“Tìm Ngu Quân Duệ...” Chỉ nói được bốn chữ này, Diệp Tố Huân liền chìm vào hôn mê.
Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy xung quanh toàn là bóng tối, bên người khi thì là
sài lang hổ báo, khi thì là hai người đuổi theo nàng nhe răng cười,
trong mông lung, lại thấy mặt Ngu Quân Duệ vô cùng lo lắng, bất an. Vô
tri vô giác, một cái ôm ấm áp như cái ôm của mẹ bao quanh nàng, ngay sau đó nước thuốc đắng tràn vào miệng, giọng nói ôn nhu, đầy yêu thương nói với nàng, thoáng như lời ru ngày xưa nương hay nhẹ giọng ngâm nga.
”Nương...” Diệp Tố Huân vô ý thức lẩm bẩm.
”Huân Nhi, tỉnh?”
Là giọng của nương, Diệp Tố Huân chậm rãi mở hai mắt ra.
Trong tầm mắt, ngọc châu óng ánh khẽ động phát ra tiếng va đập thanh thúy,
ánh sáng của nó làm một đôi mắt đầy yêu thương, nhàn nhạt sáng bóng làm
người nhìn hết sức thoải mái.
Không phải nương nàng, đó là — Trình phu nhân, điểm sáng chập chờn ban nãy là trâm cài tóc trên đầu Trình phu nhân.
Chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, chuyện mình giả ngu, xem ra không thể gạt được Trình phu nhân rồi.
”Phu nhân.” Diệp Tố Huân thấp giọng kêu lên, giãy dụa muốn đứng lên hành lễ.
”Không cần làm vậy, hãy nghỉ ngơi đi.” Trình phu nhân đè lại Diệp Tố Huân,
vuốt má nàng, khóc không ra tiếng: “Ẩn Dật tặng ngọc bội cho ta, ta đưa
cháu, không ngờ lại có thể cứu cháu, duyên sâu như thế, thật không thể
tin được cháu và Ẩn Dật không có quan hệ.”
”Phu nhân là bạn cũ
của Hoa phu nhân?” Diệp Tố Huân có chút tò mò, nhìn thần sắc Trình phu
nhân, có vẻ như cảm tình hai người rất tốt.
”Há chỉ là bạn cũ...” Trình phu nhân nước mắt rơi như mưa, kể lại.
Cha Trình phu nhân và cha Hoa Ẩn Dật là hảo hữu, lúc cha Trình phu nhân bị
hãm hại, thân thích tránh sợ không kịp, chỉ Hoa phụ nhận bà vào Hoa gia, cũng bôn tẩu khắp nơi lật lại bản án phụ thân Trình phu nhân.
”Ẩn Dật giống như Hoa bá phụ, cũng không coi ta là nữ nhi tội thần, vô cùng độ lượng với ta, khi đó Hoa bá phụ vì cứu cha ta, bán của cải, thứ đáng giá trong nhà lấy tiền mặt, sinh hoạt rất túng quẫn. Cái gì Ẩn Dật
cũng dành trước, tình nguyện chính mình chịu khổ cũng không để ta chịu
một phần...”
Hoa phụ bôn tẩu khắp nơi vì phụ thân Trình phu nhân, cuối cùng ông cũng được giải oan, sau khi ra tù được phục chức quan,
Hoa phụ lại bởi vì quá độ mệt nhọc nên nhiễm bệnh, từ khi phụ thân Trình phu nhân ra tù không lâu thì bỏ mình.
”Quan hệ phu nhân và Hoa
phu nhận sâu xa như vậy, vì sao ta chưa từng nghe nói phu nhân, cũng
chưa từng gặp phu nhân ở Ngu gia?” Diệp Tố Huân tò mò hỏi.
”Ẩn
Dật giống như thân tỷ muội của ta, xuất giá cũng từ nhà ta, Ngu Diệu
Sùng có Ẩn Dật lại không quý trọng mà hại Ẩn Dật sau một năm kết hôn
bệnh chết, xương cốt chưa lạnh đã nạp người mới, sao nhà ta có thể lui
tới với ông ta? Thường ngày ta để Sâm Nhi tìm Diệp Nhi, còn ta sẽ không
bao giờ đặt chân tới đó.”
Sinh lão bệnh tử không phải con người
có thể khống chế. Trình phu nhân tính hết lỗi trên đầu Ngu Diệu Sùng
cũng có chút oan khuất ông ta rồi, nghĩ đến Ngu Diệu Sùng lạnh lùng bạc
tình với Lưu Thị, Diệp Tố Huân biện bạch thay ông, lại nghĩ tới ủy khuất của Ngu Quân Duệ. Bởi vì tai nạn của Hoa phu nhân, Ngu Diệu Sùng cũng
đối xử khác biệt với hai đứa con trai, Ngu Quân Duệ có hay không có cha
cũng không khác nhau lắm, trong nội tâm lại hơi bất bình.
”Huân Nhi, cháu không ngốc, vì sao phải giả ngu?” Trình phu nhân cũng có vấn đề muốn hỏi Diệp Tố Huân.
Không nói rõ ràng không được, còn phải xin Trình phu nhân giúp nàng giữ bí
mật! Diệp Tố Huân nói: “Nhà của cháu và Ngu gia có hứa hôn từ trước, nếu hai nhà có con cái cùng tuổi thì phải thành thân, cháu không muốn gả
cho Ngu Quân Diệp...”
”Diệp Nhi có cái gì không tốt? Dung mạo,
khí độ, sáng suốt, không phải mọi nữ tử đều ước mơ hay sao?” Trình phu
nhân bất mãn hỏi.
Dù vậy, nàng cũng không thích Ngu Quân Diệp. Diệp Tố Huân lắc đầu, thấp giọng nói: “Cháu đã có người trong lòng.”
”Sâm Nhi nói trước khi cháu hôn mê gọi tên Ngu Quân Duệ, người trong lòng
của cháu là Ngu Quân Duệ sao?” Sắc mặt phu nhân thay đổi, có chút u ám
nhìn Diệp Tố Huân.
Thừa nhận hay phủ nhận? Diệp Tố Huân có chút
đau đầu, Trình phu nhân đã cao giọng mắng: “Lưu Thị thật ác độc, chiếm
sủng ái của Ẩn Dật, hôm nay lại dạy nhi tử đoạt hôn thê của nhi tử Ẩn
Dật, ta quyết sẽ không cho phép bà ta toại nguyện...”
Lưu Thị nào có đoạt người yêu của Hoa Ẩn Dật? Sau khi Hoa Ẩn Dật chết, bà ta mới gả cho Ngu Diệu Sùng, hơn nữa, đây căn bản là hai chuyện khác nhau! Diệp
Tố Huân càng đau đầu rồi, xem ra muốn Trình phu nhân giúp nàng giấu diếm không dễ dàng.
Trình phu nhân vẫn mắng chửi, Diệp Tố Huân cười
khổ, khích lệ cũng không được mà hùa theo lại càng không, xấu hổ để ý
tới màn sa nửa rủ xuống.
Xuyên qua màn lụa hoa màu xanh, trong
phòng tràn ngập các loại màu sắc, cách đó không xa nến khắc hoa đã được
châm lên, ánh nến lay động, trong nội tâm Diệp Tố Huân một hồi bực bội
bất an, Trình phu nhân coi mình là nữ nhi Hoa phu nhân đúng là muốn
chuyện chung thân của mình, phải làm thế nào cho phải?
Đột nhiên, Diệp Tố Huân thấy bức họa treo trên tường, cả người cứng lại.
Nàng thấy gì? Bức họa vẽ nương nàng, vì sao lại ở chỗ này?
Màn che thấp thoáng, một bức họa trên tường như nện thẳng vào tim, trên đó
vẽ nữ tử một thân váy dài phức tạp, búi tóc đen nhánh cắm trâm cài tóc
ngọc trai sáng bóng, ánh mắt đầy ý cười chiếu sáng lòng người, tựa như
ánh bình minh xán lạn khiến thi nhân ngây ngất.
Diệp Tố Huân muốn mở miệng hỏi thăm nhưng cổ họng không phát ra được thanh âm, liên tưởng nào đó trùng kích khiến đầu choáng váng từng đợt.
”Sao vậy?
Không thoải mái?” Trình phu nhân đang mắng thấy thế thì đứng dậy rót một cốc nước đưa đến bên miệng Diệp Tố Huân: “Nào, uống miếng nước nhuận
họng.”
Nuốt nước xuống, trong miệng vẫn còn vị đắng của thuốc,
mấp máy môi, Diệp Tố Huân giống như lơ đãng nhìn chung quanh một lần,
khen: “Gian phòng nsug thật là tinh xảo, là phòng trọ?”
”Không
phải, đây là chỗ ở của Ẩn Dật.” Mắt ứa lệ, Trình phu nhân nói: “Nơi này
vẫn luôn phái người quét dọn, Sâm Nhi cứu được cháu về, chẳng biết tại
sao, muốn cho cháu ở gian phòng của Ẩn Dật, tuy hai người không giống
nhau lắm nhưng ta có cảm giác cháu là nữ nhi Ẩn Dật.”
Đây là gian phòng Hoa Ẩn Dật! Như vậy bức họa trên tường kia, không cần nói cũng biết là bức họa Hoa Ẩn Dật.
Trình phu nhân nói tiếp, xác nhận suy đoán của Diệp Tố Huân, bà chỉ vào bức
họa trên tường nói: “Đó là bức họa Ẩn Dật, đẹp không?”
Ngón tay
trong tay áo Diệp Tố Huân không thể khống chế phát run, Trình phu nhân
hỏi tiếp bộ dạng nương ngươi giống Ẩn Dật không? Một chữ nàng cũng không nghe thấy, chỉ là liên tục lắc đầu.
”Không giống!” Trình phu
nhân thất thần lẩm bẩm. Xem ra cảm giác sai rồi, Ẩn Dật thật sự chết
rồi. Như vậy, bà không thể lại lại để cho nhi tử Lưu Thị đoạt hôn thê
nhi tử Ẩn Dật.
”Phu nhân, nha hoàn của ta lúc ấy bị người xấu
bắt, không có thoát hiểm hay không, phiền phu nhân phái người đi gia
hỏi, nếu chưa quay trở lại còn phiền phu nhân mời Ngu Quân Duệ đến.”
Diệp Tố Huân không muốn quay trở lại Ngu gia, nếu Lục La không có việc gì
nàng muốn lập tức về nhà, nàng phải hỏi, nương nàng có quan hệ gì với
Hoa Ẩn Dật. Trở về Ngu gia chỉ sợ Ngu Diệu Sùng không để nàng đi, nàng
muốn trực tiếp đi từ Trình gia.
”Được, ta sẽ phái người hỏi. Cháu bắt đầu rửa mặt dùng bữa, nghỉ ngơi cho tốt, không cần buồn.” Trình phu nhân trấn an vỗ vỗ Diệp Tố Huân, đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau có nha hoàn bưng chậu đồng rửa mặt và khăn vải tới, có nha hoàn bưng nước
ấm, lại có người cầm xiêm y, đồ trang sức. Bảy tám người nối đuôi nhau
mà đi, Diệp Tố Huân vừa rửa mặt súc miệng xong đã có nha hoàn bê cơm
vào...
Đồ ăn rất cực phong phú, Diệp Tố Huân đang đói, hơn nữa
lúc này không cần đề phòng ai, liền cầm bát đũa ăn, thức ăn đều là đồ
thanh đạm nàng thích, trong nội tâm cảm khái Trình phu nhân nghĩ chu
đáo.
Thế nào Diệp Tố Huân cũng không nghĩ ra Trình phu nhân sẽ hạ dược mình, ăn cơm xong, nàng giống kiếp trước, trở thành người không có kí ức. Chỉ có điều, lúc này đây, nàng không biến thành ngu ngốc chỉ là
mất ký ức.
Trình phu nhân hận Lưu Thị hận Ngu Diệu Sùng, có một
chuyện bà chưa nói cho Diệp Tố Huân, đó chính là, bà hoài nghi không
phải Hoa Ẩn Dật bệnh chết mà là bị Lưu Thị và Ngu Diệu Sùng hạ độc chết.
Năm đó trước khi Hoa Ẩn Dật đi gặp Nghiêm Long đã có tâm tự sát, trước khi
đi từng gặp Trình phu nhân cũng là muốn bái biệt tỷ muội của mình.
Thời điểm gặp nhau, thân thể Hoa Ẩn Dật tự nhiên là khoẻ mạnh, trước khi bà
đi gặp Trình phu nhân cũng không ngờ được mình sẽ bị Nghiêm Long giày vò đến người không ra người, bà có lưu có lưu di thư cho Trình phu nhân,
qua quýt là sau khi sinh hài tử, cảm thấy rất mệt rất mệt mỏi, không
muốn sống, đây là ý thoát tội cho Ngu Diệu Sùng.
Sau khi bị Nghiêm Long tra tấn nhục nhã như vậy, phu nhân tự nhiên sẽ không muốn sống, về nhà lập tức treo cổ tự tử.
Nếu để cho Trình phu nhân chứng kiến Hoa Ẩn Dật mình đầy thương tích, Trình phu nhân không liều mình mới là lạ. Sợ khi an táng Trình phu nhân còn
muốn đào mộ gặp người, Ngu Diệu Sùng làm bè tre phủ kín hoa cúc, đặt Hoa Ẩn Dật lên đó, cũng không báo tang cho Trình phu nhân, màn đêm buông
xuống thì mang Hoa Ẩn Dật ra sông ngoài thành Giang Ninh, thả bè tre
trôi đi...
Ba ngày sau Trình phu nhân mới biết được Hoa Ẩn Dật
qua đời, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng chưa từng, sau đó, chưa đầy một
tháng, Ngu Diệu Sùng cưới Lưu Thị cũng khó trách Trình phu nhân hoài
nghi Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị hại chết Hoa Ẩn Dật. Mà Ngu Diệu Sùng chột dạ, di thư của Hoa Ẩn Dật căn bản ông không đưa cho Trình phu nhân xem, bởi vậy hai nhà kết thù.
Trình Hạo qua lại với Ngu Quân Duệ,
Trình phu nhân tinh tường, sau khi Diệp Tố Huân hôn mê vì ăn cơm, Trình
phu nhân đã thu thập xong đồ vật. Trình Hạo lo lắng cho Diệp Tố Huân,
Lục La. Sau khi mặt trời lặn thì đóng cửa tiệm, đi Ngu gia nghe ngóng
tình huống, chờ buổi chiều hắn hồi phủ, chỉ nghe được tin tức huynh
trưởng và mẹ cả ra ngoài du ngoạn, không nghe thấy tin gì nữa.