Nhìn Ngu Quân Diệp ôn nhu nói chuyện với Diệp Tố Huân, đổ ngọc họa trước mặt nàng, trong lòng Ngu Quân Duệ nổi lên một hồi thất lạc khó tả và chua xót, ở chỗ công
khai, Ngu Quân Diệp có thể nhu tình chân thành với Diệp Tố Huân, mà
chính mình lại chỉ có thể che dấu tâm sự.
Ngu Quân Diệp thích làm một ít đồ chơi ngọc thạch tinh xảo, Ngu Quân Duệ biết, cũng đoán ngọc
thạch kia là Ngu Quân Diệp tự mình đánh bóng, hắn không muốn Diệp Tố
Huân tiếp nhận lễ vật Ngu Quân Diệp, bất kể là lấy được như thế nào, đều không được.
Đồng thời cũng vì cho Diêu Ý Chân lưu lại ấn tượng
mình phóng túng ngỗ ngược, lòng dạ nhỏ mọn, hắn biểu hiện rất vô lễ,
tranh đoạt lễ vật với Diệp Tố Huân - một người ngu ngốc, khiến Ngu Quân
Diệp khó chịu.
Cầm tranh ngọc ra biệt trang, đồ vật tinh xảo như vậy, Ngu Quân Duệ tiện tay đưa cho một người qua đường du ngoạn dưới núi.
Đi lòng vòng dưới chân núi, Ngu Quân Duệ lại trở về biệt viện, hắn có ý
định nhân lúc Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân không ở cạnh, mang Diệp Tố
Huân đi chơi.
Né qua nơi hạ nhân chú ý, dạo qua một vòng gian
phòng trong sân ở biệt trang, Ngu Quân Duệ không tìm được Diệp Tố Huân,
cũng không thấy Lục La.
Chủ tớ đều không thấy, chẳng lẽ là trở về thành rồi hả? Ngu Quân Duệ nhìn nhìn, xe ngựa lúc đến vẫn còn.
Được phép đi ra bên ngoài du ngoạn, Ngu Quân Duệ lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ.
Du khách dưới chân núi không nhiều lắm, Ngu Quân Duệ là người tập võ, bây
giờ hắn và Diệp Tố Huân gặp nhau không dễ, sống chung một chỗ nhiều một
lát cũng là tốt, phải mau chóng tìm được Diệp Tố Huân, nên cố đi rất
nhanh, đi mấy lần, lại không tìm được người.
Có lẽ bỏ lỡ nơi nào đó, Diệp Tố Huân và Lục La đã về rồi.
Ngu Quân Duệ lại quay lại biệt viện, hắn không lộ diện công khai, nghĩ vừa
lộ diện không thiếu được đối mặt Diêu Ý Chân, muốn đi lại phải kiếm cớ.
Trong biệt viện tìm mấy lần không tìm được người, lại đi ra ngoài tìm một
lần, Ngu Quân Duệ có chút hoảng hốt, Diệp Tố Huân không phải người ham
chơi, chắc chắn sẽ không lên núi.
Lại một lần nữa trở về biệt viện, lúc này hắn nghênh ngang đi vào đại môn.
”Huân Nhi được Trình phu nhân mời đi.” Đối với câu hỏi của Ngu Quân Duệ, Ngu
Quân Diệp có chút không muốn phản ứng, e ngại khách nhân ở đây, vẫn đáp.
” Sao Trình phu nhân biết chúng ta tới biệt viện?” Ngu Quân Duệ nhướng
mày, bọn hắn chỉ mời một người Diêu Ý Chân tới du ngoạn, lại không nói
cho người khác biết hôm nay muốn tới biệt viện chơi, sao Trình phu nhân
biết được? Hắn nhìn về phía Diêu Ý Chân.
”Ta cũng không biết.” Diêu Ý Chân nhún vai, có chút không hiểu thấu câu hỏi của Ngu Quân Duệ.
”Đã đi một canh giờ rồi cũng nên trở về.” Ngu Quân Diệp ngoắc hô một hạ
nhân: “Ngươi đi biệt viện Trình gia đưa Diệp tiểu thư trở về.”
Diêu Ý Chân nhìn bóng lưng hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, bỗng nhiên cười nói:“Hai huynh đệ các huynh thoạt nhìn đều rất quan tâm Tố Huân muội muội.”
Nàng thấp hơn gia huynh đệ Ngu gia, lúc nói chuyện có chút ngẩng mặt lên,
cái cổ trắng noãn mượt mà hợp thành đường vòng cung ưu mỹ, đôi mặt mang
theo vui vẻ và khó hiểu đảo quanh trên mặt huynh đệ Ngu gia, mơ hồ trêu
chọc, vài phần dụ hoặc.
Ngu Quân Diệp cười cười, nhẹ nhõm ôn hòa. Ngu Quân Duệ đạm mạc gật gật đầu, hai người đều có tâm bệnh, đều không
mở miệng nói chuyện.
Hạ nhân được phái đi còn chưa trở lại, tâm
huynh đệ Ngu gia có chút ỉu xìu, Diêu Ý Chân rất tùy ý ngồi xuống ghế,
không coi ai ra gì đánh giá Ngu Quân Diệp và Ngu Quân Duệ.
Dung
mạo Ngu Quân Diệp tinh xảo, thanh nhã cao hoa, cử chỉ nhanh nhẹn. Ngu
Quân Duệ ngũ quan rõ ràng, khí khái hào hùng bức người, khí độ thong
dong. Trong nội tâm Diêu Ý Chân khen không dứt, tâm niệm một chuyến nhớ
tới Diệp Tố Huân, ánh mắt trở nên do dự bất định.
”Đại thiếu gia
Nhị thiếu gia...” Hạ nhân đi đón Diệp Tố Huân chạy về. Người trong
biệt viện Trình gia nói hôm nay Trình phu nhân căn bản chưa từng tới
biệt viện càng không phái người tới đón Diệp Tố Huân.
”Cái gì?” Sắc mặt Ngu Quân Diệp chuyển thành màu trắng, ngay cả Diêu Ý Chân cũng thay đổi sắc mặt.
Chuyện sợ nhất đã xảy ra, Ngu Quân Duệ ngược lại trấn định. Lừa Diệp Tố Huân
đi không phải nương hắn, chắc là Lưu Uyển Ngọc mà nương hắn định gả Lưu
Uyển Ngọc cho hắn không thành, khả năng nương hắn giở trò quỷ lại nhỏ
chút ít.
Vội vàng chạy về phủ, nghe thủ vệ Thạch Đầu nói Lưu Uyển Ngọc ở trong phủ, không ra khỏi cửa, nha hoàn bên người nàng ta cũng
không đi ra lâu lắm, trong lòng Ngu Quân Duệ trầm xuống.
Lưu Uyển Ngọc không ra ngoài, tỏ rõ không quan hệ tới nàng ta, chắc định liều chết không nhận tội rồi, Diệp Tố Huân nguy hiểm!
Ngu Quân Duệ đưa tay sờ ngực mình, liên tục hít sâu, khuyên bảo chính mình đừng xúc động.
Diệp Tố Huân đang gặp nguy, nếu không che giấu chuyện này phụ thân sẽ trách
phạt, hắn nghĩ chạy đi tìm Lưu Uyển Ngọc, nếu Lưu Uyển Ngọc liều chết
không thừa nhận, đưa tới phụ thân, nàng chưa xuất phủ, không có chứng cớ có thể vạch tội nàng có liên can tới việc Diệp Tố Huân mất tích, chỉ
nghi ngờ thì không đủ, đến lúc đó không chỉ ép bức không thành chỉ sợ
còn có thể bị phụ thân quở trách, lãng phí một cách vô ích thời gian tìm kiếm Diệp Tố Huân.
Xử lý thế nào? Dùng biện pháp gì mới có thể làm cho Lưu Uyển Ngọc nói thật? Ngu Quân Duệ đi tìm Trình Hạo.
Ngu Quân Duệ muốn Trình Hạo ẩn vào gian phòng Lưu Uyển Ngọc, giả ý thông
gian, hắn sẽ bắt gian ở hiện trường, dùng điều kiện không la lên cho
người ngoài biết để ép Lưu Uyển Ngọc nói ra chỗ Diệp Tố Huân.
”Không được, chuyện như vậy ta chịu, huynh tìm người khác đi.” Trình Hạo nhìn Ngu Quân Duệ lắc đầu, liên tục khoát tay.
”Chỉ có nửa khắc, đi đâu tìm người?” Lông mi anh tuấn của Ngu Quân Duệ xoắn
xuýt, đôi mắt thường ngày phảng phất giống như hồ sâu, giống như hờ hững không có sóng vô cùng lo lắng.
”Dù sao cũng là nữ tử khuê các,
có thể nghĩ ra độc kế gì chứ? Huynh yên tâm đi, có lẽ chỉ là lừa để
huynh sốt ruột, qua mấy canh giờ hoặc một hai ngày sẽ thả người thôi.”
Trình Hạo vỗ vỗ bả vai Ngu Quân Duệ an ủi.
Ngu Quân Duệ nào đợi
được, một phút đồng hồ cũng đợi không được, hơn nữa, Trình Hạo không
biết, Lưu Uyển Ngọc âm độc, những nữ tử khuê các khác nào có thể sánh
bằng.
Ngoại trừ lấy độc trị độc, hắn nghĩ không ra có cách gì có thể làm Lưu Uyển Ngọc nói ra.
”Quân Duệ, ta nói, đối với nữ tử trẻ tuổi, kế nào cũng thua mỹ nam kế, biểu
muội huynh không phải một mực thích huynh à? Làm bộ đối tốt với nàng, dụ nàng nói ra, có phải càng nhẹ hơn dùng cưỡng ép?”
Nào có dễ dụ
như vậy? Chính mình ngày ấy giao nàng cho phụ thân, rõ ràng không có
tình ý với nàng. Sau đó, giả ý xu nịnh làm bộ thích người ta, hắn thật
không làm được.
Ngu Quân Duệ khoát tay áo, đi nhanh ra cửa, Trình Hạo không chịu giúp, hắn có thể dùng bạc thuê người khác.
”Quân Duệ, không phải ta nói đùa, tìm một người không liên quan chi bằng tự
huynh ra tay, thân mật với nàng, nếu nàng trúng kế nói ra, thì đúng là
không còn gì hơn, nếu không chịu, huynh liền trả đũa nói nàng dụ dỗ
huynh, phụ thân huynh sẽ càng tin tưởng, cũng lại làm nàng rối loạn.”
Trình Hạo kéo lại tay áo Ngu Quân Duệ, rất nghiêm túc mà nói.
Thần sắc Ngu Quân Duệ không thay đổi, trong lòng lại có chút ý động. Trước
mắt quan trọng nhất là cứu Diệp Tố Huân về, tìm người xa lạ bên ngoài
xác thực bản thân ra mặt dụ dỗ càng có phần thắng.
**
Thân ảnh Lục La xa dần, Diệp Tố Huân buông, lặng yên nghĩ một lát, quyết định vẫn giả ngốc.
”Buông ta xuống, Lục La, ta muốn Lục La...” Nàng dậm chân nện thành kiệu, kêu to la hét, cả người càng không ngừng lắc lư.
Hai kiệu phu mang cỗ kiệu chạy hồi lâu, vốn là mệt mỏi, Diệp Tố Huân làm ầm ĩ như vậy, cỗ kiệu không ngừng lay động, sức nặng mặc dù không có gia
tăng nhưng người đỡ kiệu vẫn hết sức trầm trọng.
Mặc dù cỗ kiệu
không dừng lại nhưng tốc độ chậm rất nhiều. Diệp Tố Huân mừng thầm, càng dùng sức dậm chân, trong miệng hô lớn tiếng hơn. Nàng định rối loạn tâm tư hai kiệu phu, Ngu Quân Duệ phát hiện chạy đến cứu giúp hoặc có người qua đường nghe được bản thân kêu to, ngăn lại cỗ kiệu.
”Lão Tứ... Đây là người ngốc... hô như vậy, lát nữa khiến người chú ý thì phải
xử lí thế nào?” Người khiêng kiệu đằng trước thở hổn hển lớn tiếng hỏi.
”Mệt chết... Lão tử rồi...” Người phía sau không có hơi sức nói, “Đi
được... vài dặm, một kẻ ngu... cũng không sợ nàng ta chạy, phải đặt
xuống chặn miệng nàng ta lại, hai anh em chúng ta cũng nghỉ một chút.”
Bọn hắn muốn ngừng? Diệp Tố Huân nhìn thoáng qua váy dài mình mặc, kéo váy
áo lên, cực nhanh tìm chỗ dễ rách, hàm răng hung ác cắn, hai tay mãnh
liệt dùng lực, làn váy bị xé một vòng lớn rơi xuống.
Đúng lúc này, cỗ kiệu ngừng lại, Diệp Tố Huân kéo làn váy xuống bện giống dây thừng, siết chặt, thành công.
Màn xe xốc lên, vẻ mặt Tai Lạc Hồ dò xét tiến vào, Diệp Tố Huân liếc bên ngoài, xem ra chỉ có một người xem xét.
Tận dụng thời cơ, Diệp Tố Huân đứng lên, dây thừng trong tay chụp qua cổ
Tai Lạc Hồ, quấn quanh cổ hắn rồi kéo, Tai Lạc Hồ “Ah” một tiếng, hai
tay vươn ra kéo dây thừng.
Lực lượng chênh lệch xa, Diệp Tố Huân
cũng không có trông cậy vào việc siết chết hắn, chỉ muốn hai tay hắn tạm thời không rảnh để bắt nàng. Tai Lạc Hồ giữ dây thừng, đúng lúc hợp ý
nàng, Diệp Tố Huân linh hoạt như con mèo, nhảy xuống cỗ kiệu, căng chân
chạy như điên.
Trên đường lại không có người đi đường, không chỗ
cầu viện, Diệp Tố Huân cắn răng chạy gấp, tiếng bước chân đuổi theo vang lên ở sau lưng, đã có cánh tay vươn ra giữ nàng rồi.
Không thể bị bắt! Diệp Tố Huân nhổ lung tung trâm cài trên đầu ném đi.
Bước chân đuổi theo ngừng, Tai Lạc Hồ kêu to: “ Lão Tứ, đuổi theo đi, đừng nhặt.”
”Một cô nương chạy không thoát, giá trị trâm cài này ta thấy ít nhất năm lượng bạc, không nhặt thì để người khác hưởng à.”
Ngọc trâm, vòng tai, chiếc nhẫn, vòng tay... Tất cả đồ trang sức đều bị bỏ
xuống, hai người đuổi theo phía sau dừng lại nhặt thì có thể trì hoãn
một chút, lại thủy chung ném không hết, thứ ở trên thân chỉ còn dây noãn ngọc trên cổ và ngọc bội Trình phu nhân đưa.
Diệp Tố Huân đã chạy trốn đến hai chân bủn rủn, trước mắt từng đợt trời đất quay cuồng.
Không thể chạy tiếp, Diệp Tố Huân cực kỳ nhanh nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn
phía, chạy xa như thế, hình như vòng quanh núi, bên trái là núi, bên
phải là cánh đồng bát ngát.
Diệp Tố Huân quay người chạy lên núi.
Dưới chân đầy lá rụng ẩm ướt, bụi gai trải rộng, vô tình chọc thủng váy xẹt
qua da thịt, Diệp Tố Huân đành chui vảo một bụi cây sum suê nhất.
”Ở đâu rồi...”
”Rẽ sang bên kia rồi...”
Tiếng quát tháo cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy.
Lúc nàng chạy trốn nhìn qua núi. Nếu tiếp tục chạy nữa, thể lực mình không bằng, sớm muộn gì cũng bị bắt.
Diệp Tố Huân dùng hết khí lực chạy thêm mấy trăm bước, mãnh liệt ngã xuống
trên mặt đất, bò về bên phải, thêm vài chục trượng thì dừng lại.
”Ơ, nha đầu ngốc đâu rồi?”
”Vừa rồi hình như là ở chỗ này.”
”Có phải sập bẫy thợ săn rồi không?”
”Tìm chậm một chút, tìm xem, chắc là chạy không xa.”
Diệp Tố Huân nín hơi ngưng khí cũng không nhúc nhích nằm sấp xuống.
”Ở đâu vậy, nha đầu ngốc, thấy ngươi rồi, ra đi.”
”Tự đi ra các ca ca sẽ không đánh, chờ chúng ta bắt được ngươi thì sẽ bị đòn đau đó.”
Bọn hắn phát hiện nàng? Không, tiếng nói chuyện bây giờ càng mơ hồ hơn lúc nãy. Diệp Tố Huân vẫn lẳng lặng nằm sấp bất động.
”Hình như nha đầu này không ngốc.” Giọng lão tứ vang lên.
”Tranh thủ thời gian tìm, nếu không lúc về Thu cô sẽ không buông tha hai ta.” Giọng Tai Lạc Hồ.
” Không sao chứ? Người ta chỉ là cung cấp tin tức cũng không định bán người.”
” Người truyền tin nói là một kẻ ngu không biết gì nhưng ta cảm thấy phản ứng này không giống kẻ ngốc lắm.” Tai Lạc Hồ tiếp lời.
”Ừ, không giống kẻ ngu lắm, vậy mà trước khi chạy trốn xé toang váy, nếu
không xé, làn váy kia rất dài, đừng nói chạy, ngay cả đi cũng khó.” Lão
Tứ đi theo nói thầm.
” Trang viện kia thoạt nhìn thật là khí
phái, cô nương này mặc cũng rất tinh xảo, nhìn không giống ái thiếp như
lời người truyền tin, nói không chừng là tiểu thư, căn bản không phải
tiểu thiếp phu nhân muốn đưa đi, ngươi nói nếu là chúng ta thả cô nương
ngốc kia, có phải sẽ được trả thù lao nhiều hơn nữa?”
”Có đạo lý, thả cô nương kia, cầm bạc, chúng ta cũng không cần quay về, tìm chỗ mua đất xây nhà cưới thê tử nuôi con, có phải sẽ tốt hơn làm nô tài trong
lầu?”
Lời nói hai người kia có thể tin sao? Thật sự nghĩ thả người, hay là muốn lừa nàng hiện thân?