Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 54

Người trung niên áo trắng vừa mới xuất hiện thì uy thế đã trấn áp toàn trường, Điền Bá Quang có chút sững sờ nhìn lão, Lệnh Hồ Xung cũng không tốt hơn là bao. Từ giọng điệu của người áo trắng mà đoán, lão tựa hồ cũng là người của phái Hoa sơn, thế nhưng Lệnh Hồ Xung chưa từng gặp lại cũng chưa từng nghe qua trong sư môn có ai có tu vi võ công đạt đên cảnh giới của người này. Chỉ một thân khinh công vừa rồi, cũng không phải là chuyện người thường có khả năng sánh được.

Lệnh Hồ Xung lúc này mới thận trọng hỏi: “Vị tiền bối này là…”

Nam tử áo trắng liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, ngạo nghễ đáp: “Đã nhiều năm rồi, lão phu không dùng đến tên họ.”

Lệnh Hồ Xung nhất thời nghẹn lời không biết nên nói gì, ngược lại Điền Bá Quang bên cạnh lại có chút kinh ngạc nhìn nam tử áo trắng, nói: “Nghe nói trên đỉnh Hoa Sơn có cao nhân ẩn cư, vị này hẳn là tiền bối kiếm tông Hoa sơn, Phong Thanh Dương, Phong lão tiền bối?”

Nam tử áo trắng nghe vậy thì đảo mắt quan sát Điền Bá Quang một chút, cũng không phủ nhận mà nói “Không nghĩ tới tên họ của lão hủ đến nay vẫn còn có người nhớ kỹ.”

Điền Bá Quang liền lập tức chắp tay thi lễ, nói: “Vãn bối Điền Bá Quang, may mắn có thể diện kiến Phong lão tiền bói, quả là tam sinh hữu hạnh.”

Lúc nay Lệnh Hồ Xung mới phản ứng kịp, xoay về phía nam tử áo trắng quỳ gối một chân, nói: “Ra mắt thái sư thúc!” Ba chữ Phong Thanh Dương này, Lệnh Hồ Xung tự nhiên biết được.

Phong Thanh Dương hơi phất tay một cái, Lệnh Hồ Xung liền không tự chủ được đứng lên, lão nói: “Không cần đa lễ. Ngươi là đệ tử của ai? Vì sao lại giao đấu cùng người khác tại đây?”

Lệnh Hồ Xung nhanh chóng trả lời, nói mình là đệ tử của Nhạc Bất Quần, sau đó lại trình bày đầu đuôi lý do mình và Điền Bá Quang giao đấu.

Phong Thanh Dương nghe được Lệnh Hồ Xung nói về việc hẹn ước ba mươi chiêu thì liền lạnh lùng quét mắt nhìn gã, nói: “Tên tiểu tử Nhạc Bất Quần này đúng là không nên thân, trên phương diện dạy dỗ đệ tử lại càng xấu mặt?”

Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì trên mặt một trận nóng bỏng, cũng không tiện phản bác, chỉ có thể cố mà nghe.

Phong Thanh Dương vẫn tiếp tục nói: “Ta đến dạy ngươi vài chiêu, ngươi học xong liền cùng hắn thử xem.” Lệnh Hồ Xung vừa nghe xong thì nhất thời mừng rỡ.

Điền Bá Quang ở bên nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng lại nghĩ đến một thân võ công của Phong Thanh Dương cũng nào phải là chuyện chỉ một sớm một chiều có thể luyện ra được? Mặc dù có Phong Thanh Dương chỉ điểm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lệnh Hồ Xung có thể lợi hại được đến đâu? Hơn nữa vừa rồi hắn còn đứng trước mặt Lệnh Hồ Xung khoe khoang khoác lác, nói không sợ Lệnh Hồ Xung đi luyện công đối phó hắn, lúc này lại làm thế nào có thể đổi ý.


Điền Bá Quang cắn răng một cái, xoay người đi qua một bên, ý tứ là chờ đợi Lệnh Hồ Xung học xong.

Phong Thanh Dương cũng không để ý đến hắn, chỉ đ thẳng vào trong sơn động. Nào biết hành động này của lão lại dọa Lệnh Hồ Xung nhảy dựng, đến khi gã muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa.

Phong Thanh Dương trong nháy mắt đi vào sơn động liền dừng lại cước bộ, nhãn thần sáng quắc nhìn Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cạnh. Lúc này trên người Đông Phương Bất Bại vẫn là một thân phục sức đỏ rực, không chút sợ hãi liếc nhìn Phong Thanh Dương, cũng đồng dạng đánh giá đối phương.

Sau một hồi lâu, Phong Thanh Dương mới trầm giọng nói: “Đây là chuyện gì? Người này cũng là đệ tử phái Hoa Sơn sao?”

Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh lí nhí vài tiếng không biết nên đáp lại thế nào, đúng là gấp đến đổ mồ hôi.

Ngược lại, Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói: “Phong tiên sinh không cần lưu ý, bản nhân không phải người của phái Hoa sơn, đối với tuyệt học của các người cũng không có hứng thú.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại cứ thản nhên như vậy mà bước ngang mặt Phong Thanh Dương rời khỏi sơn động.

Lệnh Hồ Xung căn bản không biết phải điều hòa thế nào mới tốt, hơn nữa Đông Phương Bất Bại căn bản chưa từng sử dụng kính ngữ của bậc vãn bối, trong lòng gã không khỏi nghĩ thầm, lúc này quả thật nguy rồi, cũng không biết vị thái sư thúc này sẽ nhận định thế nào về nàng.

Chẳng ngờ, Phong Thanh Dương nhìn theo phía Đông Phương Bất Bại rời đi một lát không nói gì, chỉ là vừa mở miệng liền không nói một chữ về chuyện của Đông Phương Bất Bại, chỉ dốc lòng chỉ dạy Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung tuy rằng trong lòng tràn đầy hoài nghi thế nhưng cũng bị tuyệt nghệ của Phong Thanh Dương hấp dấn, đến cuối cùng càng là nhập tâm chìm đắm trong kiếm ý.

Về phần sau khi Đông Phương Bất Bại rời khỏi sơn động, Điền Bá Quang ở bên ngoài càng là kinh hoảng, hắn thế nào cũng không nghĩ đến trong sơn động nơi này lại còn có một vị mỹ nhân như vậy, thảo nào Lệnh Hồ Xung sóng chết cũng không để hắn tiến vào bên trong. Điền Bá Quang vốn là hái hoa tặc, nhìn thấy một mỹ nhân nhường đó tự nhiên không thiếu tâm tư chòng ghẹo.

Chỉ là hắn còn chưa kịp đứng lên mở miệng, Đông Phương Bất Bại đã đảo mắt quăng một tia nhìn lanh như băng đá về phía này. Cả người Điền Bá Quang cứng đờ, thiếu chút nữa đã ngồi dưới đất vẫn có thể té lăn. Chỉ là sau khi Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Điền Bá Quang xong lại nhẹ nhàng lắc người một cái, cả người phiêu phù đáp xuống trên một nhánh cây khô mọc chênh vênh chìa ra tại vách đá trước vực sâu, tiêu sái ngồi xuống.

Điền Bá Quang nhìn đến mục trừng khẩu ngốc, chỉ cảm thấy thân thể cô nương kia dường như không có chút phân lượng nào, cành khô cũng không chút đong đưa, gió núi thổi qua, thân thể của cô nương ấy thậm chí còn nhẹ nhàng lay động theo gió.

Đây… đây là chuyện gì? Cả người Điền Bá Quang đều choáng váng, chẳng lẽ trên đỉnh Hoa sơn thật sự là nơi nhiều cao thủ như vậy quy ẩn? Hơn nữa người trước đó chỉ điểm tên nhãi Lệnh Hồ Xung kia chính là nữ tử này? trong lòng Điền Bá Quang đột nhiên dấy lên một cỗ dự cảm không tốt, sợ rằng lúc này thật sự chính là xuất sư bất lợi rồi.

Mà Điền Bá Quang cũng không nghĩ sai, Lệnh Hồ Xung nguyên bản có lĩnh ngộ cực cao trên phương diện võ công, lại được Phong Thanh Dương chỉ điểm, nhất thời uy lực chiêu thức không phải chỉ tăng lên một hai. Võ công của Điền Bá Quang tuy rằng cao mình hơn Lệnh Hồ Xung, nhưng lại thua ở việc không có danh gia chỉ điểm nên lại bại dưới tay gã. Điền Bá Quang nhất thời có chút nản lòng thoái chí, tuy rằng danh tiếng của hắn ở trong gian hồ là hái hoa tặc vô ác bất tác, thế nhưng thái độ làm người ngược lại cũng coi như chính trực, nhất ngôn cửu đỉnh.

Điền Bá Quang thấy hiện tại bản thân không đánh thắng được Lệnh Hồ Xung, mà bên cạnh đối phương lại có hai vị cao nhân trấn thủ, chỉ có thể buồn bực hạ sơn. Lệnh Hồ Xung ngược lại cảm thấy có chút xin lỗi người này, dù sao hắn cũng là thân trúng kịch độc, nếu không thể mang gã hạ sơn chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ là, hiện tại ở trong khái niệm của Lệnh Hồ Xung, người này đã làm nhiều việc ác, đã chết thì cứ coi như loại trừ một tay họa cho thế nhân. Vì vậy cũng không nói thêm gì nữa

Lúc này, Lệnh Hồ Xung đang định cúi đầu bái tạ Phong Thanh Dương, chỉ là gã cũng không nghĩ tới đối phương không muốn nhận cái dập đầu của mình, đành ủ rũ đứng dậy, nào ngờ vừa đứng lên đã thấy một người ở trước mặt, chính là Đông Phương cô nương. Lệnh Hồ Xung ngây ra một lúc, vừa rồi gã cũng có nhìn thấy hình ảnh Đông Phương Bất Bại ngồi ở nhánh cây bên vách núi, cảm tưởng của gã cùng Điền Bá Quang không hợp mà giống, đều là cực kỳ kinh ngạc. Chỉ là hiện tại không ngờ Đông Phương cô nương lại quay trở về, nàng là muốn làm gì đây?

Ngay sau đó, Lệnh Hồ Xung liền thấy Đông Phương cô nương và Phong Thanh Dương thẳng mặt đối diện, khiến gã chri có thể trợn mặt lo lắng. Đây… hai người này là đang muốn làm gì đây?


Chỉ nghe Đông Phương Bất Bại lạnh lùng mở miệng: “Phong tiên sinh, Độc cô cửu kiếm của các hạ danh chấn giang hồ. Bổn nhân Đông Phương, kính xin chỉ giáo.”

Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh nghe vậy trực tiếp choáng váng, Đông Phương cô nương vậy mà lại trực tiếp khiêu chiến Phong thái sư thúc? Chuyện… chuyện này… phải làm sao bây giờ? Phong thái sư thúc danh mãn giang hồ hơn mười năm, lúc vị ấy danh dương tứ hải thì Đông Phương cô nương chỉ mới được mấy tuổi? Vậy mà hiện tại lại dám hướng thái sư thúc khiêu chiến?! Đây còn không phải là không biết lượng sức sao?

Lệnh Hồ Xung nhanh chóng bước đến nói với Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương cô nương… người đây là, đây là… định làm gì vậy? Đây là thái sư thúc của ta… hai người… hai người…” Lệnh Hồ Xung đã không mở miệng được nữa, gã là bị khí thế phát tán quanh của của Đông Phương Bất Bại làm cho ngậm miệng.

Tại giờ khắc này, Đông Phương Bất Bại một thân hồng y không gió tự lay động, mái tóc đen phấp phới phiêu nhiên, mi mục như họa lãnh ngạo vô cùng, nhãn thần sắc bén, khí thế trực tiếp xông thẳng về phía Phong Thanh Dương..

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Đông Phương cô nương như vậy gần như không dám tin vào mắt mình. Đẹp, tất nhiên là đẹp không sao tả xiết, thế nhưng làm sao không phải là ngạo thị thiên hạ? Đây cũng là Đông Phương cô nương sao? Lệnh Hồ Xung lảo đảo lui về phía sau vài bước, tựa vào vách đá, cả người đều như thất thần.

Mà việc khiến người bất ngờ cũng không phải chỉ có như vậy, câu trả lời của Phong Thanh Dương cũng là cực kỳ thẳng thắn: “Lão phu đã nhiều năm không động thủ, ra chiêu cũng không khỏi cứng ngắc chậm chạp, mong rằng các hạ không trách!”

Khóe miệng Đông Phương Bất Bại câu ra một nụ cười nhạt có thể nói cực kỳ tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Như vậy, xin lĩnh giáo!” Vừa nói xong, tay phải của Đông Phương Bất Bại dã vung lên, mười mũi tú hoa châm nhanh như chớp giật liền phóng đi.

Thân hình Phong Thanh Dương trong nháy mắt cũng bắt đầu cử động, mười mũi tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại mang theo khí thế phô thiên cái địa hướng về phái đại huyệt toàn thân của Phong Thanh Dương. Mà Phong Thanh Dương tuy rằng trong tay không có kiếm nhưng bàn tay nắm thành hình kiếm, kiếm khí toàn thân cũng là trực tiếp bạo khởi, đem toàn bộ tú hoa châm kia ngăn lại.

Đông Phương Bất Bại quát một tiếng: “Tốt!” Sau đó cánh tay vung lên, một cành cây khô bị triệu hồi vào trong tay y. Phong Thanh Dương thấy vậy trong mắt cũng lóe ra một tia thú vị, đồng dạng bắt lấy một cành cây khô.

Đông Phương Bất Bại tức thì biến ngàn dặm gần thành gang tấc1, dùng cành cây nhắm thẳng vào yếu huyệt trên ngực Phong Thanh Dương, đồng tử Phong Thanh Dương hơi co lại, lão tu tập Độc cô cửu kiếm đã lâu phóng ămts khắp giang hồ, tạo nghệ trên phương diện kiếm thuật nếu lão tự xưng đệ nhị hiển nhiên không có người dám xưng đệ nhất. Thế nhưng cái người trước mặt tự xưng là Đông Phương kia, hiển nhiên có chút ngoài dự liệu của lão.

Thậm chí ngay cả thời gian để chớp mắt cũng không có, mũi nhọn của nhánh cây trên tay Đông Phương Bất Bại đã đến trước mặt, Phong Thanh Dương hiểm hiểm xuất chiêu chống lại, thân ảnh của hai người trong nháy mắt quấn chặt vào nhau, kình khí va chạm khiến bùn đất và vạn vật xung quanh bị chấn động bắn ra bốn phía, khí thế chẳng khác gì xé rách không gian, thậm chí có những viên đá nhỏ ghim thẳng vào vách đá khảm sâu đến vài tấc.

Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ phải lui lại thêm vài bước, cả người suýt nữa đã rơi khỏi vách núi, chri đành tìm một rìa đá lớn vững chắc mà nép vào. Lúc này, Lệnh Hồ Xung cũng đã kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn nữa, võ công của Đông Phương cô nương thật sự có thể tương đấu cùng Phong thái sư thúc sao?

Không, luận kiếm thế, Đông Phương Bất Bại vẫn là thấp hơn Phong Thanh Dương một bậc, uy lực của Độc cô cửu kiếm tự nhiên không phải nói chơi, thế nhưng Đông Phương Bất Bại lại thắng Phong Thanh Dương ở tuổi trẻ, bất luận ở phương diện thân pháp, nội công hay kinh mạch lưu chuyển cũng tuyệt đối ưu thế. Cái danh hào cao thủ đệ nhất giang hồ kia của y cũng không phải hư danh.

Cao thủ so chiêu, ở trong khoảng thời gian ngắn muốn phân ra thắng bại căn bản chính là không thể nào, huống chi, cao thủ ở cùng đắng cấp càng có thể rõ ràng nhận thấy ưu khuyết của đối thủ, vừa phải cân nhắc khắc phucj khuyết điểm của mình, vì vậy quá trình lại càng thêm khó khăn. Trong lúc Đông Phương Bất Bại và Phong Thanh Dương đang liên tục triền đấu, lại càng thêm hiểu rõ thói quen và thế mạnh của nhau, vì vậy dễ dàng nhận ra trạng huống, trong lúc xuất thủ lại càng thêm cẩn thận.

Cành khô nơi tay đã sớm không chịu nổi nội lực mạnh mẽ của hai người mà gãy nát, vì vậy Phong Thanh Dương dùng một ngón tay chỉ tới, cành lá xanh tươi bốn phía nhất thời quay cuồng cuốn về phía này, tuyệt kỹ trích diệp phi hoa đã thuần thục tới mức tận cùng. Sau đó lại chính là kiếm quyết của Độc cô cửu kiếm, mãnh liệt bắn ra.

Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, lần thứ hai sử dụng tú hoa châm đón nhận la cây phô thiên cái địa ùa đến, mỗi mũi kim được bắn ra từ tay y đều tràn đầy kình lực, vững vàng đánh vỡ tường lá đang ùa đến.

Phong Thanh Dương hào hứng quát lên một tiếng “Tốt!” bất chợt lại trầm giọng lẩm bẩm: “Phá kiếm thức!” Bàn tay vận hành kiếm quyết, kình khí gần như đã hóa thành thực thể tạo ra một thanh kiếm vô hình.


Đông Phương Bất Bại cười to đón nhận công kích, trong đáy mắt hiện ra khoái ý khó thể bộc lộ, cũng đồng đạng quát lớn: “Ta vẫn đợi chiêu này!” Nói xong nhún người bay lên, không chút úy kỵ.

Nếu nói đương thời, ai là kẻ đệ nhất võ si, như vậy Đông Phương Bất Bại hẳn là một trong những kẻ xếp hàng đệ nhật. Đương sơ y có thể vì 《 Quỳ hoa bảo điển 》 mà làm ra những việc tự mình tổn thương chính mình, tuy rằng lúc đó là tình thế bắt buộc, thế nhưng như vậy làm sao lại không phải chứng mình cho sự si mê võ thuật của y đâu?

Mà ngay ánh mắt đầu tiên Phong Thanh Dương nhìn đến Đông Phương Bất Bại thì trực giác bén nhạy của lão liền phát hiện người này công lực bất phàm, thậm chí khiến một người đã lâu chưa từng động kiếm như lão cũng sinh ra ý tứ muốn thử một lần. Chỉ vậy đã có thể thấy được võ nghệ của người này được lão đánh giá cao như thế nào.

Về phần người thứ ba có mặt hở hiện trường, Lệnh Hồ Xung, lúc này đã hoàn toàn vong ngã chìm vào trận đánh giữa hai người, tuy rằng lúc đầu vẫn xem nhẹ công lực của Đông Phương Bất Bại nhưng hiện tại đã bị thân pháp linh động và vũ kỹ mây bay nước chảy khiến cho kinh diễm. Chỉ là hiện tại, Độc cô cửu kiếm của Phong Thanh Dương vẫn hấp dẫn gã hơn. Lệnh Hồ Xung xuất thân Hoa sơn, bản thân cũng là người luyện kiếm, có thể nhìn thấy loại kiếm pháp uy lực dường này làm sao có thể khống chế được, cả người có chút bất tri bất giác nước ra khỏi mỏm đá mình đang ẩn nấp, từng bước từng bước tiến gần đến khu vực tranh đấu giữa hai người, ngay cả bị đất đá đánh vào cũng không hề phát giác. Một người như vậy, chẳng lẽ còn không cũng là võ si?

Mà lúc này, Phong Thanh Dương bị Đông Phương Bất Bại bức đến sử dụng kiếm quyết chân chính của Độc cô cửu kiếm cũng đã dùng đến thức thứ ba. Bộ dạng của Đông Phương Bất Bại vẫn như trước cao ngạo độc lập, chỉ là thân pháp hiển nhiên đã không còn linh động như vừa rồi.

Chỉ một chớp mắt, thân ảnh của Đông Phương Bất Bại thổi qua trước mắt Lệnh Hồ Xung, trong tai gã đột nhiên vang lên giọng nói của y: “Đã thấy rõ ràng rồi chứ! Đây mới chính là Độc cô cửu kiếm chân chính… cũng chính là quá đáp lễ cho mấy ngày nay của ngươi. Đông Phương ta, từ trước đến giờ không để ai vì mình thua thiệt.” Cả người Lệnh Hồ Xung vì thế không khỏi mạnh mẽ run lên một chút.

Phong Thanh Dương tựa hồ x nghe được lời nói của Đông Phương Bất Bại, khóe miệng gợi lên một mạt tiếu ý, chiêu thức trong tay không nhanh không chậm, cất lời: “Các hạ, là có tâm ý muốn thành toàn người khác sao?”

Đông Phương Bất Bại cười khẽ một tiếng, trong tay liên tục bắn ra hơn mười mũi tú hoa châm, đáp lại: “Gã là đồ tôn của ngươi, học được thì đã sao?”

Phong Thanh Dương cười dài, nói: “Các hạ cho rằng Độc cô cửu kiếm của ta chỉ cần liếc nhìn liền có thể học được sao?” Dứt lời kiếm quang liên tục đánh bay tú hoa châm, chỉ thẳng ngón tay về phía Đông Phương Bất Bại.

Y chỉ lãnh đạm nói: “Gã đồ tôn này của ngươi tư chất không sai, có thể học nhiều học ít là phải nhìn tạo hóa của gã. Ta chỉ là không muốn thiếu nhân tình của kẻ khác.” Thân hình của Đông Phương Bất Bại nhanh chóng tách khỏi luồn kiếm khí kia, nội tức vận dụng đến cực điểm, hai tay vung lên, mấy đạo kình khí liên tục công kích về phía Phong Thanh Dương..

Ánh mắt Phong Thanh Dương lộ ra thần quang thú vị: “Các hạ thật sự nắm chắc có thể tiếp được Độc cô cửu thức của ta?”

Đông Phương Bất Bại cười ngạo nghễ: “Không thử thì làm sao biết được kết quả?”

Phong Thanh Dương luôn miệng nói “Tốt”, sau đó còn thêm một câu: “Qua nhiều năm như vậy, các hạ là người thứ nhất dám nói lời này. Nếu đã như vậy, Phong Thanh Dương ta làm sao có thể keo kiệt đâu? Nếu các hạ thật sự có thể tiếp được Độc cô cửu thức của ta, cho dù muốn ta chân truyền cho hắn thì cũng làm sao?! Có các hạ ở đây, ngược lại cũng không sợ tương lại của hắn phải tịch mịch.” ‘Hắn’ trong miệng Phong Thanh Dương, tự nhiên là chỉ Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung nghe được lượt đối đáp này chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ mơ hồ, đặc biệt là câu cuối cùng kia của Phong Thanh Dương. Tuy rằng biết rõ Phong Thanh Dương đang nói đến việc khi tu vi võ học lên tới một trình độ nhất định, con người ta sẽ không khỏi tịch mịch, thế nhưng khi nghe vào lỗ tai gã, hết lần này đến lần khác lại trở thành một loại ý tứ khác.

Đông Phương Bất Bại thật ra cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, kiếm quyết của Phong Thanh Dương càng lúc càng lợi hại, ngay cả y cũng có chút cảm giác không ứng phó xuể. Vì vậy hai người đều không nói nữa, mà tập trung vào trận đấu, để lại một mình Lệnh Hồ Xung đứng ở bên cạnh nhìn đến mục trừng khẩu ngốc.

Một trận này, quả thật là đánh đến thiên hôn địa ám, cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cục Đông Phương Bất Bại và Phong Thanh Dương đều dừng động tác, một trái một phải nhìn nhau. Cho dù hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh thế nhưng lúc này cũng là hô hấp dồn dập, ***g ngực phập phồng bất định, hai tay theo đó khẽ run rẩy.


Kết cục cuối cùng lại là, Đông Phương Bất Bại dù sao vẫn trẻ hơn Phong Thanh Dương, vì vậy chỉ hơi dừng lại một lát, y liền dùng thanh âm ấm ách nói: “Độc cô cửu kiếm, Đông Phương lĩnh giáo! Quả nhiên danh bất hư truyền!” Trong giọng nói lần đầu tiên có xuất hiện một chút kính ý.

Đến lúc này Phong Thanh Dương cũng mở miệng, thở hổn hển nói: “Võ công của tôn giá cũng thật sự vượt quá dự liệu của ta. Cao minh!”

Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại và Phong Thanh Dương đều sảng khoái nở nụ cười, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy toàn bộ buồn bực ứ đọng trong lòng đều tiêu tán không còn, tâm tình tốt đến chưa từng cảm thấy, gương mặt tuấn dật phi phàm tràn đầy vẻ tự tin kiêu ngạo, thật sự choi smắt không gì sánh được.

Đó là đương nhiên, trên đời này, kẻ có khả năng tiếp được toàn bộ Độc cô cửu kiếm của Phong Thanh Dương lại có thể tìm được mấy người?

Lúc này Đông Phương Bất Bại lại hướng về phía Phong Thanh Dương, chắp tay nói: “Phong tiền bối, đa tạ chỉ giáo. Đông Phương vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm xong, xin cáo từ trước.”

Lúc này Phong Thanh Dương cũng lộ vẻ tươi cười: “Đông Phương bằng hữu, ta và ngươi tương giao ngang hàng, cũng không cần khách khí như vậy. Ta sớm thấy trong chiêu thức của ngươi ẩn tàng không ít tạp niệm, nếu có thể thuận lợi giải quyết, võ công của ngươi hẳn còn phải cao thêm một tầng. Đến khi đó, ta sợ rằng cũng không phải đối thủ của ngươi. “

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì ngây ra một lúc, đột nhiên ý thức được Phong Thanh Dương quả là cao nhân, vang danh giang hồ nhiều năm như vậy hiển nhiên có chỗ bất phàm, lúc này y có loại cảm giác như tâm tư bị người nhìn thấu, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt hiện lên một tia hồng nhuận, may mắn là được một tia huyết khí trào dâng vừa rồi giúp đỡ che giấu.

Đông Phương Bất Bại vội vàng che giấu tâm tư của mình, nhìn về phía Lệnh Hồ Xung vẫn đang đứng ngây ngô một bên, cuống quýt đổi chủ đề, quay sang Phong Thanh Dương nói: “Phẩm hạnh và tư chất của Lệnh Hồ Xung thật không sai, cả phái Hoa sơn cũng duy chỉ có người này lọt được vào mắt ta.”

Phong Thanh Dương khẽ gật đầu, nói: “Ta biết. Ngươi yên tâm đi thôi.”

Đông Phương Bất Bại hơi gật đầu, có chút do dự hướng về phía Lệnh Hồ Xung, nói: “Lệnh Hồ Xung, đa tạ!” Nói xong câu này, cũng không đợi đối phương có phản ứng, Đông Phương Bất Bại liền biến đi như tia chớp. Đối với Đông Phương Bất Bại mà nói, việc trọng yếu nhất lúc này chính là phải đi gặp Hoa Mãn Lâu.

Một trận vừa rồi cùng với Phong Thanh Dương đã khiến Đông Phương Bất Bại hoàn toàn tìm về sự tự tin của mình, cái nhìn của ngoại nhân, giang hồ đồn đãi thì thế naò? Y chỉ biết mình chính là yêu Hoa Mãn Lâu, như thế nào cũng không nguyện ly khai, y đã lưu lại trên đỉnh Hoa sơn lâu như vậy, các loại tâm tình đau lòng quấn quýt tương tư giang khổ nọ nào phải thứ mà Đông Phương Bất Bại y nên có chứ? Đông Phương Bất Bại y đã từng sợ ai? Y của trước đây, cũng giống như Hoa Mãn Lâu đã nói, chính là suy nghĩ nhiều lắm, thiếu một phần hào khí vững tâm đối mặt. Chỉ mong là, hiện tại muốn vãn hồi cũng không phải quá muộn!

Lệnh Hồ Xung ngây người nhìn theo phương hướng Đông Phương cô nương rời đi, nửa câu cũng không nói được. Y đương nhiên biết nàng rời đi gấp như vậy là muốn làm gì, kỳ thực mấy ngày nay gã ít nhiều cũng đã cảm thấy sự thay đổi của Đông Phương cô nương. Nói như vậy, nàng hẳn là đi tìm Hoa tiên sinh đi?

Lệnh Hồ Xung khẽ thở dài một tiếng, bên tai lại truyền đến thanh âm của Phong Thanh Dương: “Tiểu tử, ngươi còn tức giận oán thán cái gì?”

Lệnh Hồ Xung không tự chủ trả lời “Đông Phương cô nương nhất định là đi tìm Hoa tiên sinh đi?”

Phong Thanh Dương liền bị lời nói của Lệnh Hồ Xung làm cho sững sờ, hỏi lại: “Đông Phương cô nương?”

Lệnh Hồ Xung gật đầu, nói: “Đông Phương cô nương có thể là cùng phu quân của nàng bất đồng một trận cho nên mới trốn trên đỉnh Hoa sơn, không muốn ly khai. Lúc này, nàng hẳn đã nghĩ thông suốt rồi đi?”

Phong Thanh Dương nhất thời bật cười, nói: “Hồ đồ! Vị Đông Phương bằng hữu kia rõ ràng là nam phẫn nữ trang, ngươi còn gọi y là cô nương? Nhãn lực của tiểu tử ngươi còn phải tôi luyện rất nhiều đấy!”


“Cái gì?!” Lệnh Hồ Xung triệt để choáng váng, gã nhìn Phong Thanh Dương lắp bắp nói: “Đông phương... Đông Phương cô nương lại là nam nhân?”

Phong Thanh Dương thản nhiên gật đầu, nói: “Nữ lưu đương thời, nào có nhân vật nào có thể đón được Độc cô cửu kiếm của ta chứ? Tuy rằng nội công của y cũng âm nhu quỷ dị, thế nhưng bất luận là xuất thủ hay lực đạo, cũng không phải là kiểu nữ tử có thể làm được. Ngươi hoàn toàn không nhìn ra sao?”

—————————–

1/ Biến ngàn dặm thành gang tấc: Nguyên văn Hán Việt ‘Súc địa thành thốn’, là một thành ngữ chỉ sự nhanh chóng cực kỳ, có thể di chuyển trong nháy mắt khiến khoảng cách xa xôi cũng gần như có thể rút lại như trong gang tấc.