Bên trong lầu cao tầng năm của sơn trang. Đông Phương Bất Bại ôm Kí An thoải mái nhìn ra xa. Lần đầu tiên Kí An cảm thấy Phi Húc sơn trang này có chút nhỏ, bởi vì cả trang nơi nơi đều bày đầy bàn tiệc rượu, đầu người chen chúc.
Kí An mặc một trường bào nhỏ màu đỏ, mặt trên dùng kim tuyến thêu rất nhiều đoá mây trắng, có vẻ càng phát ra linh động, khả ái. Kí An có chút mệt mỏi thu tầm mắt lại.
– An nhi, mệt mỏi sao? – Đông Phương Bất Bại quan tâm hỏi.
Kí An gật gật đầu.
– An nhi ngủ trước một chút đi, chờ đến canh giờ, mẫu thân lại gọi con.
Kí An liền nặng nề ngủ trong lòng Đông Phương Bất Bại. Lúc Kí An đang chơi cờ cùng Chu Công, bị Đông Phương Bất Bại gọi tỉnh dậy. Kí An mở đôi mắt buồn ngủ mông lung lên, khuôn mặt kiều mỵ của Đông Phương Bất Bại xuất hiện ngay trước mắt, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh lại, sau đó liền được Đông Phương Bất Bại ôm đến chính sảnh.
Nhất thời ở chính sảnh lặng ngắt như tờ, biểu tình mỗi người đều cứng đờ trên mặt. Kí An vốn là chưa tỉnh ngủ, nghe được tiếng ồn ào bên tai, nhất thời khí thế tăng mạnh, làm người ta có cảm giác rớt xuống hầm băng, tản ra bất mãn của chính mình. Dương Liên Đình nhìn con nhăn đôi mày nhỏ lại, khí thế giống y như Đông Phương nhà bọn họ liền một trận không biết nói gì. Quả nhiên, có này mẫu tất có này tử a!*
*Có mẹ này liền có con như thế, mẹ nào con nấy.
– An nhi. – Nghe được giọng nói ôn nhu của Đông Phương Bất Bại, cuối cùng Kí An cũng buông tha một đám người đông nghìn nghịt kia. Khoé miệng giơ lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhất thời làm người ta cảm giác như tắm gió xuân. Đám người phía dưới lại bắt đầu rối loạn.
– Khụ khụ, đây là khuyển tử. Đa tạ các vị đã tới tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của bé. – Khoé miệng Dương Liên đình run rẩy, liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại một cái. A, con nhà bọn họ thật đúng là….
Mọi người phục hồi tinh thần lại, đều chúc mừng Dương Liên Đình, xem nhẹ một màn lúc đầu, từ ngữ ca ngợi đối với Kí An lại ùn ùn kéo tới. Tuy ngoài miệng Dương Liên Đình nói “Quá khen quá khen.” Nhưng trong lòng cũng cho rằng là như vậy. Đây là con của hắn cùng Đông Phương.
Gặp cũng gặp qua, chúc mừng cũng chúc rồi, kế tiếp chính là chọn đồ vật đoán tương lai. Kí An nhìn trên đài có đủ loại đồ vật: Lệnh bài, ngọc bội, kim nguyên bảo, giấy bút, kiếm gỗ…. Trong lòng lại có vài tính toán nhỏ nhặt, nếu phải làm một người thường, vậy lấy đồ không đáng chú ý tốt hơn.
Đông Phương Bất Bại đặt Kí An lên bàn:
– An nhi thích cái gì thì lấy cái đó.
Hai tay Kí An cầm một quyển sách vui mừng đặt trên tay Đông Phương Bất Bại.
– Thiếu trang chủ lớn lên hẳn là người yêu sách, có tài làm trạng nguyên a. – Vương quản gia cười nói.
Mặc kệ Kí An chọn cái gì, Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại cũng vui mừng. Bất quá. “Là vàng thì đến chỗ nào cũng sẽ luôn sáng lên” quả thật là chân lý. Sau này Kí An lại vì chọn sách mà hối hận không thôi a. (Khụ, đây là nói sau)
Đông Phương Bất Bại ôm Kí An, đi theo Dương Liên Đình kính rượu với những thương gia lớn trên bàn. May mắn là không phải mỗi bàn đều phải kính rượu nếu không chắc là sẽ mệt chết. Kí An vẫn mỉm cười ngoan ngoãn nằm trong lòng Đông Phương Bất Bại, sắm vai nhân vật bảo bối ngoan thật đầy đủ. Nhưng trong lòng cũng bất mãn vô cùng. Tuy nói kiếp trước những trường hợp long trọng như thế cũng đi nhiều rồi, nhưng không thể phủ nhận, đời này là bị Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại sủng kiêu ngạo. Kí An vốn không thích ồn ào, nhìn thấy nhiều người liền nhức đầu, hiện tại luôn cảm thấy mình rất uỷ khuất. Thầm nghĩ: Buổi tối hôm nay nhất định phải hung hăng đòi lại phụ thân, ai bảo người không có việc gì lại làm tiệc lớn như vậy, phá huỷ sự yên tĩnh của ta.
Dương Liên Đình đứng một bên không hiểu sao luôn cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Kí An không dễ dàng gì qua được buổi tiệc mệt mỏi này, vừa chạm tới giường liền ngủ say sưa. Dương Liên Đình thấy Kí An ngủ thật sâu, không có ý tốt ôm eo thon nhỏ của Đông Phương Bất Bại, nhanh chóng bay về phòng của hai người. Hai người vừa rời đi, Kí An vốn đang ngủ sâu bỗng nhiên mở to hai mắt, ánh sáng chợt loé qua trong mắt, lộ ra nụ cười tà ác. Vẻ mặt kia, không khác mấy khi Dương Liên Đình không có ý tốt nhìn Đông Phương Bất Bại. Phụ thân, tiếp chiêu đi!