Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 47

Thời gian rất nhanh liền đến cuối tuần.

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa trọ ở trường, cho nên sau khi Hứa Nùng ở nhà tùy tiện thu thập một chút, liền dặn dò Chu Khởi lát nữa dẫn người đến trường đón bọn họ, sau đó liền khoác ba lô đi trước tìm hai cô nàng kia.

Trước khi gần đi Chu Khởi ở phía sau giọng nói nhàn nhã còn không quên nhắc nhở, "Bạn học nhỏ, thời gian tính ngược là 22 ngày a."

"..."

Hứa Nùng đem tiếng đóng cửa làm cho thật vang, Chu Khởi ở trong phòng nhếch môi, cười đến cả khuôn mặt là vẻ lưu manh.

Hứa Nùng đại khái đi hết mười mấy phút đồng hồ liền tới phía dưới ký túc xá nữ đại học B, cô nghĩ một chút, vẫn là trước tiên ở dưới nhà gọi cái video cho bọn họ đi.

Đại khái qua chừng nửa phút, đầu kia mới được kết nối. Điện thoại di động hình như là bị dựng ở chỗ nào đó, hai cô nàng ai cũng không nhìn về hướng màn ảnh bên này, mỗi người đều cầm quần áo đang qua lại khoa tay múa chân.

"Đồng chí Tiểu Hứa, cậu đến rồi à?" Trì Sa Sa mở miệng trước.

Hứa Nùng nhìn hai người cách màn hình rất xa, trầm mặc, "Tớ ở dưới nhà."

"A?" Tiếng nói chuyện ngừng lại, chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng xẹt qua màn hình bên kia, sau một lúc lâu, một ban công nào đó ở tầng trên truyền đến tiếng của Trì Sa Sa, "Đồng chí Tiểu Hứa!"

Hứa Nùng ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Sa Sa khuôn mặt vui vẻ đang vẫy tay với mình.

"Cậu đi lên nha, đi lên chờ bọn tớ!"

Hứa Nùng nhìn dì quản lý đang ngồi ở cửa, có chút khó xử.

Dì quản lý hôm nay hình như cũng lười tích cực, nhấc tay hướng vào bên trong ra hiệu hai cái, tỏ ý để cô nhanh chóng đi vào.

Hứa Nùng cười nói với dì quản lý tiếng "Cám ơn", sau đó bước chân nhẹ nhàng leo lên tầng ký túc mà Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa ở.

Thật ra lúc đầu cô cũng nghĩ trọ ở ký túc xá, nhưng mà cô lúc ấy một lòng muốn thoát khỏi phiền toái mà Bùi Ngọc mang đến cho mình, nghĩ ra cái biện pháp ăn mặc xấu xí, nếu thật sự trọ ở ký túc xá khẳng định sẽ không thuận tiện.

Cho nên suy đi nghĩ lại, ý tưởng này chỉ có thể mắc cạn.

Sau khi đến ký túc xá bọn họ ở, cô đơn giản nhìn một cái.

Các cô ở là phòng hai người, cho nên căn phòng này chính là thiên hạ của hai người, gần như là muốn điên như thế nào liền điên như thế ấy. Cho nên lúc này gần như trên giường của hai người đều phủ kín đủ loại quần áo, trên bàn học không có mấy quyển sách, thay vào đó là một đống mỹ phẩm, phấn má, phấn mắt, son môi các loại.

Trên mặt đất ngoại trừ trải hai tấm thảm yô-ga, những chỗ khác đều bị đủ loại đủ kiểu giầy chất đầy.

Tóm lại, đánh mắt nhìn xuống, căn phòng này làm người ta có loại ảo giác như đi vào kho hàng.

Hứa Nùng yên lặng suy nghĩ một chút, đột nhiên lại cảm thấy tự mình thuê phòng ở cũng rất tốt...

Hai người thấy cô đi lên, nhanh chóng ném mấy thứ đang nắm trong tay xuống, đi đến trước mặt cô.

"Hai đứa bọn tớ thật ra đã sớm thu thập ổn rồi, nhưng lại sợ không đủ gây chú ý, cậu giúp bọn tớ nhìn xem, bộ đồ trên người hai đứa bọn tớ thế nào?"

Mở miệng nói chuyện trước là Lưu Ngải, trên người cô ấy mặc một cái quần short rất ngắn cùng với áo lộ rốn, dáng người xinh đẹp lộ ra hơn phân nửa, cô bình thường lại vô cùng yêu thích vận động, màu da hơi đậm hơn so với những cô gái khác, cho nên lúc này nhìn qua lại nhiều thêm vài phần mỹ cảm khỏe mạnh.

Trì Sa Sa thì cũng không khác lắm, một cái váy ngắn xếp li, phía trên kết hợp với cái áo một quai màu trắng, biểu hiện cùng dáng người đồng thời, cũng làm cho người ta không chú ý tới kiểu dễ thương chỉ có trên người cô ấy.

Hứa Nùng ở một bên yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó có chút không xác định hỏi: "Có thể quá lạnh hay không a? Hôm nay bên ngoài hạ nhiệt độ rồi."

Lưu Ngải: "..."

Trì Sa Sa: "..."

"Đừng hỏi nữa, giống cô ấy loại con gái cả ngày trừ bỏ muốn làm đạo diễn ra cái gì cũng không muốn, bọn mình vẫn còn đối với cô ấy ôm cái kỳ vọng gì chứ?" Trì Sa Sa mặt không biểu cảm nói.

Hứa Nùng cũng rất bất đắc dĩ, cô nói chính là lời nói thật nha, Bắc thành gần đây đã vào thu, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, các cô ăn mặc thiếu vải như vậy, nhất định là lạnh a.

Lưu Ngải cũng không có ý để Hứa Nùng đưa ra ý kiến, chẳng qua cô trên dưới đánh giá Hứa Nùng hai lượt, đầu mày bỗng nhiên hơi hơi nhăn lại.

"Đồng chí Tiểu Hứa, tuy nói cậu hôm nay chỉ là đi theo bọn tớ, nhưng nói như thế nào cũng là muốn cùng nhau đi ra ngoài chơi, cậu một thân này..."

Hứa Nùng cũng cúi đầu nhìn nhìn bộ quần áo trên người mình, quần bút chì màu xanh đậm cùng áo thun có mũ màu trắng...

"Có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn có được không!" Trì Sa Sa cũng mở miệng, "Cậu có chỗ nào giống đi giao lưu hữu nghị, ngược lại có chút giống đi làm gia sư."


Hứa Nùng bị cô ấy chọc cười, có chút bộ dáng bất đắc dĩ nói: "Là các cậu giao lưu, tớ chỉ là đi cùng các cậu mà thôi."

"Vậy cũng không được! Đi ra ngoài chơi liền phải có thái độ đi ra ngoài chơi!" Lưu Ngải nói cho hết lời, ánh mắt hướng lên giường của mình liếc một cái, "Nếu không tớ tìm cho cậu bộ quần áo thay đi."

Hứa Nùng cũng nhìn quần áo của cô ấy ở trên giường một chút, toàn bộ là quần ngắn váy ngắn, cô vừa nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài, rất kiên quyết lắc lắc đầu, "Tớ từ chối."

Trì Sa Sa nghe xong, lấy khuỷu tay huých Lưu Ngải một cái, "Cậu sợ là quên Chu đại soái ca nhà cô ấy là cái đức hạnh gì đi, còn dám cho cô ấy ăn diện theo hướng gợi cảm nữa?"

Lưu Ngải nghẹn lại, lập tức cũng nghĩ tới chuyện Chu Khởi lúc trước ở trên sân huấn luyện giáo huấn nam sinh khoa biên đạo kia.

"Vậy phải làm thế nào? Dù sao tớ cảm thấy không thể để cho cô ấy cứ như vậy đi ra ngoài!"

Trì Sa Sa ở tại chỗ nhìn nhìn Hứa Nùng suy nghĩ một chút, tiếp đến dường như là nghĩ tới điều gì, trước mắt sáng ngời.

"Tớ ở đây có cái váy, tuyệt đối tâm cơ, nhìn cũng không phải loại khêu gợi rất rõ ràng kia! Cậu chờ chút, tớ đi tìm."

Hứa Nùng "A" hai tiếng, nhưng mà không thể ngăn cản nhiệt tình của Trì Sa Sa. Nửa phút sau, cô ấy từ trên giường lục ra cái váy dài kia, sau đó giống như hiến vật quý cầm đến trước mặt hai người.

"Chính là cái này!"

Lưu Ngải nhìn thoáng qua, cảm giác chính là một cái váy dài màu đen không có kiểu dáng gì a.

"Cái váy này của cậu, tâm cơ ở chỗ nào?"

Trì Sa Sa cười cười, sau đó đẩy bả vai Hứa Nùng, "Cậu nhanh đi thay đi! Cái váy này phải mặc lên mới có thể nhìn ra hiệu quả."

Hứa Nùng nhìn xuống chiều dài chiếc váy, phỏng chừng có thể trực tiếp che lấy bắp chân, nghĩ một chút rồi cũng thuận theo ý của Trì Sa Sa, đi vào trong thay đồ.

Lúc đổi xong đi ra, Hứa Nùng liền cảm thấy không thích hợp, cái váy này chỗ nào cũng đều rất tốt, nhưng chính là chỗ eo này... chỗ đường eo cố ý ở hai bên thiết kế thành dạng chạm rỗng, người bình thường không chú ý ngược lại là không nhìn thấy, nhưng mà làn da hai bên eo của cô cũng lộ ra một khoảng rất lớn.

Lưu Ngải vừa nhìn thấy cũng liền bị thuyết phục, vỗ vỗ vai Trì Sa Sa, "Văn ủy của chúng ta đúng là lợi hại."

Trì Sa Sa cười đến vẻ mặt kiêu ngạo.

Hứa Nùng vẫn còn có chút do dự, chẳng qua vừa vặn lúc này điện thoại của Chu Khởi gọi tới, nói hắn đã mang người chờ ở cửa đại học B, cô vừa thấy không còn thời gian, cũng liền mặc cái váy mà Trì Sa Sa cho mình ra cửa.

Ba cô gái mỗi người đều có đặc điểm riêng, một người lại đẹp hơn một người, đi ở trong sân trường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Mà cổng trường đằng kia, Chu Khởi mang theo Hoa Tí cùng Trần Tiến đợi đã được một lát rồi, nếu không phải Trần Tiến thật sự sốt ruột đợi không được, lần thứ n kêu Chu Khởi gọi điện thoại thúc giục, đoán chừng Hứa Nùng vẫn sẽ không nhận bất kỳ cuộc gọi nào đi.

Sau khi Chu Khởi gác điện thoại, liền mang theo ý lạnh nhàn nhạt liếc một cái về phía Trần Tiến, sau đó hỏi Hoa Tí: "Cậu mang hắn tới làm gì?"

Trong lòng Hoa Tí rất đau khổ, chỗ nào là hắn muốn mang vị Trần gia kia tới chứ, là hắn nghe thấy mình cùng anh em trong quán bar nói chuyện, tự chủ động theo tới mà!

Trần Tiến cũng không quá hài lòng thái độ của Chu Khởi, một thân áo sơ-mi quần tây dựa vào trước một cái xe SUV tàn tạ cũ kỹ, nói với Chu Khởi: "Cậu có ý gì hả? Anh em đến giúp cậu giữ sân cậu không cảm ơn cũng thôi đi, cái giọng điệu kia của cậu là gì a. Đệch, cậu có biết, lão tử đã phí bao nhiêu sức lực mới mượn được một cái xe tồi tàn như vậy không hả!"

Chu Khởi như trước có chút ghét bỏ liếc hắn, "Tớ muốn cậu mượn sao?"

"..." Trần Tiến khó thở, dùng sức hướng về phía hắn trợn trắng mắt, lười lại phản ứng hắn.

Lúc mấy cô gái cùng nhau đi ra, ba người đàn ông chờ ở bên ngoài đều ngay lập tức nhìn thấy.

Hoa Tí sợ Trần Tiến không biết, nhanh chóng đẩy đẩy hắn, "Chính là các cô ấy."

Trần Tiến đánh mắt nhìn một cái, ngược lại đều là rất dễ nhìn, nhìn nửa ngày cũng không đoán được người Chu Khởi thích là người nào, vì thế nghiêng đầu lặng lẽ hỏi Hoa Tí một câu ——

"Người mà Lão Đại cậu thích là người nào a?"

Thật ra Trần Tiến cũng đã gặp qua Hứa Nùng, nhưng lúc ấy ở bên trong thành phố điện ảnh, Hứa Nùng vẫn còn là dáng vẻ quê mùa xấu xí, cùng với hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau, hắn không nhận ra cũng là bình thường.

Hoa Tí không dám tùy tay chỉ bà chủ tương lai của mình, vì thế sau khi lặng lẽ nhìn một cái, nhỏ giọng nói với Trần Tiến: "Người mặc váy dài màu đen đó."

Trần Tiến lần này ngược lại là cẩn thận nhìn một lát, sau đó cười, "Ơ, bé mèo hoang à."

Còn không phải là bé mèo hoang sao?

Hứa Nùng bình thường rất ít mặc quần áo màu đen, gần ra ngoài cửa Trì Sa Sa còn đặc biệt thay cho cô một thỏi son môi đậm màu, nguyên bản đôi môi màu hồng lúc này ngập tràn sắc đỏ nhiệt tình, đuôi ngựa cũng buộc cao lên, cả người thiếu đi sự ngọt ngào thường ngày, ngược lại nhiều thêm sự gợi cảm cùng quyến rũ.

Chu Khởi nhìn thấy, đuôi lông mày không tự chủ cũng nhếch lên.

Sau khi ba cô gái đến gần, Trì Sa Sa trước tiên "Ồ" một tiếng, sau đó đánh giá Chu Khởi một chút, lại nhìn nhìn Hứa Nùng.


"Hai người các cậu hôm nay một thân này có chút giống quần áo tình nhân a."

Cô cho Hứa Nùng kết hợp một thân váy đen, mà Chu Khởi ở bên cạnh là một thân quần đen áo đen.

Hứa Nùng vốn là cũng bởi vì hôm nay ăn diện có chút không thích ứng, nghe xong lời Trì Sa Sa trong lúc vô tình bật ra, cũng theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Khởi, sau đó đẩy đẩy Trì Sa Sa, "Cậu đừng nói bừa."

Chu Khởi cười nhìn chằm chằm vào Hứa Nùng, ngược lại không lên tiếng.

Hai cô gái cũng không muốn lại đi ghen tị những bóng bóng màu phấn hồng mơ hồ lưu động giữa hai người bọn họ, vì thế chủ động đi về phía Trần Tiến cùng Hoa Tí bên kia.

Các cô rất tự nhiên cùng hai nam sinh chào hỏi, Hoa Tí bởi vì lúc trước đã gặp qua bọn họ vài lần, cho nên lúc này ngược lại bắt đầu cho bọn họ và Trần Tiến làm quen với nhau.

Chu Khởi cùng Hứa Nùng vẫn còn đứng ở tại chỗ, hắn không biết từ chỗ nào biến ra hai cây kẹo que, đưa cho Hứa Nùng một cái.

"Đến, phần thưởng vì em hôm nay rất ngoan."

Hứa Nùng cũng không từ chối, tiện tay đón lấy kẹo, nhưng trong lòng còn nghi hoặc...

Ngoan? Ngoan cái gì?

Một giây sau, Chu Khởi đem giấy gói kẹo xé mở ra, nghiêng người cúi xuống bên tai Hứa Nùng, "May mà hôm nay em không ăn mặc mát mẻ giống bọn họ, nếu không anh có lẽ lại muốn nổi điên rồi."

"..."

Hóa ra là chỉ quần áo?

Hứa Nùng không có biểu cảm gì nhìn hắn một cái, sau đó im lặng, đem túi xê dịch sang bên phía eo.

Đầu kia, sau khi mấy người nói nói cười cười một lát, Trần Tiến nhìn thời gian, sau đó gọi Chu Khởi một tiếng.

"Hắc, người anh em, chúng ta đi chứ?"

Chu Khởi cũng không đáp, chỉ là rất tự nhiên giữ chặt cổ tay Hứa Nùng đi về phía bọn họ.

Xe không xem là nhỏ, ghế sau là dạng ba chỗ ngồi, nhưng tính ra lại cũng thiếu vị trí của một người.

Hoa Tí ở bên cạnh nghĩ một chút, chủ động mở miệng: "Nếu không tôi gọi xe đi chỗ ăn cơm?"

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa vừa nãy cùng Hoa Tí tán gẫu rất vui vẻ, lúc này hoàn toàn không muốn để hắn đi.

"Đừng a, dồn lại một chút cũng có thể ngồi được mà, hơn nữa..." Trì Sa Sa nói rồi, nhìn Hứa Nùng cùng Chu Khởi một cái, "Không phải còn có hai người có thể ngồi cùng một chỗ sao, kêu Chu đại soái ca ôm đồng chí Tiểu Hứa của chúng ta thì tốt rồi mà!"

Hứa Nùng sửng sốt một chút, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị Chu Khởi giành trước đáp ứng.

"Được." Nói xong, hắn mỉm cười quay đầu lại nhìn Hứa Nùng, "Chúng ta chủ thuận theo khách đi."

Hứa Nùng: "???"

Căn bản không cho cô cơ hội phản đối, Chu Khởi trước tiên mở cửa xe ra, cúi người đi vào ngồi ở vị trí phía bên phải, sau đó vươn cánh tay về phía Hứa Nùng, "Đến đi."

Hứa Nùng vẫn đứng ở tại chỗ ngập ngừng do dự, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa cũng không muốn lại để cô lãng phí thời gian, ấn bả vai cô liền đem cô đẩy về hướng Chu Khởi bên kia.

Hứa Nùng rơi vào đường cùng, đành phải theo ý bọn họ, ngồi vào trong.

Cơ thể cô rất nhẹ, sau khi đi qua Chu khởi không tốn chút sức nào liền đem cô ôm lên đùi mình, trong quá trình bàn tay vô ý đụng đến thắt lưng cô, lòng bàn tay vừa vặn, làn da trắng như tuyết bên hông Hứa Nùng lộ ra kia, một tấc không thừa không thiếu bị Chu Khởi nắm chặt.

Sau khi Hứa Nùng lên xe liền có chút xấu hổ, vốn tùy tay xé giấy gói nhét kẹo que vào trong miệng, muốn dời đi một chút lực chú ý. Lại tại khi cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay Chu Khởi, cả người cứng đờ.

Cô theo bản năng liền vặn vẹo cơ thể, nhưng lại bị người đàn ông phía sau một phen trực tiếp chặn lại.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo từ tính âm trầm, "Đừng lộn xộn."

Mà vừa vặn lúc này những người khác cũng lục tục từ các mặt khác lên xe, Hứa Nùng cho dù muốn cử động cũng không dám làm động tác gì trước mặt mọi người.

Chu Khởi gần như dùng một cánh tay đem cả vòng eo của cô đều chặn lại, ôm thân thể cô dính sát vào mình, cánh tay từ phải sang trái, đem hai bên thắt lưng lộ ra toàn bộ che lại.

Hứa Nùng cảm giác được tay hắn ở bên hông mình làm loạn, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.

Chu Khởi cũng không thèm để ý, đầu ngón tay như trước nhè nhẹ vuốt ve làn da dưới lòng bàn tay, đôi môi nhẹ dán bên tai cô, khi nói chuyện, mang theo hơi thở khiến người run rẩy.

"Lời vừa nãy anh muốn thu hồi lại, em một chút cũng không ngoan."

"..." Hứa Nùng bị hắn làm cho một cử động cũng không dám làm, mức độ nhỏ căn bản là vô dụng, mức độ lớn lại sợ Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa ngồi bên cạnh phát hiện cái gì khác thường.

Cửa xe lúc này toàn bộ đóng chặt, cô cảm giác không khí trong xe đều biến đến mỏng manh, căng chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay Chu Khởi vẫn luôn dán ở trên eo cô, giống như là muốn nướng cô.

Chu Khởi ngược lại phản ứng không lớn, chỉ ôm cô, ngồi dựa vào ở mặt sau mỉm cười lười biếng.

Trần Tiến ở ghế lái nổ máy, trong lúc vô tình liếc nhìn vào kính chiếu hậu, liền thấy người anh em của mình cười đến giống như một con cáo vậy, nhất thời nhịn không được, hỏi: "Cậu cười cái gì thế?"

Chu Khởi lấy đầu lưỡi đẩy kẹo que trong miệng, khóe miệng nhếch lên càng thêm lười biếng.

"Không có gì, chính là cảm thấy cái kẹo hôm nay, đặc biệt ngọt."

Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay đặt tại thắt lưng Hứa Nùng lại hơi hơi nhẹ chuyển động một chút, dẫn tới cô một trận ngứa ngáy run rẩy, không tự chủ lại quay đầu nhẹ trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn để cho hắn biết điều một chút.

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa nhìn động tác nhỏ của hai người, có chút chịu không được liếc nhìn nhau.

"Làm sao giờ, tớ lại chua rồi." Trì Sa Sa nhỏ giọng nói.

Lưu Ngải gật đầu, "Ai mà không chứ, cậu tùy tiện tìm cho Hứa Nùng cái váy, hai người cũng có thể kết hợp thành quần áo tình nhân, ai, tớ cũng thật muốn cùng cái soái ca khác mặc đồ tình nhân nha."

Trì Sa Sa nhìn thoáng qua về hướng bọn họ, sau đó yên lặng bổ sung câu: "Kẹo mút cũng là một đôi."

"..."