Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 43

"Anh bằng lòng chờ tôi một chút sao?"

Giọng nói của Hứa Nùng không cao không thấp, vừa vặn có thể làm cho câu chữ rõ ràng truyền vào tai Chu Khởi.

Hắn an tĩnh nhìn cô trong khoảnh khắc, tiếp đến, đột nhiên đứng dậy, cất bước đi đến bên cô.

Hắn kéo cái ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống đối diện với cô, một cánh tay gập lại đặt trên lưng ghế, một bàn tay đặt ở mép bàn ăn.

"Em lặp lại lần nữa."

Khi nói chuyện, Chu Khởi nhìn ánh mắt cô có chút căng thẳng, Hứa Nùng không hiểu sao cảm thấy quanh người hắn có thêm một hơi thở mang tính xâm lược, không khí xung quanh, dường như cũng bởi vì hắn dựa vào gần, mà trở nên căng chặt.

Cô vẫn luôn không đáp, Chu Khởi đợi rồi lại đợi, có chút không kiên nhẫn.

Hắn nhích lại gần cô, bởi vì dậy sớm tắm rửa, trên người còn có mùi vị mát lạnh nhàn nhạt, lúc này tràn ngập tại chóp mũi Hứa Nùng, cảm giác tồn tại được phóng đại vô hạn.

Cô cảm giác không khí xung quanh, cũng đều biến thành mùi vị của hắn.

Hứa Nùng muốn lui về phía sau, nhưng là Chu Khởi không cho cô cơ hội này, hắn trực tiếp nắm chặt cổ tay của cô, thấp giọng lần nữa mở miệng.

"Ừm? Lặp lại lần nữa?"

Hứa Nùng lúc nói ra những lời kia, đã phải dùng dũng khí rất lớn, bây giờ kêu cô lặp lại một lần nữa, cô nào dám a.

Cô bị hắn bức bách hai gò má nóng hầm hập, đôi ánh mắt đen láy lúc này phủ một tầng sương mù, có chút xấu hổ lại có chút gấp gáp, luôn muốn lui về phía sau, nhưng vẫn không lui được.

Chu Khởi không di chuyển chút nào, thậm chí lại đến gần cô thêm một chút, giọng nói trầm thấp, như là nhẹ dỗ dành, lại như là dụ dỗ.

"Bạn học nhỏ, em cảm thấy em không nói anh sẽ để em rời đi sao?"

Hứa Nùng tức giận muốn đánh hắn, cô trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn thật sự không chuẩn bị thả mình ra, mới lẩm bẩm lặp lại một lần nữa những lời vừa mới nói.

"Tôi nói, tôi sẽ nghiêm túc suy xét quan hệ của chúng ta, nhưng là cần thời gian. Anh bằng lòng chờ tôi một chút sao?"

Chu Khởi hài lòng, nhếch môi cười đến cực kỳ lưu manh.

Hắn ôm chầm lấy cái đầu nhỏ của Hứa Nùng, trực tiếp đặt lên vị trí bên trái trên ngực mình, sau đó lười biếng ở phía trên đầu cô mở miệng.

"Tự mình nghe đáp án."

Hứa Nùng ngẩn người, căn bản không hiểu hắn nói là có ý gì.

Trong tích tắc, bên tai liền truyền đến tiếng tim hắn đập mạnh mẽ đều đặn, một tiếng so với một tiếng to hơn, một tiếng so với một tiếng mạnh hơn.

"Nghe thấy không?"

"... Nghe thấy cái gì?"

Chu đại thiếu gia mỉm cười, thanh âm trầm thấp mang theo từ tính tê dại đến tận xương.

"Hắn nói chờ em, hoàn toàn không thành vấn đề."

————————

Bà Tạ cả đêm ngủ không được an ổn.

Một mặt là bị Hứa Nùng làm cho tức giận.

Đứa con gái này từ nhỏ đến lớn rất ngoan, hầu như không nổi loạn, trừ mấy ngày kia lúc bà ta quyết định phải gả vào Bùi gia, nó có chút vì cha nó mà bất bình mâu thuẫn, trên cơ bản là mình nói cái gì nó nghe cái đó.

Nhưng lần này con nhóc này cũng không biết động kinh cái gì!

Rõ ràng mình đã trải đường sẵn cho nó, chọn cho nó cuộc sống tốt nhất dễ dàng nhất, kết quả nó không cảm kích thì thôi, lại còn nói mình ích kỷ?!

Bà Tạ thật sự bị cô chọc tức đến mức lăn qua lộn lại vẫn luôn không ngủ được, cầm lấy điện thoại di động mấy lần gọi cho cô muốn nói gì đó, nhưng đầu kia vẫn luôn ở trạng thái không có ai trả lời.

Mà đêm nay, ông Bùi cũng bởi vì việc công ty vẫn chưa về nhà, bà Tạ muốn tìm người tâm sự về chuyện của Hứa Nùng cũng không tìm được ai.

Sáng sớm ngày hôm sau, bà Tạ lại gọi điện thoại cho Hứa Nùng, nhưng bên kia vẫn như trước không có người bắt máy.

Bà ta giận điên lên muốn ném điện thoại hoặc là trực tiếp xông đến nhà trọ của Hứa Nùng, nhưng lúc này, Bùi Ngọc lại bỗng nhiên gọi điện thoại tới

Giọng nói của đứa con riêng này ở đầu kia như trước ấm áp hòa nhã, giọng điệu đối với bà ta cũng là lễ phép cùng kính trọng dành cho trưởng bối.

"Dì Tạ, Nùng Nùng gần đây có liên lạc với dì không? Hôm nay con gọi điện thoại cho em ấy như thế nào vẫn luôn không nghe máy?"

Bà Tạ trong lòng giật thót, vội đáp: "Nó gần đây nói ở trường có chuyện gấp, dì gọi điện thoại cho nó cũng thường xuyên không nghe được."

"Vậy sao?" Bùi Ngọc ở đầu kia ý tứ sâu xa hỏi, tiếp đó lại cười nói, "Vậy lần trước chuyện con đề cập với dì, dì đã nói với em ấy chưa?"


Việc này bà Tạ ngược lại không có phản ứng gì lớn, đáp lại rất tự nhiên, "Dì đã nhắc nhở nó rồi. Nhưng mà con gái dì dì biết, chuyện khác có lẽ nó sẽ giấu dì, nhưng loại chuyện lớn như hẹn hò yêu đương tuyệt đối sẽ không đâu, con yên tâm."

Bùi Ngọc hài lòng, vừa vặn bên kia đạo diễn đang gọi hắn, hắn dùng tiếng Anh trả lời một câu gì đó, liền vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi bà Tạ đặt điện thoại xuống, trong đầu tức giận đối với Hứa Nùng càng tăng.

Bà ta đang nghĩ chờ ông Bùi trở về cẩn thận nói qua về chuyện phó đạo diễn của Hứa Nùng, ông Bùi liền mang theo trợ lý trở lại.

Ông Bùi bận cả một đêm, toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bà Tạ vô cùng có ánh mắt, nhìn thấy ông Bùi như vậy, chỉ biết công ty khẳng định là xảy ra vấn đề gì đó, vì thế lời muốn nói ở bên miệng liền thay đổi, tất cả đều biến thành hỏi han ân cần.

"Chồng à, làm sao vậy?" Bà Tạ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông Bùi, đưa tay bóp bóp bả vai ông ta.

Biểu tình của ông Bùi ngược lại không có gì lo lắng, chỉ là hơi có vẻ mỏi mệt. Người trợ lý đứng ở trước mặt lại cầm văn kiện nói với ông ta chút việc, cuối cùng, vô cùng cung kính nói: "Ngày mai Đổng thị có cái tiệc rượu, người Chu gia sẽ tới tham dự, ngài xem?"

Ông Bùi gật gật đầu, "Tôi sẽ đi."

Trợ lý nhận được câu trả lời, liền hướng về phía ông Bùi hơi hơi cúi gập người, sau đó lại hướng về phía bà Tạ gật đầu, liền đi.

Sau khi hắn đi rồi, bà Tạ một bên bóp vai cho ông Bùi, một bên dịu dàng hỏi: "Anh à, rốt cuộc làm sao vậy? Sao em thấy anh có vẻ mệt mỏi như vậy."

Ông Bùi vỗ vỗ mu bàn tay bà ta, cũng không bỏ được bà ta vẫn luôn phục vụ mình, liền giữ chặt bà ta, nói: "Không có gì, chính là công ty có chút chuyện làm ăn bị đoạt mất, có chút đau đầu, nhưng ảnh hưởng không lớn."

Bà Tạ âm thầm nhíu mày, ảnh hưởng không lớn ông ta sẽ suốt đêm ở lại công ty như vậy sao?

Bà ta hiển nhiên không tin lời này.

"Thật sao? Vậy là bị nhà nào đoạt mất a?" Bà ta hỏi.

Ông Bùi nghĩ nghĩ, cũng không giấu bà ta, nói: "Chu thị, có biết không?"

Bà Tạ đương nhiên biết. Sau khi bà ta tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, liền vẫn luôn rất nỗ lực tiếp xúc với người của giới thượng lưu Bắc thành, loại công ty lớn như Chu thị, bà ta làm sao có thể không biết.

Nhưng là...

"Có phải có hiểu lầm gì hay không? Ông cụ Chu không phải được công nhận hiền lành sao? Vì sao sẽ cướp đoạt chuyện làm ăn của chúng ta đây?"

Lời này ông Bùi ngược lại có chút đồng ý, gật gật đầu, "Đúng vậy, anh cũng cảm thấy có thể là có chút hiểu lầm, cho nên liền nghĩ ngày mai lúc tham dự tiệc rượu, cố gắng tâm sự cùng người Chu gia."

Nói rồi, ông ta quay đầu nhìn về phía bà Tạ.

"Ngày mai em cùng đi với anh, thuận tiện gặp Chu phu nhân một lần, giữa phụ nữ với nhau nói chuyện phiếm hẳn là càng dễ dàng hơn chút, em giúp anh từ chỗ bà ta hỏi thăm một chút."

Bà Tạ rất nhu thuận gật gật đầu, "Được."

Sau khi đáp ứng, bà ta ở trong lòng nghĩ, xem ra chuyện của Hứa Nùng phải đặt sang một bên, hiện tại phải cùng nhau giải quyết khó khăn của Bùi thị trước mới được.

————————

Ngày hôm sau lúc đi học, Chu Khởi như trước khoác túi sách của Hứa Nùng, một đường đưa cô đến cổng đại học B. Từ ngày hôm qua khi hai người nói xong những lời kia, Hứa Nùng cũng cảm thấy không khí giữa bọn họ càng ngày thay đổi càng lớn.

Trước kia Chu Khởi với cô mà nói, là một nam sinh có chút bất cần đời, thích làm bậy, lúc này mọi thứ được làm rõ, hắn ở trong mắt cô liền thật sự biến thành một người đàn ông mà cô cần phải đối mặt.

Hơn nữa... Người này khác hẳn những người đàn ông khác, hắn nhìn qua không đứng đắn, nhưng sự hoang dã cùng hơi thở mang tính xâm lược trên người hắn mạnh hơn bất kỳ người nào.

Hứa Nùng hiện tại thoáng tới gần hắn một chút, đều có loại cảm giác điện giật cách một tầng không khí.

Cô cảm thấy bản thân cực kỳ không có tiền đồ, cho nên dọc theo đường đi vẫn luôn rầu rĩ, cũng không muốn để ý hắn.

Chu Khởi cho rằng cô vẫn đang suy nghĩ chuyện hai người đã thảo luận, nghiêng đầu liếc cô một cái, "Thế nào? Chuyện đồng ý hôm qua muốn nuốt lời?"

"..." Hứa Nùng lặng lẽ trợn trắng mắt, không lên tiếng.

Ngày hôm qua sau khi hắn ấn đầu cô nói xong những lời kia, hai người an tĩnh ngây người một lát.

Sau lại nói qua nói lại, người kia đột nhiên lại nói không được, hắn có thể chờ, nhưng là phải có cái kỳ hạn.

Cô lúc ấy mặt nóng sắp tự bốc cháy rồi, vừa nghe hắn nói loại lời này, lập tức liền đáp "Nửa năm đi."

Chu Khởi trực tiếp nóng nảy, một bộ dạng tức đến bật cười, nói cô sao không để hắn chờ đến kiếp sau luôn đi?

Sau lại thương lượng đến thương lượng đi, Chu Khởi quyết định, nói cho cô một tháng thời gian suy nghĩ.

Cô muốn phản đối, nhưng luôn nói không lại người kia.

Hắn cuối cùng còn lấy bạn của hắn ra làm ví dụ, nói gì mà trước kia có người bạn cũng như vậy, thường xuyên cho con gái hy vọng, nói bản thân chưa suy nghĩ rõ ràng, muốn đối phương chờ một chút.

Sau đó còn kêu Hứa Nùng đoán, về sau con gái đều gọi hắn là gì?


Cái này còn cần phải đoán sao? Hứa Nùng lúc ấy không có lời gì để nói, Chu Khởi này hiển nhiên là lấy đàn ông cặn bã ra làm ví dụ cho cô mà!

Cho nên một đến hai đi, Hứa Nùng không muốn đồng ý cũng bị hắn trói lấy bắt phải đồng ý.

Vừa vặn lúc này đi đến cổng trường, cô lười phản ứng lời nói vừa rồi của hắn, một phen nắm lấy ba lô của mình, xoay người muốn đi.

Chu Khởi ngay lúc đó kéo chặt cổ tay của cô, mặt mày lười biếng nói: "Bạn học nhỏ, Chu ca ca có ý tốt nhắc nhở, đếm ngược thời gian, em còn có 29 ngày."

Hứa Nùng: "..."

Cô thuận miệng đáp lại câu "Biết rồi", sau đó liền giãy dụa chạy đi.

Sau khi Hứa Nùng đi rồi, điện thoại di động của Chu Khởi liền vang lên.

Hắn tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó ấn phím nghe.

Người ở đầu kia nói gì đó, Chu Khởi thuận miệng đáp: "Ừ, ở góc phố đối diện đợi tôi."

Nói xong, hắn liền cất bước đi về hướng con phố đối diện.

Bên đó có lái xe đang chờ, thấy Chu Khởi đi tới, vội vàng xuống xe, vô cùng cung kính mở cửa xe cho hắn.

"Chu thiếu."

Chu Khởi tùy tiện đáp một tiếng, rồi cúi người chui vào chỗ ngồi phía sau.

Lúc lái xe lên xe, Chu Khởi ngồi ở ghế sau đang nghiêng đầu châm thuốc.

Ngọn lửa lóe lên, ánh sáng màu đỏ phản chiếu lên sống mũi cao thẳng của hắn, mặt mày hắn nhàn nhạt lại mang theo một tia lãnh ý.

Lái xe chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn khi ở bên Hứa Nùng, cho nên lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ngược lại cảm thấy rất bình thường.

Chỉ thấy Chu Khởi lấy đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tùy ý đặt cánh tay trên cạnh cửa sổ xe, sau đó dựa về phía sau, nhàn nhạt mở miệng ——

"Đi thôi."

————————

Chuyện Hứa Nùng xin nghỉ, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa đều cực kỳ kinh ngạc.

"Đồng chí Tiểu Hứa, tớ nhớ là ba năm đại học cậu một lần nghỉ cũng không xin a, lần này là làm sao nha? Người sắt cũng kiên trì không nổi nữa à?" Trì Sa Sa khoa trương nói với cô.

Hứa Nùng bất đắc dĩ cười, "Bị sốt thôi."

"A? Vậy cậu khỏe chưa? Mới nghỉ ngơi có một ngày có sao không?" trong mắt Lưu Ngải mang theo lo lắng, "Hai ngày này lại không có bài giảng gì quan trọng, lại trốn hai ngày cũng không có chuyện gì."

Hứa Nùng lắc đầu, "Không sao, tớ đã khỏe rồi."

Trì Sa Sa đưa tay sờ sờ cái trán của cô, lại so sánh một chút nhiệt độ trên trán mình, sau đó làm như thật gật gật đầu, "Ừ, thật sự tốt rồi."

Ba cô gái nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Trì Sa Sa có chút ngại ngùng lôi kéo ống tay áo Hứa Nùng.

" Đồng chí Tiểu Hứa, thật ra hai đứa bọn tớ hôm nay tìm cậu, còn có chuyện khác."

Hứa Nùng không hiểu ra sao, đáp: "Ờ?"

Lưu Ngải cười hì hì, nói tiếp: "Anh bạn soái ca kia của cậu không phải học ở trường nghề đối diện sao? Ừm... Chỉ muốn cậu nói với hắn, tìm vài người bạn cùng lớp đáng tin cậy còn độc thân, chúng ta làm chút giao lưu hữu nghị?"

"???" Hứa Nùng có chút kinh ngạc, "Giao lưu cái gì? Các cậu muốn tìm bạn trai sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Trì Sa Sa vội gật đầu, "Hai đứa tớ đều cảm thấy người bạn kia của cậu rất tốt, so với nam sinh của trường chúng ta bên này chính trực và nam tính hơn nhiều, trường bọn mình những người này..."

Nói đến đây, Trì Sa Sa cố ý đè thấp giọng xuống, "Mấy nam sinh trường mình, nói thật đều có chút giống con gái. Mỗi người đều hiểu cách dưỡng da hơn tớ, còn xịt nước hoa, kẻ viền mắt... Tuy rằng về sau tớ cũng là muốn đi vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng tớ thật sự là chịu không được nam sinh như thế."

"Đúng đó, " Lưu Ngải thở dài, "Cho nên, hai bạn nhỏ đáng thương bọn tớ vội vã muốn thoát kiếp độc thân liền ký gửi hy vọng trên người cậu a, Chu đại soái ca kia cưng chiều cậu như vậy, khẳng định cậu nói hắn liền sẽ đồng ý đi! Yêu cầu của bọn tớ cũng không cao, không cần tìm loại trình độ như hắn, thấp một chút cũng không sao!"

Hứa Nùng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Trì Sa Sa lại giành trước, nói: "Nếu như cậu không giúp bọn tớ nói chuyện, vậy quay đầu lại bọn tớ liền đi trường đối diện trực tiếp tìm hắn, dù sao giai đoạn trước bởi vì trận đấu bóng rổ mọi người cũng đã quen thuộc, trực tiếp tìm hắn hẳn là cũng không sao."

"..." Hứa Nùng yên lặng nuốt xuống lời muốn nói, nghe xong lời của cô ấy, vội vàng nói, "Các cậu không cần đi, tớ giúp các cậu hỏi hắn."

Đùa cái gì vậy, Chu Khởi căn bản cũng không phải sinh viên trường nghề đối diện, hai cô nàng này đi qua tìm, đây không phải là trực tiếp lộ tẩy sao?

Cô nói cho hết lời, hai người rất vui vẻ, thừa dịp còn chưa vào lớp, liền giục cô nhanh chóng liên hệ với Chu Khởi.

Hứa Nùng cảm giác đầu cũng to ra, bị hai người dây dưa đến không làm sao được, lại không tiện trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Khởi, cho nên vòng vèo gửi cho hắn cái tin nhắn.

——【 khụ, anh có ở đó không? 】

Bên kia gần như đáp lại trong một giây ——【 bạn học nhỏ tìm là anh có mặt ngay.】

——【... 】【 cái kia, bạn cùng lớp tôi hỏi anh, có nam sinh thích hợp để giới thiệu hay không, các cô ấy muốn giao lưu. 】

——【 Giao lưu? Bao gồm cả em sao? 】

——【... 】

——【 Em muốn giao lưu mà nói, cũng có thể, vừa lúc chỗ này của anh có một người đàn ông tốt có thể giới thiệu. 】

"..."

Hứa Nùng không cần đoán cũng biết hắn nói tới ai, còn chưa trả lời lại, tin nhắn của đầu kia lại tiến vào.

——【 đối phương thân cao 187, tuổi 26 tuổi, trừ bỏ thích hút thuốc ra, không có tật xấu gì. Nhưng là hút thuốc cũng có thể vì em mà từ bỏ. Hắn đặc biệt có thể chịu khổ, đặc biệt có chí tiến thủ, đặc biệt thương vợ. 】

——【... 】

——【 a, hắn còn có chỗ đặc biệt khác quên nói. 】

Động tác Hứa Nùng chậm chạp, đầu ngón tay thong thả lại ấn ra vài chữ rồi gửi đi.

——【... Cái gì? 】

Bên kia cách vài giây đồng hồ sau, đáp ——

【 Đặc biệt thích em. 】