Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 50

🥰

Chương 50

Gió đêm đầu thu thật ra là có chút lạnh.

Bắc thành lại là phương bắc, bốn mùa vô cùng rõ ràng, vào thu rồi sự chênh lệch nhiệt độ sáng tối trong ngày liền rất rõ rệt.

Nhưng ngay lúc này, Hứa Nùng lại không cảm giác được bất kỳ ý lạnh nào, cho dù trên người cô chỉ mặc một cái váy dài, một cái áo khoác cũng không có.

Cô vừa mới làm một việc lớn mật nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời.

Cô ngửa đầu nhìn Chu Khởi, khi nói ra câu " Thời gian đếm ngược 0 ngày" kia, cô cảm thấy máu trong người mình cũng muốn sôi lên.

Cơ thể vừa nóng lại cứng nhắc, cho dù có chất cồn cùng sự xúc động thêm vào, Hứa Nùng vẫn vô cùng ngại ngùng.

Rõ ràng, Chu Khởi cũng tuyệt đối không ngờ tới con mèo nhỏ sẽ đột nhiên làm chuyện này, lại còn nói những điều này, hắn ngây người đứng nguyên tại chỗ, trên đôi môi dường như còn sót lại hơi thở của Hứa Nùng khi cô sáp lại gần hắn.

Có chút ngọt, có hương rượu nhàn nhạt, thậm chí ngay cả hô hấp lúc cô kề sát đôi môi của mình, trong hơi thở mỏng manh cũng đều mang theo vị ngọt.

Ngọt phát ngấy, ngọt làm cho hắn muốn bất chấp tất cả hung hăng đặt cô ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

...

Sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ cũng gần nửa phút, vẫn là Hứa Nùng phản ứng lại trước.

Chân tay cô vẫn còn cứng đờ, hai gò má cũng nóng hầm hập, nhịn xuống sự khó chịu cùng xấu hổ, cô vội vã xoay người, dưới chân bước thấp bước cao liền chạy về hướng cổng tòa nhà ở bên kia.

Bóng dáng Hứa Nùng lộ ra chút bối rối cùng hỗn loạn, Chu Khởi lúc này đứng nguyên tại chỗ nhìn theo, đầu lưỡi ấn lên chân răng, nhếch khóe môi yên lặng cười.

Làm xong chuyện xấu liền muốn chạy? Cô nghĩ thật hay.

Chu Khởi cũng không vội, sải đôi chân dài, chậm rì rì đi theo sau lưng cô, đôi môi hé mở, dáng vẻ chậm rãi phóng túng nhả ra vài chữ, "Vợ à, em chậm một chút, anh không mang chìa khóa."

Một câu "Vợ à" này, gọi ra làm Hứa Nùng ở phía trước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cô cũng không quay đầu lại, càng không để ý tới Chu Khởi, ngược lại bước chân dưới chân càng lúc càng nhanh.

Chu Khởi nhìn bóng dáng cô càng lúc càng vội vàng, trên mặt ý cười càng đậm ——

Đệch, sao lại dễ thương như vậy chứ.

Sau khi đi vào hành lang, vừa vặn trước thang máy có một chủ hộ sống trong tòa nhà cũng đang đứng chờ thang máy.

Hứa Nùng vốn là cảm xúc vẫn luôn căng chặt đột nhiên liền thả lỏng một chút.

Cửa tòa nhà ở bên ngoài lần nữa mở ra, Chu Khởi đuổi tới, Hứa Nùng theo bản năng, thân thể liền xê dịch sang bên cạnh, dáng vẻ kia giống như là muốn cách xa hắn một chút.

Chu Khởi đứng lại ở trước thang máy, trên mặt tràn đầy ý cười lười biếng, thuận theo mặt kính bên ngoài cửa thang máy còn đang đóng nhìn Hứa Nùng, nhìn cô cúi đầu một chút lại một chút xê dịch sang bên cạnh, ý cười lười biếng trên mặt càng nhiều.

Trốn sao? Có thể trốn đến chỗ nào?

Hắn mặc kệ cô là xúc động cũng tốt, là chất cồn quấy phá cũng tốt, dù sao đã bắt đầu rồi, hắn liền không khả năng lại để cô đổi ý.

Cho nên nghĩ đến những cái này, hắn lại một chút cũng không để ý phản ứng vừa rồi của cô, thậm chí cửa thang máy mở ra, sau khi ba người cùng đi vào, hắn cũng không chủ động nói với cô một câu nào.

Vị chủ hộ kia ở tầng không cao lắm, thang máy đi lên vài giây đồng hồ sau, hắn liền tới tầng mình ở.

Cửa thang máy vừa mở ra liền đóng lại, không gian bên trong thang máy nhỏ hẹp, cũng chỉ còn lại có hai người Hứa Nùng cùng Chu Khởi.

Trong nháy mắt, Hứa Nùng liền cảm thấy không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên mỏng manh.

Mí mắt cô hơi hơi cụp xuống, tầm mắt tùy tiện cố định ở trong một góc nào đó, đầu ngón tay nhẹ ngoắc vào quai ba lô, tiếng ma xát của làn da cùng quai đeo thậm chí tại lúc này cũng đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Hứa Nùng hơi căng thẳng, ngón tay cũng không hiểu sao trở nên cứng ngắc, nhẹ móc lên dây đeo của ba lô, một cử động cũng không dám làm.

Một tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy lần nữa mở ra, Hứa Nùng giống như là được đại xá, cất bước vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng không ngờ tới chính là, sau khi đi ra, hành lang cầu thang một mảnh tối đen.


Hứa Nùng sửng sốt một chút, cô nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài của Chu khởi ở phía sau, sau đó kiên trì ho nhẹ một tiếng.

Đèn cảm ứng không sáng.

Hứa Nùng trầm mặc, lại ho thêm một tiếng.

Đèn cảm ứng vẫn như trước không sáng.

"..."

Cô cảm thấy chính mình sắp sụp đổ rồi, đèn cảm ứng này sớm không hỏng muộn không hỏng, cố tình đêm nay lại hỏng?!

Căn bản không có thời gian cho cô nghĩ nhiều, Chu Khởi ở phía sau đã yên lặng đi đến trước mặt cô. Cửa thang máy tại lúc này từ từ đóng lại, nguồn sáng bên trong từng chút từng chút cũng theo cánh cửa đóng lại cùng nhau biến mất.

Trong hành lang hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tất cả các giác quan của Hứa Nùng vào giờ khắc này cũng bị phóng đại vô hạn.

Tiếng tim đập trở nên kịch liệt, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng, thậm chí... Cô cũng cảm thấy, chính mình có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Chu Khởi.

Hứa Nùng kiên trì cất bước đi về phía trước, vốn là hoàn toàn không để ý tiếng bước chân, vào lúc này cũng biến thành tiếng vang rất lớn.

Nhất là Chu Khởi ở phía sau âm thanh chậm rì rì hạ xuống, dường như mỗi một bước, đều như dẫm vào trong lòng cô.

Dựa vào cảm giác đi tới trước cửa nhà trọ của mình, Hứa Nùng mới vừa muốn đưa tay ấn khóa bảo mật mở cửa, lại đột nhiên cảm nhận được Chu Khởi đứng ở phía sau mình.

Hoàn toàn khác hẳn với lúc chờ thang máy vừa mới rồi, hắn lúc này cách cô rất gần, Hứa Nùng thậm chí cũng có thể cảm nhận được độ ấm mơ hồ truyền đến từ trên ngực hắn.

Loại hơi thở xâm lược mạnh mẽ kia, cũng vào thời khắc này gắt gao vây quanh người cô, cô căng thẳng đến quên mất nên làm cái gì luôn.

"Mở cửa a."

Chu Khởi ở sau lưng cô lên tiếng, giọng nói vẫn giống điệu bộ biếng nhác ngày thường, nhưng lại không hiểu sao nhiều thêm một phần cảm giác trầm lắng.

Hứa Nùng luôn cảm thấy cánh cửa này một khi mở ra, người đàn ông phía sau nhất định sẽ làm cái gì đó.

Cho nên trong lúc nhất thời, thế nhưng có chút không dám ấn mật mã mở cửa.

Chu Khởi cũng không thúc giục cô, trực tiếp nghiêng người xuống, cánh tay dài duỗi ra, vòng qua cô đưa tay đẩy nắp của khóa mật mã ra, sau đó "Tít tít tít" ấn xuống mấy con số.

Cửa căn hộ theo tiếng vang mở ra, Hứa Nùng lúc này mới kịp phản ứng, cô dẫn đầu đẩy cửa ra đi vào bên trong, nhưng người đàn ông ở phía sau căn bản không cho cô cơ hội dư thừa, tại một cái chớp mắt kia khi cô rảo bước đi vào bên trong cánh cửa, liền hung hăng kéo chặt cổ tay của cô!

Hứa Nùng cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, phút chốc, thân thể bị người chặt chẽ ấn lên tường.

Vách tường hơi lạnh, cơ thể cô lại rất nóng, một giây sau, ngực người đàn ông cũng đè xuống, mang theo khí thế không thể kháng cự.

Đôi môi bị hung hăng chặn lại, hoàn toàn không giống với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước tùy tiện chạm một cái của cô vừa nãy, Chu Khởi nắm lấy cằm của cô, mang theo khí thế mạnh mẽ, nặng nề mút đôi môi cô.

Nụ hôn này quá mức bá đạo, Hứa Nùng có thể cảm nhận được, giờ khắc này Chu Khởi hoàn toàn không giống với hắn lúc bình thường.

Cô bị hôn đến mức da đầu từng đợt tê rần, thậm chí ngón chân cũng vô thức cuộn lại

Không biết qua bao lâu, tại thời điểm Hứa Nùng cảm thấy hô hấp vô cùng không thông thuận, người đàn ông trước mặt cuối cùng buông cô ra.

Hắn thở hổn hển nặng nhọc, bộ ngực lên xuống đè ở trước người cô, mặt cũng không xê dịch ra, luồng hơi tê dại như trước tản vào trước mặt Hứa Nùng.

Cô bị ức hiếp cực kỳ đáng thương, hai mắt mênh mông nước mắt, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc. Đôi môi giống như là bọc một tầng cánh hoa hồng mềm mại nhất, đỏ đến làm cho người ta không rời được mắt.

Thân thể Chu khởi không cử động, cúi đầu lại nhẹ mổ một cái lên môi Hứa Nùng, khi lại mở miệng, trong giọng nói mang theo sự trầm khàn khiến người run rẩy——

"Mấy lời mới nói lúc nãy ở ngoài kia, lặp lại một lần cho anh nghe."

Hứa Nùng bị hôn đến thiếu dưỡng khí, lúc này hô hấp dồn dập, bên tai tất cả cũng đều là tiếng ong ong, cho nên lời hắn nói cô căn bản không nghe rõ.

Thấy cô thật lâu không trả lời, Chu Khởi nhịn không được, lại cúi đầu khẽ hôn cô một cái.


"Sao?"

Hứa Nùng vừa thở hổn hển, vừa hỏi theo bản năng: "Cái gì?"

"Anh nói, lời em mới vừa nói ở bên ngoài, lặp lại lần nữa."

Lần này Hứa Nùng nghe rõ, cũng ngây người ra.

Mấy lời mới vừa nói ở bên ngoài?

Câu "Thời gian đếm ngược, 0 ngày" kia?

Vừa nãy nói ra khỏi miệng cô cũng không biết đã dùng hết bao nhiêu can đảm, hiện tại làm sao có thể lại lặp lại?

Hứa Nùng dùng sự yên lặng thay cho từ chối, chính là không lên tiếng.

Chu Khởi lúc này có rất nhiều kiên nhẫn, cô im hơi lặng tiếng, hắn liền liên tục hôn cô.

Vừa hôn, trong miệng lời nói cũng không dừng lại ——

"Sao?"

"Vợ à, nói thêm lần nữa, anh muốn nghe."

"Ngoan, nói lại với anh thêm lần nữa đi."

...

Hứa Nùng sau đó bị hắn giày vò đến không làm gì được, như trước không dám giương mắt nhìn hắn, nhưng đôi môi lại mấp máy, nói ra vài chữ: "Thời gian đếm ngược, 0 ngày."

Tiếng của cô nhỏ đến gần như có thể xem nhẹ, nhưng Chu Khởi lại như trước nghe được rõ ràng.

Chẳng qua...

"Không phải câu này."

Chu Khởi nói xong, lại mổ xuống đôi môi cô, chốc lát, dường như cảm thấy không đã nghiền, lại lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng mô phỏng vành môi cô.

Hứa Nùng bị hôn đến mức đầu óc cũng sắp mụ mị rồi, vừa vất vả chịu đựng, vừa cẩn thận suy nghĩ vừa nãy chính mình đã nói cái gì.

Sau lại cô nhịn không được, dùng sức đẩy hắn một cái, đem hắn đẩy ra sau, hỏi: "Sao lại không phải là câu kia, em rõ ràng chỉ nói câu nói kia thôi."

Chu Khởi lười nhác nhếch môi, cười như một con cáo.

"Anh nói chính là câu mà em nghĩ trong lòng lúc ấy."

Hai mắt Hứa Nùng chớp một cái, câu mà cô nghĩ ở trong lòng sao?

Cô lúc ấy nghĩ cái gì?

Một lúc lâu, biểu tình của cô bỗng nhiên cứng lại.

Đây... ý của người này, chẳng lẽ là đang ép mình thổ lộ sao?

Bản thân sẽ xúc động nói ra câu "Thời gian tính ngược, 0 ngày " kia, đúng là có ý thích hắn, hắn chẳng lẽ là muốn mình nói điều này?

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng hơi hơi nâng mắt lên, khi ánh mắt chạm vào Chu Khởi, nhìn thấy dáng vẻ hắn nhếch môi cười lười biếng, liền biết chính mình đoán được gần tám chín phần.

Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trên hai gò má cô lần nữa tăng lên, nóng bỏng đến cực điểm.

Hắn nhìn thấy biểu cảm của cô thay đổi, phỏng đoán là cô đã là đoán ra được, vì thế cúi đầu, cái trán nhẹ chống lên trán của cô, lại nói câu: "Sao? Lúc ấy trong lòng nghĩ cái gì? Nói cho anh nghe."

Hứa Nùng bị bức bách đến không xong, sương mù trong đáy mắt càng ngày càng đậm, lại hung hăng đẩy hắn một cái, nhưng lần này không đẩy được.

Cô cũng không để ý cái gì nữa, mở miệng liền từ chối, "Em không nói!"

Chu Khởi không tính tha cho cô, nghe xong lời cô nói, trực tiếp lại hôn cô một cái, "Có nói hay không? Không nói anh liền tiếp tục hôn em."

Hứa Nùng cảm thấy bản thân sắp tự bốc cháy rồi, nắm tay đập hắn một cái thật mạnh.

"Anh nếu như lại bắt nạt em như vậy, em liền sẽ đổi ý!"

Lời này vừa ra, con ngươi của Chu Khởi nháy mắt trở nên âm trầm.

Phút chốc, hắn một lần nữa ngậm lấy đôi môi của Hứa Nùng, lại một lần nữa lấy khí thế không cho phép kháng cự, hôn cô đến mềm nhũn trong ngực mình.

Lúc kết thúc, hô hấp của hai người lại đều trở nên gấp gáp mà nặng nề.

Chu Khởi dường như nghĩ tới điều gì, đầu hơi hơi rủ xuống, đôi môi nhẹ in lên cổ của cô.

Một dòng điện làm người run rẩy từ trên cổ truyền tới, đầu Hứa Nùng vô thức liền ngửa lên trên, đầu mày khẽ cau lại muốn đẩy người đàn ông trước người ra, nhưng lại làm thế nào cũng không đẩy được.

Đợi đến lúc Chu Khởi rời đi, trên cổ Hứa Nùng đã nhiều thêm một quả dâu tây nhỏ.

Đôi môi hắn dán lên bên tai cô, trong hô hấp, có hơi thở tê dại tản ra trên vành tai cô.

Cô cảm giác người đàn ông kia khẽ cắn dái tai cô, một lát sau, giọng nói trầm khàn truyền đến ——

"Tốt, đóng dấu rồi, đổi ý cũng vô dụng."