi từ một mỹ nhân tuyệt
sắc trở thành người quái dị, vẫn bi thương hối hận không rõ tên, nhưng
ván đã đóng thuyền. Bà xấu hổ vì mặt mình dọa người, lại chịu tổn
thương, ngay cả quay trở lại thành Giang Ninh cũng đều không có dũng
khí.

Nhiều năm trôi qua, không bỏ được nhi tử, tâm tâm niệm niệm
không thể quên, ngày ấy nghe Diệp Tố Huân nhắc tới Giang Ninh, nỗi lòng
xúc động, nhịn không được hỏi nhiều một câu, nghe được là từ Giang Ninh
đi đến Giới Lăng, nguyên quán Mạnh Thu Tuyền là Giới Lăng bà dĩ nhiên
biết, mở cửa thấy Trình Sâm, thấy mặt hắn có vài phần giống cố nhân, có
phần nghi ngờ mơ hồ, nên để bọn Diệp Tố Huân tá túc.

”Mặt muội có biện pháp hồi phục không?” Nhìn dung nhan đã từng một thời khuynh đảo
thiên hạ giờ trở thành quái dị kia, Mạnh Thu Tuyền cảm thấy vô cùng bi
ai.

”Không có biện pháp, trừ khi...” Hoa Ẩn Dật mở miệng, lại không nói gì tiếp.

”Trừ khi tìm được người có tướng mạo tương tự, lột da mặt xuống dính lên cho muội, đúng hay không?” Mắt Mạnh Thu Tuyền sáng ngời. “Tuyết Nghi, chúng ta tìm nữ nhân kia, lấy da mặt muội về.”


”Ngày đó muội không hỏi quê họ ở đâu, biển người mênh mông, đi đâu tìm kiếm? Mà thôi.” Hoa Ẩn
Dật lắc đầu, nhưng thật ra, muốn tìm nữ tử dùng da mặt mình ở đâu, bà
rất rõ.

”Không tìm được?” Mạnh Thu Tuyền than nhẹ, một lát nói: “Không tìm được thì thôi, trước mắt đã có một người phù hợp.”

”Thu Tuyền tỷ nghĩ gì vậy, chuyện này không được làm.” Hoa Ẩn Dật nhìn ra ý
định của Mạnh Thu Tuyền, sợ tới mức lắc đầu liên tục. “Tuyệt đối không
được, ta đã già rồi, còn Tố Huân đang còn xuân, sắp nở hoa, chiếm dung
nhan nó, vô cùng nhẫn tâm.”

Mạnh Thu Tuyền nhíu mày, có chút chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép (*) nhìn bạn tốt: “Muội chính là mềm lòng, không nói lòng muội năm đó đã chết, lúc đó chỉ vì muội đồng tình mới
chủ động cho người ta lột da mặt, tỷ nói không sai chứ?”

(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Mặc dù lúc ấy lòng Hoa Ẩn Dật đã chết, nhưng nguyên nhân muốn cho da mặt,
thật sự do nhìn nữ tử kia vì xấu xí, khiến người gặp đều sợ hãi, khiếp
nhược, quả thực do đau lòng mới chủ động đề nghị.

”Bất kể thế nào, chuyện này không thể làm.” Hoa Ẩn Dật kiên định lắc đầu.

”Vậy muội cứ để thế này sao? Với cái dạng này, sao nhận lại được Quân Diệp? Sao đuổi được Lưu Thị ra khỏi Ngu gia?”

”Lưu Thị? Người mới của Diệu Sùng?” Hoa Ẩn Dật ngây dại, hai mươi năm trôi
qua, mỗi lần nhớ tới ân ái triền miên giữa phu thê ngày đó, vẫn cho rằng Ngu Diệu Sùng sẽ không tái giá.

”Ừm, Tuyết Nghi, hôm nay nghe
lời muội nói mới nhớ, muội phu cưới Lưu Thị không lâu, thì Nghiêm Long
chọc phải tai họa bị xử tử rồi, xem ra năm đó không phải muội phu vô ơn
bạc nghĩa, có mới nới cũ, là vì báo thù thay muội, Tuyết Nghi muội phải
khôi phục dung mạo, để Quân Diệp có thể gặp mẹ. Đuổi Lưu Thị ra khỏi Ngu gia, ba người sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ hết quãng đời còn
lại.”

”Muội...” Hoa Ẩn Dật giật mình, ngơ ngác nhìn Mạnh Thu
Tuyền: “Thu Tuyền, lần này muội chỉ muốn nhìn Diệp Nhi một chút, không
muốn quay trở lại Ngu gia, không muốn gặp lại Diệu Sùng.”

”Muội
ngốc à! Tại sao không gặp lại? Nhiều năm trôi qua như thế, tỷ nghe nói,
muội phu chỉ có mỗi muội trong lòng...” Mạnh Thu Tuyền biết được ẩn tình năm đó, cho rằng Ngu Diệu Sùng vì báo thù cho Hoa Ẩn Dật nên nhẫn nhục
lấy Lưu Thị, ấn tượng trong lòng hoàn toàn thay đổi, trau chuốt cẩn thận kể lại những gì nghe được, nào là mối tình thắm thiết của Ngu Diệu Sùng vói thê tử đã chết, rồi thì lạnh lùng đối xử với Lưu Thị, còn sợ không
thể đánh động Hoa Ẩn Dật, lại nói tiếp: “Hai mươi năm Quân Diệp không có mẫu thân, muội thật nhẫn tâm chỉ nhìn qua rồi đi sao?”

Một

câu của Mạnh Thu Tuyền đánh trúng nhược điểm của Hoa Ẩn Dật, thân thể
Hoa Ẩn Dật phát run, bờ môi nhúc nhích không nói ra lời.

”Tuyết
Nghi, muội biết không? Tố Huân kia vốn có hôn sự với Quân Diệp nhưng rồi lại dây dưa không rõ với nhi tử Lưu Thị, đoạt da mặt nó, còn có thể đả
kích mẫu tử Lưu Thị.” Mạnh Thu Tuyền lại nói tiếp.

Bà ta thích
Diệp Tố Huân đều vì tướng mạo Diệp Tố Huân tương tự Hoa Ẩn Dật. Nhưng
bản thân Hoa Ẩn Dật đã đứng trước mặt rồi, Diệp Tố Huân cũng chỉ là
người xa lạ, có Hoa Ẩn Dật, thì cái người xa lạ này lập tức chuyển thành công cụ để bà ta lợi dụng đả kích hai mẹ con đáng ghét kia.