Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 70

Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng nuốt một viên Bách hoa ngọc lộ hoàn do chính mình luyện chế, sau đó liền không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi trong lòng Đông Phương Bất Bại. mà Đông Phương Bất Bại lại dưới cơn hoảng hốt, lập tức dùng nội lực chí âm hồn hậu của mình không ngừng rót vào đại huyệt sau lưng hắn, Đông Phương Bất Bại từ sớm đã đối với nội công của Hoa Mãn Lâu không xa lạ gì, trước đó Hoa Mãn Lâu còn giúp y vận công mấy lần, chỉ là hiện tại đổi thành y giúp đối phương bức độc mà thôi.

Thế nhưng chất độc bôi trên chủy thủ của Nhậm Ngã Hành thực sự mãnh liệt kinh người, cực kỳ tinh tế, dựa vào công lực của hai người Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể hiểm hiểm cố định độc tố không khiến khuếch tán. Mà Hoa Mãn Lâu cũng chỉ bất tỉnh trong chốc lát, Bách hoa ngọc lộ hoàn cuối cùng cũng phát ra công hiệu, Hoa Mãn Lâu mơ màng tỉnh lại, hắn theo bản năng đè lại bàn tay của Đông Phương Bất Bại, ấm ách nói: “Đông Phương, đừng giết Nhậm Ngã Hành!”

Đông Phương Bất Bại nhất thời tức giận vô cùng, nhìn sắc xanh trên mặt Hoa Mãn Lâu vẫn không tiêu tan thì trầm giọng nói: “Thất Đồng! Đã là lúc nào rồi? Ngươi còn…” Đông Phương Bất Bại nói không được nữa, cánh tay ôm lấy Hoa Mãn Lâu đều có chút run rẩy. Đây tột cùng là loại độc gì? Vì sao lại bá đạo như vậy! Hoa Mãn Lâu đáng ghét, đã đến hoàn cảnh này còn quan tâm đến sự sống chết của Nhậm Ngã Hành!

Hoa Mãn Lâu chịu đựng đau đớn của độc tố gây ra trong cơ thể, nói với Đông Phương Bất Bại: “Ta... ta cũng không phải quan tâm lão… Những người bên ngoài sợ rằng có quan hệ với Nhậm Ngã Hành! Nhất định phải khiến những người đó rời đi, nếu không Nhật Nguyệt thần giáo liền lâm nguy, giang hồ sẽ nổi lên sát phạt!”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì ngây ra một lúc, song trong mắt đã lóe lên ánh nhìn bén nhọn về phía Nhậm Ngã Hành ở đằng xa, mà vừa vặn lúc này lão cũng vừa tỉnh lại sau cú đá của y, thở mạnh ra một hơi. Lão ngẩng đầu lên đã thấy Đông Phương Bất Bại nhìn về phía mình, nhất thời cười khùng khục, luôn miệng nói: “Giỏi! Giỏi! Đông Phương Bất Bại, vậy mà ngươi vẫn chưa giết lão phu? Bất quá nếu ngươi giết lão phu, như vậy sợ rằng vị ‘phu quân’ kia của ngươi cũng khó giữ được tính mạng!”

“Nhậm Ngã Hành!” Đông Phương Bất Bại giận đến gương mặt trắng bệch, một tay nắm chặt tú hoa châm, tay kia lại không dám rời khỏi lưng Hoa Mãn Lâu.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh vốn đang ngây ngô nhìn tất cả mọi việc phát sinh, mắt thấy Hoa Mãn Lâu đã môi trắng mặt xanh, hô hấp dồn dập, đôi mắt tuôn lệ như suối, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía Nhậm Ngã Hành, quỳ ở bên cạnh lão khóc cầu: “Phụ thân! Xin người đưa giải dược cho Hoa tiên sinh…”

Nhậm Ngã Hành hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Doanh Doanh, khàn giọng nói: “Cho hắn thuốc giải? Ngươi đã điên rồi sao?” Nói xong lão đẩy Nhậm Doanh Doanh sang một bên, loạng choạng đứng dậy, quay về phía Đông Phương Bất Bại gằn từng chữ: “Đông Phương Bất Bại, ngày đó ngươi giam ta dưới đáy Tây hồ suốt mười năm, hôm nay lai phế võ công của ta. Thù này nếu không báo, Nhậm Ngã Hành ta chết không nhắm mát!”


Nếu ánh mắt của Đông Phương Bất Bại có thể giết người, thời khắc này chỉ sợ Nhậm Ngã Hành đã sớm bị lăng trì. Thế nhưng hiện tại y lại không biết Hoa Mãn Lâu đã trúng độc gì, càng là ném chuột sợ vỡ bình, một câu cũng không nói nên lời.

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu mới trúc trắc mở miệng nói: “Nhậm Ngã Hành... Bên ngoài là người phương nào?... Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?”

Nhậm Ngã Hành cười lạnh một tiếng, nói: “Hoa Mãn Lâu, ngươi cũng đã trúng độc, còn không chịu bớt lời? Miễn cho độc phat thân vong!”

Hoa Mãn Lâu dằn lại Đông Phương Bất Bại đang giận đến run rẩy, tựa vào người y chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: “Nhậm Ngã Hành, những thủ đoạn hèn hạ này của ngươi làm sao có thể vào nơi thanh nhã! Hoa mỗ vốn tưởng ngươi đã là tiền giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, cũng nên có chút ý thức thân phận. Không ngờ ngươi nay cả loại thủ đoạn hạ độc của tam giáo cửu lưu này cũng dùng đến, khó trách ngươi không giữ được cái ghế giáo chủ! “

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Nhậm Ngã Hành đã giận đến trắng bệch, hung tợn nhìn Hoa Mãn Lâu, nửa câu cũng không thốt ra được. Ấn tượng của lão với Hoa Mãn Lâu từ đầu đến giờ đều là ôn hòa khiêm tốn, thật không biết hắn cũng có thể nói ra những lời sắc bén như vậy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chính sự tương phản đó mới khiến người càng thêm giận dữ

Mà Hoa Mãn Lâu đương nhiên cũng sẽ không quản Nhậm Ngã Hành có giận đến thổ huyết hay không, thẳng thắng nói: “Nhậm Ngã Hành, ngươi cũng đừng cho rằng Hoa mỗ đã trúng độc liền có thể nắm chắc thắng lợi. Hoa mỗ tuy mù thế nhưng trên phương diện y thuật cũng có hiểu biết, loại độc này bất quá chỉ khiến ta hao tốn một chút thời gian.” Nói đến đây, ngữ điệu của Hoa Mãn Lâu cũng thay đổi, biến thành ôn nhu vô hạn, quay về phía Đông Phương Bất Bại:: “Đông Phương, đừng sốt ruột, độc này ta không coi vào đâu.”

Đông Phương Bất Bại nghe được lời này tự nhiên liền vui vẻ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hoa Mãn Lâu, rung rẩy hỏi: “Thất Đồng, ngươi thực sự không sao?”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật đầu.

Nhậm Ngã Hành ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì có chút kinh nghi bất định, loại độc này lão cũng phải tốn hết không ít tâm cơ mới tìm được, để ngừa vạn nhất, người trúng phải ắt sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhậm Ngã Hành vốn hung ác lại đa mưu, tất nhiên sẽ không dùng loại độc dược kiến huyết phong hầu, lão biết những thứ như độc dược này vốn là dùng để uy hiếp đối phương, dồn vào tình thế ném chuột sợ vỡ đồ. Chỉ là biểu hiện lúc này của Hoa Mãn Lâu lại khiến lão không khỏi lo ngại, thường thì người trúng loại độc này hẳn là cả người vô lực, đau đớn dị thường, thế nhưng tên mù trước mặt ngoại trừ sắc diện có chút phát xanh, thế nhưng vẫn là vững vàng đứng dậy?! Chẳng lẽ sự thực giống như hắn nói, loại độc này hắn có thể giải được?

Ngay khi Nhậm Ngã Hành còn đang chìm trong suy tư, nóc của khác *** đã bắt đầu phát ra thanh âm răng rắc kịch liệt, đúng là bị đốt đến sắp sập rồi. Mà đại sảnh hiện giờ cũng bắt đầu tràn ngập khói đặc, hiển nhiên đã cháy xuống tới. Mọi người có mặt đều kinh nghi bất định, liên tục ho khan.

Trong lòng Hoa Mãn Lâu biết rõ thời gian đã không nhiều lắm, hơn nữa lúc này hắn có thể nói được thành lời hoàn toàn dựa vào nội công của mình và Đông Phương Bất Bại đang không ngừng truyền vào cố gắng chống đỡ. Cả người của hắn đã sớm đau đến muốn ngất đi. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu cũng biết, thời khắc này hắn tuyệt đối không thể ngã xuống, bằng không tính mạng của tất cả mọi người ở đây sợ rằng đều khó thể giữ được, càng không biết Đông Phương Bất Bại dưới cơn nóng giận sẽ làm ra hành động này.


Đông Phương Bất Bại đứng ở sau lưng Hoa Mãn Lâu, biểu tình của y cũng bị thân thể đối phương che đi không ít, thoạt nhìn giống như không gì khác lạ, thế nhưng y làm sao lại không nhận ra trạng huống của Hoa Mãn Lâu, trong lòng cực kỳ nôn nóng. Chỉ là y lại không thể cắt đứt cách làm của đối phương, trong lòng y rõ ràng Hoa Mãn Lâu đang nghĩ những gì, vì vậy chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng.

“Nhậm Ngã Hành, hôm nay nếu ngươi còn muốn sống sót vậy nên tức khắc bảo những kẻ kia dừng bắn, mau chóng rời đi! Nếu như ngươi là vì Đông Phương mà đến, như vậy chỉ cần thả những người vô tội kia đi, tại hạ và Đông Phương hiển nhiên phụng bồi đến cùng.” Hoa Mãn Lâu cắn răng nói.

Nhậm Ngã Hành nhìn Hoa Mãn Lâu, một hồi sao lại cất lên một tràn cuồng tiếu, nói: “Hoa Mãn Lâu, ngươi đúng là tính toán không tệ! Nếu lão phu thả những kẻ này ra ngoài thì phải dùng cái gì khống chế ngươi và Đông Phương Bất Bại? Ngươi cho lão phu là kẻ ngu sao? Ta nói cho ngươi biêt, chỉ cần Đông Phương Bất Bại ở trước mặt lão phu tự phế võ công, lão phu liền thả những người này, cũng cho ngươi giải dược! Thế nào? “

Hoa Mãn Lâu nhất thời nhíu mày, quát lớn: “Nhậm Ngã Hành, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Nhậm Ngã Hành cười lạnh nói: “Lão phu còn cần phải nói nhảm sao?”

Hoa Mãn Lâu hít mạnh một hơi, dằn xuống cơn đau trên người, bên tóc mai đã bắt đầu xuất hiện vết tích mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn cắng răng nói: “Nhậm Ngã Hành, tuy rằng Hoa mỗ chẳng biết những kẻ bên ngoài kia đến tột cùng là người phương nào, cũng không biết người tìm bọn họ từ đâu đến. Thế nhưng, Hoa mỗ nhắc nhở ngươi, vạn sự đừng làm quá tuyệt, bằng không vật cực tất phản!”

Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nhìn Hoa Mãn Lâu nói: “Lão phu lại Không tin tà. Đông Phương Bất Bại, chỉ cần ngươi tự phế võ công, lão phu tự nhiên sẽ bỏ qua người khác, nếu không…”

Không đợi Nhậm Ngã Hành nói xong, trần khách *** lần thứ hai phát ra thanh âm gãy đổ, hỏa thế càng lúc càng gần, thậm chí đã có người không chịu nổi phóng ra ngoài, thế nhưng vừa đến cửa đã bị kình tiễn tập kích, cả người bị xuyên thủng, tử trạng thảm thiết. Trong lúc nhất thời, bất luận là giáo chúng thần giáo hay nhân sĩ giang hồ đều hoảng sợ dừng bước.

Hoa Mãn Lâu nghe có tiếng người kêu thảm thì trong lòng lại càng gấp, trước mắt một trận tối sầm, cơ thể không khỏi lảo đảo. Đông Phương Bất Bại lập tức bước lên ôm hắn, thần sắc cực kỳ lo lắng.

Nhậm Ngã Hành thấy tình huống như vậy nhất thời thốt lên: “Hoa Mãn Lâu, ngươi là muốn lừa cho lão phu lui lại sao? Ha ha ha! Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy! Xem kìa, ngươi quả nhiên đã trúng độc! Thế nào? Tư vị trúng độc có tốt không? Có phải rất đau không?”


Hoa Mãn Lâu dùng hết toàn lực ngăn cỗ đau đớn trong cơ thể, đã không còn dư lực mở miệng.

Nhậm Ngã Hành thấy vậy không khỏi đắc ý cười to, lên tiếng giục giã Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương Bất Bại, ngươi muốn tận mắt nhìn thấy ‘phu quân của mình đau đớn đến chết sao? Ngươi thật sự làm được? Sao còn không mau tự phế võ công, lão phu liền lưu lại cho ngươi một mạng.” Khi thốt ra một câu cuối cùng, trong giọng nói của Nhậm Ngã Hành tràn đầy sát khí cùng châm chọc, mà lời này của lão, làm sao khiến người tin tưởng?

Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc nhìn Nhậm Ngã Hành, sau đó đột nhiên phi thường ôn nhu nhìn Hoa Mãn Lâu trong ngực, nói nhỏ: “Thất Đồng, ta thả tay ra một chốc, ngươi có thể chống đỡ chứ?”

Nghe Đông Phương Bất Bại nói, Hoa Mãn Lâu liền cả kinh, y cũng không nên thật sự… Trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu quên mất thống khổ trên người, nắm chặt tay đối phương, nỗ lực thốt ra vì tiếng: “Đông Phương.. không được… ngươi vạn lần không được…”

Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết Hoa Mãn Lâu đang muốn nói những gì, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, cực kỳ dịu dàng nỉ non bên tai hắn: “Thất Đồng, ngươi yên tâm đi. Đông Phương đã là người của ngươi, làm sao có thể không để ý đến suy nghĩ của ngươi, làm ra việc tự tổn hại mình. Nếu thật là như vậy, ngươi còn không phải sẽ giận ta sao.”

Hoa Mãn Lâu sửng sốt một chút, lại khàn giọng nói: “Ngươi biết là được! Bằng không... ta tất không buông tha ngươi…”

Đông Phương Bất Bại khẽ cười một tiếng, nói: “Dạ, phu quân đại nhân.” Nói rồi, bất ngờ thần sắc của Đông Phương Bất Bại lại biến đổi, nói nhẹ vào tai Hoa Mãn Lâu: “Bất quá, phu quân đại nhân cũng đừng nên cản ta giết chết kẻ này nữa!”

Nhậm Ngã Hành cau mày nhìn hai người trước mặt đang thì thầm với nhau như ở chốn không người, cứng ngắc nói: “Đông Phương Bất Bại! Ngươi đến tột cùng quyết định thế nào?”

Đông Phương Bất Bại bị Nhậm Ngã Hành cắt lời thì hừ lạnh một tiếng, đảo mắt về phía đối phương, trên mặt lộ ra tiếu ý khiến người kinh hãi, nói: “Nhậm Ngã Hành, ngươi bị giam nhiều năm như thế vẫn không có chút tiền đồ gì? Chẳng lẽ ngươi thật đã quên Đông Phương Bất Bại ta là ai?”

Ngay khi Đông Phương Bất Bại còn chưa dứt lời thì y đột nhiên thả tay ra khỏi lưng Hoa Mãn Lâu, sau đó trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Nhậm Ngã Hành. Nhậm Ngã Hành đã bị phế võ công làm sao là đối thủ của y, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị Đông Phương Bất Bại chộp lấy.

Nhậm Ngã Hành kinh hãi nhìn Đông Phương Bất Bại, nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nhậm Doanh Doanh đứng ở bên cạnh cũng là cứng người ngay tại chỗ.


Đông Phương Bất Bại cười nhạt nhìn Nhậm Ngã Hành, nói: “Quả nhiên, ngươi thực sự đã quên ta là ai!” Nói xong, Đông Phương Bất Bại liền gắt gao chế trụ cổ của Nhậm Ngã Hành, thậm chí còn dùng một tay nhấc lão lên cao.

Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thét lớn, xông đến muốn cứu phụ thân của mình, thế nhưng không ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại đá văng sang một bên, do đứng dậy nổi. Đông Phương Bất Bại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn gương mặt đỏ bừng vì không thể hô hấp của Nhậm Ngã Hành, gằn xuống từng chữ: “Đông Phương Bất Bại ta, bình sinh hận nhất bị người uy hiếp. Điểm ấy cũng nhờ Nhậm lão giáo chủ giáo huấn, thà làm ngọc vỡ, không nhận ngói lành! Nhậm Ngã Hành, những lời này ngươi còn nhớ hay đã quên.”

Trong chớp mắt Nhậm Ngã Hành lộ ra thần tình sợ hãi, giãy dụa thốt ra vài chữ: “Ngươi... Độc... Giết…”

Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói: “Ngươi đang nói bổn tọa sợ rằng giải không được chất độc của Hoa Mãn Lâu, còn có đám người chẳng khác gì kiến hôi ngoài kia sao? Nhậm Ngã Hành, ngươi có lẽ đã quên rồi, Nhật Nguyệt thần giáo có giang hồ đệ nhất thần y, về phần đám hề nhảy nhót ngoài kia? Bổn tọa cũng chính là giang hồ đệ nhất cao thủ, ngươi nghĩ rằng Đông Phương Bất Bại ta sẽ sợ sao??”

Nói đến đây, khóe miệng của Đông Phương Bất Bại hơi cong lên, cả người toát lên thần sắc tà mỹ không gì sánh được, gương mặt tuấn mỹ nghiễm nhiên lộ ra một cỗ mỵ diễm khát máu, ánh mắt của y quét qua một vòng những người trong khách ***, tiếp tục nói: “Còn nữa, chết đi vài người thì lại làm sao? Người chết trên tay bổn tọa còn ít sao? Cho dù những người này đều phải chết, thì lại như thế nào??”

Nhậm Ngã Hành hoàn toàn không ngờ đến Đông Phương Bất Bại sẽ nghĩ như vậy, tình huống hiện tại đã sớm vượt ra ngoài dự liệu của lão, giờ khắc này, lão đột nhiên mới cảm nhận được, hóa ra cái chết là gần như vậy, không khỏi “Ô ô” bắt đầu giãy dụa.

Đông Phương Bất Bại nheo mắt lại, nhìn Nhậm Ngã Hành nói: “Hiện tại biết sai cũng đã chậm! Từ lúc ngươi đã thương Hoa Mãn Lâu, ngươi nên biết mình hẳn là phải chết không thể nghi ngờờ.”

“Dừng... dừng tay... Ngươi... ngươi nếu giết phụ thân ta. Liền... lựu không có giải dược! Hoa... Hoa tiên sinh hẳn phải chết!” Người lên tiếng chính là Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn ả, đạm nhạt nói: “Thất Đồng cùng ta đồng sinh cộng tử, nếu như ta thật không thể giải được chất độc cho hắn, chúng ta liền cùng chết, ta còn có gì phải sợ? Chỉ là các ngươi, vốn là nghìn vạn lần không nên dùng loại chuyện sinh tử bực này đến uy hiếp ta và Thất Đồng!!”

Lời vừa nói xong, bàn tay Đông Phương Bất Bại hơi dùng sức, vùng cổ của Nhậm Ngã Hành liền phát ra một tiếng xương vỡ, lão ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu lên đã đoạn khí mất mạng. Nhậm Doanh Doanh ngơ ngác nhìn một màn này, thế nhưng cuối cùng ngay cả tiếng thét bi thảm cũng không thể phát ra liền trực tiếp ngất đi.


Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, vứt thi thể trong tay sang một bên, sau đó nhanh chóng sờ soạng trên người Nhậm Ngã Hành, tìm được pháo hoa tín hiệu, thế nhưng lại không tìm được giải dược. Đông Phương Bất Bại cắn răng trở về bên cạnh Hoa Mãn Lâu, lần nữa nâng người lên, nói: “Thất Đồng, ta đã tìm được pháo hiệu, nhưng… nhưng không có giải dược…”

Lúc này cả người Hoa Mãn Lâu đã là mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng bởi vì không muốn Đông Phương Bất Bại quá lo lắng liền cố gắng nở nụ cười, cất giọng khàn đặc: “Ta... Không có việc gì... Ngươi... làm... làm rất tốt... Chúng ta dù có phải chết… cũng không thể… bị… uy hiếp như vậy…”

Đông Phương Bất Bại cảm giác được người trong lòng không ngừng run rẩy, thì khẽ cắn môi, trong lòng chỉ muốn lập tức đưa người về Hắc Mộc Nhai cho Bình Nhất Chỉ trị liệu! Không thể tiếp tục chần chờ! Đông Phương Bất Bại ngắt lời của Hoa Mãn Lâu, nói: “Ngươi đừng nói thêm nữa, hảo hảo nghỉ ngơi, ta nhất định sẽ giải độc cho ngươi. Trên người Nhậm lão thất phu có một chây pháo hoa, ta nghĩ là dùng để liên lạc với đám người bên ngoài. Ta liền bảo người phóng tín hiệu, nếu bọn họ dám tấn công tới ta liền giết sạch, sau đó chúng ta liền quay về Hắc Mộc Nhai! ” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại chắc như đinh đóng cột!