Dữ Quân Giai Lão

Quyển 6 - Chương 120: Sai hay là đúng

Trong phòng lập tức tối đen. Bóng tối bất ngờ khiến Hiểu Vân hoảng hốt, còn chưa kịp làm quen, hô hấp nóng rực, cùng với sức nặng của hắn đã ép xuống nàng, chỉ để lại một khe hở mảnh như sợi tơ. Một đầu tóc đen rơi xuống hai bên tầm mắt, che đi một chút ánh sáng mơ hồ chiếu qua cửa sổ.

Hiểu Vân trợn tròn mắt, lại không thấy rõ hắn mặt, tiếng hít thở, lại giống như không khí quấn quanh cơ thể nàng. Hơi thở giao hòa trong không gian nhỏ hẹp, không thể phân rõ là của ai. Hiểu Vân cảm thấy trong lòng rung động, giống như đang tìm kiếm điều gì đó.

Triển Chiêu nhẹ nhàng cử động, hôn lên môi nàng. Ấm áp ướt át như có như không, khiến Hiểu Vân thoải mái rên thành tiếng, đây là thứ nàng muốn tìm sao? Hai tay không tự chủ được đặt lên vai hắn, vòng qua cổ hắn, chủ động đáp trả.

"Vân nhi."

"..." Hiểu Vân bị hôn tới vô tri vô giác, có loại cảm giác không biết đêm hay ngày, Triển Chiêu lại có vẻ rất tỉnh táo, vừa cắn cổ nàng, vừa không ngừng gọi tên nàng. Thấy nàng không đáp, liền ngừng lại, hơi nhổm lên, nhìn nàng, lại hô một tiếng.

"Vân Nhi?"

"... Ừ?" Hiểu Vân chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn đột nhiên dừng lại. "Triển đại ca, làm sao vậy?"

Triển Chiêu cúi người nhìn nàng, hai tròng mắt của nàng đẫm nước, mềm mại như ánh trăng, khiến hắn không nhịn được hôn lên, cười khẽ lẩm bẩm nói: “Vân nhi, chúng ta đã là vợ chồng, có phải nên đổi gọi là tướng công không?"

"Tướng công?" Hiểu Vân nghi hoặc đảo mắt, gọi thế nào có quan trọng không?

"Ừ, chính là tướng công. Ở thời của ta, là để thê tử gọi trượng phu của mình.” Nàng không biết, từ sau khi Triển Chiêu hạ quyết tâm muốn kết hôn với nàng, trong lòng hắn đã muốn nàng gọi hắn là tướng công thật lâu. Không phải để thể hiện địa vị người chồng, mà để biểu thị công khai hắn đã có được nàng, hắn là chồng nàng.

"Tướng... công." Hiểu Vân gật đầu, thử gọi một tiếng. Tuy rằng nàng không hiểu vì sao Triển Chiêu lại nói vậy, nhưng chỉ cần hắn thích là được rồi, bất luận vì nguyên nhân gì cũng không quan trọng.

"Ừ, gọi lại đi.” Lần đầu gọi hai chữ kia, có chút trúc trắc, nghe vào trong tai, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên, nhưng Triển Chiêu vẫn rất thích, còn bảo nàng tiếp tục.

Hiểu Vân bị bộ dáng chờ mong của hắn chọc cười, giọng nói trở nên nghịch ngợm, không ngừng gọi "Tướng công? Tướng công! Tướng... công, a..." Cuối cùng, những lời này đều bị Triển Chiêu toàn bộ nuốt vào trong bụng.

-0-

Ngày hôm sau, Triển Chiêu suất lĩnh quan binh tới sòng bạc Ngân Câu bắt Đoạn Ngũ về quan nha tra hỏi. Vốn dĩ Đoạn Ngũ ỷ mình có chút võ nghệ, còn muốn chống lại lệnh bắt. Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện ở sòng bạc, Đoạn Ngũ trong lòng biết mình cũng không phải đối thủ của họ, đành thúc thủ chịu trói. Nhưng mà, sau khi Đoạn Ngũ bị giải tới châu nha, Bao đại nhân vẫn chưa thăng đường thẩm vấn, chỉ đưa hắn vào trong châu nha không quan tâm, qua một thời gian lại thả hắn ra.

Đoạn Ngũ sau khi từ châu nha đi ra, trong đầu mờ mịt. Hắn thật sự trăm mối không thể giải, Bao đại nhân này, cuối cùng đang diễn trò gì? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù hoài nghi, hắn vẫn đã bình an vô sự đi ra, liền không nghĩ nữa, trở về sòng bạc.

Bên này, Đoạn Ngũ vừa trở lại Sòng bạc Ngân Câu, Triển Chiêu đã dẫn người tới niêm phong những điền sản mà Trình Nguyên bán qua tay Lý Khôn, lại chỉ để lại sòng bạc Ngân Câu của Đoạn Ngũ đang kinh doanh, không hề động tới hắn. Sau đó, Đường Thực mang theo giấy tờ mua bán điền sản lập lúc trước, tới Lý phủ làm việc với Lý Khôn, muốn dùng giá gốc để thu hồi lại những điền sản này.

Chuyện này, Lý Khôn đương nhiên là không vui vẻ. Lúc trước hắn đã trao cho Trình Nguyên rất nhiều vàng bạc mới có thể mua rẻ được đống điền sản này, nay nếu Đường Thực muốn lấy giá gốc thu hồi, tổn thất của hắn không nhỏ. Nhưng mà, cho dù trong lòng không cam, cũng không tránh được, Lý Khôn chỉ có thể nhận tiền, giao khế ước.

Đường Thực mới rời đi không lâu, Nghiêm Đông liền ra tay, đến thẳng sòng bạc Ngân Câu. Nhưng mà lúc này, hắn lại không thể ra tay được, vì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chờ ở gần sòng bạc Ngân Câu, chờ hắn.

"Nghiêm Đông, ngươi tới đây làm gì?” Đối mặt với Nghiêm Đông đột nhiên xuất hiện, Đoạn Ngũ có dự cảm không tốt.

Nghiêm Đông nhìn hắn, mặt vẫn không chút thay đổi, không nói lời nào. Chỉ là cương đao trên tay, hàn quang lạnh lẽo lóe lên, khiến người ta run sợ.

Đoạn Ngũ nhìn Nghiêm Đông, mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra. Hắn biết rõ Nghiêm Đông là loại người nào, một sát thủ có thể làm gì? Tất nhiên là giết người. Trước kia hắn giết người khác, hôm nay, chỉ sợ là tới giết mình.

"Trang chủ vì sao muốn giết ta?!" Đoạn Ngũ vừa lùi lại từng bước vừa hỏi. Nhưng Nghiêm Đông không vội trả lời hắn, chỉ thấy thân hình chợt lóe, ánh đao lao về phía Đoạn Ngũ. Đoạn Ngũ không kịp né tránh, nửa tiếng kêu sợ hãi vừa vang ra đã đột nhiên ngừng lại.

Ánh đao kia, dừng lại trước người hắn chỉ cách một bàn tay, hai thanh kiếm chắn trước mặt hắn, chặn lại nhát đao chí mạng kia. Đoạn Ngũ vội lui lại mấy nước, lảo đảo nghiêng ngả suýt ngã. Trước mặt, hai người một áo lam một áo trắng, hắn nhận ra, một người từng tự xưng là Đường Ngọc Bạch mà lúc ấy hắn không biết chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, một người là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu!

Bọn họ vì sao lại tới cứu hắn?!

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp nghĩ ra, không biết từ nơi nào xuất hiện hai vị quan sai nâng hắn ra bên ngoài. Đoạn Ngũ vừa cứu được một mạng dưới đao, lúc này đã sợ tới mềm chân, cũng không quan tâm ba cao thủ so chiêu thế nào, cứ như vậy bị mang đi.

Kế ly gián của Bao đại nhân vô cùng thành công. Trải qua sự việc tìm được đường sống từ chỗ chết, Đoạn Ngũ bị đưa tới trước mặt Bao đại nhân, nhất nhất cái gì cũng khai ra hết. Tuy rằng Đoạn Ngũ biết không nhiều, nhưng mà cũng đủ để Bao đại nhân truy ra manh mối. Từ lúc này, tiến triển vụ án đã chuyển biến đột ngột, chân tướng, đã nổi lên mặt nước, chuyện mà Bao đại nhân phải làm, chính là tìm được chứng cứ, bắt phạm nhân.

Triển Chiêu cùng Đường Thực, mang theo đại đội quan binh đi vào tiền trang Tứ Hải, chính thức mở cuộc điều tra với tiền trang này, từ đó tra ra hơn ba mươi túi tiền giả, bắt Điêu Tán về thẩm vấn. Điêu Tán vì muốn bản vệ mình liền thừa nhận việc tư đúc tiền giả, cũng hứa sẽ dùng sổ sách để đổi lại giảm án. Vì thế, Bao đại nhân chấp nhận phương án của Điêu Tán, thả hắn về tiền trang lấy vật chứng.

Điêu Tán giả bộ vô sự bí mật trở về tiền trang, muốn lấy sổ sách cùng khuôn tiền giả còn sót lại giao cho Bao đại nhân. Nhưng mà, đợi ở tiền trang lại là Nghiêm Đồng. Mà hắn vận khí không tốt như Đoạn Ngũ, bị Nghiêm Đông một đao đoạt mạng. Triển Chiêu tới nơi, chỉ một lát sau Điêu Tán đã khí tuyệt bỏ mình. Vốn tưởng bằng chứng bọn họ muốn tìm cũng theo đó như đá chìm đáy biển, có điều khiến người ta ngạc nhiên, sổ sách cùng khuôn tiền giả đều để trên bàn nơi Điêu Tán mất mạng.

"Triển hộ vệ, đây là..." Đường Thực nhìn hai thứ trên bàn, trăm mối không thể giải. Vì sao Nghiêm Đông giết người, mà sổ sách cùng khuôn tiền giả lại vẫn còn ở đây?

"Là Nghiêm Đông cố ý để lại.” Nghiêm Đông, Triển Chiêu thật đúng là không tin sai ngươi.

Triển Chiêu cùng Đường Thực mang theo vật chứng vội vàng chạy về châu nha, không ngờ còn chưa vào cửa, chợt nghe tiếng đao kiếm vọng ra. Triển Chiêu thầm nghĩ không ổn, dưới chân dùng sức, cất bước chạy vội tới nơi phát ra âm thanh.

Trong viện có rất nhiều người. Bao đại nhân, Công Tôn Sách, Hiểu Vân, Đinh Nguyệt Hoa, còn có Trương Long Triệu Hổ. Mọi người đều đang kiễng chân nhìn hai người đang đấu bất phân thắng bại trên nóc nhà.

"Nghiêm Đông?" Triển Chiêu ngẩn ra, hắn không phải không nghĩ tới, Lý Khôn sẽ phái người gây bất lợi cho Bao đại nhân, nhưng hắn vẫn tin tưởng Nghiêm Đông sẽ không ra tay đối với Bao đại nhân, nhưng lại không như mong muốn. Vốn dĩ hắn kính trọng y là một trang hảo hán, thật không ngờ y...

"Nghiêm Đông!" Triển Chiêu lớn tiếng quát, trường kiếm tuốt ra, chân nhún một cái, bay lên trên gia nhập chiến cuộc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người liên thủ, Nghiêm Đông tất nhiên không chiếm được ưu thế, chỉ có thể vô công trở về.

"Ngũ đệ, ngươi ở lại bảo vệ đại nhân.” Để lại một câu, Triển Chiêu phi thân đuổi theo.

Ba năm trước đây, Liêu Đông gặp nạn đói nghiêm trọng. Một vùng đất lớn như vậy trở nên hoang tàn, người chết đói khắp nơi, vô cùng thê thảm. Nghiêm Ba Đao tiêu tán hết gia tài, mua lương thực cứu tế nạn dân. Nhưng tăng nhiều cháo ít, ông ta chỉ có một Nghiêm gia, làm sao cứu được nhiều nạn dân như vậy? Đúng vào lúc này, Lý Khôn tự tiến cử nguyện quyên góp ba mươi triệu bạc chẩn tai, nhưng đưa ra điều kiện trao đổi, muốn Nghiêm gia phái người bảo vệ hắn ba năm, giúp hắn giết mười mạng người. Biết rõ Lý Khôn không phải người lương thiện, điều kiện hắn đề ra cũng vô cùng hà khắc. Nhưng Nghiêm Ba Đao vì cứu trăm ngàn nạn dân, bất đắc dĩ phải đồng ý, cho con trai là Nghiêm Đông đến thực hiện lời hứa. Nay ước hẹn đã sắp hết, chỉ còn lại một người cuối cùng. Mà người này, chính là Bao đại nhân.

Triển Chiêu sau khi trở lại trạm dịch, kể lại lý do vì sao Nghiêm Đông biết rõ những hành vi đáng xấu hổ của Lý Khôn, lại không thể không nghe lệnh hắn. Y có nỗi khổ khó nói, thậm chí là một chuyện xưa bất đắc dĩ như vậy. Sau khi biết được chuyện này, sự trách móc đối với Nghiêm Đông lúc trước đã biến mất, ngược lại thấy đồng tình với y. Y bị một lời hứa trói buộc, đáng thương thân bất do kỷ.

"Nếu lúc ấy Triển Chiêu cùng Ngũ đệ không xuất hiện, Đoạn Ngũ chết dưới tay hắn, lúc này, hắn đã không cần nghe lệnh Lý Khôn, tới ám sát Bao đại nhân!” Triển Chiêu nhịn không được cảm khái.

Trong nhất thời, thư phòng yên tĩnh, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

Vì cứu người mà giết người. Vốn là xuất phát từ hảo tâm, lại bất đắc dĩ phải đi làm chuyện xấu. Lúc trước cứu trăm ngàn nạn dân, ba năm qua, y giúp Lý Khôn làm việc, lại gián tiếp hại chết bao nhiêu người? Mà những người này, chưa chắc ít hơn số nạn dân lúc đó. Tất cả những việc Nghiêm gia làm, lại gây ra kết quả gì? Vẫn là có người được sống, có người phải chết. Bọn họ lúc trước không nên đồng ý điều kiện của Lý Khôn sao? Nhưng những nạn dân kia phải làm thế nào? Nếu đổi lại là người khác, sẽ làm thế nào?

Việc trên thế gian, thị phi hắc bạch, nhân quả tuần hoàn, có đôi khi thật sự không thể nói rõ, không thể nói rõ.