Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

Chương 2

Kí An lặng lẽ bay giữa không trung, đúng, là bay. Là trời cao đang hành hạ ta sao? Kí An chỉ có thể cười khổ. Khi hắn khôi phục ý thức đã lợi dụng hình thức linh hồn xuất hiện tại thế giới này. Mà chỗ này, đúng là Minh Thần Tông Vạn Lịch năm thứ hai mươi hai, chỗ của Nhật Nguyệt Thần Giáo – Hắc Mộc Nhai.

Một màn trước khi chết khắc sâu trong đầu Kí An, lần đầu tiên hắn hận như vậy, cũng là lần cuối cùng hận như vậy, hận chính mình vô năng. Nếu là Kí gia không tiếng tăm lừng lẫy, nếu chính mình không được mọi người để ý như vậy, có lẽ sẽ không xảy ra mọi chuyện đi. Không tiếng động thở dài. nhưng tất cả đã không thể trở về rồi. Tất cả của thế giới này, đối với Kí An mà nói đều là xa lạ, không biết chính mình nên đi nơi nào. Kí An trên không trung theo gió tuỳ ý bay, chuyện duy nhất có thể làm, chính là nhìn xem Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình thôi.

Đông Phương Bất Bại giống như đồn đãi, cao ngạo, xinh đẹp, đối với Dương Liên Đình cũng rất tốt. Những cái này làm cho Dương Liên Đình yêu Đông Phương Bất Bại cũng không đủ. Nhưng Dương Liên Đình lại khác với đồn đại, hắn là một nam tử mặt mày rất thanh tú, cũng rất có trách nhiệm. Có thể nhìn ra được, hắn đối với Đông Phương Bất Bại là thật lòng. Nếu hắn đến hiện đại, cũng được xem như là người đàn ông tốt giai cấp trí thức. Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình mỗi ngày lấy máu tươi nuôi nấng một gốc cây hoa Dục Tử, nếu ăn hoa này, nam tử liền có thai. Kí An chỉ là lẳng lặng nhìn, tất cả những thứ này không chút liên quan nào tới hắn, đối với hắn mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Một ngày này, làm lúc Kí An bay tới chỗ hai người ẩn cư, liền gặp Dương Liên Đình đang vẻ mặt kích động nhìn Đông Phương Bất Bại đang ăn một đoá hoa. Kí An nhận ra, đó chính là hoa Dục Tử. Kí An thấy hai người đi vào phòng trong liền không thú vị bay đi rồi. Nhìn hai người ở lại trong phòng nhỏ, nghĩ đến nhà của mình kiếp trước, một màn qua lại khiến cho hắn nhất thời đau đầu vô cùng, ý thức chìm vào một mảnh bóng tối.

Kí An không dễ dàng từ trong bi thương giải thoát ra, chung quanh lại lâm vào một mảnh bóng tối, hắn không có cách nào nhúc nhích. Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói.

– Chúc mừng giáo chủ, là hỉ mạch. – Một giọng nói có vẻ già cả. Kí An cảm thấy giọng nói này tựa hồ hắn đã nghe qua. Nhớ lại… người nọ là sát nhân danh y — Bình Nhất Chỉ.


– Đông Phương, thật tốt quá, rốt cục chúng ta cũng có con. – Giọng nói kích động của Dương Liên Đình truyền đến.

Tựa hồ như Kí An đã hiểu được một chút gì. Trời cao là muốn cho ta trọng sinh lần nữa sao? Làm con của Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình? Dường như trời cao không muốn cho ta có cuộc sống bình thường a. Kí An cười khổ, đây là số mệnh của hắn đi…

Từng ngày từng ngày đi qua, đảo mắt đã trôi qua ba tháng. Dương Liên Đình cẩn thận chăm sóc Đông Phương Bất Bại, Kí An cảm giác được thân thể của mình từng chút từng chút hình thành, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, lúc nhàm chán lại nghe Đông Phương Bất Bại và Dương Liên đình nói chuyện. Đương nhiên, đề tài tám chín phần mười là có liên quan đến mình còn chưa sinh ra.

– Đông Phương, ta đã trở về. – Dương Liên Đình đi đến. Ngay sau đó, Kí An liền cảm thấy một trận áp lực truyền đến, hắn là Dương Liên Đình ôm eo Đông Phương Bất Bại.

– Cẩn thận bảo bối. – Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nhắc nhở. Cổ áp lực kip lập tức biến mất.

– Thật xin lỗi. nhìn thấy ngươi liền nhất thời vui mừng quên chú ý. – Dương Liên Đình nhẹ nhàng vuốt bụng hơi nhô lên của Đông Phương Bất Bại, có ý muốn xin lỗi Kí An trong bụng. Kí An nhớ lại ba mẹ từng sủng ái hắn như vậy, bi thương thật lớn trào ra từ đáy lòng. Đột nhiên cảm giác chớp lên một trận, lập tức tỉnh lại.

– Đông Phương, có chuyện gì vậy? – Trong giọng nói của Dương Liên Đình lộ ra lo lắng cùng sốt ruột.

– Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu. – Đông Phương Bất Bại được Dương Liên Đình ôm nằm lên giường.

Chỉ chốc lát sau, Bình Nhất Chỉ vội vàng chạy đến:

– Giáo chủ có từng ăn qua cái gì có tính lạnh không?

Đông Phương Bất Bại hơi lắc lắc đầu:

– Chỉ là lúc nãy có chút choáng váng đầu. thai nhi có sao không?

– Chỉ là bị động thai khí. – Bình Nhất Chỉ nhíu mày. – Giáo chủ, đừng quá dao động cảm xúc.

Kí An hiểu được, nguyên lai tâm tình của mình sẽ ảnh hưởng đến Đông Phương Bất Bại, chỉ phải thở dài trong lòng.

– Đông Phương, gần đây đã xảy ra chuyện gì? – Bình Nhất Chỉ vừa đi, Dương Liên Đình liền ôm Đông Phương Bất Bại vào lòng. Giọng nói tràn đầy thân thiết.

Lắc lắc đầu:

– Lúc nãy không biết vì sao đột nhiên cảm thấy bi thương như vậy. – Đông Phương Bất Bại có chút xin lỗi nhìn Dương Liên Đình. – Liên đệ, thật xin lỗi, ta không nghĩ sẽ lại bị động thai khí.

– Đông Phương ngốc, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá. Bảo bối là của hai người chúng ta. Mặc kệ phải trả bất cứ giá nào, ta đều sẽ để bảo bối được sinh ra bình an. – Dương Liên Đình hôn lên trán Đông Phương Bất Bại. – Đồng ý với ta, chăm sóc bảo bối thật tốt, nhưng càng phải chăm sóc chính mình.

– Ân. – Đông Phương Bất Bại rúc vào trong lòng Dương Liên Đình.

Kí An thật không ngờ, chính mình lại quan trọng đối với Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình như vậy. Thầm nghĩ trong lòng, nếu đã không thể thay đổi được vận mệnh trọng sinh, vậy một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Kí An đem tất cả thống khổ kiếp trước chôn thật sâu trong lòng, làm một đứa trẻ mới sinh bình thường.

Từ đó, Dương Liên Đình càng chăm sóc Đông Phương Bất Bại cẩn thận hơn.