Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 59

Hoa Mãn Lâu nghe vậy hơi sững sờ, lập tức cười nhạt thuyết: “Lệnh Hồ huynh đệ vì sao nói ra những lời này?”

Lệnh Hồ Xung cảm thán một tiếng, nói: “Từ những lời này của Hoa tiên sinh, ta cũng coi như nghe rõ được. Người hẳn là cũng biết Đông Phương… cũng không phải nữa nhân?”

Hoa Mãn Lâu trong lòng cả kinh, nhất thời đứng lên, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Huynh đệ làm sao biết?”

Lệnh Hồ Xung cười khổ nói: “Là thái sư thúc của ta nói.” Lệnh Hồ Xung liền đem việc ngày ấy Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Hoa sơn, lại cùng Phong Thanh Dương gia dấi một trận có thể nói là kinh người kể lại cho Hoa Mãn Lâu nghe.

Hoa Mãn Lâu mặt không đổi sắc nghe xong, biểu tình có chút trâm ngâm, khiến cho người ngoài căn bản không đoán được hắn đang suy nghĩ những gì. Chờ đến khi Lệnh Hồ Xung nói xong, Hoa Mãn Lâu mới nhận định: “Phong lão tiên sinh quả nhiên bất phàm.” Nói xong câu này Hoa Mãn Lâu cũng là cái gì đều không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung tất nhiên không hiểu vì sao Hoa Mãn Lâu đột nhiên trầm mặc, ccười khổ nói: “Hoa tiên sinh, thứ cho ta vô lễ, nhiều lời một câu.”

“Mời nói.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên.

“Người thật sự không chê… Đông Phương… là… là nam nhân?” Lệnh Hồ Xung có chút trúc trắc nói.

Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cả người hắn dưới ánh trăng liền trở nên cực kỳ có khí thế, tuy rằng vẫn là cổ vị đạo ôn hòa như trước, lại khiến cho người ta tuyệt đối không dám khinh thường. Chỉ nghe hắn nhu hòa cất tiếng: “Ta chỉ biết y là Đông Phương, là người ta yêu thương một đời, còn lại thì ta không để ý. Là nam là nữ đều do thiên định, ta thích hay không thích lại là việc của riêng ta.” Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết và ngạo nghễ làm cho người ta kinh hãi.

Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu, đến lúc này mới chợt ngộ ta từ trước đến giờ hình như mình vẫn coi thường người mù này, cứ luôn cho hắn bất quá chỉ là loại người tâm địa ôn hòa, đến lúc này mới biết được, tận trong xương tủy Hoa Mãn Lâu cũng là loại người gai góc như vậy. Lệnh Hồ Xung không khỏi hướng về phía Hoa Mãn Lâu chắp tay, nói: “Hoa tiên sinh, tại hạ tâm phục khẩu phục, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Hoa tiên sinh còn có chuyện muốn hỏi sao?”

Hoa Mãn Lâu khẽ lắc đầu, nói: “Hôm nay đa tạ Lệnh Hồ huynh đệ thẳng thắng. Một mảnh quan tâm của ngươi với Đông Phương, Hoa mỗ thay Đông Phương đa tạ!” Nói xong cũng theo đó cúi người hành lễ.

Lệnh Hồ Xung cười khổ, nói: “Hoa tiên sinh quá khách khí. Đa tạ rượu của người! Ta đi trước.” Nói rồi vung vẫy vò rượu trong tay, rời khỏi nóc nhà.


Hoa Mãn Lâu lẳng lặng một mình ngồi xuống, hai mắt khép hờ, mặt hướng về phía ánh trăng, giống như đang tận hưởng sự ôn nhu của nó. Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi còn muốn đứng đó bao lâu?”

Không gian vẫn yên tĩnh, Hoa Mãn Lâu nhíu mày, trầm giọng nói: “Đông Phương, đến đây!”

Tiếng nói vừa dứt, một bóng người chần chờ xuất hiện nơi góc khuất, rõ ràng là Đông Phương Bất Bại, thế nhưng cũng không biết là y đến tột cùng đã đứng tại đó từ bao giờ. Sắc mặt của Đông Phương Bất Bại trắng bệch, mắt chăm chú nhìn Hoa Mãn Lâu, đôi môi cắn chặt, ngón tay cũng có chút luống cuống xiết lại. Y chậm rãi đến gần Hoa Mãn Lâu, thế nhưng lại dừng chân ở khoảng cách mười bước từ người nọ.

Hoa Mãn Lâu vẫn nhíu mày, nói: “Đứng xa như vậy làm gì? Đến đây!”

“Hoa… Hoa… Thất Đồng... ta…” Đông Phương Bất Bại ấp a ấp úng chẳng biết mình nên nói gì.

Hoa Mãn Lâu lúc này thửo dài thật sâu, lần đầu tiên dùng ngữ điệu tương đương lãnh đạm nói với Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương, ngươi có biết không? Hôm nay ta rất không vui?”

Sắc mặt của Đông Phương Bất Bại nguyên bản đã trắng lại càng nhợt nhạt hơn, thanh âm cũng có chút run rẩy, lẩm bẩm nói: “Vì... vì sao?”

Thần sắc của Hoa Mãn Lâu cực kỳ nghiêm túc, hắn nghiêm mặt hướng về phía Đông Phương Bất Bại nói: “Ngươi cứ qua đây.”

Đông Phương Bất Bại hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng bước về phía Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng còn chưa kịp đứng vững thì một chiêu lưu vân tụ của Hoa Mãn Lâu đã bay qua cuốn lấy hông y kéo về phía đối phương. Đông Phương Bất Bại kinh hô một tiếng, thế nhưng lại không dám phản kháng, rất sợ nội lực của mình sẽ khiến vết thương trên người Hoa Mãn Lâu nặng thêm, lại không nghĩ đến chỉ do dự một khắc như vậy, cả người của Đông Phương Bất Bại liền nằm lên trên đùi Hoa Mãn Lâu rồi.

Đông Phương Bất Bại không ngừng giãy dụa, Hoa Mãn Lâu liền vươn tay ghìm cơ thể của y vào lòng không cho người giãy dụa. Đông Phương Bất Bại ngửa đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Hoa Mãn Lâu, thật sự không dám nói nhiều thêm một câu, cả người cứ cứng ngặc như vậy tựa vào lòng đối phương.

Lúc này thần tình của Hoa Mãn Lâu cũng cực kỳ không tốt, tựa hồ nơi nơi lộ ra một cỗ tức giận, một Hoa Mãn Lâu như vậy đừng nói đến người khác, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng là lần đầu nhìn thấy. Chỉ nghe hắn nói: “Đông Phương, ngươi cũng biết mình sai?”

Đông Phương Bất Bại run lên một cái, vụng trộm lặp lại: “Ta... ta... sai?”

Hoa Mãn Lâu cúi đầu hướng mặt về phía Đông Phương Bất Bại, nói: “Phải! Ngươi có biết mình sai ở đâu không? “

Đông Phương Bất Bại mờ mịt lắc đầu, y không rõ Hoa Mãn Lâu muốn nói cái gì.

Cảm giác được độngt ác của Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu hơi thở dài, có chút nghiến răng nói: “Đông Phương! Ngươi thật sự co rằng Hoa Thất Đồng ta là kẻ ngụy quân tử chỉ biết nói mà không làm sao? “

Đông Phương Bất Bại vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Nào có?”


Hoa Mãn Lâu thuận thế nói tiếp: “Vậy sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác không tin tưởng ta? “

Đông Phương Bất Bại cả kinh, dùng tay đặt lên ngực Hoa Mãn Lâu, vội vàng thanh minh: “Ta... ta không có!”

Hoa Mãn Lâu cười nhạt, “Không có? Thật không? Vậy ngươi hẳn còn nhớ đương sơ ta từng nói mình động tâm với ngươi chứ? Cũng từng nói qua ngươi là thê tử của ta? Từng nói qua bất cứ chuyện gì của ngươi cũng là của ta?”

Nhất thời, cả người Đông Phương Bất Bại run lên, mặt cũng đột ngột đỏ ửng, không kềm được rụt vào lòng Hoa Mãn Lâu, những lời này làm sao không biết xấu hổ mà nói ra như vậy?

Một khắc sau, Hoa Mãn Lâu lại làm ra thêm một động tác ngoài dự đoán của mọi người, hắn nhẹ nhàng vỗ lên đôi mông tròn trịa đang tựa lên đùi mình của Đông Phương Bất Bại, nhíu mày truy vấn: “Rốt cuộc có nhớ hay không?”

Đông Phương Bất Bại bị một cái vỗ này của Hoa Mãn Lâu đánh đến cả người có chút bối rối, y nào nghĩ đến Hoa Mãn Lâu lại… lại có thể làm như vậy… nơi bị đánh đến cũng không phải đau mà lại giống như bị lửa quét qua, nóng bỏng đến dọa người.

“Đông Phương?!” Chân mày của Hoa Mãn Lâu dường như càng nhíu đến lợi hại hơn.

Gương mặt Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, tuy rằng biết rõ Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy chính mình, thế nhưng vẫn nghiêng đầu vùi vào ngực y, ấm ách đáp: “Nhớ... nhớ rõ…”

Hoa Mãn Lâu phát giác được động tác của Đông Phương Bất Bại, ở góc độ mà đối phương không nhìn thấy được, khóe miệng Hoa Mãn Lâu khẽ kéo lên một độ cong thỏa mãn, chỉ là trong nháy mắt liền trở lại thành nghiêm túc. Hoa Mãn Lâu nói: “Vậy, nếu như ngươi đã nhớ kỹ, hẳn cũng tự biết mình đã sai ở chỗ nào?”

Đông Phương Bất Bại làm sao nói ra được? Vì vậy đôi mông lại bị vỗ nhẹ một cái: “A...” Đông Phương Bất Bại thở hoàn toàn không nhẹ ra miệng, chợt gắt gao cắn môi, bàn tay đang đặt trên ngực Hoa Mãn Lâu mất tự nhiên nắm chặt vạt áo của đối phương. Đông Phương Bất Bại từ nhỏ đến lớn tung hoành giang hồ, sau còn được tôn làm giáo chủ Thần giáo, càng là đệ nhất cao thủ giang hồ, làm sao từng nghĩ đến bản thân có thể lâm vào tình cảnh như thế? Chỉ là hết lần này đến lần khác… hết lần này đến lần khác y lại không cách nào tức giận, phát không ra hỏa, mắng không ra tiếng, chỉ cảm thấy khó xử đến cực điểm… càng làm cho y luống cuống hơn chính là, trong lòng y lại bắt đầu toát ra một loại cảm giác ngọt ngào. Loại cảm giác này, bình sinh đây là lần đầu tiên y nếm được, thật là không thể nói cho người ngoài hiểu được.

“Vẫn chưa cảm thấy mình sai sao?” Hoa Mãn Lâu lại đặt câu hỏi, thấy Đông Phương Bất Bại không đáp liền giơ tay đánh lên cái mông căng tròn của y, chỉ là càng về sau lực tay càng nhẹ, đến cuối cùng lại dường như biến thành nhẹ nhàng vỗ về…

Đông Phương Bất Bại đã bao giờ bị người đối đãi như vậy? Cả người đều núp trong lòng Hoa Mãn Lâu, khóe mắt có chút lấp lánh đỏ hồng, cắn môi, nhẹ giọng nức nở: “Thất Đồng… Thất Đồng… Thất Đồng… đừng… đừng như vậy… Ta… ta… Ta… ta biết sai rồi…”

Hoa Mãn Lâu nghe được lời này, trong lòng cũng hiểu khiển trách như vậy hẳn là cũng đã đủ, chỉ là nếu hôm nay hắn không để Đông Phương vững vàng nhớ kỹ những lời của mình, không tiếp tục tự ti đa nghi, vậy thì thang thuốc mạnh này cũng không đủ lượng rồi. Bất quá, người trong lòng hắn lúc này không ngừng run rẩy, thanh âm càng mang theo vạn phần cầu khẩn, Hoa Mãn Lâu làm sao không thấy đau lòng?

Một khắc sau, Hoa Mãn Lâu cũng không kềm được mà nâng Đông Phương Bất Bại lên, một tay ôm y, một tay dọc theo gò má của Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vuốt ve, lau đi những giọt nước ấm áp đã tuôn ra, sau đó vô hạn thương tiếc hôn lên vầng trán của y, rôi fôm thật chặt người kia vào ngực, khàn giọng nói: “Ngươi biết hay không? Khi ngươi không từ mà biệt ta lại có bao nhiêu lo lắng? Ngươi biết hay không? Ta nghĩ đến lúc đó ngươi đã bỏ ta mà đi, ta là một người mù, chân trời góc biển bao la như vậy, ta phải tìm ngươi như thế nào? Ngươi biết hay không? Ta có bao nhiêu lo sợ sẽ đánh mất ngươi, sẽ không còn gặp lại ngươi? Đông Phương… Đông Phương… ngươi làm thế nào… thế nhưng lại quyết tuyệt như vậy…”

“Thất Đồng… xin lỗi!… Thất Đồng… xin lỗi!… Ta… ta…” Đôi môi Đông Phương Bất Bại run rẩy muốn nói cái gì đó, lại chỉ có thể gọi ra tên của Hoa Mãn Lâu, tối hậu lại bị hắn nhẹ nhàng dùng một ngón tay chặn lại.

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Hãy nghe ta nói hết.”


Đông Phương Bất Bại nhất thời ôm chặt Hoa Mãn Lâu, ra sức dán vào người hắn, giống như sợ nghe sót một câu nói nào.

Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, nói: “Nhiều ngày nay, ta thủy chung vẫn chờ ngươi nói với ta ngươi đã đi nơi nào, đoạn thời gian này trôi qua làm sao… Ta vẫn luôn nghĩ đến, nếu ngươi đã quay về có phải trong lòng cũng đã hạ quyết tâm rồi không? Ta thực sự rất chờ mong ngươi sẽ nói với ta, thế nhưng, chiều nay ta lại nghe được cuộc nói chuyện của ngươi và Lệnh Hồ Xung, ta liền biết được, nếu ta không ép ngươi, sợ là cả đời này ta đều không đợi được nữa.”

Lời này vừa nói ra, cả người Đông Phương Bất Bại đều chấn động, hoảng sợ đẩy đẩy người của Hoa Mãn Lâu, nan kham nhìn vào mắt hắn, vội la lên: “Ngươi… ngươi nghe được Lệnh Hồ Xung nói chuyện với ta? Vậy… vậy hắn…”

Lúc này Hoa Mãn Lâu lúc này mới hừ một tiếng, nói: “Đây cũng là một khoảng sổ sách ta muốn tính toán với ngươi. Không vội, chúng ta tính từng thứ một. ” Nói xong lại thình lình đánh mạnh lên cái mông cong của đối phương.

Đông Phương Bất Bại “A!” một tiếng, gương mặt đỏ bừng, có chút cắn răn, không cam lòng nói: “Hoa… Hoa Thất Đồng... Ngươi... ngươi đủ chưa?” Vì sao mỗi khi đứng trước mặt người này, lời nói của mình đều không có chút lực uy hiếp gì thế này. Đông Phương giáo chủ ở trước mặt Hoa Mãn Lâu, sợ rằng không còn một chút uy phong kiêu ngạo nào cả.

Quả nhiên, lúc này Hoa Mãn Lâu lại cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng kê vào bên tai Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Ngươi là nương tử của ta, mặc dù chưa thử qua, thế nhưng cũng nên kiêm rtra một chút?”

Đông Phương Bất Bại nhất thời ngẩn ra, thật lâu sau mới xoay đầu nhìn nụ cười tràn đây thâm ý của Hoa Mãn Lâu, nói: “Hoa… Hoa Mãn Lâu… ngươi… ngươi sao có thể… sao có thể…” Đông Phương Bất Bại thực sự cho rằng mình đã sắp khóc rồi, y vừa vội vừa xấu hổ, lại còn không có cách gì có thể phát tác, tim đập càng thêm kịch liệt, hô hấp cũng dồn dập. Y nào ngờ được, người này ngày thường đều trưng ra một bộ chính nhân quân tử, ôn nhuận tao nhã… hiện tại lại có thể thốt ra những lời như vậy. Hơn nữa còn là mặt không đỏ, tim không loạn nhịp… bình tĩnh đến thế…

Hoa Mãn Lâu lúc này lại vươn người qua, khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng kia, rì rầm nói: “Lại sai rồi, phải tiếp tục phạt ngươi. Ta nhắc lại lần nữa, gọi ta là Thất Đồng.”

Đông Phương Bất Bại lần nữa cứng người, Hoa Mãn Lâu cười khẽ rồi thả lỏng tay ra, đổi một tư thế nhẹ nhàng ôm lấy y, tiếp tục nói: “Ngươi có biết sau khi nghe được lời nói của Lệnh Hồ Xung, ta là có bao nhiêu không cam tâm?”

“Không... không cam tâm?” Đông Phương Bất Bại có chút sững sờ.

Hoa Mãn Lâu gật đầu, đem trán Đông Phương Bất Bại đặt lên vai mình, rầu rĩ nói: ” Lệnh Hồ Xung bất quá là một tiểu tử hậu sinh lại dám nói thích ngươi, mà ngươi càng giỏi, thật sự cùng gã ở cùng một chỗ suốt nửa năm! Ngươi là đem ta đặt ở nơi nào? Thậm chí sau khi trở về ngươi cũng không chịu nói cho ta biết mình đã đi đâu, nếu không phải Lệnh Hồ Xung trùng hợp tìm đến đây, ngươi đến tột cùng dự định nthn? Lại muốn gạt ta bao lâu? Ta mặc dù quen biết ngươi lâu hơn, thế nhưng tính hết những thời gian chân chính ở cùng nhau, sợ rằng ngay cả nửa năm cũng không đến… Vậy mà ngươi lại…”

Nói đến đây, Hoa Mãn Lâu lại ngừng một chút, giống như tức giận không nhẹ.

Trái tim Đông Phương Bất Bại quýnh lên, vội vàng quay lại ôm lấy Hoa Mãn Lâu, gấp gáp thanh minh: “Thất Đồng… ngươi chớ nên hiểu lầm! Ta và Lệnh Hồ Xung căn bản không có gì cả… gã… gã bất quá… bất quá chỉ là… A! Lệnh Hồ Xung chết tiệt, ta liền đi giết gã!” bộ dạng này của Đông Phương Bất Bại xem ra đã thực sự nóng nảy rồi, y làm sao có thể để Hoa Mãn Lâu hiểu lầm như vậy? Trong giờ y vẫn không dám nói còn không phải là sợ Hoa Mãn Lâu sẽ nghĩ nhiều sao? Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại liền vội vàng đẩy Hoa Mãn Lâu, muốn đi tìm đầu sỏ rắc rối.

Hai tay Hoa Mãn Lâu dùng sức siết chặt, Đông Phương Bất Bại nhất thời không nhúc nhích được, lúc này Hoa Mãn Lâu cũng ngẩng đầu, thần sắc chăm chú trước giờ chưa từng có, trong lúc nhất thời Đông Phương Bất Bại thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt.

Chỉ nghe Hoa Mãn Lâu nói: “Đông Phương, ngươi nhớ kỹ, ta chẳng bao giờ hoài nghi ngươi, bất luận Lệnh Hồ Xung đã nói gì ta cũng không hoài nghi ngươi, bởi vì ngươi là Đông Phương Bất Bại! Đông Phương Bất Bại mà ta nhận thức là người chân tình ý thiết chứ không phải loại người đứng núi này trông núi nọ.”


Đông Phương Bất Bại cả người đều run lên, “Thất... Thất Đồng…”

Lúc này Hoa Mãn Lâu mới lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Vì vậy, ngươi cũng không được nghi ngờ ta. Hoa Mãn Lâu ta không biết nói dối, ta thích ngươi, không quan trọng việc ngươi là nam hay nữ mà là vì bản thân ngươi. Đông Phương Bất Bại, ngươi có hiểu không??”

“Thất Đồng...” Đông Phương Bất Bại đã không còn nói gì được nữa, tâm tình của y giờ khắc này vô pháp thể hiện bằng lời, hai mắt dâng lên sương mù, ngay cả khuôn mặt tuấn tú của Hoa Mãn Lâu trước mặt cũng bắt đầu trở nên có chút không rõ.

Hoa Mãn Lâu dịu dàng ôm lấy Đông Phương Bất Bại, thương tiếc hôn lên trán, mi mắt, cánh mũi của đối phương, cuối cùng là dừng lại trên môi, lẩm bẩm nói: “Đông Phương, ta thích ngươi, không được lại để ta lo lắng.”

Trong thoáng chốc, Đông Phương Bất Bại cũng không biết là lấy dũng khí từ đâu ra, hai tay hơi duỗi một chút vòng qua cổ của Hoa Mãn Lâu, gần như quyết tuyệt nói: “Hoa Thất Đồng, từ nay về sau, Đông Phương Bất Bại ta liền là người của ngươi. Nếu ngươi sau này dám cô phụ ta, cho dù phải tới chân trời góc biển ta cũng sẽ tru sát ngươi!” Nói rồi liền đem môi mình chăm chú đặt lên môi Hoa Mãn Lâu, sau đó cũng không biết là ai bắt đầu trận chiến công thành đoạt đất, môi lưỡi dây dưa, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn kia thêm, dường như thế nào cũng không đủ.

Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng đã đồng dạng không ức chế được kích động, nhiều năm qua hắn chưa từng động tâm, vốn tưởng rằng sau khi đến nơi này càng không thể gặp được người trong lòng ngưỡng mộ, sự tịch mịch kia cũng chỉ có thể một mình gặm nhắm. Thế nhưng hiện tại, hắn đã thật sự tìm được rồi! Đôi môi của người trong lòng mang theo lửa nóng, đủ để xuyên thủ qua da thịt phàm trần sưởi ấm con tim hắn.

Hoa Mãn Lâu cũng không kềm chế nữa, hắn ôm chặt lất Đông Phương Bất Bại bắt đầu di động, một người nam nhân đối mặt với bộ dáng tiêu hồn của người thương, làm sao có thể kiểm soát được bản năng của mình? Hoa Mãn Lâu hắn lại càng là một nam nhân cực kỳ chân chính.

Đông Phương Bất Bại chri cảm thấy bàn tay dày rộng ấm áp của Hoa Mãn Lâu bắt đầu vuốt ve sống lưng của mình, đến khi chạm đến thắt lưng lại kéo theo một loạt run rẩy từ trong tâm hồn đến thân thể, không khỏi thấp giọng rên nhẹ.

Hoa Mãn Lâu nghe được thứ tha mềm mại nhu nhược như vậy thì trong lòng càng nóng lên, thầm hận chính mình không thể nhìn thấy thần sắc của Đông Phương Bất Bại trong thời khắc này, nếu không thì còn phải mê người hơn bao nhiêu nữa? Hắn có chút tức giận, men theo đôi môi của Đông Phương Bất Bại một đường xuống dưới, cái cằm thon gầy, cần cổ mảnh khảnh, gần như không khống chế được mà gặm cắn, dẫn tới người trong lòng lại càng bất an run rẩy.

Hai người hồn nhiên quên mất, hiện tại bọn họ đang ngồi trên nóc của tiểu lâu, nơi ánh trăng chiếu rọi sáng tỏ.

Ôn tồn một lúc thật lâu, lúc Hoa Mãn Lâu một hơi ôm lấy Đông Phương Bất Bại cả người xụi lơ chuẩn bị trở về phòng thì Đông Phương Bất Bại lại nương theo một cơn gió lạnh thổi qua, tìm về không ít thần trí thất lạc. Y cũng không phải loại người chưa trải nhân sự, vừa ngước nhìn Hoa Mãn Lâu liền biết tâm ý của hắn, chỉ là hết lần này đến làn khác, ngay lúc này y lại nhớ đến một việc! Y… y… từ sớm đã làm chuyện kia. Lúc này… lúc này, làm sao… làm sao có thể?!

Đông Phương Bất Bại nhất thời thanh tỉnh, trong lòng một trận đau nhói, y chợt cố sức cựa ra khỏi cái ôm của Hoa Mãn Lâu, dưới nét mặt kinh ngạc của đối phương, buồn bả nói: “Thất Đồng... ta... ta đã là phế nhân… Ngươi... ngươi…”

Lúc này Hoa Mãn Lâu mới nhớ đến trong lòng Đông Phương Bất Bại vẫn còn cái gút lớn như vậy! Nhất thời dục niệm toàn bộ tiêu thất, thầm nghĩ không tốt, nếu không nói rõ ràng với người này, chỉ sợ y lại muốn… Hoa Mãn Lâu sắp xếp lại tư tưởng một chút, sau đó lại tiến thêm vài bước, không thèm để ý sự giãy dụa của Đông Phương Bất Bại mà chỉ chặt chẽ ôm lấy y, nói: “Đông Phương! Ngươi lại nữa rồi!”

“Thất Đồng... ta…” Đông Phương Bất Bại buồn bã.

Hoa Mãn Lâu chém đinh chặt sắt nói: “Cho dù như vậy thì làm sao? Ta cũng là phế nhân, là một người mù, ngươi sẽ vì việc này mà ghét bỏ ta?”

“Ta... Ta làm sao có thể?!” Đông Phương Bất Bại lo sợ không yên nói.


“Có thế chứ!” Hoa Mãn Lâu quả quyết nói.

Đông Phương Bất Bại nhất thời im lặng.

Hoa Mãn Lâu thấy vậy cũng biết, hôm nay sợ rằng nếu còn ép buộc thì Đông Phương Bất Bại cũng không sẵn sàng, trong lòng hơi suy tư một chốc, lên tiếng: “Đông Phương, ta thú ngươi! Ngày mai, ta liền thỉnh bà mối đến đây cầu hôn! Chúng ta nhờ thiên địa làm chứng, cậy nhật nguyệt làm mai! Quản cái gì lễ giáo thế tục đâu! Ngươi cũng đừng tiếp tục suy nghĩ linh tinh cho ta.” Trong giọng nói lộ một cỗ khí thế tuyệt nhiên không cho phép làm trái.

Đông Phương Bất Bại mục trừng khẩu ngốc, sự lo lắng vừa nãy lại không biết bị ném đến nơi nào rồi, y chỉ không thể tin tưởng nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi môi run rẩy thế nhưng một câu cũng không nói nên lời. Y… y cuối cùng cũng phải gã cho Hoa Mãn Lâu rồi sao?